Mộng Sinh Giới

Chương 185: Hỏi Cung



Chương 185: Hỏi Cung

Trong một căn phòng hỏi cung nhỏ gọn nhưng được trang bị hiện đại, Băng Tử Huyên ngồi tựa lưng thoải mái trên chiếc ghế kim loại lạnh lẽo. Ánh sáng trắng từ bóng đèn trần chiếu xuống làm nổi bật vẻ mặt trầm tĩnh và lạnh lùng của hắn.

Không một dấu hiệu lo âu, không một cái nhíu mày hay bất kỳ biểu cảm nào khác thường, Băng Tử Huyên như đang ngồi thư giãn trong phòng làm việc của mình hơn là một căn phòng thẩm vấn.

Hắn lặng lẽ quan sát xung quanh: một chiếc bàn kim loại, hai chiếc ghế, một camera góc cao đang ghi lại mọi thứ. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Nhưng dù phải chờ đợi khá lâu, hắn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

Cuối cùng, cánh cửa kim loại nặng nề cũng mở ra. Một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn bước vào. Ông ta mặc bộ vest tối màu, cà vạt thắt chặt gọn gàng.

Mái tóc vàng được chải gọn, đôi mắt sâu ẩn hiện ánh nhìn cứng rắn và có phần sắc lạnh. Trên tay ông là một tập tài liệu dày, như muốn đè nặng bầu không khí vốn đã căng thẳng.

Người đàn ông kéo ghế đối diện Băng Tử Huyên, ngồi xuống. Ông ta đặt tập tài liệu lên bàn với một lực vừa phải, nhưng đủ để phát ra âm thanh khiến căn phòng thêm phần áp lực. Sau đó, ông ta rút từ túi ngực ra một tấm thẻ và đặt trước mặt Băng Tử Huyên.

“Đặc vụ John Carter, FBI,” ông ta nói, giọng Anh Mỹ sắc sảo, không lộ chút cảm xúc. “Tôi được cử đến đây để điều tra một vụ án nghiêm trọng mà tôi tin rằng ngài – Kaito Hayashi, hay tôi nên gọi bằng một cái tên khác – có liên quan trực tiếp.”

Băng Tử Huyên không trả lời ngay. Hắn liếc nhìn tấm thẻ FBI trên bàn, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén, nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên sự bình thản. Hắn ngả người ra sau ghế, chắp tay trước ngực, tựa như người đang xem một màn kịch tẻ nhạt.

Thấy sự im lặng của hắn, đặc vụ Carter thoáng nhíu mày. Ông không giấu được vẻ ngạc nhiên trước thái độ ung dung kỳ lạ này. Trong kinh nghiệm nhiều năm làm việc, Carter từng gặp đủ loại t·ội p·hạm: kẻ run rẩy lo sợ, kẻ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ hoảng loạn, hoặc những kẻ ngoan cố chối tội. Nhưng một người ngồi trước mặt ông, điềm nhiên như thể mình chỉ là khán giả trong chính câu chuyện của mình, thì đây là lần đầu tiên.

“Có vẻ ngài không quá bận tâm về những gì sắp xảy ra,” Carter nhấn mạnh, ánh mắt soi xét. “Vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề.”

Ông ta mở tập tài liệu trước mặt, lật vài trang và đặt một tấm ảnh chụp xuống bàn. Đó là hình ảnh một khu vực bị c·hiến t·ranh tàn phá, với những lô v·ũ k·hí bị phát hiện trong một cuộc truy quét.

“Ngài bị cáo buộc là một trong ba thành viên chủ chốt của tổ chức 'Quỷ Vận' – một tổ chức trung gian chuyên cung cấp v·ũ k·hí b·ất h·ợp p·háp cho các khu vực chiến sự tại Trung Đông và châu Phi. Theo điều tra của chúng tôi, ngài có biệt danh là ‘Vô Diện’ – kẻ chuyên lập kế hoạch và điều phối các giao dịch lớn.”

Carter tiếp tục, giọng điệu trở nên sắc bén hơn:

“Không chỉ vậy, chúng tôi còn có lý do tin rằng ngài là kẻ đã cung cấp thông tin cho các cuộc giao dịch dẫn đến c·ái c·hết của hàng nghìn dân thường vô tội. Đây không chỉ là tội ác thông thường; đây là tội ác chống lại nhân loại.”

Ông ta nhấn mạnh từng chữ, hy vọng có thể tạo áp lực lên Băng Tử Huyên. Nhưng người đàn ông trước mặt ông vẫn không hề thay đổi sắc mặt. Hắn lặng lẽ nhìn những tấm ảnh, những tài liệu được đặt lên bàn, rồi khẽ nhếch môi cười nhạt.

“Nếu ông đã biết hết như vậy, tôi đây cũng là gì có chuyện gì để nói thêm,” hắn nói, giọng điệu trầm tĩnh, không chút dao động.

Câu trả lời của Băng Tử Huyên khiến Carter thoáng sững sờ. Ông ta nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt hắn như muốn tìm ra dấu hiệu của sự bất an hay lo sợ. Nhưng không, đôi mắt đen của hắn vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, không gợn chút sóng.

“Ngài thực sự nghĩ rằng mình có thể vượt qua chuyện này một cách dễ dàng?” Carter hỏi, giọng thấp nhưng đầy uy lực.

Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt càng khiến người đối diện thêm phần khó hiểu. “Tôi không nghĩ gì cả, ngài Carter. Chỉ đơn giản là, nếu ông đã tin chắc như vậy, tôi còn gì để biện minh?”

Carter nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Một nghị sĩ trẻ tuổi với tương lai sáng lạn, một doanh nhân thành đạt, làm sao lại có thể ung dung chấp nhận một cáo buộc nghiêm trọng như vậy? Phải chăng đây là một kẻ không màng sống c·hết, hay hắn đang che giấu điều gì mà ngay cả FBI cũng chưa phát hiện ra?



Trong lòng Carter, cảm giác bất an ngày một lớn. Người đàn ông này không giống bất kỳ n·ghi p·hạm nào ông từng đối mặt. Hắn như một bức tường vững chắc, không để lộ một khe hở nào. Nhưng chính sự điềm tĩnh đến kỳ lạ ấy lại khiến Carter tin rằng hắn không phải một đối thủ dễ dàng.

Phòng thẩm vấn trở nên tĩnh lặng. Một cuộc đấu trí vô hình đang diễn ra giữa hai người đàn ông, mà rõ ràng, Carter nhận ra rằng người đối diện mình không hề đơn giản như vẻ ngoài.

Trong căn phòng hỏi cung lạnh lẽo, bầu không khí dường như đông đặc lại sau những câu hỏi đầy sắc bén của Carter và những lời đáp bình thản đến khó chịu của Băng Tử Huyên. Đặc vụ Carter ngồi đối diện, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt sắc lạnh dán chặt lên người đàn ông trước mặt. Lòng ông ta ngổn ngang hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải.

Carter không phải kẻ dễ b·ị đ·ánh lừa. Những bằng chứng và thông tin ông thu thập được đều khẳng định rằng Băng Tử Huyên – hay đúng hơn là "Vô Diện" – từng là một trong ba trụ cột của tổ chức buôn v·ũ k·hí khét tiếng mang tên "Quỷ Vận". Dù tổ chức này đã bị tan dã, việc "Vô Diện" đột nhiên xuất hiện trở lại là điều khiến Carter không thể xem nhẹ.

Nhưng có điều gì đó không hợp lý. Một kẻ như "Vô Diện" – được biết đến là thiên tài ẩn thân và bậc thầy thao túng – sao có thể để lộ thông tin về mình dễ dàng đến vậy? Nếu đây là sơ suất, thì quả thật quá mức vụng về so với danh tiếng của hắn. Còn nếu đây là cố ý, thì động cơ của hắn là gì?

Carter trầm ngâm, ánh mắt đầy nghi hoặc. Những hoạt động gần đây của Băng Tử Huyên – từ lịch trình, hành tung, cho đến những phát biểu tại Quốc hội – tất cả đều trùng khớp với thông tin mà FBI có được. Không thể có sai sót. Nhưng càng nhìn vào thái độ điềm tĩnh, thậm chí có phần thách thức của người đàn ông này, Carter lại càng cảm thấy có điều gì đó bất thường, một tầng bí mật nào đó mà ông chưa chạm tới.

Đang lúc ông chìm trong suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự im lặng nặng nề. Carter rút điện thoại từ túi áo, liếc nhìn màn hình. Đôi mắt sắc lạnh của ông thoáng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Không phải ai khác, người gọi đến là cấp trên trực tiếp của ông – một nhân vật có quyền lực lớn trong tổ chức FBI.

“Carter nghe đây,” ông ta trả lời, giọng nói trở nên kính cẩn.

Ở phía bên kia, giọng nói trầm thấp của người lãnh đạo vang lên, không lớn nhưng đủ uy nghi để khiến Carter im lặng lắng nghe. Những lời nói đó chỉ kéo dài vài phút, nhưng gương mặt của Carter dần chuyển từ tập trung sang nghiêm nghị, thậm chí có chút lúng túng. Ông liên tục đáp:

“Vâng, thưa ngài… Đã rõ… Tôi sẽ xử lý ngay lập tức…”

Cuộc gọi kết thúc. Carter cất điện thoại vào túi, ngẩng lên nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt lúc này đầy phức tạp. Sự cứng rắn ban đầu vẫn còn đó, nhưng giờ đây xen lẫn thêm sự thận trọng và nghi hoặc.

Dường như cuộc trò chuyện vừa rồi đã hé mở cho Carter một điều gì đó quan trọng, nhưng cũng khiến ông lún sâu hơn vào sự khó hiểu.

Băng Tử Huyên, quan sát mọi thứ từ đầu đến cuối, vẫn giữ nguyên thái độ điềm nhiên. Đôi mắt hắn thoáng ánh lên nét sắc bén khi thấy Carter thay đổi thái độ. Hắn đoán rằng người gọi đến không ai khác ngoài một lãnh đạo cấp cao, và cuộc trò chuyện đó có thể liên quan trực tiếp đến hắn.

“Có vẻ như tôi không phải là tâm điểm duy nhất khiến ông bận lòng,” Băng Tử Huyên buông một câu nhàn nhạt, đôi môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Carter không trả lời. Ông đứng dậy, thu dọn tập tài liệu trên bàn. Trước khi rời khỏi phòng, ông dừng lại nhìn Băng Tử Huyên lần nữa, ánh mắt như muốn xuyên thấu lớp vỏ bọc điềm tĩnh của người đàn ông này. Nhưng cuối cùng, ông không nói thêm lời nào, chỉ xoay người bước ra ngoài.

Khi cánh cửa khép lại, Băng Tử Huyên nghiêng đầu, khẽ tựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm. Qua khe cửa hé mở, hắn thấy Carter thì thầm điều gì đó với hai viên cảnh sát đứng gác bên ngoài. Đám cảnh sát gật đầu, nhưng gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và lúng túng. Sau đó, Carter nhanh chóng rời đi, dáng vẻ có phần gấp gáp.

Carter dừng lại trước cánh cửa gỗ dày, khẽ hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Ông ta biết bên trong là hai nhân vật quyền lực, và buổi họp này chắc chắn không phải điều gì đơn giản. Đưa tay gõ cửa ba cái, âm thanh vang lên trầm đục, dứt khoát.

“Tôi vào được chứ?” Carter cất tiếng, giọng ông ta nghiêm nghị nhưng không kém phần kính cẩn.

“Vào đi,” một giọng nói trầm thấp từ bên trong vọng ra.

Carter đẩy cửa bước vào, ánh mắt quét nhanh qua căn phòng. Đây là một không gian sang trọng, bài trí không quá cầu kỳ nhưng từng chi tiết đều toát lên vẻ quyền uy.



Ở trung tâm căn phòng là một chiếc bàn họp dài bằng gỗ óc chó bóng loáng, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, vừa dứt câu chuyện thì ánh mắt đồng loạt hướng về phía Carter.

Người đầu tiên là một lãnh đạo cấp cao của chính phủ Nhật Bản, dáng người mảnh khảnh nhưng ánh mắt sắc bén, gương mặt không giấu nổi sự uy nghiêm của một người thường xuyên đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Bên cạnh ông ta là một người đàn ông khác, tóc hoa râm, vóc dáng cao lớn và mạnh mẽ, chính là một lãnh đạo cấp cao của FBI. Vẻ mặt của ông ta toát lên sự cương nghị, từng đường nét trên khuôn mặt như được chạm khắc từ đá granite, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực.

Carter vừa bước vào, cả hai người đàn ông kia đều nhanh chóng tắt đi nụ cười vừa trao đổi với nhau. Không khí trong phòng lập tức thay đổi, trở nên nghiêm trọng và nặng nề.

“Ngồi đi, Carter,” lãnh đạo FBI lên tiếng, giọng nói không lớn nhưng đầy uy quyền.

Carter gật đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện hai người, ánh mắt chờ đợi.

Vị lãnh đạo cấp cao của FBI nghiêng người một chút, nhìn Carter bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói như một mệnh lệnh:

“Chúng tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng với lãnh đạo Nhật Bản. Sau khi cân nhắc, chúng tôi quyết định sẽ không trì hoãn thêm. Trong tối nay, anh phải lập tức dẫn độ Kaito Hayashi – hay ‘Vô Diện’ – đến nhà tù khét tiếng nhất ở Mỹ trên đảo Blackthorn. Đây là lệnh khẩn, và chúng tôi muốn mọi việc diễn ra nhanh gọn, không có sơ suất.”

Lời nói dứt khoát của ông ta như một lưỡi dao sắc bén, chém xuống không khí trong phòng. Carter thoáng giật mình, không phải vì lệnh dẫn độ, mà vì địa điểm mà hắn sẽ bị chuyển đến – nhà tù Blackthorn.

Blackthorn không phải là một nhà tù thông thường. Đây là nơi giam giữ những t·ội p·hạm nguy hiểm nhất thế giới, một pháo đài biệt lập nằm giữa đại dương, nơi mà chỉ cần bước vào thì gần như không còn cơ hội bước ra. Những kẻ bị đưa đến đây thường là những người không thể tha thứ hoặc không thể để tồn tại ngoài xã hội – những mối đe dọa ở cấp độ quốc tế.

“Blackthorn sao?” Carter cất tiếng, giọng nói không giấu được sự ngạc nhiên. “Ngài có chắc không? Dẫn độ một cách gấp gáp như vậy, liệu có phải…”

“Không có chỗ cho sự do dự, Carter,” lãnh đạo FBI cắt ngang, giọng điệu kiên quyết. “Chúng ta không thể mạo hiểm. Kẻ đó – nếu đúng là ‘Vô Diện’ – không chỉ đơn thuần là một trọng phạm quốc tế. Hắn là người có khả năng thao túng cả một mạng lưới t·ội p·hạm xuyên quốc gia. Dù tổ chức ‘Quỷ Vận’ đã sụp đổ, nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng hắn đang âm mưu gì đó. Việc đưa hắn đến Blackthorn là biện pháp an toàn nhất lúc này.”

Lãnh đạo Nhật Bản lúc này mới lên tiếng, giọng ông trầm nhưng đầy thuyết phục:

“Chúng tôi đã đồng thuận với phía Mỹ. Đây không chỉ là vấn đề của riêng một quốc gia. Hành động này là để bảo vệ sự ổn định của khu vực và quốc tế. Carter, ông hãy làm tốt nhiệm vụ này.”

Carter im lặng trong giây lát, ánh mắt sắc bén lướt qua hai người đàn ông trước mặt. Dù trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng ông hiểu rõ tình thế hiện tại không cho phép ông đặt câu hỏi thêm. Mệnh lệnh đã được đưa ra, và trách nhiệm của ông là phải hoàn thành.

“Rõ, tôi sẽ thực hiện ngay lập tức,” Carter đứng dậy, cúi đầu trước hai lãnh đạo để nhận lệnh.

Cả hai người gật đầu, ánh mắt dõi theo Carter khi ông quay người rời khỏi phòng. Khi bước qua cánh cửa, Carter thoáng dừng lại, ánh mắt trở nên trầm ngâm. Ông không thể không nghĩ đến sự bất thường trong toàn bộ vụ việc này. Tại sao mọi thứ lại được quyết định nhanh chóng đến vậy? Và tại sao một kẻ như Băng Tử Huyên lại bị đưa đến nơi đáng sợ như Blackthorn mà không qua các thủ tục thông thường?

Carter lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ đang làm phiền tâm trí mình. Đây không phải lúc để nghi ngờ, ông tự nhủ. Bước chân ông trở nên dứt khoát hơn khi tiến về phía đội ngũ của mình, chuẩn bị cho nhiệm vụ dẫn độ.

Carter sải bước nhanh qua hành lang dài của tòa nhà, tâm trí ông còn đang chìm trong những suy nghĩ rối bời về nhiệm vụ vừa được giao. Ông đi vội đến mức không để ý phía trước, và rồi...

“Rầm!”



Cả hai va phải nhau khá mạnh, khiến Carter thoáng loạng choạng. Ông lập tức dừng lại, cúi đầu xin lỗi một cách lịch sự:

“Thành thật xin lỗi, tôi không chú ý…”

Trước mặt ông là một cô gái trẻ.....

“Không sao đâu, ông cứ tiếp tục công việc của mình đi.”

Carter thoáng nhìn kỹ cô một chút, nhưng ngay lập tức xua tan ý nghĩ ấy. Ông mỉm cười cảm kích, cúi đầu một lần nữa rồi tiếp tục bước đi. Nhưng khi vừa đi được vài bước, ông không kiềm được quay đầu lại, ánh mắt lướt theo bóng dáng cô gái ấy. Cô bước đi chậm rãi, nhưng lại toát ra một khí chất tự tin và mạnh mẽ đến khó hiểu.

Trong khi đó, cô gái – không ai khác chính là Tsubaki – cũng không bận tâm đến ánh mắt dõi theo của Carter. Cô tiếp tục tiến về phía trước, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đặn lên nền gạch. Điểm đến của cô chính là căn phòng mà Carter vừa rời đi.

---

Vừa bước vào, Tsubaki nở một nụ cười nhẹ, cúi đầu chào hai người đàn ông đang ngồi bên trong.

“Xin chào ngài Cooper,” giọng cô vang lên trong trẻo, rõ ràng.

Ngài Amamiya– lãnh đạo cấp cao của chính phủ Nhật Bản – lập tức đứng dậy, nét mặt vốn đang nghiêm nghị trở nên rạng rỡ hơn khi nhìn thấy Tsubaki. Ông cười nhẹ, quay sang giới thiệu với người đối diện:

“Ngài Cooper, để tôi giới thiệu. Đây là con gái tôi, Tsubaki Amamiya.”

Ánh mắt của lãnh đạo FBI – ngài Cooper – thoáng bất ngờ, sau đó nhanh chóng chuyển thành vẻ hài lòng. Ông đứng dậy, khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lên sự đánh giá cao khi nhìn Tsubaki.

“Thật vinh hạnh được gặp tiểu thư Amamiya. Cô quả thực rất xinh đẹp và thông minh, đúng là con nhà dòng dõi,” Cooper nói, giọng pha chút hài hước nhưng không giấu được sự chân thành.

Tsubaki mỉm cười đáp lại, cúi đầu nhẹ:

“Cảm ơn ngài Cooper đã quá lời. Tôi chỉ là làm tròn bổn phận của mình mà thôi.”

Ngài Amamiya bật cười, nhìn Cooper:

“Cô bé này thông minh từ nhỏ, nhưng luôn khiêm nhường như vậy đấy.”

Cooper cười lớn, ánh mắt không rời khỏi Tsubaki, nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi tại sao cô gái này lại có mặt ở đây, vào thời điểm n·hạy c·ảm như vậy.

Tsubaki sau khi chào hỏi liền ngồi xuống ghế, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt như đang quan sát từng chi tiết trong phòng. Không khí trong căn phòng tuy lịch sự nhưng ẩn chứa sự căng thẳng ngầm, như một ngọn lửa âm ỉ chờ được thổi bùng.

Ngài Amamiya đặt một tay lên bàn, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc:

“Tsubaki, con đến rất đúng lúc. Chúng ta có chuyện cần bàn bạc.”

Tsubaki khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên sự sắc sảo. Cô biết, những lời sắp tới đây sẽ không hề đơn giản.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.