Sau khi Phác thần y lấy đi chu quả mới chế ra ba viên ngọc lộ hoàn, cho người đưa đến Hầu phủ, vài ngày sau lại đưa tới một gốc cây nhỏ màu xám tro, nói là nhờ Ngu Tương giup đỡ chiếu cố hai ngày.
Ngu Tương lừa lấy rất nhiều linh đan diệu dược của Phác thần y mới đồng ý giúp, cắt sửa bụi cây màu xám tro ấy một chút mới đem vào vườn hoa, mỗi ngày đều chăm tưới nước, trừ sâu hại. Bảy, tám ngày sau, nhánh trên cùng của bụi cây vốn chỉ có màu xám tro lại bắt đầu đỏ lên, chỉ sau một đêm liền biến thành hỏa thụ (bụi đỏ như lửa), còn nhàn nhạt tản ra mùi hôi thối.
Khi Phác thần y tới lấy bụi cây liền mừng như điên, vừa cười vừa nhảy chạy quanh vườn hoa, dọa bọn nha đầu sợ không nhẹ.
Đây thật ra là một gốc cây thấu huyết long cốt mộc, chỉ sinh trưởng trong sơn động núi lửa có độ nóng kinh người, có thể dùng để chế tạo kim sang dược cao cấp nhất, trị ngoại thương nghiêm trọng, cho dù là xương cốt bị chặt đứt, chỉ cần thoa thuốc này bên ngoài, không quá nửa tháng sẽ khỏi hẳn. Nhưng thấu huyết long cốt mộc vừa rời khỏi động núi lửa liền biến thành màu xám không thu hút chút nào, dược tính cũng theo đó mà biến mất, sự trân quý cùng giá trị dược dụng không hề thua kém hàn băng ngọc lộ.
Hai loại thực vật này trong sách thuốc Đông y được xưng là băng hỏa song vương (hai vị vua băng và lửa), thoáng chốc Phác thần y có được cả hai thứ, tâm trạng vui vẻ này quả thật không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, các loại đan dược trân quý miễn phí lần lượt đều được mang vào Hầu trong phủ, đồng thời còn đưa rất nhiều lịa cây kì quái tới, tất cả đều nói muốn nhờ Ngu Tương chiếu cố hai ngày, chờ sau khi nuôi sống tốt sẽ vui vẻ tới lấy.
Nếu không phải Ngu Tương có xuất thân cao quý, ông đã muốn mang một số tiền lớn nhờ Ngu Tương tự đến vườn thuốc của ông để chăm sóc. Xem chừng Phác thần y cũng nhìn ra, Ngu Tương có xảo thủ sửa dở thành hay, chăm thứ gì sống thứ ấy.
Cũng vì vậy, trong phòng lão thái thái thường thu được rất nhiều thuốc bổ trân quý và kỳ hoa dị thảo, mệt nhọc quá độ dẫn đến bệnh khó nói đều tốt lên thất thất bát bát (bảy tám phần), tóc mai không ngờ lại một lần nữa đen dài, tinh thần càng ngày càng khỏe mạnh. Nhà ai có tiệc mừng cần tặng lễ , lão thái thái trực tiếp đi đến viện của Ngu Tương chọn mấy bồn hoa, ngụy tử, diêu hoàng, tịnh đế liên, tố quan hà đỉnh...... So với vật bằng ngọc lỗi thời còn thu được hiệu quả tốt hơn.
Lão thái thái càng lúc càng yêu thích cháu gái này, sai người tìm cho nàng một nữ tiên sinh vô cùng nổi danh, tỉ mỉ dạy dỗ.
Buổi sáng Ngu Tương đọc sách, viết chữ, học đàn, buổi chiều liền vẫn đợi trong vườn hoa, không đi đâu cả. Nàng vốn thích chăm sóc hoa cỏ, hiện giờ càng lúc càng trầm mê.
Có đôi khi nàng sẽ âm thầm suy nghĩ, có lẽ là ông trời cảm thấy có lỗi với nàng, mở bàn tay vàng cho nàng. Ngày sau nữ chính trở về, nàng còn có thể dựa vào tay nghề này để nuôi sống chính mình. Mỗi ngày bán hai chậu tố quan hà đỉnh thôi cũng đủ cho nàng tiêu sái sống dư dả vài năm. Thân nhân của khối thân thể này, tám đến chín phần là dựa vào không được. Con người có loại tình cảm loài vật, cho dù không có quan hệ huyết thống, ở chung mười mấy năm sợ là còn thân thiết hơn người thân. Đến lúc đó đổi nàng trở về, đối với người nhà kia mà nói cũng chẳng qua cũng chỉ là một người từ ngoài mà thôi.
Đương nhiên, tình huống đối với nữ chính lại không giống vậy. Nàng là nữ chính, đỉnh đầu có vầng sáng của nữ chính, thân thể gắn với 'thiên địa chi đại khí vận' (số mệnh to lớn như trời đất), đương nhiên tất cả mọi người sẽ xoay quanh nàng. Đừng tưởng hiện tại Ngu Phẩm Ngôn và lão thái thái đối xử rất tốt với nàng, chờ đến khi nữ chính trở về, tất cả những tình cảm tốt đẹp ấy sẽ chuyển lên người nữ chính, nàng chỉ có thể hâm mộ ghen tỵ mà thôi.
Thật sự là đồng nghiệp không cùng mệnh mà! Ngu Tương lấy một số tiền lớn mua một túi hạt giống hoa giấu vào ám cách, thở dài thật sâu. Nếu sau này Ngu gia trở mặt , không cho nàng mang bạc đi, nàng còn có thể mang mầm hoa này đi. Không chừng về sau phải dựa vào việc bán hoa để sống.
Nhớ tới kiếp trước có anh hai che chở, ngày qua ngày thoải mái tự tại như vậy, so sánh với tình cảnh trước mắt, hốc mũi Ngu Tương lại bắt đầu chua xót, trong lòng hò hét lần thứ một vạn: anh hai, anh đang ở nơi nào, đến một người tiếp nhận Tương Nhi cũng không có!
“Đây là vì sao vậy? Đối mặt với một chiếc gương cũng có thể rơi lệ ảm đạm, từ khi nào Tương Nhi của ta lại yếu ớt như vậy?” Ngu Phẩm Ngôn lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau nàng, khóe miệng cười mang sự hài hước, trái tim hắn lại bị hung hăng đâm một cái.
Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc hắn thấy được vẻ mặt mê man bất lực của Tương Nhi, xông vào hắn một cảm giác áy náy khiến hắn không thể thở nổi.
Ngu Tương qua quýt lau mặt, nghiêm mặt nói: “Ánh mắt nào của huynh thấy muội khóc? Muội hoàn toàn không khóc!”
“Tốt, là ca ca nhìn lầm rồi.” Ngu Phẩm Ngôn mỉm cười, thuận tay đẩy chiếc ghế có gắn bánh xe của nàng đi, nhẹ nhàng đặt dựa vào trước cửa sổ bên giường êm, lại đẩy cửa sổ ra, để cho nàng thưởng thức phong cảnh ngoài viện.
Mùa hạ sắp đi qua, ánh nắng lại vẫn nóng rực như cũ, trong viện mới trồng vài cây hoa phù dung, từng cụm từng cụm phấn hoa bám đầy trên đóa hoa, khiến cho vô số ong mật và bướm tung bay ở giữa bụi hoa. Cảnh tượng bừng bừng sức sống này cũng giúp tâm tình của Ngu Tương tốt lên một chút, nghiêng mình nằm sấp trên song cửa sổ, đôi mắt xoay tròn nhìn theo vài con bướm xinh đẹp.
Ngu Phẩm Ngôn thích nhất khi nhìn thấy ánh mắt biết nói này của nàng, cởi giày bước lên giường mền, ôm nửa người nàng vào trong lòng. Hai huynh muội, một người ngắm cảnh, một người ngắm người, đều vô cùng an nhàn.
Trong phòng tuy rằng có đặt một khối băng, nhưng gió nam thổi qua vẫn mang rất nhiều hơi nóng đến, chóp mũi Ngu Tương toát ra vài giọt mồ hôi li ti, một mùi thơm hoa sen tươi mát tràn ngập trong không khí thấm vào ruột gan.
Ngu Phẩm Ngôn cho rằng trên người muội muội nhuộm huân hương, nhịn không được kề sát vào một chút, đặt cằm mình trên hõm nơi cổ nàng, luyến tiếc không muốn nhúc nhích.
Ngu Tương cũng không cảm thấy hắn nặng, chỉ quay đầu nhìn hắn chớp mắt vài cái, hai huynh muội nhìn nhau cười. Một con bướm cao thấp bay qua, nấn ná một chút trên đỉnh đầu hai người, cuối cùng dừng lại trên chóp mũi Ngu Tương, khiến hai con mắt đen láy của nàng biến thành mắt chọi gà.
Ngu Tương đưa tay vỗ nhẹ, nó lại bay đi trước một bước, rất nhiều lân phấn từ đôi cánh bay xuống, chọc cho Ngu Tương phải hắt xì vài cái. Ngu Phẩm Ngôn cao giọng cười to, vừa xoa cái mũi giúp muội muội vừa hỏi: “Muốn ra ngoài bắt bướm sao? Ca ca đẩy muội.”
Lúc này xe lăn chỉ được làm từ vài miếng gỗ, bánh xe không hề lốp vỏ, vô cùng nặng nề. Ngu Tương không thể tự mình đẩy, lúc nào cũng phải có hai bà tử thân thể cường tráng cùng chung sức đẩy, bởi vậy rất ít khi đi chỗ nào quá xa, phần lớn thời gian chỉ đợi ở tiểu viện. Chẳng qua Ngu Phẩm Ngôn học võ từ thuở nhỏ, mới mười sáu tuổi đã cao gần bảy thước, vai rộng thắt lưng hẹp, dáng người to lớn, sức nặng của xe lăn này đối với hắn mà nói cũng không tính là cái gì, cho dù có cả Ngu Tương ngồi trên xe lăn hắn cũng có thể nâng lên dễ dàng.
Ngu Tương chụp lấy cánh tay đang duỗi ra muốn hướng chân nàng, nói: "Trời nắng như vậy mà huynh lại muốn bế muội ra ngoài bắt bướm, là muốn phơi nắng muội đến chết sao! Muội không đi!” Dứt lời tròng mắt vòng vo chuyển, quay sang nhĩ phòng hô lớn: “Thúy Bình, Thúy Hỉ, giúp ta chụp mấy con bướm!”
Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu nở nụ cười, nắm nhẹ chóp mũi của nàng khiển trách ‘Bướng bỉnh’. Chỉ cần Tương Nhi vui vẻ là được, có khiến cho người ngoài phải phơi nắng hay không, hắn mặc kệ .
Tiểu Hầu gia ở ngay cách vách, Thúy Bình, Thúy Hỉ chỉ chăm chăm tìm cớ đi qua hầu hạ. Gần đây tiểu thư bắt đầu trọng dụng Đào Hồng, Liễu Lục, rất ít sai bảo các nàng. Không làm gì vẫn có thể lấy tiền tiêu vặt hàng tháng, các nàng cũng vui vẻ thoải mái tự tại, trốn ở trong nhĩ phòng đánh hoa bài.
Vốn định chờ tiểu Hầu gia đến đây rồi qua cũng không muộn, lại không ngờ tiểu Hầu gia lặng yên không một tiếng động xuất hiện, lúc này hai người mới vội vã lủi qua thì lại có chút khó coi, chỉ đành cố nín, nghe thấy lời gọi liền cười hì hì đáp ứng, lau sạch mỡ trên miệng, cài thêm một đóa châu hoa, chỉn chu lại làn váy, bước từng bước thướt tha đáp "vâng" đi đến.
“Mang thêm đồ trang bị này vào.” Ngu Tương nháy nháy ánh mắt với Đào Hồng.
Đào Hồng cầm hai bình ngọc lưu ly trong suốt và hai cái vợt lưới đưa qua.
Thúy Bình Thúy Hỉ ôn nhu đồng ý, trộm thấy tiểu Hầu gia tuấn mỹ vô cùng liếc mắt một cái liền đỏ mặt. Hai người cố gắng bày ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của mình, tư thái tiêm nông, dáng người mạn diệu, chụp bướm lại không giống chụp bướm, càng giống khiêu vũ, còn thường xuyên phát ra tiếng cười duyên với bộ dạng kệch cỡm.
Ngu Tương thích nhất khi nhìn thấy hai người này làm dáng vẻ lẳng lơ với Ngu Phẩm Ngôn, lúc này chỉ ghé vào song cửa sổ, cũng khanh khách cười không ngừng. Không có cách nào khác, nơi này không có internet, nàng chỉ có thể tự tìm niềm vui cho chính mình.
Ngu Phẩm Ngôn từ mười một mười hai tuổi đã rất biết nhìn người nhìn đời, vài vị thúc bá tặng cho viện của hắn vài nha đầu xinh đẹp, các loại thủ đoạn dụ dỗ hắn đều thấy rõ, trong lòng đương nhiên vô cùng chán ghét. Nhưng thấy Ngu Tương cười rất vui vẻ, hắn cũng nhịn không được mà thấy thoải mái, tùy ý cho Ngu Tương giày vò.
Thúy Bình Thúy Hỉ chỉ lo phô bày dáng người, hoàn toàn không có tâm tư bắt bướm, cho dù có bắt được cũng cố ý thả bay đi, trông cậy tiểu Hầu gia có thể ngắm các nàng nhiều hơn. Nhưng một lát sau lại chịu không nổi, ánh nắng vàng óng ánh càng lúc càng dữ dội, tóc mai đã bị mồ hôi nhễ nhại làm ướt nhẹp, từng lọn từng lọn bết vào hai bên má, son phấn đã sớm rơi ra, mặt như trát vôi, làm sao còn nổi nửa điểm mỹ mạo chứ.
Khi hai người đưa tay lau mồ hôi, nhìn thấy lòng bàn tay dính đầy những vệt màu đỏ trắng mới hoảng hốt, hành động lập tức tích cực, rất nhanh tay bắt lấy vài con bướm nhét vào bình ngọc lưu ly, cúi đầu đặt trên song cửa sổ, hận không thể khiến tiểu thư lập tức đuổi các nàng đi.
Ngu Tương lập tức xốc màn che lên, để cho mấy con bướm tự do tự tại bay đi, xấu xa cười nói: “Lại đi chụp tiếp đi, chơi rất vui mà!”
Ngươi...mụ nội nó, cố ý đùa giỡn người phải không! Thúy Bình Thúy Hỉ bùng lên cơn giận dữ, trên mặt lại không dám thể hiện chút nào, khóe mắt ứa ra vài giọt nước mắt, điềm đạm đáng yêu liếc nhìn về phía tiểu Hầu gia.
Một tay Ngu Phẩm Ngôn đặt bên hông Ngu Tương, ổn định thân thể cười đến nghiêng ngả của nàng, một tay cầm một quyển du ký, chăm chú xem, cũng không thèm để ý đến hai người này một chút nào.
“Như thế nào, ta sai bảo các ngươi không được nữa phải không!” Nụ cười trên mặt Ngu Tương trong khoảnh khắc giảm sút.
“Không dám, không dám, chúng nô tỳ tiếp tục đi.” Giọng Thúy Bình, Thúy Hỉ mang theo chút nức nở, cũng chưa từ bỏ ý định nhìn về phía tiểu Hầu gia, vừa vặn gặp phải ánh mắt lạnh như băng của hắn, tâm trạng sợ hãi cả kinh.
Ngu Tương còn muốn khiển trách hai câu, lại nghe một giọng nói thanh thúy uyển chuyển truyền từ cửa viện đến: “Ngày nắng nóng ác độc như vậy, lại phơi nắng kiểu đó thế nào cũng bị cảm nắng đấy! Muội muội, xin thương xót, buông tha cho hai nha đầu này đi.”
Ngu Tương rướn cổ lên nhìn, chính là Ngu Tư Vũ lại xuất giang hồ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần toả ra hào quang của thánh mẫu. Nàng xua tay, cười nhạo nói: “Ta yêu thích lấy sự thống khổ của người khác để đổi lấy vui vẻ cho mình đấy, ngươi quản được sao? Nếu ngươi thấy quá khó coi, đi xin bà nội cho ngươi khế ước bán thân của các nàng đi.”
Tạo ra niềm vui của chính mình từ trên thống khổ của người khác, lời này nói được quả thật ngang bướng. Nhưng hai chân của Tương Nhi bị tàn phế, thống khổ trong cuộc sống của nàng còn nhiều hơn cả niềm vui. Tuy rằng nàng cố gắng che dấu, nhưng Ngu Phẩm Ngôn vẫn phát hiện ra, nàng là người ngoài mặt thì cười đến sáng lạn, nhưng phía sau lại luôn luôn khóc. Cái loại khát khao muốn bảo vệ nàng, để cho nàng vĩnh viễn duy trì nụ cười hạnh phúc...càng ngày càng mãnh liệt.
Nếu bằng cách này lại có thể khiến cho nàng cảm thấy vui sướng, mặc dù tính cách của nàng trở nên ngang bướng bá đạo, thì sao chứ? Ngu Phẩm Ngôn chẳng những sẽ không ngăn cản, còn có thể nghĩ thêm biện pháp để thỏa mãn tất cả nguyện vọng của nàng.
Vén làn tóc mai tán loạn của tiểu cô nương ra sau tai, thiếu niên nở nụ cười hết sức ôn nhu.