Ninh Tịch không biết mình đã ngủ bao lâu, ngủ đến khi hơi men trong người dường như tan biến hết chỉ còn lưu lại trong đầu cô một cơn choáng váng tột độ.
Cô khẽ trở mình, cơn đau nhức kéo đến cùng sự êm ái dưới lưng khiến cô bừng tỉnh lại phát hiện ra mình đã nằm trên giường từ bao giờ.
Đây là lần thứ hai cô tỉnh lại trong căn phòng u ám này. Ánh nắng đã chiếu đến tận chỗ cô nằm, một màu vàng nhàn nhạt phủ lên ga giường trắng tinh.
Đôi mắt có chút sưng đỏ của cô nhìn về phía cửa sổ nơi ánh nắng chiếu vào, Trầm Phong ngồi ở đó, điềm nhiên đọc báo. Hắn mặc trên người bộ đồ ngủ màu xám tro, vẫn đeo chiếc kính quen thuộc giống như một lớp mặt nạ hoàn hảo che đạy bộ mặt thật cầm thú bên trong con người hắn.
Mặc dù đã hai mươi bảy tuổi nhưng hắn còn rất trẻ, gương mặt giống như bị thời gian bỏ quên thậm chí có khoác lên bộ đồng phục học sinh cũng sẽ không ai nhận ra tuổi tác thật của hắn. Còn nhớ ngày đầu tiên gặp hắn ở trường cô cũng đã nhận nhầm hắn là bạn học.
- Dậy rồi à?
Hắn không hề nhìn cô nhưng lại biết rằng ánh mắt cô đang không rời khỏi hắn. Cô phản ứng giống như đang nhìn trộm thì bị phát hiện, lặng lẽ quay người đi. Một chút cử động cũng khiến toàn thân cô dấy lên những cơn đau âm ỉ từ trên xuống dưới.
- Mệt thì ngủ thêm một chút nữa !
- ...
- Đói bụng không?
- ...
Hắn cuộn tờ báo lại, đặt xuống thành cửa sổ, bước đến bên đầu giường nhìn cô ủ dột trong chăn, lòng thoáng qua một cảm giác khó chịu. Chẳng mấy chốc chỗ trống bên cạnh cô bị hơi ấm của hắn phủ kín.
Cô cảm thấy hình như mình quên mất một thứ gì đó rất quan trọng, gặng nhớ ra thì vội lật chăn lên, phát hiện trên người vẫn chưa hề mặc quần áo. Miệng cô bất giác thốt lên không tự chủ :
- Tiền?
Chỉ một từ ngắn gọn nhưng cũng đủ để Trầm Phong hiểu ý cô, bắt gặp ánh mắt chờ đợi, hắn chỉ quăng cho cô hai từ :
- Vứt rồi !
- Tại sao chứ? - Để lấy được số tiền đó cô đã phải uống không biết bao nhiêu ly rượu, chịu đựng sự bỏng rát thiêu đốt từ cuống họng xuống dạ dày để đổi lấy hai từ "vứt rồi" của hắn thôi sao?
- Bẩn !
- Dơ bẩn cũng là tiền tôi kiếm được, thầy lấy tư cách gì vứt nó? Thầy có biết số tiền đó quan trong với tôi như thế nào không? - Ninh Tịch thật sự không kìm nén nổi nữa, đáy mắt cô hoàn toàn chứa đựng sự tức giận. Hắn làm sao biết được những đồng tiền mà hắn cho là bẩn thỉu ấy là hy vọng duy nhất để mẹ cô giữ lại mạng sống. - Rốt cuộc đối với người cao quý như thầy, thứ gì mới được coi là sạch sẽ ?
- Bàn tay này ! - Hắn giơ tay lật qua lại, khoé môi khẽ cong lên. - Nên những thứ mà bàn tay sạch sẽ của tôi từng chạm qua, không ai được phép làm nó vấy bẩn. Kể cả gương mặt này...
Hắn bóp mạnh cằm cô rồi thả ra. Những ngón tay thon dài của hắn mang một chút lành lạnh lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt cô, ngón trỏ dừng lại trên đôi môi cô đang mím chặt vì tức giận.
- Cô cần tiền đến mức ngay cả người bằng tuổi ba mình cũng có thể lên giường đúng không?
- Đúng vậy ! - Cô không né tránh, đối diện trực tiếp với ánh mắt nảy lửa của Trầm Phong, mặc dù có chút sợ hãi nhưng thái độ của cô vẫn rất quả
quyết. - Người nào cũng được ! Bẩn thỉu, dơ dáy đến mức nào tôi đều chấp nhận hết, họ cho tôi tiền là được ! Dù là họ cần cái mạng nhỏ này tôi cũng sẽ không tiếc !
- Được ! - Trầm Phong gằn giọng, hắn đi đến hộc tủ lấy ra một xấp tiền dày cộp như đã được chuẩn bị từ trước, ném về phía cô cô. Những tờ tiền đỏ chói tung lên giữa không trung rơi xuống lả tả trước mắt cô, vung vãi trên giường, dưới sàn nhà.
- Ninh Tịch ! Cái mạng nhỏ của cô, tôi mua ! Sau này sống chết của cô là do tôi quyết định. Nếu còn dám có ý định lên giường với người khác, tôi nhất định sẽ cho cô sống không bằng chết !
Cô còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn ép cả người xuống giường, hai tay ghim chặt trên đỉnh đầu. Giọng ôn nhu thì thầm bên mang tai :
- Tiểu Tịch, sau này ngoan ngoãn một chút sẽ không phải chịu đau đớn nữa. Tôi nhất định sẽ cho em tận hưởng thứ cảm giác mà người ta gọi là... "chết trong sung sướng" !
Trên đời này còn có tồn tại thứ cảm giác đó sao? Ninh Tịch cười ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn biến mất sau cái đóng sập cửa.
Cô quỳ xuống, nhặt từng tờ tiền một, cẩn thận vuốt lại rất phẳng phiu.
Tiền là thứ mà Trầm Phong không cần nhất trên đời này nhưng lại là thứ mà cả đời cô luôn ao ước có được, vậy nên những đồng bạc này chính là sợi dây ràng buộc không thể gỡ bỏ giữa cô và hắn.
Cho đến cuối cùng cô vẫn không thể thoát nổi hắn. Có lẽ số trời đã định rồi !
Tách...tách...
Từng giọt nước đọng lại trên vòi hoa sen rớt xuống, Ninh Tịch đã ngâm mình quá lâu trong bồn tắm, thậm chí còn có thể đếm được số giọt nước đã rớt xuống, da chân và tay đều đã nhăn nheo, trắng bệch.
Cô muốn được dòng nước ấm áp này vuốt ve một chút, xoa dịu nỗi đau trên thể xác và tinh thần của cô nhưng thực chất nước đã lạnh ngắt, cô chẳng cảm thấy nỗi đau của mình vơi đi một chút nào.
Cô đưa tay vô thức sờ lên cổ lại có cảm giác hơi đau nhói, da cổ trắng nõn giờ đây đã chằng chịt những vết thâm tím mà cô chắc chắn mình sẽ phải mặc áo cao cổ cả nửa tháng để che đi dấu vết mà người thầy cầm thú của cô để lại.
Trở ra từ nhà tắm với chiếc khăn bông mềm mại quấn trên người, Trầm Phong đã quay lại từ bao giờ, vẫn là dáng vẻ trầm lặng đến đáng ghét của hắn.
Cô liếc nhìn lên giường, quần áo hắn chuẩn bị cho cô đã được xếp gọn gàng hơn nữa đây...
- Không phải thầy nói đã vứt đi rồi sao? - Cô kinh ngạc nhìn bộ trang phục mà hôm đó bỏ lại ở nhà hắn, vài hôm sau đòi lại hắn rõ ràng nói rằng mình đã vứt đi rồi, giờ lại đang nằm ngay ngắn trước mắt cô đây, còn kèm theo cả nội y.
- Còn không mau mặc vào ! - Trầm Phong khàn giọng quay mặt đi, không phải vì ngại, chính là vì hắn sợ nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô sẽ không kiềm chế được mà lao vào ngấu nghiến.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, con người này trước giờ vẫn luôn khó hiểu như vậy, bận tâm cũng chỉ khiến cô càng thêm đau đầu.
Chờ cô mặc đồ xong hắn mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, hất hàm về phía bữa sáng còn bốc hơi trên bàn.
- Ăn đi !
- Cảm ơn thầy, em không đói !
Đói, cô đói muốn chết đi được, trong bụng sục sôi như nham thạch nhưng là cô không nuốt nổi, bữa sáng này cũng quá cao sang rồi.
- Thật sự không đói ? - Hắn hỏi như vậy bởi vì bên tai còn nghe được tiếng ùng ục từ bụng cô. - Tuỳ cô !
- Em xin phép đi trước !
- Ừm. - Hắn gật đầu. - Xuống dưới sẽ có người đưa cô về.
- Không cần đâu...
- Còn nữa, ngày mai đến trường !
- Vâng !
Ninh Tịch nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự xa hoa đó, cũng đến lúc cô phải trở về bệnh viện rồi, mẹ còn đang đợi cô.
Hôm nay là chủ nhật, rất đẹp trời !
Nắng đẹp đến mức cô đã quên mất đêm qua đã trải qua "giông bão" như thế nào.