Một tháng sau, ngày công bố kết quả kỳ thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học, không khí trong trường học trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Từng nhóm học sinh đứng trước bảng kết quả, ánh mắt tò mò, kinh ngạc hướng lên những cái tên được xếp theo thứ hạng. Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan tỏa khắp hành lang, ngày một lớn dần như một làn sóng.
"Trần Bình An! Đứng đầu? Cậu ta... không phải trước kia nổi tiếng là đứa đầu óc ngu si, tứ chi phát triển thôi sao?" Một nam sinh vừa nhìn bảng kết quả, vừa há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình.
"Ừ đúng đấy... Điểm gần như là tuyệt đối. Thật không thể hiểu nổi!" Một người khác xen vào, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Nhưng mà, dù nói gì đi nữa, cậu ta quả thực là có năng lực. Tham gia thảo luận trực tiếp với giáo viên trong trường, điều đó chưa từng có học sinh nào làm được trước đây cả. Ngay cả những học sinh giỏi nhất cũng phải dè chừng." Một nữ sinh đứng bên cạnh lên tiếng, giọng điệu xen lẫn sự thán phục.
"Đúng vậy... Đúng vậy... Nhưng nói thật, tính cách và phong thái của Trần Bình An bây giờ cũng khác hẳn trước kia. Như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy. Trước kia cậu ta b·ị b·ắt nạt, chẳng bao giờ dám chống trả, chỉ biết chịu đựng, câm lặng mà thôi. Giờ thì nhìn xem, chẳng ai dám đụng đến cậu ta nữa."
"Nhất là lần đó với đám Thiết Đản... Không ngờ cậu ta lại biết cả võ thuật! Mà không phải loại võ thuật tầm thường đâu, chiêu thức nào cũng cực kỳ sắc bén." Một giọng khác chen vào, đầy vẻ khâm phục lẫn ngưỡng mộ.
"Phải, đúng thật là khiến người khác nhìn không ra con người trước đây của cậu ta. Không còn là Trần Bình An yếu đuối, câm lặng nữa. Bây giờ cậu ta khiến ai cũng phải dè chừng."
Tiếng bàn tán không ngừng lan tỏa, kéo dài khắp hành lang và khắp các góc của trường học. Mọi ánh mắt đổ dồn về Trần Bình An - người mà trước đây luôn bị coi thường, luôn là đối tượng của những trò đùa tàn nhẫn và sự bắt nạt vô cớ. Nhưng giờ đây, cậu ta đã đứng ở vị trí đầu bảng, với thành tích gần như tuyệt đối. Không chỉ về học lực, mà cả phong thái tự tin, vững vàng của Trần Bình An giờ đây cũng khiến tất cả đều phải nể phục.
Trước kia, cậu ta chỉ là một cái bóng mờ nhạt, không ai quan tâm, không ai tôn trọng. Nhưng giờ đây, Trần Bình An đã lột xác, trở thành một biểu tượng cho sự quyết tâm, sự thay đổi mạnh mẽ. Những gì mà mọi người từng nghĩ về cậu đã hoàn toàn bị xóa nhòa. Từng ánh mắt tò mò, từng lời bàn tán xung quanh chỉ càng làm rõ hơn một sự thật rằng Trần Bình An của hiện tại không còn là kẻ yếu đuối, bị khinh thường nữa. Thay vào đó, cậu ta đã trở thành một con người mạnh mẽ, thông minh và đầy tự tin, khiến ai nấy đều phải kinh ngạc và tôn trọng.
Hơn một tháng trôi qua, Băng Tử Huyên trong thân phận Trần Bình An đã cảm thấy vô cùng chán nản. Mọi thứ lặp lại không ngừng nghỉ, từ việc lên trường học tập, về nhà giúp đỡ mẹ của Trần Bình An những công việc thường ngày. Một cuộc sống tưởng chừng như bình dị, nhưng đối với Băng Tử Huyên, nó chỉ là một vòng luẩn quẩn, không có hồi kết. Hắn không ghét bỏ hoàn cảnh này, nhưng sự sốt ruột dâng lên từng ngày khiến hắn không thể chịu đựng thêm nữa. Mục tiêu thực sự của hắn là tìm kiếm tung tích của Hàn Tuyết, em gái hắn, người mà hắn tin rằng vẫn còn sống đâu đó.
Ngồi dưới gốc cây cổ thụ lớn, bóng râm che phủ toàn thân, Băng Tử Huyên cầm chặt chai nước trong tay, ánh mắt đăm chiêu, không còn vẻ dịu dàng như thường lệ. Mặt hắn căng ra, nỗi lo lắng và sự tức giận ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm. Hắn hít một hơi dài, giọng nói trở nên trầm đục, cất lên những lời dồn nén bấy lâu nay:
"Thanh Lan... đã hơn một tháng rồi. Rốt cuộc cái oán niệm mà cô muốn ta giải trừ là gì?! Chẳng lẽ cô định giữ ta ở đây mãi mãi trong cái huyễn cảnh này sao? Ta không thể cứ mãi mắc kẹt ở đây. Cô biết điều đó mà! Mang phần ơn nghĩa này của cô, thật sự nuốt không trôi nữa rồi."
Băng Tử Huyên thở ra một hơi dài, sự tức giận và bức bối trào dâng trong lòng hắn. Tiếng nói vừa dứt thì giọng nói quen thuộc của Thanh Lan, hồn ma trong huyễn cảnh này, lại vang lên trong đầu hắn. Lần này, âm thanh ấy nhẹ nhàng nhưng trĩu nặng nỗi buồn:
"Đại nhân, nếu ta có thể tiết lộ trước cho ngài biết oán niệm của ta, thì chuyện này đã không cần phải bàn đến nữa rồi. Chỉ khi ngài tự mình tìm ra, tự mình giải trừ nó, mới có thể thực sự phá vỡ mộng cảnh này. Đó là cách duy nhất để ngài thoát ra." Giọng của cô trở nên yếu ớt, như thể từng lời nói ra đều gượng ép. "Nhưng ngài yên tâm, nếu ngài vẫn chưa tìm ra, thì mộng cảnh này cũng sẽ tự động tiêu tan. Chỉ là… ta thật sự mong ngài có thể giúp ta sớm hơn…"
Giọng của Thanh Lan trầm xuống, ẩn chứa một nỗi niềm xa xăm, mệt mỏi. Cô thở dài một tiếng, khiến không gian xung quanh trở nên âm u, như nặng nề thêm bởi sự hiện diện của cô:
"Thời gian của ta không còn nhiều... việc duy trì ở thể linh hồn này đã là kỳ tích. Nếu không phải nhờ oán niệm này tạo ra huyễn cảnh, có lẽ ta đã biến mất từ lâu, trở thành một ngọn nến tàn trước gió, lạc giữa cõi hư vô. Đại nhân, nếu không phải do cơ duyên đưa ngài tới đây, thì ta đã sớm trở thành một cô hồn dạ quỷ không nơi nương tựa rồi."
Thanh Lan dừng lại một chút, giọng nói của cô dường như vỡ ra thành từng mảnh, yếu ớt và mong manh như làn khói mờ:
"Chỉ cần ngài giải trừ được oán niệm của ta... chỉ cần ngài thành công... ta sẽ có một tia hy vọng để đi đầu thai, để thoát khỏi kiếp cô hồn lang thang này... Đây là cơ hội cuối cùng của ta, đại nhân..."
Lời cuối của Thanh Lan mang theo một nỗi buồn vô tận, nhưng ẩn giấu trong đó là một niềm hy vọng nhỏ nhoi. Cô đã chờ đợi quá lâu, chịu đựng quá nhiều. Băng Tử Huyên cảm thấy sự tuyệt vọng và mong mỏi của cô thấm sâu vào từng từ ngữ, khiến lòng hắn cũng nặng trĩu.
Băng Tử Huyên thở dài, ánh mắt hướng lên bầu trời cao, một nụ cười nhẹ nhưng đầy mệt mỏi hiện lên trên gương mặt hắn. Hắn khẽ lắc đầu vài cái, tự nhủ trong lòng: "Thanh Lan ơi là Thanh Lan... Ngươi đúng là đang làm khó ta mà." Mặc dù biết rằng giải trừ oán niệm của Thanh Lan là cách duy nhất để thoát khỏi huyễn cảnh này, nhưng quá trình tìm ra nó dường như càng lúc càng khó khăn.
Sau một hồi im lặng, Băng Tử Huyên đột ngột nghiêng đầu ra phía sau, không nhìn cũng chẳng cần ngoảnh lại, giọng hắn lạnh lùng mà sắc bén:
"Ra đi, theo dõi tôi như vậy cậu không thấy chán sao? Rốt cuộc là cậu muốn gì ở tôi thì cứ việc nói ra."
Ngay sau khi lời hắn dứt, từ phía sau gốc cây cổ thụ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Không ai khác, đó chính là Lý Thành. Cậu ta bước tới với phong thái kiêu ngạo thường thấy, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt thì ẩn chứa sự bất mãn sâu thẳm. Cậu ta đứng trước mặt Băng Tử Huyên, nửa cười nửa không, cất tiếng nói với vẻ khinh miệt:
"Trần Bình An... Không ngờ, một kẻ như cậu cũng có được ngày hôm nay nhỉ? Đứng ở vị trí thứ nhất, chắc cảm giác không tệ đâu, đúng không?" Lý Thành cười lạnh, giọng điệu đầy sự mỉa mai.
Băng Tử Huyên không thèm quay đầu lại nhìn, ánh mắt vẫn dõi theo dòng học sinh qua lại phía xa sân trường. Giọng nói của hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng ẩn sau đó là một sự quyết liệt ngầm:
"Vị trí thứ nhất quả thực có chút thú vị. Nhưng mà... vị trí thứ hai cũng không tệ nhỉ?"
Lý Thành nghe thấy lời đáp đó, đôi mắt chớp động, lòng tự tôn bị đụng chạm mạnh. Tay cậu ta siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt dần biến đổi, từ kiêu ngạo chuyển sang khó chịu, nhưng vẫn cố giữ nụ cười giả tạo trên môi.
"Vị trí thứ hai... không tệ... không tệ!" Lý Thành cười gằn, nhưng giọng nói đã lộ rõ sự căm phẫn. "Đúng là cái thứ vô dụng như mày, chỉ cần chút thành tựu đã bắt đầu tự mãn rồi. Để tao xem mày giữ được cái vẻ tự mãn này bao lâu. Mày không nhớ sao? Trước đây mày chỉ là con chó để người khác dẫm lên mà thôi, sau này thì cũng sẽ vẫn như vậy."
Lý Thành nói, đôi mắt sắc lạnh chứa đầy sự khinh bỉ. Cậu ta bước lên một bước, đứng sát cạnh Băng Tử Huyên, giọng nói hạ xuống, nhưng những lời nói ra càng độc địa hơn:
"À, mà tao thấy mày với con Thanh Lan dạo này thân thiết nhỉ? Quả thật là chó mèo cùng cặp. Hai đứa mày đúng là hợp nhau, cùng cái số kiếp thê thảm."
Câu nói cuối của Lý Thành như nhát dao đâm thẳng vào không khí giữa hai người. Băng Tử Huyên ngồi đó, không phản ứng ngay lập tức. Ánh mắt hắn vẫn bình thản, nhưng trong lòng đã có chút lửa giận dấy lên. Hắn biết rõ Lý Thành đang muốn chọc tức mình, muốn kéo hắn vào cuộc tranh cãi vô nghĩa. Nhưng Băng Tử Huyên không phải là Trần Bình An của ngày xưa, hắn không còn là kẻ yếu đuối để người khác dễ dàng đạp lên.
Băng Tử Huyên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, toàn thân toát ra khí thế khiến người đối diện cảm thấy áp lực. Hắn bước đến gần Lý Thành, đưa tay nắm chặt vai cậu ta, lực tay đủ mạnh để truyền đi thông điệp rằng hắn không còn là kẻ yếu đuối b·ị b·ắt nạt như trước nữa. Lý Thành khựng lại, ngạc nhiên trước hành động này, nhưng không dám phản kháng.
Sắc mặt Băng Tử Huyên lạnh lùng, đôi mắt ánh lên một tia băng lãnh sắc bén. Hắn khẽ liếc nhìn Lý Thành, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Lần sau, tôi mong cậu có thể kiệm lời lại... Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời... Tương lai thay đổi, vận mệnh luân chuyển... Cậu không biết trước được điều gì đâu."
Nói xong, Băng Tử Huyên buông tay, không quay đầu lại, bước đi một cách tự tin và ung dung. Hắn để lại Lý Thành đứng đó, lòng đầy căm phẫn nhưng không dám làm gì, bởi sự áp đảo từ khí chất của Băng Tử Huyên đã khiến cậu ta nghẹn lời.
Khi Băng Tử Huyên khuất dạng, Lý Thành tức giận đến nỗi không kìm được, đấm mạnh vào thân cây phía sau, nắm tay đỏ ửng vì cơn giận:
"Được, được lắm... Để tao xem cái tương lai mà mày nói là gì!"
Câu nói đó thoát ra từ miệng Lý Thành như một lời thách thức với chính số phận. Cậu ta biết rằng, từ khoảnh khắc này, giữa cậu và Trần Bình An đã không còn là sự cạnh tranh đơn thuần nữa, mà là một cuộc chiến về lòng tự tôn và tham vọng.
Nhưng dù sao đi nữa, Lý Thành cũng không thể phủ nhận rằng, Trần Bình An – hay chính xác hơn là Băng Tử Huyên – đã hoàn toàn thay đổi. Và đó chính là điều khiến hắn vừa căm hận vừa không ngừng lo sợ.