Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 19



Mọi người khoan hãy nói, Trịnh Viễn sau này mỗi lần nhớ lại câu nói kia của Mễ Chu đều đau đầu mất mất ngày, bất quá đã quên mất vì sao lại nói như vậy.
Mễ Chu yên ổn sống tung tăng sống qua ngày, đương nhiên vẫn chỉ là tung tăng trong đầu thôi, y chỉ muốn rời khỏi xe lăn, tự mình làm gì đó, vô luận ở xó xỉnh nào của bệnh viện Từ Thương cũng có thể chạy đến, cũng chẳng nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm Mễ Chu, cho đến khi y tự giác mò về xe lăn, thế là hết chuyện.
Vì việc này mà Mễ Chu không thể không tìm đến Lâm Hiên khóc lóc kể lể, tại sao bạn nhỏ Mễ Chu của chúng ta không tìm Trịnh Viễn kể kể? Đương nhiên là không rồi, có đi tìm, cũng chỉ là vô ích, Trịnh Viễn lại còn khen ngợi Từ Thương vài câu, Mễ Chu làm theo như vậy là tốt mà.
Kết quả, Lâm Hiên sau khi nghe xong Mễ Chu khóc lóc kể lể, đi đến an ủi y, hắn nói, "Cậu xem, ánh mắt của Từ Thương tôi nhìn đã gần 10 năm, đến giờ vẫn y nguyên một cảm giác, cậu ấy làm cho tôi một đĩa salat dưa chuột, tôi không thích ăn, vừa mới định đụng đũa vào món khác trên bàn, kết quả chỉ bằng một cái liếc mắt, tôi liền nâng đĩa dưa chuột lên miệng mà nhét, đối xử với dưa chuột giống như kẻ thù của mình."
Nghe Lâm Hiên nói như vậy, Mễ Chu đúng là có dễ chịu hơn một chút. Có một câu nói như thế nào nhỉ, có người chết cùng vẫn vui hơn.
Quá nhàm chán, hiện tại Mễ Chu đã rất thành thạo điểu khiển tọa kỵ.... a... không, xe lăn của y, chạy dọc trong hành lang bệnh viện, ngựa quen đường cũa đến phòng bệnh của Trịnh Viễn, tỳ cằm lên cửa sổ nhỏ nhìn Trịnh Viễn ngẩn người, mãi đến khi Trịnh Viễn vẫy vẫy tay.
"Vào đi."
Mễ Chu vô cùng cao hứng điều khiển xe lăn đi vào.
Hôm nay thời tiết không tốt tí nào cả, mây đen dày dặc, mỗi khi thời tiết như thế này, Mễ Chu chẳng thể nào thoải mái lên được.
"Em là chim én hay sao? Thời tiết thế nào cũng có thể cảm nhận được."
Mễ Chu không để ý đến Trịnh Viễn đang trêu chọc, toàn tâm toàn ý bắt lấy tay Trịnh Viễn, đan tay vào nhau, tựa hồ y cực kỳ thích động tác này, y luôn luôn để cho Trịnh Viễn giơ tay lên trước, rồi hắn sẽ tách các ngón tay ra, sau đó mình cũng giơ tay lên theo, theo khe hở của các ngón tay mà từng bước bỏ vào, cuối cùng nắm lấy.
Đừng thấy Mễ Chu thấp hơn Trịnh Viễn 10cm, nhưng tay so với tay của Trịnh Viễn cũng không nhỏ hơn là bao nhiêu, khi lồng tay vào nhau như vậy, còn có thể chạm đến phân nửa mu bàn tay của Trịnh Viễn, mỗi lúc như vậy, Mễ Chu sẽ vô cùng đắc ý mà nói, anh xem, đây là bàn tay đã luyện qua piano đấy!
Bàn tay của Mễ Chu rất đẹp, mỗi ngón tay đều trắng trẻo mà thon dài, sở lên nhẵn nhụi, không khó để tưởng tượng đôi tay đẹp như vậy lướt trên phím đàn, Trịnh Viễn cầm tay Mễ Chu vuốt ve, như thế nào cũng không buông ra được.
Này cùng với đôi tay của Trịnh Viễn hoàn toàn khác biệt, trên tay của hắn có rất nhiều vết thương, mặc dù sẹo đã mờ, nhưng nếu dùng tay cảm nhận sẽ phát hiện khác biệt so với da người khác.
Bởi vì quanh năm tiếp xúc với súng đạn, đôi tay của hắn không hề bóng bẩy, thậm chí còn có chút thô ráp, trên ngón tay vì cầm súng nhiều mà chai thành kén nhỏ, các đốt ngón tay còn lưu lại dấu vết của việc dùng dao nhiều, tổng thể mà nói thật sự không phải là một đôi tay đẹp.
Khi Lâm Hiên giải tán tổ chức, Trịnh Viễn mặc dù không nói nhưng trên mặt cũng lộ ra nhiều điều khó hiểu. Không nói đến việc đây là cơ nghiệp của các bậc tiền bối để lại, còn những huynh đệ đã cùng mình vào sinh ra tử, làm sao nói bỏ liền bỏ được ngay.
Lúc ấy quá quen với cuộc sống nguy hiểm, Trịnh Viễn có chút sợ hãi cuộc sống yên lặng về sau, ngay khi Lâm Hiên chuẩn bị giải tán tổ chức, có một thời gian rất dài đã biểu hiện vô cùng cô đơn.
"Trịnh Viễn, tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, có thể cậu cảm thấy tôi vô cùng ích kỷ, thậm chí cậu không thể lý giải được quyết định này của tôi," đây là lần cuối cùng Lâm Hiên lấy tư cách của một cấp trên mà nói, "Nhưng tôi cam đoan, tương lai không xa cậu cũng sẽ gặp được một người, người mà tất cả mọi việc người ấy làm đều khiến cho cậu cảm thấy ấm áp, sau đó cậu sẽ nghĩ, may mà bản thân đã buông tay, như vậy tôi mới có tư cách cảm thấy hạnh phúc."
Trịnh Viễn còn đang đùa nghịch tay của Mễ Chu, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên nhu hòa, hắn nâng lên một cánh tay, sờ sờ đầu Mễ Chu, cảm giác động tác như vậy không đủ để bày tỏ thân thiết, vì thế xích lại gần, in một nụ hôn trên trán Mễ Chu.
"Làm sao vậy?"
Mễ Chu theo cảm xúc mềm mại trên trán mà ngẩng đầu, nhìn Trịnh Viễn, hai mắt mở thật to, thậm chí Trịnh Viễn có thể thấy được hình ảnh của mình in trong đôi mắt ấy.
"Không có gì."
May mà gặp được em.
Cuối cùng cũng gặp được em.
Mễ Chu nán lại một hồi cảm thấy không có việc gì, nhớ tới trong phòng mình còn một nửa PSP chưa chơi, nói một tiếng tạm biệt muốn rời đi, lại bị Trịnh Viễn gọi lại.
"Anh còn có chuyện muốn nói với em."
"Dạ?"
Mễ Chu nghe thấy ngoan ngoãn ở lại, nằm úp sấp lên bụng Trịnh Viễn, lười nhác mở miệng, "Anh nói đi."
"Còn nhớ lần trước anh đã nói với em, chuyện anh em trong công ty tụ hội." Trịnh Viễn vừa nói vừa lấy tay mát xa da đầu cho Mễ Chu.
"Em nhớ mà, là tụ hội của 'công ty chế tạo vũ khí' của các anh."
"Ừm.......... ngày đó cũng sắp đến rồi."
"A...... Đến lúc đó mang em theo là được ~" nếu là hai tháng trước, Mễ Chu sẽ vô cùng khủng hoảng, một đống người lạ cùng soi mói y và Trịnh Viễn, làm sao có thể không sợ hãi cho được.
Sau việc ở tòa nhà kia, quan hệ của Mễ Chu cùng mọi người đã thay đổi không ít, mặc dù đó là một đám người hung thần ác sát, nhưng khi sau khi tòa nhà nổ mạnh, bọn họ vẫn nguyện ý nguy hiểm tính mạng của mình để vào xem, Mễ Chu cực kỳ kính nể bọn họ.
Lại nói, ở bệnh viện đã lâu như vậy, thường xuyên gặp gỡ Lâm Hiên và Từ Thương, đám bạn của Trịnh Viễn cũng đi tới đi lui gặp y không ít lần, còn mang theo đồ ăn ngon và trò chơi điện tử, về sau, mọi người ít đến, Mễ Chu còn có chút nhớ mọi người.
"Viễn ca, sao mọi người không đến thăm anh nữa a?"
"Sau khi công ty giải tán, Lâm Hiên đã sắp xếp công việc mới đựa theo năng lực của mội người, ai cũng bận rộn, đương nhiên không thể ngày nào cũng tới đây được."
Mễ Chu há miệng thở dốc, câu nói "Thế sao anh không làm việc" cuối cùng cũng không nói ra.
"Chúng ta luyện tập một chút."
"........Hả?"
Trịnh Viễn nói cho Mễ Chu biết những lần tụ hội trước, mọi người tụ hội, tất cả những người có đối tượng mới đều phải hôn sâu trước mặt mọi người một cái, đến Lâm Hiên và Từ Thương cũng không ngoại lệ, hai đại nam nhân cùng nhau hôn môi đến 30 giây, đừng nói các huynh đệ, mấy người mang bạn gái theo sau đều choáng đến ngất xỉu.
"Từ Thương ca sao có thể đồng ý?" Mễ Chu vân vê tay, vẻ mặt kinh ngạc hỏi, Lâm Hiên đồng ý thì không nói làm gì, nhưng mà Từ Thương làm sao có thể đáp ứng loại chuyện này cơ chứ.
"Chiều theo ý dân.........."
Mễ Chu cả kinh trong lòng, ngay cả người cương trực công chính như Từ Thương mà còn phải "chiều theo ý dân", phòng chừng mình cũng không thoát khỏi kiếp nạn này.
"Vậy... Viễn ca, ý của anh là...."
"Hai ta trước luyện tập một chút, đừng để đến lúc tụ hội mới là lần đầu tiên hôn môi."
Nếu như lời này bị Lâm Hiên nghe được, phỏng chừng sẽ cười đến rụng răng, ngươi muốn hôn thì cứ việc nói thẳng, phải tìm một cái lí do thối nát như vậy làm cái gì, ngươi nghĩ Mễ Chu là đồ ngốc chắc? Cái này mà cũng có thể đồng ý thật đúng là..........
"Được! Viễn ca, anh tới đi!" Mễ Chu đem thân thể hướng lên phía trước một chút, bộ dáng không sợ chết, "Luyện tập trước."
...........Thật đúng là trời sinh một đôi!!!!!!!!!!!
Vì thế Trịnh Viễn liền đem Mễ Chu bế lên, cả người hơi lung lay, suýt nữa làm Mễ Chu ngã xuống đất, nhưng không sao cả, khi Mễ Chu bị ôm lên giường, cả người đều dán vào người Trịnh Viễn.
Trịnh Viễn dùng ngón tay cọ nhẹ môi Mễ Chu, đôi môi thật đẹp, màu sắc cũng hơi nhạt, mấy ngày này ở trong bệnh viện được phối hợp ăn uống cẩn thận, cả người đều trắng hơn, ngay cả môi cũng như vậy.
Trịnh Viễn dùng ngón tay cọ hai lần, vừa định hỏi tiếp, không nghĩ tới Mễ Chu lại trốn, dùng lực quá lớn, suýt chút nữa thì ngã từ trên giường xuống.
".........Sợ?"
"Không phải........" khi nói Mễ Chu còn mang theo chút xấu hổ, "Viễn ca, buổi trưa em ăn cần tây... sợ có mùi không tốt......." (iem dễ thương quá đi)
"Anh cũng ăn cần tây, chúng ta ăn giống nhau mà, đều là cơm do Từ Thương làm." Trịnh Viễn mặt không đổi sắc nhắc nhở sự thật này cho Mễ Chu.
".......Vậy thì tốt rồi, em còn đang nghĩ phải đi đánh răng để anh một mình cô đơn a, bây giờ chúng ta đi toilet đánh răng đi." (*đập bàn* tình thú quá đi! hự hự)
".......Đi thôi."
Vì thế đúng giữa trưa, Từ Thương muốn đến phòng bệnh xem Trịnh Viễn có muốn làm gì không, lại thấy hai người cầm bàn chải sôi nổi đánh răng, Từ Thương cũng từ từ quay đầu.
Toàn bộ quá trình chuẩn bị đã xong, hai người ngồi trở lại trên giường, lần này Trịnh Viễn lại sợ, sợ hãi chính mình sẽ hôn người ta quá lâu, còn Mễ Chu vẫn đang nghĩ tới quá trình "công tác chuẩn bị", cho nên lần này Trịnh Viễn bất chấp tất cả, ép Mễ Chu xuống giường.
Mễ Chu rõ ràng còn chưa chuẩn bị tốt, trong nháy mắt, Trịnh Viễn liền hôn môi, Mễ Chu vẫn mở to hai mắt, bộ dáng sợ sệt cực kỳ giống một tiểu bạch thỏ.
"Nhắm mắt nào." Trịnh Viễn khẽ cắn môi dưới của Mễ Chu, mơ mơ hồ hồ nói, Mễ Chu cũng không biết phải lý giải chính xác như thế nào, nhanh chóng nhắm mắt lại, lông my trong giây lát chạm vào sống mũi của Trịnh Viễn, cảm giác thật khó tả.
Trịnh Viễn cũng chẳng có kỹ thuật gì, bởi bì trước kia cũng chưa cùng ai luyện qua, một đại nam nhân mất đi nụ hôn đầu tiên năm 30 tuổi, việc này nói ra quả đúng là dọa người, nhưng Trịnh Viễn cũng không vì không có kinh nghiệm mà buông tha, chỉ có thể dựa vào bản năng, dùng đầu lưỡi cẩn thận thăm dò khoang miệng của Mễ Chu, mỗi một động đáng đều mang theo vô hạn nhu tình.
Đầu lưỡi của Trịnh Viễn đưa từ từ đến vị trí răng khểnh của Mễ Chu, khuôn mặt cười kia của Mễ Chu thật sự khiến người người đều thích, mỗi lần Mễ Chu nhếch miệng cười, răng khểnh lại lộ ra, khiến trái tim của Trịnh Viễn ngứa ngáy không yên, không biết bao nhiêu lần chỉ muốn đem khỏa răng nanh kia ăn vào trong miệng, nhưng lại sợ làm Mễ Chu sợ...
Rốt cục đã ăn vào a......... Trịnh Viễn cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà nhớ lại, mùi hương trà xanh trong miệng Mễ Chu thoang thoảng thơm, hắn nhịn không được mà xoay đầu, thay đổi một góc độ, hôn càng sâu hơn. (edit đến đoạn này cũng thấy ngứa hết cả người)
Mễ Chu thật không ngờ, chẳng qua chỉ là luyện tập một nụ hôn thôi, nhưng lại làm y không còn chút sức lực nào, vụng trộm mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Trịnh Viễn, cảm nhận được khí tức ấm áp trên môi, Mễ Chu có cảm giác xươn cốt trong người mình đều run lên, cả người nổ "bùm" một cái, nằm bẹp ở trên giường,
Nụ hôn của Trịnh Viễn càng lúc càng sâu, không lãng phí từng phút từng giây, toàn thân Mễ Chu trở nên khô nóng, tựa như cả thế gian này chỉ có đôi môi của Trịnh Viễn là mát rượi.
"......Ưm?"
Thời điểm cảm giác được nụ hôn của Trịnh Viễn bắt đầu dời xuống, Mễ Chu hơi mở mắt, nhìn Trịnh Viễn dùng răng nanh cắn nhẹ động mạch của mình, hôn cẩn thận lên, khiến thanh quả bên trong không ngừng run rẩy.
"Viễn ca......."
"Hưm..." Trịnh Viễn đem ngón trỏ dán lên môi, "Lúc này không cần nói gì cả."
=================================================
☆, (? -? )
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bò bảng đơn. . . . . . Bò bảng đơn. . . . . . Thở dài! ! Nhất định phải nhớ rõ, phát bình luận hoặc là phát trường bình thời điểm, đánh xong phải nhớ được phục chế dán, bởi vì JJ thường xuyên hội nuốt bình luận ! ! !

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.