Mộng Vô Biên

Chương 11: Quyết Định Sau Cùng



Giật mình tỉnh giấc, vẫn là căn phòng với tông chủ đạo là xanh dương, ánh ban mai len lỏi qua từng khe cửa sổ hắt những tia nắng ấm áp xuống sàn nhà. Một số rèm cửa bay phấp phới mỗi khi có gió thổi qua, phía xa xa hướng ra ngoài chính là vườn hoa hồng xanh đã nở rộ một màu xanh thẫm cả khu vườn.

Theo thói quen, tôi vươn căng vai để khởi động các khớp cơ, tiếp sau đó là hình ảnh mà tôi không muốn gặp nhất lại xuất hiện trước mặt.

"Ngươi xuất hiện đúng lúc ghê ha."

Tên nhóc im lặng rồi chỉ vào phía bên trái tôi.

Là Ngọc! Sao cô ấy lại ở đây! Mình tưởng cô ấy chỉ đưa mình về nhà rồi lại trở về Phạm Gia rồi chứ. Đã vậy một tay còn để lên bụng mình nữa chứ.

Nói thì nói thế nhưng nhìn Ngọc ngủ quả thật khác xa hẳn với tính cách năng nổ của cô hoàn toàn. Ngọc nằm cuộn người lại, dường như chỉ cần xoay người là cô ấy nằm gọn trong lòng tôi luôn, trông chẳng khác gì một đứa trẻ. Tuy đã bị mái tóc che đi nửa gương mặt càng làm cho cô trở nên quyến rũ hơn trong mắt tôi. Dù Ngọc đẹp là thế, quyến rũ là thế, song đối với tôi, tôi chỉ xem Ngọc là một người bạn không hơn không kém, không bất cứ tình cảm nam nữ nào cả.

Đúng lúc, Ngọc tỉnh giấc, hai cặp mắt nhìn nhau trong vài giây. Trong ánh mắt của Ngọc tỏa ra một nguồn năng lượng thuần khiết, trong sáng, lấp lánh phản chiếu hình bóng của tôi khiến tôi như bị một thứ ma lực cuốn lấy. Sau cùng Ngọc ho vài tiếng làm tôi giật bắn mình ngã khỏi giường tuy nhiên cô lại không mảy may đến tôi mà cười phá lên.

"Hahaha.."

"Haiz, thấy người ta ngã còn cười được nữa."

Tôi nhanh chóng đứng dậy, búng vào trán người con gái đang ngồi trên giường xem như trả đũa, còn Ngọc vừa lấy tay xoa xoa lấy chỗ đau trên trán mình, vừa than vãn.

"Đau quá à lủng trán rồi ấy nè."

"Đâu tôi xem xem trán Ngọc lủng chưa."

Lúc tôi không để ý ghé sát lại gần chỗ Ngọc, ngay lập tức bị cô trả đũa búng lại trán tôi.

"Đau."

"Thấy chưa tôi nói đau mà không tin. Hahaha.."

"Nhưng ý thức cuối cùng tôi nhớ được là mình đang đọc sách mà."



"À, lúc đó cậu ngủ quên trong thư phòng còn mơ gặp ác mộng, mọi người phải phá cửa rồi đưa cậu về phòng đó."

"Cảm ơn cô."

"Tôi đói bụng rồi, mình đi ăn sáng thôi."

Ngọc nói rồi kéo mạnh tay tôi đi theo cô, dù thế tôi biết gương mặt cô đã ửng đỏ lên vì ngại, giữa ánh vàng mặt trời bỗng có sắc đỏ làm nổi bật lên không gian dãy hành lang chỉ có hai con người.

Nhà bếp gia tộc Trần được bày trí theo tiêu chuẩn ba sao Michelin với tông chủ đạo mang hai màu vàng đen tạo nên không gian vừa ấm cúng vừa lãng mạn.

Trên bàn ăn là vô số món ăn mà trước đây tôi chỉ dám mơ, món nào món nấy đều tràn ngập hương thơm dào dạt trào vào khứu giác làm tôi như muốn đưa tất cả chúng vào trong miệng, những nét hoa văn trên dĩa tựa hồ các tác phẩm nghệ thuật đắt tiền tuy rất thèm mà chẳng dám ăn.

Trong bữa ăn của các đại gia tộc, chẳng ai nói với ai lời nào, mọi thành viên đều tập trung thưởng thức bữa ăn của mình, nhưng bây giờ trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều hoài nghi về thế giới này mà nếu không nói ra thì lại không được.

"Bố mẹ."

Đúng như những gì tôi đoán, mọi người vẫn chẳng mảy may gì đến tôi. Tuy nhiên sau một lúc, bố lại điềm tĩnh trả lời:

"Ta nghe."

"Tại sao Long trưởng lão lại nói con là một sản phẩm của Trần Gia?"

Sau câu hỏi của tôi, bỗng sự im lặng bao trùm cả căn phòng khiến cho những con người trong phòng ăn dường như chìm hẳn vào trong một bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Cảm thấy cứ để bầu không khí diễn ra như thế này mãi cũng không phải là cách nên mẹ nhẹ nhàng buông nĩa xuống, thở dài một hơi rồi từ tốn nói:

"Con trai, có những thứ mà ngay đến cả chúng ta cũng không biết nên giải thích thế nào với con nữa."

Đã hơn nửa năm ở Trần Gia, thời gian tôi đắm mình trong thư phòng còn nhiều hơn lúc tôi gặp mặt mọi người nữa. Ăn trong thư phòng, ngủ trong thư phòng, làm bạn với thư phòng. Có thể nói nơi ấy mới chính là ngôi nhà thứ hai của tôi vậy, nhờ thế mà tôi đã học được không biết bao nhiêu là loại ma pháp cũng như không ít bí mật về nơi đây. Tuy nhiên đáp án mang tên "sản phẩm" mà Long trưởng lão nói đến tôi lại không tài nào tìm ra được, cũng không có bất cứ suy luận, dẫn chứng nào về câu nói ấy.

Trái ngược với mẹ, bố lại điềm tĩnh đến đáng sợ rồi ông dừng bữa ăn của mình lại thở dài một hơi rồi mới nói tiếp:

"Như ta đã nói, bọn ta luôn ủng hộ mọi quyết định của con, vậy con có cần bố mẹ hỗ trợ gì không?"

Trần Gia có thể nói là gia tộc quyền lực nhất thế giới, gia tộc mà mỗi khi người khác nhắc đến thì không kiêng mười thì cũng nể chín phần.

Vì nếu sử dụng thân phận con trai trưởng của Trần Gia mà ra ngoài kiểu gì con đường sắp tới tôi đi sẽ trải đầy hoa hồng, thế nên tôi liền kể ngọn ngành kế hoạch của minh cho bố mẹ nghe. Dù biết họ vô cùng lo lắng cho mình nhưng với độ tuổi tôi hiện tại mà so với những người cùng độ tuổi khác ở Trần Gia chắc họ đã tự mình gây dựng nên mấy thế lực riêng của mình rồi, cho nên dù không nỡ nhưng bố mẹ đành phải miễn cưỡng chấp nhận điều đó.

"Ừ bố biết rồi, khi nào con mới đi?"

"Ngày mai ạ."

Cạch.

Bỗng từ đâu Hồ Hắc Thiên đặt chiếc vali màu bạc lên giữa bàn, cậu nhẹ nhàng mở từng chiếc khóa ra rồi xoay về phía tôi.



Bên trong chiếc vali chẳng có gì ngoài một chiếc thẻ màu đen ngỏ bé được khắc hoa văn rồng phượng trên đó khiến tôi bỗng khựng lại, ngơ ngác trong vài giây rồi thầm tự thắc mắc: Không biết Trần Gia còn có những đặc quyền gì mà tôi vẫn chưa tìm hiểu hết đây. Thật sự lúc này tôi vô cùng bối rối vì nếu nhận chẳng phải mình tự nói bản thân là phụ thuộc vào Trần Gia, mà từ chối thì chẳng phải lại phụ lòng bố mẹ hay sao.

"Đây.. Đây là.."

"Đây là thẻ đen của ngân hàng thế giới, duy nhất chỉ mười chiếc được sản xuất, cậu chủ hãy mang theo phòng thân."

Thẻ đen! Mình có nằm mơ hay không vậy!

Ở thế giới trước dù cho có là một chiếc thẻ ATM với số dư tám con số mình còn chưa dám nằm mơ là có được, vậy mà..

"Con.. Con.."

"Con cứ nhận đi, số tiền này với bố mẹ cũng chẳng đáng là bao. Xem như đây là quà trưởng thành bố mẹ cho con trước khi con bắt đầu cuộc hành trình của mình."

"Dạ."

Nếu bố mẹ đã nói đến thế, tôi đành miễn cưỡng nhận lấy chiếc thé, cảm ơn hai người rồi bước nhanh trở về phòng soạn đồ để ngày mai tôi sẽ bắt đầu cuộc hành trình mới của mình. Mà nghĩ thì cũng đúng, thời đại này muốn làm gì trước tiên phải có tiền cái đã, chứ xách cái thân không, không mang giấy tờ hay một ít tiền phòng thân chẳng phải là quá sai lầm hay sao, dù sao vẫn phải dự trước một số tình huống không hay.

Khi ông trời vừa kịp ló dạng cũng là lúc tiếng lạch cạch trong căn biệt thự vang lên làm đàn chim đang lơ mơ ngủ trên mái nhà bỗng giật mình bay khắp nơi.

Rạng sáng đầu ngày trên thành phố là một khoảnh khắc rất đặc biệt, khi cảnh vật tĩnh lặng bỗng trở nên sống động, mộng mơ và lãng mạn vẽ lên đường những tia sáng độc đáo đầy sáng tạo từ ánh mặt trời buổi sớm mai.

Ánh sáng ấm áp của mặt trời khẽ phủ lên tòa nhà cao tầng, mỗi ngôi nhà đang không những trở nên đẹp hơn mà còn quyến rũ hơn rất nhiều.

Khung cảnh nơi đây có thể nói là vô cùng phù hợp để cho người khác mơ đến, từ không khí, quang cảnh cho đến thảm thực vật đâu đâu đều một màu xanh mướt.

Tôi đi ra trạm ATM rút một ít tiền phòng thân, sau đó tiện đường bắt chuyến xe buýt đường dài rồi đánh một giấc, đợi xe đến trạm cuối hẵng mới bắt đầu chuyến hành trình của mình.

Hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chiếc xe buýt, nơi những cánh hoa anh đào, hoa loan, hoa cẩm tú cầu đua nhau nở khắp hai bên đường cứ như đang điểm xuyến lên vô vàn màu sắc cho khung cảnh ngày xuân, kèm theo đó là hương thơm ngào ngạt của lá, của đất phả phất theo không khí nhè nhẹ bay vào vùng khứu giác làm đầu óc cậu trở nên càng thoải mái hơn.

Nằm ở trung tâm làng, tiếng chuông đổ đến mọi ngóc ngách, trần nhà được trang trí đầy đủ bằng những bộ đồ tết đầy màu sắc. Từ cửa sổ nhìn ra, khung cảnh rực rỡ nhân dịp năm mới.

Phố làng như một mảng phấn trắng lấp lánh dưới ánh nắng. Nhà nhà đều sửa sang lại từ những chi tiết nhỏ nhất, cứ như một mảnh tranh phong thái đầy màu sắc. Ánh đèn trang trí càng làm cho khung cảnh thêm đẹp tuyệt vời khi đêm về. Ít ai biết được, những nhà cửa ở đây đang báo hiệu một tết nổi tiếng nhất vùng đất này.

Mới đó đã đến Tết rồi sao! Không ngờ thời gian mình chuyển sinh đến nơi đây thấm thoắt thế mà lại đến tết rồi.

Sắp sang năm mới ai ai cũng mong muốn đoàn tụ với gia đình sau một năm đi làm vất vả.

Trong lúc còn đang thơ thẩn nghĩ về cảnh đẹp, về con người nơi chốn mới, bất chợt tôi giật bắn mình, hoàn hồn về vì một thứ âm thanh điếng tai vang lên trong xe và tiếng phanh gấp, tôi hướng cặp mắt tò mò về phía nơi âm thanh vừa phát ra. Đó là súng, một nơi sử dụng ma pháp lại có súng sao?

"Cướp đây, ở đây ai có đồ vật gì quý giá, tiền hay trang sức gì thì mau giao ra mau!"

Vừa nói cô gái vừa chĩa khẩu súng vào những hành khách đang ngồi trên các băng ghế khiến mọi người, ai nấy đều giật mình, theo phản xạ trở nên hoảng loạn, nháo nhào, có người còn tính đứng lên phản kháng lại nhưng chẳng hiểu sao lại thôi rồi ngồi yên tại chỗ càng làm cho không khí trở nên tĩnh lặng, căng thẳng đến tột cùng, cứ như chỉ cần di chuyển một mi–li mét thôi thì mạng sống của những vị hành khách trên chuyến xe này sẽ không còn nữa vậy.



Theo cảm quan tôi nhận xét thì ngoại hình cô gái này trông cũng không đến nỗi là quá tệ.

Khuôn mặt cân đối nếu không nói là quá đẹp, mái tóc bạch kim xõa dài quá vai trông cô có đôi nét hao hao người nước ngoài, nhưng cô nói tiếng Việt rành mạch, lưu loát, không sai một lỗi phát âm nào, hay cô ấy là con lai nhỉ?

Còn độ tuổi chắc cũng tầm bằng tuổi mình thôi mà sao trông cách ăn mặc còn có thể trẻ hơn khoảng ba đến bốn tuổi. Khi cô phối giữa một chiếc quần short ngắn, một chiếc áo phông phối bên ngoài là hoodie trông vô cùng phá cách. Đối với tôi vẻ đẹp nhẹ nhàng này có thể so sánh với đóa bồ công anh đang tung bay trong gió hay chua ngoa và sắc sảo như đóa hồng vừa chớm nở.

"Nè nè anh kia!"

Cô bước một mạch đến chỗ tôi mà không quên tỏa ra hương thơm ngào ngạt của loại nước hoa đắt tiền bay vào khứu giác, còn cặp mắt lại dán dính vào bóng người đang dần bước đến, chắc bởi vì tâm trí tôi đã bị hương nước hoa làm cho mê mẩn nên khi cô đến, tôi bỗng khựng người ra, vô thức ngước lên, tự chỉ vào mình và hỏi:

"Cô gọi tôi đấy à?"

"Tôi không gọi anh thì gọi ai?"

Tên cướp gắt gỏng đáp đồng thời ấn mạnh nòng súng vào giữa phần trán dường như chỉ cần bóp cò là tính mạng tôi sẽ không còn nữa vậy, sau đó cô nói:

"Mau giao tiền hay đồ vật quý của anh ra đây!"

Tôi hít thở một hơi thật sâu lấy lại thần thức rồi hỏi:

"Cô chắc chứ?"

"Anh còn nói nữa tôi bắn bay đầu!"

Nếu đây là một bức tranh sơn dầu thì khuôn mặt tên cướp tựa ngọn lửa nóng rực và mạnh mẽ, còn những người xung quanh lại là màn đêm đang bao trùm lấy ngọn lửa. Bóng tối càng bao trùm bao nhiêu thì ngọn lửa càng rực rỡ bấy nhiêu, đẹp càng thêm đẹp.

Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn cùng các động tác nhẹ bẫng tôi mang máng nhớ từ mấy quyển sách hướng dẫn bài quyền mà người quen đã giới thiệu cho từ lâu, thật may nay đã có cơ hội áp dụng.

Tôi nhẹ nhàng lách người, gạt chân, nắm chặt phần tay đang cầm khẩu súng, ép cô vào tư thế quỳ. Tất cả động tác đều xảy ra trong thoáng chốc, dường như ngay đến cả mắt thường cũng phải tua chậm lại thì mới có thể theo dõi được từng động tác.

* * *
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.