Cao Thừa An cúi đầu, ánh mắt khẽ rũ xuống. Y không trả lời câu hỏi của hắn chỉ vỏn vẹn hỏi lại một câu khác.
Quyết định hôm nay của hắn liệu sau này hắn vẫn sẽ cảm thấy thõa mãn? Cảm thấy chính mình làm đúng?
Hắn mông lung, y cũng vậy.
Hắn và y đều giống nhau. Đều rất sợ hãi sự cô đơn, sợ phải đặt niềm tin vào người khác.
Y không dám chắc những điều hôm nay hắn nói mai này vẫn sẽ được giữ trong lòng hắn. Bởi lẽ lời nói chỉ là gió thoảng mà thôi. Hôm nay thế này, ngày mai lại thế kia. Y không chắc, bản thân có thể tin vào một thứ mơ hồ như vậy...
- Sẽ không!
Hắn siết chặt vòng tay hơn. Giọng nói kiên định không pha chút chần chừ nào.
Hắn đã nhận định y. Hắn đã nhận định tình cảm của mình. Hắn không muốn bản thân lại lầm lỡ. Lại đánh mất những thứ tốt đẹp ông trời vốn ban tặng cho hắn.
- Thừa An! Ta sẽ không! Có lẽ người sẽ cảm thấy rất tức cười...nhưng ta....ta ái ngươi, Thừa An!
Ta ái ngươi, Thừa An...
Câu nói này...y đã chờ rất lâu. Câu nói này, y đã luôn mơ tưởng về nó. Mười mấy năm...y đợi chờ hắn nói...mười mấy năm, y đơn phương âm thầm...
Cảm xúc dâng trào. Đôi mắt bị bao phủ bởi làn sương huyền ảo.
Y vô thức nâng tay. Đáp lại cái ôm của hắn. Nói y ngốc cũng được, nếu y như thế nào cũng được. Nhưng y không muốn...không muốn mất đi sự ấm áp này. Hắn vẫn là ca ca lúc nhỏ ôm lấy y. Là ca ca lúc nhỏ bảo vệ y.
Hắn là người đã luôn vì y mà chống lại các hoàng huynh khác. Là người dù trong lòng có mang sự căm ghét với y vẫn sẽ không để tính mạng y gặp nguy hiểm.
- Ta tin ngươi..
Ba từ ngắn gọn nhưng thể hiện rõ ràng những điều y luôn giữ trong lòng. Những nỗi niềm y cất sâu vào đáy tim không muốn cho ai biết.
- Cảm ơn ngươi....cảm ơn ngươi...
Triều Thái Phong run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm. Y thật sự đã tha thứ cho hắn...y thật sự không từ bỏ hắn...
Hai con người, vốn là bị vây quanh bởi hiểu lầm, thù hận. Điểm xuất phát ban đầu vốn là bi thương, là u tối. Hiểu lầm chồng chất, bi kịch tiếp nối không điểm dừng. Tưởng chừng sẽ đưa họ đến bến bờ sâu thẫm vô lối thoát. Ấy thế mà cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng. Ánh hào quang của niềm tin mãnh liệt, của tình yêu chôn giấu sau những tháng ngày chấp mê bất ngộ sa lầy vào thù hận lại chậm rãi tan biến vào hư ảo.
Liệu rằng họ có thể cùng nhau bước qua thử thách hiện tại do số mệnh sắp đặt. Hay lời hứa vỏn vẹn của cả hai cũng chỉ là lời hứa vô tri vô giác?
Và liệu....Lưỡng Nguyệt kia sẽ để yên cho mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ như vậy? Sẽ để cho những kẻ bà ta căm hận được sống những tháng ngày hạnh phúc?
Và cả Lang Kiều. Gã sẽ làm thế nào khi kẻ mà gã tin tưởng kính trọng lại đang không ngừng dòm ngó lên ngai vị của gã?
Những tia nắng vàng len lỏi qua ô cửa sổ nơi căn phòng của y và hắn. Bầu trời hôm nay thật đẹp, ánh nắng chan hòa của mặt trời chói lóa trên từng kẽ lá xanh mơn mởn. Đây là điềm lành cho một tương lai sáng lạn? Hay sẽ là mồi nhử cho một chặng đường dài tăm tối?
...............
Bên dưới tầng trệt của quán trọ..
- A Nhĩ, ta hỏi đệ chút nhé! Hai vị ca ca đó là quan hệ thế nào vậy?
Kỳ Điệp chóng hai cằm nhìn A Nhĩ ngồi cạnh đệ đệ mình vui vẻ ăn kẹo hồ lô. Haiz, đệ đệ ngốc của nàng cứ như bị đứa trẻ ấy lấy mất tâm trí rồi...
Mà nghĩ đến hai vị công tử liền không khỏi có chút tò mò. Tuy là biểu hiện của họ khá là rõ nhưng mà hỏi một chút cũng đâu có sao!
- Muội đó, không khác gì bà tám!
Đường Như Ngọc nhíu mày chỉ vào trán của nàng. Đêm qua còn mơ thấy ác một khiến nàng ta phải thức cả đêm canh chừng. Ấy vậy mà bây giờ tâm tình đã vui vẻ để buôn dưa lê. Thật là...
Tuy biểu hiện càm ràm như vậy nhưng khóe môi Đường Như Ngọc lại cong lên nhè nhẹ. Bởi lẽ đối với nàng ta Kỳ Điệp như vậy thì tốt hơn trăm ngàn lần so với Kỳ Điệp luôn ôm khư khư bóng ma trong lòng, cả ngày ủ rũ mất sức sống.
- Suỵt! Tỷ im lặng chút đi!
Kỳ Điệp thấy Đường Như Ngọc càu nhàu liền nói. Sau đó tiếp tục nhìn A Nhĩ để chờ câu trả lời.
- Dạ? Quan hệ gì là sao ạ?
A Nhĩ ngậm kẹo ngơ ngác hỏi. Ý của tỷ tỷ này là muốn nói gì ta?
- Thì là có phải loại quan hệ...khụ quan hệ luyến ái...
- A Nhĩ!
- Khụ! Khụ!
Chưa kịp hỏi dứt câu thì sau lưng đã vang lên tiếng của Cao Thừa An khiến Kỳ Điệp giật thót. Thiên đạo ơi, đang chuẩn bị nghe lén chuyện của người ta lại còn bị phát hiện. Thật là xấu hổ mà...
- An ca ca!
A Nhĩ một tay cầm kẹo hồ lô. Một tay vẫy chào y vô cùng vui vẻ.
- Đệ đó, ăn bẩn quá đi!
A Sơn thấy A Nhĩ ăn kẹo dính hết cả gương mặt liền khẽ dùng khăn chùi cho nó. Ánh mắt lại vô cùng cưng chiều.