Mộng Sinh Giới

Chương 99: Căn Phòng Và Chìa Khóa



Chương 98: Căn Phòng Và Chìa Khóa

Băng Tử Huyên quan sát Haruka một lúc lâu. Cô yên lặng nhìn vào đề bài, đôi mày hơi nhíu lại, tay đặt trên bàn vẫn chưa hề động bút. Sự trầm ngâm ấy khiến hắn hiểu ra, có lẽ câu đố hắn đưa ra thực sự là quá khó cho cô. Hắn thoáng nghĩ mình đã hơi khắt khe, đã thử thách cô một cách hơi thái quá.

Giữ cho giọng nói của mình nhẹ nhàng, Băng Tử Huyên nở một nụ cười, phá vỡ không khí căng thẳng. “Không sao đâu, Haruka,” hắn nói, “Em có thể ngồi xuống và từ từ suy nghĩ. Nếu tìm ra đáp án, bất cứ lúc nào, cứ cho thầy biết.” Lời nói nhẹ nhàng của hắn như một lời trấn an, muốn cô hiểu rằng không có gì phải quá áp lực.

“Thực ra, câu đố này… rất khó. Ngay cả những học sinh xuất sắc nhất cũng phải mất khá nhiều thời gian mới giải được. Thầy có một người bạn giỏi nhất lớp năm xưa, cậu ấy cũng phải mất gần một tiếng để suy luận ra đáp án,” hắn giải thích, muốn để Haruka thấy rằng việc chưa thể giải được ngay lúc này không hề là điều gì đáng phải ngại ngùng.

Cả lớp dường như đồng cảm với Haruka, không khí dần dịu lại. Một vài ánh mắt nhìn cô với vẻ khích lệ. Băng Tử Huyên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi sáng phủ lên sân trường một màu vàng nhẹ nhàng, như phản chiếu chút hoài niệm trong lòng hắn.

Khi Băng Tử Huyên vừa xoay người chuẩn bị bước về chỗ ngồi, bỗng nhiên Haruka lên tiếng, giọng nói đầy tự tin và quyết đoán: “Em biết rồi.”

Cả lớp lập tức im phăng phắc, tất cả ánh mắt đổ dồn vào Haruka. Băng Tử Huyên khựng lại, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía cô học trò nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy trên gương mặt Haruka một vẻ tập trung khác thường – một sự nghiêm túc và bình tĩnh mà hắn chưa từng thấy ở cô. Dường như đây không phải là Haruka trầm lặng và nhút nhát mà cả lớp thường biết. Ánh mắt của cô sáng lên, đôi môi thoáng mỉm cười như thể đã nắm được mấu chốt của vấn đề.

Haruka đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh và tự tin khác thường. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu trình bày cách giải với giọng nói mạch lạc và rõ ràng, từng từ như vang lên đầy chắc chắn, khiến cả lớp không thể rời mắt:

“Để giải câu đố này, đầu tiên em phải hiểu rõ quy tắc của các căn phòng và kết nối của các chìa khóa. Mỗi chìa khóa chỉ mở được một căn phòng khác và không bao giờ là căn phòng liền kề, vậy nên các chìa khóa không thể sắp xếp ngẫu nhiên mà phải theo một vòng lặp nhất định – một chuỗi logic.”

Cô dừng lại một chút, đôi mắt như sáng lên khi đã tìm ra mấu chốt.



“Em sẽ bắt đầu từ phòng số 1, nơi em lấy được chìa khóa mở phòng số 4. Theo quy tắc, em chỉ có thể dùng chìa khóa này trong vòng hai bước tiếp theo, vì vậy em sẽ đi thẳng đến phòng số 4 và mở cửa. Khi vào được phòng số 4, em tìm thấy chìa khóa mới – và theo logic của chuỗi, chìa khóa này sẽ mở phòng số 6. Giờ đây, em đứng trước người canh gác ở phòng 6, và để họ chỉ dẫn đúng hướng đi tiếp theo, em phải đưa ra một con số chính xác.”

Haruka ngừng lại, đôi môi thoáng hiện nụ cười nhẹ, tràn đầy tự tin và bí ẩn, rồi cô tiếp tục:

“Con số đó, theo em, phải là tổng của số phòng hiện tại và số phòng trước đó, nghĩa là 4 + 6 = 10, mà 10 giảm đi 7 (tổng số phòng) sẽ là 3. Vậy con số em cung cấp cho người canh gác là 3 – họ sẽ chỉ cho em rằng chìa khóa này mở được phòng số 3.”

Cả lớp im phăng phắc, hoàn toàn bị cuốn hút vào dòng suy luận sắc bén của cô. Cô tiếp tục:

“Tiếp theo, em vào phòng số 3 và lấy được chìa khóa mở phòng số 5. Theo chuỗi logic của chìa khóa, lần này em lại tiến đến phòng số 5, rồi từ phòng số 5 lấy chìa khóa mở phòng số 7. Giờ em đã vào đến phòng số 7, nơi có người canh gác thứ hai. Quy tắc ở đây cũng tương tự, và theo chuỗi tính toán trước đó, con số mới là 5 + 7 = 12, rồi 12 trừ đi 7 là 5. Con số này giúp em mở tiếp phòng số 2. Em sẽ tiếp tục lặp lại quy tắc cho đến khi mọi phòng đều được mở mà không vi phạm bất kỳ quy tắc nào.”

Haruka kết thúc câu trả lời của mình một cách hoàn toàn tự tin, mỗi từ đều rõ ràng và chính xác, không hề có một giây ngập ngừng. Cả lớp chìm trong im lặng hoàn toàn, như bị chinh phục bởi dòng suy luận chặt chẽ và sắc bén của cô.

Đến cuối cùng, Haruka khẽ hỏi, giọng điệu không giấu nổi sự lo lắng, “Saito-sensei… em có trả lời sai không ạ?”

Băng Tử Huyên ngỡ ngàng nhìn cô, rồi bật cười nhẹ, nụ cười đầy tự hào và khâm phục. “Không sai?''



Khi Haruka vừa ngồi xuống, tưởng rằng bài giải của mình đã đủ để làm hài lòng mọi người, thì cô bất chợt ngẩng lên, đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên. Trong ánh mắt đó chứa đựng một sự tự tin khác thường, như thể cô đã nhìn thấu bản chất thực sự của câu hỏi.

“Sensei,” cô cất giọng điềm tĩnh nhưng đầy chiều sâu, “em có cảm giác… câu hỏi vừa rồi chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, có đúng không?”

Băng Tử Huyên thoáng khựng lại, một thoáng kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt. Hắn không ngờ Haruka lại có thể cảm nhận được điều mà chỉ những người đã từng đối diện với câu hỏi này mới hiểu. Trong khoảnh khắc, mọi hình dung của hắn về Haruka như bị xáo trộn. Một cô gái mù, yếu đuối về thể chất, nhưng trí tuệ lại nhạy bén và tinh tường đến mức khiến hắn không thể ngó lơ.

“Sao em lại biết?” Hắn cất tiếng hỏi, giọng vừa kinh ngạc vừa thăm dò.

Haruka chỉ mỉm cười nhẹ, đáp, “Em không biết chắc. Nhưng em nghĩ, với một người như Saito-sensei, câu hỏi đó có lẽ vẫn chưa đủ sức thách thức. Em cảm nhận được… sự mơ hồ trong đó.”

Băng Tử Huyên đứng nhìn Haruka, trong lòng thầm tán thưởng cô em gái của mình. Không những Haruka giải được câu đố bảy căn phòng một cách hoàn hảo, mà cô còn nhanh chóng nhận ra đó chỉ là một phần của thử thách. Cô đã cảm thấy, và thậm chí dám hỏi thẳng hắn, rằng liệu có phải câu hỏi vừa rồi chỉ là bề nổi của một bài toán lớn hơn.

Bị chấn động bởi sự sắc sảo của cô, Băng Tử Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng không khỏi dấy lên một niềm tự hào pha lẫn chút e dè. Đây không chỉ là một học sinh thông minh thông thường; Haruka thực sự là một tài năng hiếm có. Hắn nghĩ, có lẽ đã đến lúc cho cô thấy bài toán thực sự mà hắn muốn thử thách.

"Haruka," hắn cất giọng trầm ấm, ánh mắt nhìn cô đầy sự ngưỡng mộ pha lẫn thách thức. "Em đã đúng, câu hỏi trước chỉ là bước khởi đầu. Nếu em đã sẵn sàng, hãy lắng nghe phần tiếp theo của câu đố này."

Haruka khẽ gật đầu, ánh mắt cô rực lên sự tự tin và quyết tâm. Toàn bộ lớp học nín thở, dồn hết sự chú ý vào hai thầy trò.

Băng Tử Huyên hít một hơi sâu rồi từ tốn bắt đầu nói:



"Trong lâu đài cổ, không chỉ có bảy căn phòng nối với nhau, mà còn có ba cánh cửa bí mật được che giấu kỹ lưỡng. Những cánh cửa này chỉ mở ra cho ai đã hoàn thành trọn vẹn thử thách bảy căn phòng. Mỗi cánh cửa bí mật dẫn đến một khu vực thử thách khác nhau, và để vượt qua từng cánh cửa, người ta cần không chỉ chìa khóa vật lý, mà cả 'chìa khóa tư duy' để giải một câu đố khác."

Hắn tiếp tục:

"Phần câu đố này liên kết trực tiếp với câu hỏi bảy căn phòng trước đó, và nó chỉ có thể được giải bằng cách suy luận từ những gì em đã tìm ra trước đây. Em phải tìm ra logic ẩn sau sự liên kết giữa các phòng và chìa khóa. Dưới đây là câu hỏi của ta:

Giả sử em đã mở được cả bảy căn phòng, và bây giờ em phải xác định vị trí ba cánh cửa bí mật. Mỗi cánh cửa có một điều kiện đặc biệt:

1. **Cánh cửa thứ nhất**: Chìa khóa của nó nằm trong một căn phòng chẵn mà em đã mở trước đó, nhưng em phải quay lại phòng đó theo một thứ tự nhất định để lấy chìa khóa này. Nếu em quay lại không đúng thứ tự, toàn bộ chìa khóa sẽ bị vô hiệu hóa, và em phải bắt đầu lại từ phòng đầu tiên. Em phải xác định căn phòng đó và tìm cách lấy chìa khóa trong lần quay lại mà không phá vỡ thứ tự ban đầu.

2. **Cánh cửa thứ hai**: Để mở được cánh cửa này, em cần tìm ra một quy tắc đặc biệt về tổng số bước di chuyển trong toàn bộ hành trình từ phòng 1 đến phòng 7. Tổng số bước di chuyển đó là một con số đặc biệt liên kết với ba căn phòng liền nhau mà em đã từng đi qua. Nếu em xác định được con số đó, cánh cửa sẽ mở ra. Nếu không, cửa sẽ tự động khóa lại.

3. **Cánh cửa thứ ba**: Đây là thử thách cuối cùng và khó nhất. Em chỉ có thể mở cánh cửa này nếu giải được một chuỗi số bí ẩn. Chuỗi số này được ẩn trong mối liên hệ giữa số thứ tự của mỗi phòng và số phòng mà chìa khóa mở ra. Chuỗi số này là một dãy Fibonacci đặc biệt được tạo ra từ hành trình của em qua bảy căn phòng. Nếu em tìm được dãy số này và nhập đúng nó, cánh cửa sẽ mở ra.

Nhiệm vụ của em, Haruka, là tìm ra căn phòng chứa chìa khóa của cánh cửa thứ nhất, xác định quy tắc tổng số bước cho cánh cửa thứ hai, và giải chuỗi số Fibonacci để mở cánh cửa thứ ba. Chỉ khi hoàn thành cả ba, em mới có thể chạm đến phần thưởng cuối cùng của câu đố này."

Cả lớp lặng im, mọi ánh mắt đổ dồn vào Haruka, người đang đứng lặng yên suy ngẫm. Mỗi một chi tiết của câu đố vừa rồi đều đòi hỏi trí tuệ và sự nhạy bén hiếm có. Cô gái mù nhỏ nhắn đứng đó, trong vẻ ngoài bình dị, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm đam mê và ý chí kiên cường.

Haruka nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, và trong khoảnh khắc ấy, tất cả như chìm vào một thế giới nơi cô đang dần lần tìm ra các mảnh ghép của câu đố.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.