Băng Tử Huyên đứng bên ngoài cánh cửa, đôi vai khẽ rung lên trong cơn gió lạnh cắt da. Hắn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng trong lòng là cả một cơn sóng ngầm. Bàn tay hắn nắm chặt chiếc gậy dò đường, ngón tay lạnh ngắt, từng giây trôi qua như kéo dài bất tận.
Cuối cùng, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Người xuất hiện là mẹ nuôi của Hàn Tuyết – một người phụ nữ trung niên với đôi mắt sắc lạnh và biểu cảm khinh bỉ rõ ràng trên khuôn mặt. Bà ta nhìn hắn từ đầu đến chân, như thể chỉ sự hiện diện của hắn cũng khiến không khí trở nên ô uế.
Bà ta nói, giọng đầy mỉa mai và gắt gỏng:
"Vào đi. Nhà đang có khách. Tao khuyên mày nên biết cách cư xử. Có hiểu chưa?"
Băng Tử Huyên cúi nhẹ đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng không hề có chút cảm xúc:
- "Vâng, con hiểu rồi."
Hắn bước vào, ánh mắt vẫn luôn dõi về phía trước, không để lộ bất kỳ biểu hiện nào. Không khí trong ngôi nhà thật nặng nề, thậm chí còn hơn cả cái rét bên ngoài.
Bên trong phòng khách, cha nuôi của Hàn Tuyết, ông Hiroshi, đang ngồi trên ghế sofa đối diện với một người đàn ông to béo. Người đàn ông đó mặc một bộ vest đen bóng loáng, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn vàng chói lóa. Ông Hiroshi cúi mình, giọng nói đầy vẻ nịnh nọt và lo lắng:
"Yamamoto-sama, ơn nâng đỡ này của ngài, tôi đây cả đời sẽ không quên."
Người đàn ông to béo – Yamamoto – khẽ cười, ánh mắt tinh quái quét qua Hiroshi. Nhưng khi Yamamoto chạm mắt đến Băng Tử Huyên, nụ cười của ông ta bỗng chững lại trong thoáng chốc.
Ông Hiroshi quay qua thấy Băng Tử Huyên đang đứng, hắng giọng gọi:
"Haruka, con về rồi sao? Lại đây."
Ông ta liền giới thiệu với Yamamoto, giọng điệu đầy kính ngữ:
"Đây là con gái nuôi của tôi. Yamamoto-sama, đây chính là Haruka."
Băng Tử Huyên trong hình dạng em gái khẽ cúi người, tay nắm lấy gậy dò đường, khẽ cúi đầu chào theo đúng phép lịch sự.
Yamamoto nhìn hắn, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển sang một nụ cười nham hiểm. Ông ta gật đầu, lên tiếng khen ngợi:
"Thật là xinh đẹp. Một vẻ đẹp hiếm có."
Nụ cười của ông ta và giọng điệu khiến Băng Tử Huyên khẽ nheo mắt. Trong đầu hắn lập tức vang lên hồi chuông cảnh giác. "Giọng nói này... chính là giọng của gã trong cuộc gọi trước đó!" Hắn không bộc lộ cảm xúc, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy tính.
Yamamoto nhìn hắn thêm một lúc, như đang đánh giá điều gì đó. Nhưng ông Hiroshi vội nâng ly rượu lên, cố gắng thu hút sự chú ý:
"Mời Yamamoto-sama. Đây là chút thành ý của gia đình tôi."
Yamamoto nhìn ông Hiroshi, ánh mắt chuyển từ sắc bén sang vẻ bất cần. Ông ta cười khẽ, nâng ly rượu lên và cụng nhẹ, uống cạn mà không hề tỏ vẻ nhiệt tình.
Băng Tử Huyên sau khi cúi đầu chào Yamamoto, giữ vẻ ngoài ngoan ngoãn và điềm đạm của một nữ sinh mù, cầm lấy gậy dò đường và bắt đầu "mò mẫm" tiến về phía trước. Hắn di chuyển chậm rãi, từng bước dò dẫm như thể đang hoàn toàn phụ thuộc vào chiếc gậy trong tay. Động tác của hắn hết sức tự nhiên, mỗi nhịp gậy chạm đất đều mang đến cảm giác rằng đây thật sự là một cô gái mù đang tìm đường trong bóng tối của cuộc đời.
Người mẹ nuôi đứng từ xa quan sát, khuôn mặt thoáng hiện sự khó chịu. Khi thấy "Hàn Tuyết" loay hoay, bà ta thở hắt ra, giọng đầy mỉa mai:
"Đi theo tao. Đúng thật là vô dụng... Nếu không phải hôm nay có khách, thì liệu chừng mà chịu phạt rồi!"
Nói dứt lời, bà ta tiến đến, không chút thương cảm mà túm lấy cánh tay hắn. Động tác kéo đi vừa thô bạo vừa không kiêng nể.
Băng Tử Huyên lặng lẽ nhẫn nhịn, giữ đúng vai diễn của mình. Mỗi bước đi theo bà ta, hắn cảm nhận rõ ràng sự ghét bỏ và khinh miệt từ hành động của bà ta, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rụt rè và sợ hãi như một cô gái yếu đuối.
Bà ta dẫn hắn qua hành lang tối tăm, rời khỏi khu vực phòng khách và tiến đến một nhà kho cũ nằm sâu bên trong căn nhà. Tiếng bước chân của họ vang lên đều đều, hòa cùng tiếng gió lạnh rít qua những khe hở của ngôi nhà. Khi cánh cửa nhà kho mở ra, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, hòa cùng tiếng chuột bọ nhốn nháo chạy tán loạn giữa những đống đồ đạc cũ kỹ, ngổn ngang.
Người mẹ nuôi chỉ tay vào bên trong, giọng nói lạnh lùng và đầy uy quyền:
"Ở đây đi. Khi nào có lời gọi của tao thì hẵng ra, mày có hiểu không?"
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo chút run rẩy của kẻ "sợ hãi":
"Vâng... Con hiểu rồi."
Bà ta không thèm nhìn hắn thêm một lần, đóng sập cửa nhà kho lại với một lực mạnh khiến khung cửa rung lên. Tiếng then cửa bên ngoài khóa chặt kêu "cạch" nhốt hắn vào trong căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Trước khi rời đi, bà ta còn lẩm bẩm, giọng nói vừa bực bội vừa khinh thường:
"Đúng là thứ rác rưởi vô dụng, chỉ khiến người khác bận tâm!"
Tiếng nói của bà ta vang vọng qua khe cửa, từng từ rõ ràng rơi vào tai Băng Tử Huyên. Hắn đứng im lặng giữa căn phòng, ánh mắt không còn vẻ run sợ nữa mà thay vào đó là sự tĩnh lặng đáng sợ.
"Hóa ra... em đã sống trong hoàn cảnh thế này sao? Nếu anh biết em còn sống sớm hơn... có lẽ anh đã không để em phải chịu khổ sở đến tận bây giờ..."
Nhìn quanh căn nhà kho cũ, ánh mắt hắn lạnh băng. Những khe hở trên tường gỗ để gió rét len lỏi thổi vào, khiến mái tóc dài của hắn khẽ bay. Chuột bọ chạy qua chân hắn, nhưng hắn không buồn động đậy. Trong lòng hắn, một cơn giận dữ cuộn trào, nhưng khuôn mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm nào.
Băng Tử Huyên lặng lẽ đặt chiếc cặp xuống đất, ngồi tựa lưng vào tường. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió lạnh thấu xương.
Băng Tử Huyên ngồi lặng trong góc tối của căn nhà kho lạnh lẽo, đôi mắt trống rỗng nhưng tâm trí đầy sóng gió. Tiếng gió bên ngoài vẫn rít lên từng hồi, mang theo âm thanh của những chiếc lá khô bị cuốn đi. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bất chợt, tiếng bước chân vọng lại từ bên ngoài khiến hắn mở mắt.
Tiếng bước chân nhẹ, ngắt quãng, có phần lén lút. Một bóng nhỏ thấp thoáng phía dưới khe cửa, nơi có một ô nhỏ vừa đủ cho một con mèo chui qua. Tiếng động khe khẽ vang lên khi cánh cửa nhỏ bị đẩy mở, nhưng rồi lại nhanh chóng khép lại.
Phía bên ngoài, em trai nuôi của Hàn Tuyết - một đứa trẻ khoảng 9 tuổi, đang đứng đó với gương mặt có phần tinh nghịch. Trong tay nó là một chiếc đĩa cũ kĩ, trên đó chất đống một vài mẩu thức ăn thừa. Một ít cơm nguội đã khô cứng, vài mẩu bánh mì mốc meo, và một ít rau củ dập nát. Thậm chí có vài miếng thịt nham nhở, dường như đã bị cắn qua.
Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào đĩa đồ ăn, khịt mũi, rồi bất chợt xì mũi thẳng vào đó. Chưa hài lòng, nó còn khạc một ít nước bọt, miệng cười tươi như vừa làm được điều gì đó rất thú vị.
"Không mua đồ chơi cho mình, như này cũng đáng lắm!" Nó thì thầm, như tự thưởng cho bản thân một câu động viên.
Sau đó, nó đẩy đĩa đồ ăn qua lỗ cửa nhỏ. Giọng nói chuyển sang vẻ dịu dàng bất thường, cố tỏ ra thân thiết:
"Chị Haruka, em nghe lời mẹ mang đồ ăn tới cho chị đây..."
Giọng nói hồn nhiên của đứa trẻ vang lên, ngọt ngào nhưng đầy giả tạo. Khi đã đẩy xong đĩa thức ăn vào bên trong, nó còn lễ phép cúi đầu chào, giọng nói lễ độ:
"Chị ăn ngon nhé! Em đi đây!"
Nói xong, nó quay lưng chạy đi, tiếng bước chân nhỏ dần trong gió.
Bên trong nhà kho, Băng Tử Huyên từ từ đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào chiếc đĩa thức ăn nằm lăn lóc trên nền đất. Hắn bước tới, cúi xuống cầm chiếc đĩa lên, ánh mắt lạnh băng quét qua từng mẩu thức ăn nhơ nhuốc.
Thức ăn đã thối rữa bốc mùi, những mẩu cơm khô cứng như đá. Hắn nhìn chằm chằm vào những vết bẩn trên đó - nước bọt, mũi dãi. Bàn tay cầm chiếc đĩa khẽ siết lại, những khớp ngón tay trắng bệch.
Hắn khẽ gằn giọng, từng từ như được rít ra qua kẽ răng:
"Đây cũng được gọi là đồ ăn sao?"
Cơn giận bùng lên như ngọn lửa thiêu đốt. Hắn vung tay, ném mạnh chiếc đĩa xuống nền đất, phát ra âm thanh chói tai. Những mẩu thức ăn rơi vãi khắp nơi, hòa lẫn vào bụi bặm.
Băng Tử Huyên đứng đó, đôi mắt đục màu nhưng ánh lên sự giận dữ sâu sắc. Hắn quay đầu, ánh mắt xuyên qua những khe hở trên vách gỗ, nhìn về phía căn nhà nơi gia đình ba kẻ "thú tính" kia đang ấm áp ăn uống.
Từ xa, tiếng cười nói của họ vọng lại, âm thanh vui vẻ như những nhát dao cứa vào lòng hắn. Sự khinh bỉ và căm phẫn tràn ngập trong lòng, nhưng hắn chỉ lặng lẽ hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc đang cuộn trào như sóng dữ.
"Đúng là những kẻ lòng dạ cầm thú....Được lắm, nếu các ngươi đã đối đãi như này với Hàn Tuyết, Băng Tử Huyên ta đây cũng là không cần rủ chút nhân từ cho các ngươi nữa rồi."
Băng Tử Huyên thả mình xuống góc tường cũ, đôi tay đặt trên đầu gối, gương mặt chìm vào bóng tối. Gió lạnh thổi qua, mang theo sự yên lặng đáng sợ, chỉ còn lại đôi mắt lạnh lẽo của hắn vẫn dán vào căn nhà kia, như một lời tuyên án câm lặng.