Mộng Sinh Giới

Chương 52: Sự thật được tiết lộ



Chương 52: Sự thật được tiết lộ

Băng Tử Huyên khi ấy đã sắp buông xuôi, cả thân thể dần chìm vào hư vô, ý thức gần như tan biến trong lòng sâu cả đen tối. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói khẽ vang lên bên tai hắn, vọng từ cõi xa xăm, như một làn sương mờ ảo len lỏi vào tâm trí. Đó không ai khác chính là hồn ma Thanh Lan, giọng nói của cô ta trầm trầm như cơn gió lạnh lẽo, từng chữ thấm sâu vào lòng người.

"Ngươi không cần phải tự ân hận về sự việc năm đấy nữa... Kẻ ra tay với em gái yêu quý của ngươi vốn dĩ không phải là ngươi... Chỉ cần ngươi giúp ta thoát khỏi huyễn cảnh này… ta sẽ cho ngươi biết kẻ đã kéo em gái ngươi xuống dòng sông lạnh lẽo năm đó là ai. Nếu Thanh Lan ta nói dối về điều này, ngay lập tức ta sẽ bị hồn bay phách tán... Nhưng nếu ngươi từ chối, e rằng cả đời này ngươi sẽ sống trong dằn vặt và khổ sở mãi mãi..."

Giọng nói của Thanh Lan vừa dứt, đôi mắt Băng Tử Huyên lập tức mở ra, bừng sáng trong biển sâu đen tối. Cảm giác vô lực tan biến ngay khi hắn nghe những lời đó, và thay vào đó là sự phẫn nộ cùng với quyết tâm mãnh liệt trỗi dậy. Từ cơ thể hắn, những dòng xoáy nước bao quanh lập tức cuộn trào, không gian xung quanh rung chuyển mãnh liệt như đang phản ứng lại với sức mạnh mới được đánh thức.

"Ầm!" Một âm thanh như trời long đất lở vang lên, từng đợt sóng dữ dội xoáy quanh thân thể hắn, tứ phía nước b·ạo đ·ộng không ngừng. Những cánh tay đen đúa trước đó kéo hắn xuống đáy biển bỗng bị xé toạc ra từng mảnh bởi một luồng sức mạnh khổng lồ phóng ra từ cơ thể hắn. Băng Tử Huyên nhìn xuống những cánh tay đang bị phá hủy trong cơn b·ạo l·oạn, trong đôi mắt hắn là sự giận dữ tột đỉnh, còn sót lại chút nhân tính nào cũng bị cơn cuồng nộ cuốn đi.

Hồn ma Thanh Lan, vốn bình tĩnh trước giờ, giờ đây bỗng chốc giật mình kinh sợ, lùi lại vài bước. Cô ta vốn là kẻ đứng trong bóng tối điều khiển mọi chuyện, nhưng giờ phút này, trước mắt cô là một cảnh tượng không tưởng.

"Thứ sức mạnh này... tên này... hắn vậy mà lại là cường giả ngoại giới sao...?!" Thanh Lan thốt lên, giọng cô run rẩy đầy kinh ngạc. Cơn bạo khí từ Băng Tử Huyên mạnh mẽ đến mức khiến cả không gian huyễn cảnh của cô bắt đầu nứt vỡ. Những dòng xoáy nước xoay tròn dần hút toàn bộ nước từ đáy biển lên trời cao, tạo thành những cột nước như vòi rồng, xoắn vào không trung, cuộn trào và gầm rống. Không gian rung chuyển dữ dội, không còn chút ổn định nào nữa, mọi thứ đều bị cuốn vào cơn thịnh nộ của Băng Tử Huyên.

Từng đợt sóng nước dữ dội đập vào thân thể hắn, nhưng lúc này, thay vì bị chìm ngập trong sự bất lực, cơ thể hắn bắt đầu hội tụ lại, từng mảnh da thịt, xương cốt dần dần ghép lại một cách hoàn chỉnh. Hắn không còn là kẻ yếu đuối bị cuốn trôi bởi dòng xoáy của quá khứ, mà đã trở thành một thực thể mang trong mình sức mạnh tuyệt đối. Làn bạo khí phát ra từ hắn bốc lên như lửa thiêu đốt, khiến không gian xung quanh càng thêm rung chuyển mạnh mẽ.

"Ầm! Ầm!" Hàng loạt t·iếng n·ổ vang lên từ mọi phía, mặt biển nứt toác, những cột nước khổng lồ bắn thẳng lên trời. Bạo khí từ cơ thể hắn bắn ra như hàng nghìn ngọn s·óng t·hần, cuốn theo tất cả mọi thứ xung quanh. Huyễn cảnh mà hồn ma Thanh Lan tạo ra giờ đây chỉ còn lại những dấu hiệu của sự sụp đổ không thể cưỡng lại. Cô ta lùi xa hơn, đôi mắt mở to kinh hoàng, không thể tin nổi vào sức mạnh trước mắt.

"Loại sức mạnh khủng kh·iếp này... tên này...!" Thanh Lan lẩm bẩm, từng câu từng chữ như bị nghẹn lại trong cổ họng, hồn thể của cô không ngừng bị bạo khí từ Băng Tử Huyên đánh bật ra, lung lay dữ dội. Cô không còn giữ được sự ngạo mạn hay tự tin nữa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi không thể nào dập tắt. Sức mạnh của hắn đã vượt xa những gì cô có thể kiểm soát.

Thân thể của Băng Tử Huyên chớp động một cách bất ngờ, nhanh như một tia chớp, hắn đã ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hồn ma Thanh Lan. Trước khi cô ta kịp phản ứng, bàn tay của hắn đã vươn ra, mạnh mẽ bóp chặt lấy cổ cô, nâng hẳn thân hình mờ ảo của cô lên. Ánh mắt của hắn lúc này không còn là của một thiếu niên mang theo sự đau khổ và dằn vặt, mà là một người đàn ông lạnh lùng, đầy sức mạnh và uy h·iếp. Thân thể hắn phát ra kim quang rực rỡ, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể như một lớp giáp thần thánh, còn đôi mắt hắn thì sáng rực như hai vì sao, không chứa chút gì ngoài sự áp đảo và giận dữ.



Hồn ma Thanh Lan vùng vẫy trong không khí, cơn đau từ bàn tay sắt của hắn khiến cô ta cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ của hắn. Cô ta yếu đuối thốt lên, giọng nói đứt quãng:

"Đại... nhân... tha... mạng...!"

Nhưng Băng Tử Huyên không hề mủi lòng. Sự phẫn nộ đã bao trùm toàn bộ tâm trí hắn, ánh mắt hắn lạnh băng, giọng nói đáng sợ vang lên, vừa đe dọa, vừa quyết liệt:

"Nói toàn bộ những chuyện mà ngươi biết về sự kiện năm ấy... Nếu không...!"

Cùng với lời nói, hắn bóp mạnh thêm một lần nữa, khiến hồn ma Thanh Lan càng trở nên yếu đuối hơn. Cô ta không dễ khuất phục, nhưng trước cơn thịnh nộ của Băng Tử Huyên, dường như tất cả những sức mạnh mà cô sở hữu đều trở nên vô nghĩa. Tuy nhiên, bản chất xảo quyệt của Thanh Lan vẫn không dễ bị lung lay, cô ta thở ra một hơi dài, rồi cười lạnh:

"Đại nhân... quả thực là ngài rất mạnh... Nhưng Thanh Lan ta, hồn phách cũng chẳng còn tồn tại được bao lâu nữa. Có tan biến trước hay muộn thì vẫn là không thể thay đổi... Còn ngài, có lẽ ngài sẽ không bao giờ biết được kẻ nào là h·ung t·hủ thật sự trong sự kiện năm đó..."

Giọng cười của cô ta như lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào lòng kiên nhẫn của Băng Tử Huyên. Mặc dù giận dữ, hắn hiểu rõ rằng cô ta không nói dối. Nếu Thanh Lan tan biến mà không tiết lộ sự thật, có thể mãi mãi hắn sẽ không bao giờ biết được sự thật đằng sau c·ái c·hết của em gái mình. Ánh mắt Băng Tử Huyên dần trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng rồi hắn hạ giọng, chuyển thành một âm thanh có chút đe dọa, nhưng cũng đầy hứa hẹn:

"Được... Nếu ngươi nói hết toàn bộ... ta hứa sẽ giúp ngươi thoát khỏi huyễn cảnh này."

Thanh Lan nghe thấy những lời đó, đôi mắt vốn đầy vẻ giễu cợt giờ lại ánh lên sự đắc ý. Đây là điều cô ta đã chờ đợi từ lâu. Dù biết Băng Tử Huyên rất mạnh, cô ta vẫn không ngu ngốc đến mức giao phó toàn bộ tính mạng cho lời hứa suông. Cô nhếch mép cười, giọng nói vang lên với chút mưu mô:

"Nếu đại nhân đã nói như vậy thì Thanh Lan ta cũng không làm khó ngài nữa... Nhưng để chắc rằng ngài sẽ giữ lời hứa, chúng ta nên lập khế ước giao kèo. Ta vốn không tin tưởng ai dễ dàng, ngài vẫn nên thông cảm."



Băng Tử Huyên nghe cô ta nói, đôi mắt khẽ híp lại. Dẫu biết cô ta đang toan tính gì đó, nhưng hắn không thể để cơ hội này vuột mất. Sau một hồi suy nghĩ, hắn gật đầu đồng ý:

"Được... Nhưng nếu ngươi dở trò, đừng trách ta không cảnh báo trước."

Dứt lời, hắn buông tay ra, thả Thanh Lan rơi xuống. Hồn ma Thanh Lan ngay lập tức được tự do, cô ta lùi lại vài bước, hai tay đưa lên trước ngực, bắt đầu thực hiện nghi thức khế ước. Cô ta bắt đầu niệm chú, những âm thanh kỳ bí thoát ra từ miệng, một luồng khí âm lạnh lẽo bắt đầu bao phủ không gian xung quanh.

Từ lòng bàn tay của Thanh Lan, một ánh sáng xanh nhạt dần dần tỏa ra, nó bắt đầu uốn lượn giữa không trung, hình thành một vòng tròn phép thuật đầy những ký tự cổ xưa, tỏa ra ánh sáng ma quái. Cùng lúc đó, một luồng khí tương tự cũng bắt đầu toát ra từ cơ thể Băng Tử Huyên. Mặc dù nghi lễ của cô ta có vẻ đáng ngờ, nhưng hắn không hề dao động. Lớp kim quang bao quanh thân thể hắn bảo vệ hắn khỏi mọi nguy hiểm tiềm ẩn.

Thanh Lan nhắm mắt, tập trung hoàn toàn vào nghi lễ. Cô ta khẽ rì rầm những lời chú bí ẩn, và không lâu sau, vòng tròn phép thuật đó bắt đầu kết nối với cả hai. Một sợi dây liên kết vô hình nhưng mạnh mẽ đã được thiết lập giữa họ. Khế ước đã được hình thành, không thể phá bỏ.

"Khế ước này sẽ ràng buộc cả hai chúng ta," Thanh Lan mở mắt, giọng nói vang lên sắc lạnh nhưng đầy nghiêm túc. "Nếu ngài thất hứa, hậu quả không chỉ dành cho ta mà còn cả ngài. Còn nếu ngài giữ lời, ta sẽ không bao giờ lật lọng."

Băng Tử Huyên nhìn cô ta chằm chằm, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết. Hắn khẽ gật đầu, giọng nói vang lên, trầm thấp mà dứt khoát:

"Ta hứa. Giờ, nói đi. Toàn bộ sự thật về sự kiện năm đó."

Khế ước đã hoàn thành. Trước mặt Băng Tử Huyên là câu trả lời hắn đã khao khát suốt bao năm qua, và hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để biết toàn bộ sự thật.

Dứt lời, Thanh Lan nhẹ nhàng phất tay, không gian trước mắt Băng Tử Huyên đột ngột biến đổi. Những vết nứt trong huyễn cảnh lập tức được vá lại, và cảnh tượng trước đây lại hiện ra rõ ràng, tái hiện cái ngày định mệnh mà hắn không thể nào quên: ngày em gái hắn, Hàn Tuyết, vì cứu hắn mà rơi xuống dòng sông xoáy sâu thẳm. Trái tim Băng Tử Huyên quặn thắt khi nhìn thấy hình ảnh ấy, từng kỷ niệm đau đớn lại ùa về như một cơn ác mộng không dứt.



Như bị thôi thúc bởi cảm xúc mãnh liệt, hắn lao lên dòng nước, cố gắng bay đến cứu Hàn Tuyết. Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa định lao mình xuống dòng nước lạnh giá, một bàn tay mờ ảo đã ngăn lại. Thanh Lan đứng bên cạnh, sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng mà dứt khoát:

"Đại nhân, đây chỉ là huyễn cảnh. Ngài có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi quá khứ. Vẫn nên cùng ta xem nốt sự thật phía sau."

Nghe thấy vậy, Băng Tử Huyên cứng người lại. Hắn hiểu rõ, dù có cố gắng đến mấy, hắn cũng không thể sửa chữa lỗi lầm năm đó. Nhưng trái tim hắn vẫn không thể nào chấp nhận. Dù vậy, hắn miễn cưỡng dừng lại, nén đau khổ mà tiếp tục chứng kiến cảnh tượng đầy ám ảnh.

Trước mắt hắn là chính mình năm ba tuổi, còn nhỏ bé và ngây thơ, đứng bên bờ sông mà khóc nghẹn. Hắn khi ấy, sợ hãi đến mức không dám làm gì, đôi chân run rẩy đứng yên, nhìn em gái mình - Hàn Tuyết - đang vùng vẫy giữa dòng nước xoáy. Hàn Tuyết, với đôi tay yếu ớt, cố gắng bám vào một khúc gỗ nhỏ, từng chút một nỗ lực tiến về bờ. Nhưng mỗi lần cô bé tiến lên, dòng nước xoáy lại càng kéo cô ra xa hơn. Dù vậy, bằng tất cả ý chí, Hàn Tuyết cuối cùng cũng gần tới bờ, bàn tay nhỏ bé của cô bám chặt vào một cành cây khô gần bờ sông.

Tưởng như mọi thứ đã qua, Băng Tử Huyên cảm thấy chút hy vọng len lỏi. Nhưng ngay khi Hàn Tuyết sắp thoát khỏi dòng nước hung hiểm, từ dưới mặt nước, một con quỷ nước hình dạng quái dị bất ngờ trồi lên. Thân hình nó to lớn và gớm ghiếc, da thịt l·ở l·oét, mắt đỏ ngầu, hai tay dài ngoẵng như những chiếc móc câu. Không để cho Hàn Tuyết kịp phản ứng, con quỷ hung ác lao tới, tóm lấy cô bé, kéo mạnh xuống dòng nước lạnh lẽo.

Hàn Tuyết vùng vẫy trong vô vọng, bàn tay nhỏ bé của cô cố gắng bấu víu vào mặt đất, nhưng dòng nước lạnh giá và sức mạnh của con quỷ quá lớn. Cô bé bị kéo xuống sâu, hơi thở ngắn dần, nước lạnh xâm chiếm phổi, cho đến khi đôi mắt cô từ từ nhắm lại, thân thể nhỏ bé chìm dần xuống dòng sông.

Băng Tử Huyên nhìn thấy cảnh đó, lòng hắn như bị xé nát. Đau đớn đến tột cùng, hắn không kìm được nữa, nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thêm. Đôi tay hắn nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Thanh Lan, đứng bên cạnh, nhận ra sự đau khổ của hắn, nhưng giọng nói của cô vẫn lạnh lẽo, không chút cảm xúc:

"Đại nhân, chuyện vẫn chưa kết thúc..."

Băng Tử Huyên hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế, rồi mở mắt ra, đối diện với sự thật mà hắn đã chạy trốn bấy lâu. Hắn tiếp tục quan sát, dù tâm trí gần như kiệt quệ. Khi con quỷ nước định kéo Hàn Tuyết xuống tận đáy sông, bỗng nhiên nó khựng lại. Con quỷ bất chợt ngước mắt nhìn về phía xa, đôi mắt đỏ ngầu của nó bỗng tràn ngập sự kinh hãi. Như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó lập tức buông Hàn Tuyết ra, rút lui và biến mất dưới làn nước sâu thẳm. Thân thể Hàn Tuyết tiếp tục bị dòng xoáy cuốn trôi, không rõ tung tích.

Khung cảnh mờ dần, rồi Thanh Lan lại phất tay một lần nữa, không gian thay đổi. Băng Tử Huyên bây giờ chứng kiến một cảnh khác: em gái hắn, Hàn Tuyết, đã bị cuốn trôi đến một nơi xa lạ. Cô bé nằm bất động trên bờ sông, người xanh xao, lạnh lẽo, như một chiếc lá nhỏ bé lạc giữa đại dương mênh mông. Nhưng trong khoảnh khắc tưởng chừng như đã tuyệt vọng, một người đàn ông xuất hiện. Ông ta khoảng ngoài năm mươi, khuôn mặt khắc khổ nhưng đầy sự nhân hậu và bao dung. Ông ta đang đi ngang qua, và khi nhìn thấy Hàn Tuyết nằm trên bờ, ánh mắt ông ngay lập tức tràn ngập sự thương xót.

Người đàn ông vội vàng tiến tới, quỳ xuống bên cạnh Hàn Tuyết. Ông ta nhìn quanh, dường như tìm kiếm ai đó, nhưng không thấy ai. Không một chút do dự, ông cúi xuống kiểm tra hơi thở của cô bé. Hàn Tuyết không còn thở, đôi môi tím tái. Người đàn ông không chần chừ, lập tức thực hiện hô hấp nhân tạo, từng nhịp thổi vào miệng cô bé, từng nhịp ép lên lồng ngực bé nhỏ. Thời gian như ngừng trôi, và cuối cùng, sau vài phút căng thẳng, Hàn Tuyết ho khan, hít vào một hơi sâu. Cô bé đã được cứu sống.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ông lấp lánh niềm vui. Không một chút do dự, ông bế Hàn Tuyết lên, vội vã rời khỏi nơi đó, mang theo cô bé đến nơi an toàn. Khung cảnh dần dần mờ nhạt rồi biến mất trong màn sương mờ ảo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.