Năm ngày sau kỳ thi đại học, Băng Tử Huyên bước ra khỏi cánh cổng trường thi, cảm giác thoải mái nhẹ nhàng bao phủ lấy hắn. Dù ngoài miệng nói rằng kỳ thi không còn quá quan trọng, hắn vẫn nghiêm túc làm bài, từng câu từng chữ đều hoàn thành một cách cẩn thận. Nếu nói đến mức độ tự tin, hắn hoàn toàn tin rằng mình có thể đỗ vào những trường đại học danh tiếng mà bao người ao ước. Nhưng với hắn, những thứ đó dường như đã trở nên mờ nhạt so với việc tìm kiếm Hàn Tuyết – em gái ruột thịt của hắn, đang ở nơi xa xôi, lạnh lẽo trên đất Nhật.
Điều duy nhất thôi thúc hắn thi cử và chuẩn bị vào đại học chỉ là để mẹ hắn được an lòng và có chút tiếng thơm với hàng xóm. Hắn hiểu mẹ hắn đã chịu nhiều thiệt thòi, nên không muốn bà phải lo lắng thêm. Tuy nhiên, sau khi thi xong, hắn quyết tâm sẽ dồn toàn lực để đưa Hàn Tuyết về nước trước khi kỳ nhập học bắt đầu. Nhật Bản - vùng đất xa xôi mà hắn sắp đặt chân đến, nơi hắn đã âm thầm thu thập mọi thông tin cần thiết, đã chuẩn bị kỹ lưỡng, từ tư liệu đến những bước cần làm khi tới nơi. Điều duy nhất hắn lo ngại lúc này là mẹ hắn ở nhà không có ai bên cạnh trong thời gian hắn đi xa. Băng Tử Huyên không hề tiết lộ với mẹ về Hàn Tuyết vì sợ rằng, nếu sự việc không như mong muốn, bà sẽ càng đau khổ thêm. Hắn thầm hứa với lòng, khi đưa được Hàn Tuyết về, hắn sẽ giải thích mọi chuyện.
Ngồi trên giường trong căn phòng tối, Băng Tử Huyên trầm ngâm, trong đầu xuất hiện bao câu hỏi lo lắng về Hàn Tuyết. Trời mùa đông lạnh lẽo, không biết em gái hắn ở nơi đó có đủ ấm không, có ai chăm sóc hay không? Cô bé mà hắn yêu thương nhất đã trải qua những tháng ngày như thế nào trong căn nhà của người ta? Những thông tin hắn tìm được gần đây khiến hắn thêm phần căm giận. Hàn Tuyết trước kia được nhận nuôi chỉ vì đôi vợ chồng kia mãi không có con. Họ nhận cô bé về như một thứ để lấp đầy thiếu sót trong cuộc sống của họ. Nhưng từ khi họ có một đứa con trai, đứa con đẻ mà họ thực sự mong mỏi, thái độ của họ với Hàn Tuyết dần trở nên lạnh lùng, thậm chí còn nghiêm khắc đến tàn nhẫn.
Ánh mắt của Băng Tử Huyên tối sầm lại khi nghĩ đến những tháng ngày Hàn Tuyết phải chịu đựng. Hắn hứa với lòng, bằng bất cứ giá nào, hắn sẽ khiến họ phải trả giá cho những đau đớn mà em gái hắn phải gánh chịu. Nếu họ đã tàn nhẫn với cô bé thế nào, hắn sẽ trả lại cho họ đúng gấp nhiều lần. Băng Tử Huyên không ngại nhúng tay vào việc tàn nhẫn. Trong t·hế g·iới n·gầm, hắn đã từng đối phó với không ít kẻ thuộc giới cộm cán Nhật Bản. Nhưng đối với đôi vợ chồng này, chỉ là thường dân tầm thường, việc hắn có thể làm còn dễ dàng hơn nhiều. Đối với hắn, c·ái c·hết còn là nhẹ nhàng. Hắn muốn họ phải nếm trải từng chút một những gì mà Hàn Tuyết đã phải chịu đựng, từng nỗi đau, từng sự lạnh nhạt và sự bỏ rơi.
Hắn không vội vã hay giận dữ, mà bình tĩnh lên kế hoạch, từng bước một. Trên tay hắn lúc này là tấm vé máy bay sang Nhật đã được đặt sẵn. Hắn chỉ còn chờ đến ngày bay và gặp lại em gái. Trong lòng hắn, một sự quyết tâm mãnh liệt trỗi dậy. Dù phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, Băng Tử Huyên sẽ không để bất cứ điều gì cản trở.
Với một người như Băng Tử Huyên, thứ hắn trao đi là sự yêu thương chân thành, nhưng khi bị phản bội, hắn cũng sẵn sàng biến yêu thương đó thành ngọn lửa trả thù không khoan nhượng.
Trong buổi sáng trước khi bay, Băng Tử Huyên đã chuẩn bị xong hành lý từ sớm. Hắn nhìn quanh căn nhà nhỏ thân thuộc, từng góc một đều chất chứa những ký ức gia đình, những kỷ niệm ấm áp mà hắn chẳng biết khi nào mới quay về để tận hưởng lại. Trước khi đi, Tử Huyên đã sắp xếp lời nói dối thật chu đáo, bảo với mẹ rằng sẽ đi chơi với nhóm bạn cấp ba một thời gian để đánh dấu kỷ niệm ba năm gắn bó, bởi không chắc sau này còn cơ hội tụ họp khi mỗi người đều chọn con đường riêng. Tử Huyên biết rằng mẹ mình có thể không hoàn toàn hiểu hết suy nghĩ của hắn, nhưng ít nhất bà sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Với sự giúp đỡ của Diệu Minh và Lâm Vũ, mẹ hắn hoàn toàn tin tưởng vào lý do mà hắn đưa ra. Diệu Minh và Lâm Vũ đến nhà hắn vào ngày hôm qua, tỏ ra thân thiết và nói những lời động viên, hỗ trợ diễn vai đến mức chân thật. Họ là những người có xuất thân tốt, gia đình danh giá, nên bà càng thêm yên tâm về những người bạn của con trai mình. Trong lúc họ nói chuyện, Tử Huyên nhận ra mẹ mình ánh lên một niềm vui, và có lẽ cũng phần nào tự hào khi thấy con trai kết bạn với những người bạn “chất lượng” như vậy, dù hắn biết họ chỉ đang giúp hắn che giấu.
Khi Diệu Minh và Lâm Vũ ra về, cả hai còn quay lại dặn dò Tử Huyên nhớ giữ liên lạc, khiến mẹ hắn tin tưởng sâu sắc hơn. Nhìn mẹ mỉm cười, lòng Tử Huyên cũng nhẹ bớt phần nào nỗi lo lắng. Hắn không muốn mẹ phải chịu thêm áp lực hay hoang mang trong khoảng thời gian này, nhất là khi bản thân sắp bước vào một hành trình mà ngay cả hắn cũng không lường trước được.
Buổi sáng chia tay, Băng Tử Huyên và mẹ đứng trước cửa nhà, không khí lành lạnh như hòa chung với nỗi buồn ngầm của người mẹ. Bà vừa vui vừa buồn khi nhìn con trai đã trưởng thành, có những người bạn tốt bên cạnh. Nhớ lại những năm tháng hắn lầm lũi, một mình trong sự cô độc và đau đớn, bà khẽ mỉm cười nhẹ nhõm vì cuối cùng hắn cũng đã có thể bước tiếp, sống một cuộc sống tích cực và mở lòng với thế giới. Nhưng niềm vui ấy không làm vơi đi sự lo lắng trong lòng bà; đây là lần đầu tiên hắn đi xa, tự mình đối diện với những thử thách lớn lao không thể ngờ tới. Bà biết rằng con mình mạnh mẽ và kiên định, nhưng trong lòng vẫn không thôi bất an.
Mẹ hắn nhẹ nhàng dặn dò, bàn tay bà vỗ nhẹ lên vai hắn, vừa ân cần vừa nghiêm khắc như sợ rằng từng lời nhắc nhở sẽ bị cuốn theo gió. "Con đi xa, nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ, gặp chuyện gì khó khăn phải gọi ngay cho mẹ nhé. Con trai của mẹ đã lớn rồi, mẹ biết con tự chăm sóc mình được, nhưng con đi một mình, mẹ thật sự rất lo… Đừng bao giờ ngại ngần nhờ người giúp đỡ khi con cần, nhớ chưa?" Bà ngập ngừng, ngước nhìn con trai, ánh mắt chất chứa cả yêu thương lẫn chút nghẹn ngào. Băng Tử Huyên nắm lấy tay bà, cảm nhận sự ấm áp từ người mẹ mà trong lòng hắn luôn tôn kính và trân trọng. Hắn đáp lời, giọng điềm tĩnh: "Mẹ yên tâm, con sẽ gọi cho mẹ thường xuyên, sẽ không để mẹ phải lo lắng đâu. Con sẽ trở về sớm, nhất định là bình an."
Khi hắn vừa quay người định bước lên chiếc taxi đậu sẵn, từ phía xa, Nhược Thanh Thanh vội vã chạy đến, hơi thở gấp gáp vì lo lắng mình sẽ không kịp tiễn hắn. Cô cúi nhẹ đầu chào mẹ hắn, rồi bước tới gần, đôi mắt ánh lên sự quan tâm chân thành. Mẹ hắn đứng lùi lại một chút, nhường không gian cho hai người.
"Đi cẩn thận nhé," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự bồn chồn. "Nếu có chuyện gì bất trắc, hãy nhớ liên lạc với tôi." Cô chăm chú nhìn hắn, cố gắng nén lại nỗi lo lắng hiện rõ trong ánh mắt. Tử Huyên khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: "Yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ trở về, mang theo Hàn Tuyết." Rồi hắn ngập ngừng một chút, như cân nhắc kỹ trước khi nói tiếp. "Trong thời gian tôi đi, có thể... tôi sẽ nhờ cậy cô ghé qua nhà một chút, nói chuyện với mẹ tôi. Để bà không cảm thấy cô đơn."
Thanh Thanh gật đầu, nở nụ cười dịu dàng nhưng vương chút buồn. Trước khi hắn bước lên xe, cô lấy ra một chiếc vòng tay màu nâu đã cũ, nhẹ nhàng đưa cho hắn. "Đây là vòng bình an mà tôi đã đeo nhiều năm. Mang theo nó, để tôi có thể yên tâm hơn." Tử Huyên đón lấy, nhìn chiếc vòng một lúc rồi đeo vào cổ tay, khẽ gật đầu như lời hứa sẽ trân trọng món quà này.
Khi hắn bước lên xe và cánh cửa taxi dần đóng lại, hắn nhìn về phía mẹ và Nhược Thanh Thanh, cả hai người đứng đó, ánh mắt đượm nỗi buồn không giấu nổi. Chiếc xe từ từ lăn bánh, dần khuất xa, để lại hình ảnh hai người đứng lặng lẽ giữa buổi sáng mùa đông, nơi chỉ còn lại bóng cây trơ trọi và cơn gió lạnh thổi qua.
Chiếc taxi lăn bánh qua con đường vắng vẻ trong ánh đèn đường nhạt nhòa. Băng Tử Huyên ngồi lặng lẽ ở ghế sau, mắt nhìn về phía trước nhưng tâm trí lại hướng đến chuyến đi xa sắp tới. Bất chợt, hắn khẽ mỉm cười, rồi nói, “Kira, cô có thể tháo mặt nạ ra được rồi.”
Người tài xế ngập ngừng một chút, sau đó mỉm cười, tháo lớp mặt nạ cải trang ra, để lộ gương mặt của Kira với đôi mắt sắc lạnh, nhưng nụ cười không giấu được sự thán phục. “Ngài tinh mắt thật,” cô nói, giọng điệu vừa khâm phục vừa đùa cợt. “Tôi đã nghĩ mình có thể qua mặt ngài.”
Kira trở lại thái độ nghiêm túc, giọng nói chậm rãi nhưng không kém phần sắc bén. “Ân nhân, chuyến bay của chúng ta khởi hành vào bảy giờ sáng mai, điểm đến là sân bay Narita, Tokyo. Chúng ta sẽ hạ cánh sau khoảng mười ba giờ bay. Từ đó, tôi đã sắp xếp một khách sạn gần khu trung tâm, nơi thuận tiện cho ngài bắt đầu tìm kiếm.”
Băng Tử Huyên gật đầu, đôi mắt trầm ngâm nhưng chứa đựng quyết tâm không lay chuyển. Hắn biết rằng thời gian tới sẽ không dễ dàng, và sự chuẩn bị của Kira là hoàn hảo để tránh mọi sơ suất.
Kira tiếp tục: “Ngài nên nhớ rằng văn hóa ở đó có nhiều khác biệt. Người Nhật rất coi trọng lễ nghi và sự bình tĩnh. Để tránh gây chú ý, ngài nên điều chỉnh cách cư xử cho phù hợp, và tôi khuyên ngài hãy tiếp cận mọi việc một cách từ tốn.” Kira liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, ánh mắt lo lắng hiện rõ. “Hàn Tuyết hiện đang có cuộc sống phức tạp, không dễ dàng như vẻ bề ngoài. Nếu ngài muốn đưa cô ấy trở về, cần có kế hoạch chi tiết và không nên vội vã.”
Băng Tử Huyên trầm mặc một lát, khẽ gật đầu, ánh mắt như lắng đọng khi nghe những lời khuyên của Kira. Hắn biết mình phải kiên nhẫn, phải bình tĩnh, và phải từng bước tiếp cận Hàn Tuyết. Trong lòng hắn bùng lên sự quyết tâm mãnh liệt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, như chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.
Nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của hắn, Kira yên tâm hơn, nụ cười nhẹ thoáng qua trên khuôn mặt. Cô tăng tốc, để chiếc xe lao nhanh hơn trên con đường vắng lặng, gió lạnh mùa đông phả qua cửa sổ, cuốn theo những suy nghĩ trầm lắng nhưng đầy quyết tâm của cả hai người. Cuộc hành trình chỉ mới bắt đầu, nhưng họ đều biết nó sẽ mang theo những thử thách không ngờ.