Trước khi về nhà, Mạnh Cẩn kéo tay Mạnh Xuân cùng nhau đắp một người tuyết trong sân.
Hai đồng xu định chôn dưới gốc cây đã bị Mạnh Chẩn lấy làm đôi mắt cho người tuyết.
Mạnh Cẩn lo lắng nói: “Ngày mai mặt trời lên, người tuyết tan ra thì hai đồng xu này rơi xuống đất mất…”
“Cũng không mất đâu,” Mạnh Xuân vừa giúp cô quàng khăn, vừa kéo tay cô đeo găng tay, nhẹ nhàng nói: “Nó vẫn ở ngay trong sân này mà.”
“Đúng nhỉ!” Mạnh Cẩn lập tức yên tâm, nở nụ cười tươi.
Khi hai anh em mang theo đầy tuyết trên người bước vào nhà, Mạnh Thường và Thi Tư đang đứng bên cửa sổ, vừa uống rượu vừa ngắm tuyết.
Mạnh Cẩn chạy vào nhà, tháo khăn quàng, cởi áo khoác và đổi giày ở huyền quan.
Ngoảnh đầu lại, cô thấy trên đầu Mạnh Xuân phủ đầy tuyết, liền cười, giơ tay nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết đó.
Mạnh Xuân đang cúi xuống tháo dây giày, cảm nhận được sự chạm nhẹ của cô, ngẩng đầu lên nhìn.
Mạnh Cẩn với đôi mắt hạnh nhân cong cong, mỉm cười bảo: “Trên đầu anh nhiều tuyết quá.”
Mạnh Xuân mỉm cười đáp: “Không sao đâu.”
Mạnh Cẩn lại nói: “Trông như tóc bạc hết rồi ấy.”
Cậu cúi đầu cười, không trả lời.
Sau đó, Mạnh Cẩn bước vào phòng khách trước, Mạnh Xuân theo sau.
Cô nhìn vào ly rượu trên tay bố mẹ, hỏi: “Bố, mẹ, hai người uống rượu à?”
Mạnh Thường nhẹ nhàng đáp: “Con muốn thử không?”
“Con á?” Từ trước đến nay Mạnh Cẩn chưa từng uống rượu, cũng không biết rượu có vị gì, liền tò mò háo hức: “Vậy… thử chút được không?”
“Thử cái gì mà thử,” Mạnh Xuân trách nhẹ: “Em đã đủ tuổi đâu mà đòi uống?”
Mạnh Cẩn phụng phịu, chu môi ấm ức, bắt đầu cãi lý: “Em chỉ uống một ngụm thôi mà.”
Mạnh Thường cũng nói: “Ở nhà mình thì không sao đâu, Xuân Xuân để con bé thử xem rượu có vị gì, biết được tửu lượng của mình. Sau này lớn rồi, ra ngoài không tránh được phải uống, biết mình uống được bao nhiêu thì sẽ tự ý thức hơn.”
“Hí hí!” Mạnh Cẩn lập tức chạy đến quầy bar, đôi mắt sáng rực chờ bố rót rượu.
Mạnh Thường rót hai ly, một ly đưa cho Mạnh Cẩn, một ly đưa cho Mạnh Xuân.
Rượu không nhiều, chỉ đủ để uống vài ngụm.
Mạnh Cẩn nâng ly lên, nhìn ba người còn lại, nói: “Chúng ta cạn ly nhé, chúc mừng năm mới!”
Thi Tư và Mạnh Thường nhìn nhau cười, còn Mạnh Xuân chỉ cảm thấy cô nhóc này chưa uống mà đã như người say.
Bốn người cụng ly, tiếng thủy tinh chạm nhau trong trẻo vang lên, hòa cùng lời “Chúc mừng năm mới” của cả nhà.
Sau đó, Mạnh Cẩn ngửa đầu, nếm thử một ngụm rượu vang đỏ trong ly.
“Ưm~” Mặt cô lập tức nhăn lại, còn rụt cổ lại một chút.
Mạnh Thường nhìn phản ứng của con gái, bật cười hỏi: “Sao thế? Không ngon à?”