Mộng Sinh Giới

Chương 64: Trở Lại Thực Tại



Chương 63: Trở Lại Thực Tại

Ngay khi cả hai vừa nhìn thấy cánh cổng dẫn ra thế giới thực, ánh sáng từ Huyền Quang Luân tỏa ra rực rỡ phía trước mở ra một cổng thông đạo ra phía ngoài, một tia hy vọng lóe lên trong mắt Băng Tử Huyên và Nhược Thanh Thanh. Thế nhưng, hy vọng ấy chưa kịp nhen nhóm thì từ khắp mọi hướng, vô số sợi xích đen tối xé toạc các chiều không gian, đâm sầm xuống như những nanh vuốt tàn nhẫn nhắm vào Băng Tử Huyên. Những sợi xích ấy tỏa ra luồng khí âm u, hắc ám, tựa như được kết từ sự oán hận, không ngừng quấn lấy hắn với sức mạnh khủng kh·iếp.

Thanh Minh Linh Kiếm lập tức phản ứng, lao v·út lên như một tia chớp xanh, chém tới từng sợi xích với ý định bảo vệ hắn. Nhưng không may, những sợi xích tựa hồ như có linh tính, chúng nhanh chóng đan lại, kết thành một mạng nhện siết chặt lấy Thanh Minh Linh Kiếm, quấn quanh lưỡi kiếm, cầm chân nó không cho bất kỳ sự phản kháng nào. Kiếm khí lóe lên rồi tắt dần khi những sợi xích siết càng lúc càng chặt, sức mạnh của linh kiếm bị phong ấn ngay tại chỗ.

Thấy tình hình nguy cấp, Băng Tử Huyên không chút do dự, ánh mắt trở nên sắc lạnh và quyết đoán. “Không hay rồi...!” – hắn lẩm bẩm, một suy nghĩ thoáng qua đầu nhưng không để nỗi sợ chiếm lấy bản thân. Dứt lời, hắn buông tay Nhược Thanh Thanh, đẩy mạnh cô về phía cánh cổng đang mở. Bị bất ngờ, Thanh Thanh loạng choạng một chút rồi nhìn lại, chỉ thấy thân hình của Băng Tử Huyên đang bị những sợi xích quấn chặt, càng lúc càng siết mạnh hơn, tựa như muốn kéo hắn vào bóng tối vô tận.

“Đi đi...!” Băng Tử Huyên hét lớn, giọng nói khàn đi vì đau đớn nhưng chứa đựng cả một ý chí kiên cường. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Thanh Thanh, như muốn nhắn nhủ rằng cô phải sống sót, phải rời khỏi đây dù cho có chuyện gì xảy ra với hắn.

Nhưng Nhược Thanh Thanh không thể nào bỏ rơi hắn. Cô cố bước tới, định lao đến bên hắn, nhưng ngay lúc ấy, từ phía cánh cổng, một lực hút mạnh mẽ phát ra, như một cơn gió xoáy bất ngờ cuốn lấy cô. Thanh Thanh cảm thấy cơ thể mình không tự chủ được, bị cuốn ngược về phía cánh cổng. Cô giơ tay ra, cố với lấy Băng Tử Huyên trong tuyệt vọng, đôi mắt mở to, tràn ngập sự sợ hãi và đau đớn.

“Tử Huyên!” – giọng nói của Thanh Thanh vang lên, xé toạc không gian nhưng lại bất lực trước sức mạnh của những sợi xích đang trói chặt Băng Tử Huyên. Đôi tay cô cố với đến hắn, nhưng cánh cổng đã kéo cô dần dần vào không gian bên kia. Cô chỉ còn kịp nhìn thấy thân ảnh của hắn bị kéo giật về phía bóng tối sâu thẳm, dần dần chìm vào làn sương đen dày đặc, hình bóng tan dần vào hư vô, không một lời từ biệt.

Và rồi, cánh cổng đóng sầm lại, cách biệt hoàn toàn hai thế giới, để lại phía sau tiếng thét nghẹn ngào của Thanh Thanh và bóng đen im lìm trói chặt Băng Tử Huyên trong huyễn cảnh tan vỡ.

Phía bên ngoài, nữ nhân đang điều khiển cơ thể của Kira nhẹ nhàng đặt hồn thể của Nhược Thanh Thanh trở lại thân xác.

Ngay khi hồn thể của Nhược Thanh Thanh nhập trở lại vào thân xác, cô lập tức mở mắt, hơi thở gấp gáp, mắt mở to đầy hoảng loạn. Cô bật dậy, nhìn về phía cánh cổng không gian vừa mới khép lại, đôi môi run rẩy thốt lên, “Tử Huyên, cậu ấy...!” Bàn tay cô run run, định lao về phía cánh cổng vừa đóng sập, nhưng nữ nhân đang điều khiển thân xác của Kira cất giọng, đầy vẻ nghiêm trọng và bất an.

“Vậy mà vẫn có kẻ giăng bẫy sẵn để bắt linh hồn của hắn. Đúng là ta đã quá chủ quan,” giọng nói mạnh mẽ của nữ nhân ấy vang lên, sự sắc lạnh pha chút bàng hoàng hiện rõ trong từng chữ. “Nếu đoán không sai, thì kẻ giăng bẫy kia đã có ý đồ từ trước... Chẳng lẽ hắn chính là kẻ thực sự tạo ra huyễn cảnh này? Không được! Ta nhất định phải cứu Băng Tử Huyên.”

Quyết tâm hiện rõ trong mắt nữ nhân ấy khi cô khẽ hô: “Thuật Kỹ Thánh Cấp... Đọa Hồn Giới!” Hai tay của Kira đan lại, từng luồng linh lực cuồn cuộn tụ hội trong lòng bàn tay, cả không gian xung quanh dường như rung động bởi nguồn sức mạnh hùng hậu chuẩn bị bùng phát. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị thi triển thuật, một cảm giác kinh hoàng đột ngột ập đến. Một áp lực khổng lồ như núi đè, sâu thẳm và đáng sợ, khiến cả không gian như đóng băng. Đôi mắt của nữ nhân điều khiển Kira mở to đầy kinh hãi, nhìn vào khoảng không.

“Cỗ uy áp này... Không thể nào…! Chạy mau!”

Không một chút do dự, nữ nhân điều khiển Kira liền quay người, ôm chặt lấy Nhược Thanh Thanh vẫn còn đang ngơ ngác lo lắng cho Băng Tử Huyên, rồi bất chợt tung ra một chưởng cực mạnh, tạo ra một lỗ thủng lớn trên mái tòa nhà cũ. Ngay lập tức, cô nhảy lên, thoát ra ngoài không chút do dự. Giữa không trung, cô liếc nhìn thấy Kỳ Phong đang đứng gác phía dưới, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cô liền xuất ra một sợi dây ánh sáng, kéo mạnh hắn lên theo, khiến Kỳ Phong ngơ ngác chỉ biết ấp úng khi bị kéo đi mà không hiểu chuyện gì.

Ngay khi cả ba vừa kịp thoát khỏi tòa nhà, không gian đột ngột như bị đông cứng lại, thời gian đứng yên trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tựa như có một thế lực khủng kh·iếp đã can thiệp, phong tỏa toàn bộ hiện thực. Mọi âm thanh đều tắt lịm, cảnh vật chìm trong một sự im lặng đáng sợ, tĩnh mịch và ghê rợn.

Rồi, từ bên trong không gian bị đóng băng ấy, nơi mà Băng Tử Huyên đang nằm bất động, một sự chấn động kỳ dị phát ra. Cơ thể của Băng Tử Huyên như bị bao trùm bởi một sức mạnh nguyên thủy và bí ẩn. Một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ bùng lên từ thân thể hắn, rực rỡ và dữ dội như mặt trời giữa đêm tối, phá tan mọi giới hạn và trật tự của không gian xung quanh. Luồng ánh sáng ấy mạnh mẽ như một cơn cuồng phong, vươn lên cao, bắn thẳng lên bầu trời chọc thủng cả bầu không gian, khiến mọi thứ xung quanh tan thành hư vô. Mặt đất nứt toác, cây cối và mọi vật thể trong bán kính rộng lớn đều bị đốt cháy và hóa thành bụi dưới áp lực khủng kh·iếp ấy.

Bầu trời trở nên tối đen, cuồn cuộn những đám mây xoáy lại thành một vùng hỗn độn quanh cột sáng khổng lồ, một cơn bão năng lượng xoay tròn, không gian bị rạn nứt và những vết nứt không gian như lưỡi kiếm cắt ngang bầu trời.

Giữa khung cảnh kinh hoàng ấy, một bóng hình cao lớn, uy nghi từ không trung hạ xuống, đôi mắt sắc bén nhìn cột sáng với sự tôn kính: “Thực sự đã trở lại rồi sao…?!” Giọng nói vọng từ một cõi xa xăm, vang vọng khắp bầu trời.

Chỉ sau một thoáng, cột sáng chói lòa kia dần biến mất, bầu trời trở lại bình yên, mây đen dần tan đi. Vị thần đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua không gian, khôi phục lại dòng chảy thời gian, trả lại sự sống cho nơi này như chưa từng có biến động nào vừa xảy ra.

Trong đ·ống đ·ổ n·át tan hoang, Băng Tử Huyên từ từ mở mắt, từng hơi thở nặng nhọc xen lẫn mùi khói khét nồng nặc. Cơ thể hắn lấm lem, vết cháy đen loang lổ khắp quần áo và da thịt. Đầu óc choáng váng, Băng Tử Huyên khẽ ôm lấy đầu, cảm nhận những cơn đau nhức từ trận chiến vừa qua, nhưng hình ảnh trong ký ức vẫn lờ mờ hiện về từng chút một.

Trước đó, hắn nhớ rằng mình đã bị những sợi xích đen kịt kéo xuống một vực sâu hun hút, cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo bủa vây. Xung quanh là một màu đen đặc quánh, đến cả hơi thở cũng như bị thứ gì đó bóp nghẹt. Trong bóng tối, một giọng nói khàn khàn, lạnh lùng và đầy toan tính vang lên từ xa: lão già ấy nói điều gì đó về việc muốn chiếm lấy linh hồn của hắn, luyện hắn để lão có thể hồi sinh. Dù không thể thấy rõ mặt lão, nhưng giọng nói chứa đầy hận thù và tham vọng như thấm vào tận tâm trí hắn.

Khi cơn tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm, bất chợt từ đâu một luồng sáng chói lòa chiếu rọi cả không gian đen tối. Ánh sáng mạnh đến nỗi khiến hắn không nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại một khoảng trắng mênh mông, như thể toàn bộ ký ức và suy nghĩ đều bị xóa sạch trong thoáng chốc. Hắn chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình mờ nhạt xuất hiện trong ánh sáng đó - một nữ nhân xinh đẹp với đôi mắt buồn, thân ảnh huyền ảo như những giấc mơ đã từng mơ thấy. Có lẽ, nàng chính là người đã cứu hắn.

Ánh sáng dần tan đi, đưa Băng Tử Huyên trở lại thực tại. Hắn mở mắt ra, nhận thấy mình đang nằm giữa những phế tích của tòa nhà, xung quanh như vừa bị một v·ụ n·ổ khủng kh·iếp tàn phá. Hắn chống tay ngồi dậy, cơn choáng váng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Ánh mắt lướt qua cảnh hoang tàn, mọi thứ đều bị hủy diệt không còn hình dạng, mặt đất loang lổ những vệt cháy xém, vụn vỡ và bụi bặm.

Bỗng, ánh mắt hắn chạm vào một cuộn giấy da nằm lặng lẽ trên nền đất, dường như không hề bị tổn hại gì giữa cảnh đổ nát. “Thứ này không ngờ vẫn còn tồn tại được…” Băng Tử Huyên khẽ thì thầm, ánh mắt đầy kinh ngạc. Hắn cúi xuống, nhặt cuộn giấy da lên.

Định bước thêm một bước về phía trước, nhưng ngay lúc ấy, cơn choáng váng bỗng trở nên dữ dội. Đầu hắn chao đảo, tầm nhìn mờ đi, mọi thứ như chìm vào một lớp màn sương. Cơ thể Băng Tử Huyên mềm nhũn, mất dần ý thức và rồi ngã xuống nền đất lạnh, b·ất t·ỉnh ngay giữa khung cảnh hoang tàn bao quanh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.