Lúc y đang ngượng ngùng không biết làm gì thì Triều Thái Phong đã lấy ra một thỏi vàng đưa cho nữ nhân trước mặt.
Lúc rời khỏi hoàng cung, số ngân lượng cộng với ngân phiếu hắn đem theo cũng không ít. Nếu đã xác định bỏ trốn cùng y thì đương nhiên không thể chết đói ở giữa đường.
- Đa tạ nhị vị công tử!
Thấy hắn và y đứng gần với nhau như vậy, vị cô nương kia liền rất hiểu chuyện mà cười nói với hai người.
Vị công tử này hào phóng quá đi! Đã đẹp lại còn rộng lượng, quả là độc nhất!
- Như Ngọc, muội với A Sơn ở lại dạo phố xíu nha! Mọi người trở về quán trọ trước đi!
Cô nương ban nãy hào hứng vẫy tay với vị tỷ tỷ đứng đằng xa. Sau đó kéo cậu thanh niên kế bên mình đi nhanh về phía trước.
Đám đông bây giờ cũng bắt đầu giải tán. Triều Thái Phong và Cao Thừa An cũng tản ra theo đám đông mà hòa vào không gian chợ đêm ban cũ.
- A Nhĩ, đệ muốn đi đâu nữa không?
Triều Thái Phong ngó sang cậu nhóc trên vai mình hỏi.
- Dạ....đệ muốn ăn sủi cảo!
Cậu nhóc vui vẻ nói. Mấy bữa nay ăn đùi gà rất ngon nhưng cậu hiện tại cảm thấy thèm mì gói sủi cảo hơn!
- Rồi, vậy chúng ta đi ăn sủi cảo!
- Xong rồi lại ăn kẹo hồ lô ạ!
- Không được! Đệ ăn nhiều như vậy sẽ bị sâu răng!
Cao Thừa An nhướn mày nhìn A Nhĩ. Sau đó khẽ véo nhẹ cái má của nó.
- Ui ui! An ca ca đau!!
- Ngoan đi! Ăn sủi cảo là đủ no rồi!
Nói xong liền vỗ vỗ lên đầu nó mấy cái.
- Dạ...
Cậu nhóc bĩu môi buồn bã đáp. Thấy vậy y liền không khỏi nhoẻn miệng cười. Tiểu tử này đáng yêu thật đó!
Triều Thái Phong nhìn hai người như vậy trong lòng không khỏi dâng lên một niềm vui nhỏ len lỏi. Mấy ngày rồi cuối cùng hắn cũng thấy y cười. Quả nhiên, nụ cười và sự lạc quan vô tận mới hợp với y.
................
Đi được một đoạn cuối cùng bọn cũng đến quán sủi cảo gần nhất. Ở đây rất đông lại còn được A Nhĩ nhiệt liệt giới thiệu.
- Cho chúng ta ba phần, một phần dành cho hài tử!
- Ái chà là A Nhĩ mà, hôm nay không đi ăn với A Hương sao?
Chủ quán là người quen của Lâm gia do đó thấy A Nhĩ liền vui vẻ bắt chuyện.
- Dạ! Hôm nay A Hương tỷ bận rồi ạ!
- Oa! Ngon thật đó!
Giọng nói trong trẻo của ai đó vang lên. Vì âm thanh khá lớn nên y liền khẽ xoay qua nhìn một cái. Ồ hóa ra là hai người ban nãy của đoàn múa!
- A Sơn sao vậy? Không ngon miệng sao?
Cô nương Kỳ Điệp nhìn đệ đệ của mình khẽ hỏi. Sao vậy chứ? Không phải A Sơn thích ăn sủi cảo lắm hay sao?
- Tỷ tỷ....chúng ta có ổn không?
A Sơn nhỏ giọng nói. Bàn tay còn có phần run rẩy.
- Người đàn bà đó....nhất định sẽ....sẽ không để yên cho chúng ta...
A Sơn càng nói càng run. Khóe mắt cũng giống như sắp khóc. Mười mấy ngày trước họ xém là mất mạng. Tâm lý A Sơn vốn không vững với mạnh mẽ từ bi kịch lúc nhỏ. Do đó tác động ấy khiến cậu ta có phần rụt rè sợ hãi. Chỉ khi ở cạnh đoàn hát đông người mới có thể bình tĩnh không quá run rẩy.
- Ngoan! Không có gì đâu! Bà ta....bà ta sẽ không tìm được chúng ta!
Kỳ Điệp nghe nhắc đến người kia cũng thoáng rùng mình một cái. Nhưng nàng vẫn cố nghĩ thật thoáng bởi lẽ nàng cho rằng người kia đã lâu không xuất hiện chắc chắn đã rời đi rồi. Vả lại, chuyện đó cũng đã diễn ra rất nhiều năm về trước. Còn chuyện mười mấy ngày trước có lẽ chỉ là....chỉ là trùng hợp mà thôi. Bà ta chắc cũng không còn nhớ hai tỷ muội họ là ai...
- Nhưng....nhưng đệ...
Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi. Nhưng...nhưng..
- Ngoan! Ăn đi rồi về!
Xoa đầu đệ đệ mình, Kỳ Điệp dịu dàng nói.
Cũng không biết là trùng hợp hay do ông trời sắp đặt mà cả y và hắn đều vô thức bị cuốn vào câu chuyện hai người kia đang nói.
Không chỉ họ. Còn có một gã nam nhân bặm trợn ngồi ở cách đôi tỷ đệ một cái bàn ở bên góc tối cũng nghe không sót chữ nào. Gã nam nhân ấy nhếch miệng, bàn tay khẽ chạm đến thanh đao dưới cái ghế bên cạnh.
Khà! Khà! Không ngờ đi ăn một bữa cũng tìm được đám chuột nhắt này!
...............
- Chúng ta về thôi!
Sau khi cả ba ăn xong, Triều Thái phong liền khẽ đề nghị. Dẫu sao cũng không còn sớm. Hội chợ cũng đã vơi bớt đi dòng người.
- Ừm, về thôi!
Cao Thừa An gật đầu, đứng lên định rời đi thì bất chợt khựng lại.
- Sao vậy?
Triều Thái Phong nhìn y hỏi.
- Không có gì. Mau đi thôi!
Khẽ thu hồi tầm mắt, trong đôi con người đen láy lóe lên chút gì đó.
..............
- Haiz, buồn ngủ quá đi! Phải về ngủ thôi!
Kỳ Điệp vung vai một cái. Ăn no rồi ngủ đúng là tốt nhất!
Trái ngược với vẻ rạng rỡ của tỷ tỷ mình. A Sơn lại vô cùng ủ rũ như mất sức sống.
- Cái thằng nhóc này! Đệ mau vui vẻ lên cho tỷ!
Kỳ Điệp đánh vào lưng đệ đệ một cái.
- Đau!
- Biết đau thì cười lên đi! Không tỷ đánh đệ tiếp bây giờ!
Kỳ Điệp hung hăng trợn mắt lườm cho đệ đệ một cú. Thật là, thằng nhóc này nàng thật hết cách để nói!
- Ở chỗ của Như Ngọc tỷ rất an toàn, đệ không cần lo lắng nữa đâu! Có chuyện gì cũng có tỷ bảo vệ đệ!
Đi được vài bước nàng khẽ nói. Dẫu sao cũng là tâm ma. Nàng có thể vượt qua nhưng đệ ấy chưa chắc đã có thể. Vì thế thân làm ca ca, tỷ tỷ, đương nhiên phải chăm lo cho đệ đệ, muội muội của mình. Nếu không, còn xứng danh làm lớn hay sao chứ!
- Được rồi! Mau đi nhanh lên rồi về ngủ thôi! Tỷ sắp mở mắt không lên rồi nè!
Kỳ Điệp khẽ choàng tay qua vai đệ đệ mình cười bảo.
- Nếu đã không thể mở nổi mắt thì để ta tiễn các ngươi một đoạn!