Mộng Sinh Giới

Chương 134: Đứa trẻ hư



Chương 133: Đứa trẻ hư

Băng Tử Huyên ngồi yên lặng, tay đặt nhẹ trên bàn, ánh mắt thoáng nét suy tư. Bát mì của hắn đã trống từ lâu, nhưng trước mặt Akane, một chồng bát cao ngất vẫn tiếp tục được gia tăng, từng chiếc bát rỗng được xếp chồng ngay ngắn.

Không chỉ Băng Tử Huyên, toàn bộ thực khách trong quán cũng dần bị thu hút bởi cảnh tượng hiếm thấy này. Những ánh mắt ngạc nhiên không ngừng dõi theo cô, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan tỏa:

"Cô bé này là người hay là gì vậy?"

"Nhìn nhỏ nhắn thế mà ăn hết chừng này... thật không thể tin nổi!"

Akane vẫn chẳng mảy may để tâm đến những lời bàn tán, đôi tay thoăn thoắt gắp mì, động tác đầy thành thục. Dường như đối với cô, việc thưởng thức món ăn ngon còn quan trọng hơn bất kỳ ánh mắt nào. Sau khi kết thúc bát mì thứ mười hai, cô đưa tay cầm ly nước, hút một ngụm cuối cùng, thỏa mãn đặt xuống bàn.

"Saito-sensei, em ăn xong rồi." – Akane ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh niềm vui, miệng nở nụ cười ngây thơ đến khó tin.

Băng Tử Huyên quay qua nhìn cô, ánh mắt thoáng dừng lại trên chồng bát cao chót vót. Dù đã quen với những điều bất ngờ từ cô gái này, hắn vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

"À... ừm..." – Hắn đáp, giọng điệu có phần lúng túng.

Khi cả hai rời khỏi quán, ánh mắt của những thực khách khác vẫn còn dõi theo từng bước đi của họ. Thấy vậy, Băng Tử Huyên khẽ quay lại liếc nhìn, và ngay lập tức, tất cả bọn họ vội vàng rụt ánh mắt lại, cúi đầu tiếp tục dùng bữa như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ra đến xe, Akane ngồi xuống ghế bên cạnh, quay sang hỏi với vẻ háo hức:

"Sensei, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Băng Tử Huyên khởi động xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía con đường trước mặt, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Đến nơi rồi cô sẽ biết. Chuyện về tôi, có lẽ cô cũng đã biết không ít, đúng không? Rõ ràng là trước đó cố tình tiếp cận tôi. Chuyện này, sao tôi lại không biết chứ? Nhưng lý do cô làm vậy, tôi vẫn chưa rõ."

Akane khẽ cười, tiếng cười nhẹ nhàng mà ẩn chứa chút tinh nghịch:

"Chuyện này... quả thực thầy đã nhìn ra. Nhưng thầy đừng hiểu lầm, em không có ý xấu gì đâu. Ngay cả chuyện thầy cố ý đến thị trấn Hakone này, em cũng đã đoán được. Chẳng phải thầy đến đây để tìm Haruka sao? Có lẽ cô ấy chính là người em gái mà vị trụ trì kia đã nhắc tới."

Nghe đến đây, Băng Tử Huyên trầm ngâm một chút, rồi nhẹ gật đầu, giọng nói như hoài niệm:

"Đúng thật, Haruka là em gái của tôi. Nhưng con bé đã xa gia đình hơn mười lăm năm rồi. Tôi chắc chắn rằng ký ức về tôi, nó đã quên hết. Lần này, tôi muốn tự mình gặp lại Haruka, để biết con bé đã sống thế nào trong những năm qua..."

Akane nhận ra sự trĩu nặng trong giọng nói của hắn, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhỏ giọng tiếp lời:

"Như vị trụ trì kia nói, với vận hạn mà thầy đang mang, có lẽ cuộc sống của cô ấy cũng không dễ dàng gì."



Lời nói của Akane khiến Băng Tử Huyên lặng người. Đôi mắt hắn thoáng hiện vẻ buồn bã, nhưng rồi nhanh chóng khép lại cảm xúc, tập trung vào con đường dài phía trước.

Chiếc xe dừng lại ở rìa một con đường nhỏ, phía trước là một ngôi nhà khiêm tốn nằm khuất sau những rặng cây xanh. Ánh nắng buổi sáng sớm len lỏi qua từng kẽ lá, nhuộm một sắc vàng nhẹ nhàng lên mái nhà và khu vực xung quanh, tạo nên bầu không khí yên tĩnh, có phần đơn độc.

-

- "Tới nơi rồi." – Băng Tử Huyên nói, giọng điềm tĩnh, ánh mắt trầm lặng dừng trên ngôi nhà trước mặt.

Akane ngồi bên cạnh, tò mò quan sát xung quanh. Cô nghiêng đầu, đôi mắt lướt qua con đường nhỏ dẫn vào khu vực này, rồi khẽ cất tiếng với vẻ ngạc nhiên:

"Thực sự là xa như vậy sao? Không ngờ Haruka lại có thể thường xuyên đến được trường ở tận Tokyo để học. Đúng thật là khó hiểu quá đi!"

Băng Tử Huyên khẽ cười, nhưng nụ cười ấy đầy vẻ châm biếm.

"Chả phải là cố tình làm khó sao?" – Giọng hắn thoáng chút lạnh lùng, như thể vừa kể lại một sự thật hiển nhiên.

Akane chớp mắt, nhận ra điều gì đó trong lời nói của hắn. Cô nhíu mày, rồi tiếp lời với sự bất bình:

"Ra là như vậy. Nhưng cũng quá đáng rồi! Để một cô gái bị mù như Haruka phải đi lại xa xôi như vậy để đến trường… thật là độc ác quá đi!"

Nghe những lời này, nụ cười của Băng Tử Huyên càng sâu hơn, nhưng cũng càng lạnh lùng hơn.

"Nếu chỉ như vậy thì đã là quá tốt rồi."

Câu nói đơn giản nhưng đầy hàm ý của hắn khiến Akane bỗng dưng im lặng. Cô nhận ra rằng, những gì Haruka phải chịu đựng không chỉ đơn thuần là quãng đường xa xôi hay những bất tiện trong việc đi lại. Đằng sau đó chắc chắn là những câu chuyện còn nghiệt ngã hơn, thậm chí tàn nhẫn hơn.

Ánh mắt của Akane trầm xuống, cô không nói gì thêm. Chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo chút không khí lạnh lẽo như hòa vào bầu tâm trạng nặng nề của hai người.

Băng Tử Huyên tắt máy xe, ánh mắt vẫn dừng trên ngôi nhà, như đang suy tư điều gì đó. Hắn nhớ lại tối hôm trước, hình ảnh Haruka yếu ớt trên lưng mình khi hắn cõng cô về, từng bước đi qua con đường vắng vẻ này.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Từng giây từng phút kéo dài như hàng giờ đồng hồ khi Băng Tử Huyên và Akane vẫn ngồi trong xe, đợi chờ sự xuất hiện của Haruka. Con đường trước mặt thỉnh thoảng có vài người qua lại, nhưng không một ai khiến ánh mắt của Băng Tử Huyên lay động. Hắn chỉ ngồi đó, yên lặng, ánh mắt vẫn hướng về ngôi nhà nhỏ phía xa, trầm ngâm như hóa thành một bức tượng sống.

Trong khi đó, Akane chẳng thể giữ nổi sự kiên nhẫn. Cô hết quay trái rồi quay phải, ngó ngang ngó dọc như một chú chim non tò mò. Không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt, cô ngả ghế ra sau, duỗi người một cách thoải mái rồi cất giọng than vãn:

"Sensei, chúng ta còn phải chờ đến bao lâu nữa đây? Em đói quá rồi!"

Băng Tử Huyên vẫn không động đậy, ánh mắt hắn vẫn hướng về phía trước. Không một lời đáp, không một biểu cảm gì trên gương mặt điềm tĩnh ấy. Nhưng đột nhiên, hắn lục trong túi áo khoác, lấy ra một thanh sô-cô-la và chìa về phía Akane.



Đôi mắt của Akane lập tức sáng bừng lên. Cô bật dậy khỏi ghế ngả như một chiếc lò xo, nhanh chóng với lấy thanh sô-cô-la, miệng không ngừng reo lên vui sướng:

"Đồ ăn! Cuối cùng cũng có đồ ăn rồi!"

Cô xé gói sô-cô-la một cách hối hả, rồi cắn một miếng to đầu tiên. Vẻ mặt cô ngay lập tức tràn đầy sự mãn nguyện, đôi mắt nhắm nghiền như để cảm nhận trọn vẹn vị ngọt ngào tan chảy nơi đầu lưỡi. Lần đầu tiên kể từ sáng, Akane chịu yên lặng, tập trung hoàn toàn vào việc thưởng thức thanh sô-cô-la.

Băng Tử Huyên liếc nhìn Akane thoáng chốc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh.

Thời gian trôi qua đến tận giữa trưa, ánh mặt trời dần gay gắt hơn, rọi sáng con đường nhỏ. Cả hai vẫn ngồi trong xe, kiên nhẫn chờ đợi. Và rồi, cuối cùng, khoảnh khắc mà Băng Tử Huyên mong đợi cũng đã đến.

Từ phía xa, một bóng hình nhỏ nhắn xuất hiện, chậm rãi tiến lại gần. Đó là Haruka, tay cầm cây gậy dò đường, từng bước dò dẫm trên con đường quen thuộc dẫn về ngôi nhà. Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen dài của cô, tạo nên một khung cảnh vừa cô độc, vừa bình yên.

Akane, đang nhấm nháp miếng sô-cô-la cuối cùng, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, và lập tức reo lên:

"Sensei, thầy nhìn kìa, cô ấy về rồi!"

Băng Tử Huyên nghe thấy tiếng Akane, ánh mắt lập tức sắc bén hơn. Hắn nhìn về phía Haruka.

Từ một lùm cây nhỏ bên vệ đường, một chú mèo nhỏ màu xám tro bất chợt xuất hiện, nhẹ nhàng nhảy ra chặn ngay trước mặt Haruka. Nó kêu "meo meo" đầy thân thiện, rồi cọ sát đầu vào chân Haruka một cách âu yếm, như thể đây là thói quen của cả hai từ rất lâu.

Haruka khẽ dừng lại. Cô nghiêng đầu như lắng nghe chuyển động của chú mèo, sau đó cúi người xuống, bàn tay mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Giọng cô dịu dàng cất lên, như thì thầm với người bạn nhỏ bé của mình:

"Lại là em à? Hôm nay đói rồi đúng không?"

Từ trong chiếc túi nhỏ mà cô đeo bên hông, Haruka lấy ra một ít thức ăn khô, đặt cẩn thận xuống đất trước mặt chú mèo. Chú mèo ngay lập tức cúi xuống ăn, cái đuôi khẽ ve vẩy như thể vô cùng hài lòng. Haruka tiếp tục xoa đầu nó, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, thuần khiết, như thể tất cả mọi lo âu, bất an trong cuộc sống đều tan biến trong khoảnh khắc nhỏ bé này.

Ngồi trong xe, Băng Tử Huyên lặng lẽ quan sát.

Chú mèo ăn xong, liếm môi vài cái rồi cọ sát thêm vào chân Haruka như một lời cảm ơn. Nó kêu lên một tiếng "meo" nữa, sau đó nhẹ nhàng quay người rời đi, để lại Haruka đứng đó, vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi. Dường như đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này – một thói quen nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của cô.

Trong xe, Akane nhận ra Băng Tử Huyên vẫn không rời mắt khỏi Haruka. Sau một lúc im lặng, cô lên tiếng:

"Sensei, thầy không định xuống gặp cô ấy sao?"

Băng Tử Huyên thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Hắn lắc đầu, giọng trầm thấp:

"Chưa phải lúc... Chờ thêm một lát nữa."



Akane khẽ nhún vai, nhưng ánh mắt cô vẫn lộ rõ sự tò mò.

Haruka, trong bộ trang phục đơn giản, mỏng manh, vẫn đứng đó, hoàn toàn không tỏ vẻ khó chịu trước cái lạnh. Nhưng điều này lại khiến Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày, một chút thương tâm thoáng qua đôi mắt sắc bén của hắn.

Haruka từ từ dò dẫm từng bước về phía cổng nhà, cây gậy dò đường trên tay khẽ chạm vào mặt đất để định hướng. Dừng trước cổng gỗ cũ kỹ, cô lần tay tìm chốt, mở cửa và bước vào khoảng sân nhỏ, đôi môi khẽ run lên vì gió lạnh tháng mười hai. Đứng trước cửa chính, cô gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa, giọng dịu dàng cất lên:

"Mẹ ơi, con về rồi."

Không gian xung quanh chỉ còn tiếng gió lùa qua những cành cây trơ trụi. Haruka đứng yên, kiên nhẫn chờ đợi. Từng làn gió lạnh thổi qua khiến đôi má cô đỏ ửng, bàn tay không ngừng chà xát với nhau để giữ ấm. Thời gian trôi qua, một phút, rồi năm phút... Mười lăm phút đã qua, nhưng cánh cửa vẫn im lìm, không một tiếng động nào đáp lại lời cô.

Phía xa, Akane quan sát, ánh mắt cô hướng về Haruka, trong lòng không khỏi dấy lên sự khó chịu. "Chờ đợi lâu như vậy mà không ai ra mở cửa, thật là quá đáng!" Nhưng cô không dám lên tiếng, chỉ đành đứng lặng.

Rồi cuối cùng, cánh cửa cọt kẹt mở ra. Một đứa trẻ trai khoảng 8-9 tuổi xuất hiện, nụ cười tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt. Nó nhìn Haruka với ánh mắt thích thú, rồi bật cười khanh khách:

"Chị Haruka! Hôm nay chị có mua máy bay điều khiển từ xa cho em không?"

Haruka thoáng khựng lại. Đôi môi cô mấp máy, vẻ mặt thoáng hiện nét buồn:

"À... chị xin lỗi. Chị quên mất rồi. Lần sau chị sẽ mua cho em, được không?"

Lời nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng trái tim cô nặng trĩu. Thực tế, làm gì cô có tiền để mua bất cứ thứ gì. Toàn bộ tiền lương làm thủ công của cô đều bị cha mẹ nuôi lấy sạch.

Nghe vậy, nét mặt của đứa trẻ lập tức thay đổi. Từ sự thích thú ban đầu, nó nhanh chóng lộ rõ vẻ khó chịu và tức giận. Không thèm che giấu, nó cao giọng:

"Chị không mua thì đừng có về đây nữa! Chị đúng là đồ vô dụng, đồ ăn bám!"

Những lời nói cay nghiệt ấy đâm thẳng vào lòng Haruka. Cô cúi đầu, khẽ lùi lại một bước, giọng run rẩy:

"Chị xin lỗi... thật sự xin lỗi..."

Nhưng đứa trẻ chẳng mảy may quan tâm. Nó hất hàm bước vào trong nhà, miệng vẫn không ngừng mắng nhiếc. Haruka đứng yên, như cố chờ cơn giận của đứa trẻ qua đi. Khi cô nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, khẽ đưa tay lần mò vào nhà, một tiếng "RẦM" vang lên.

Cánh cửa đột ngột đập mạnh vào tay cô. Haruka giật mình kêu khẽ, rụt tay lại, đôi mắt nhắm nghiền vì đau đớn. Cô đưa tay ôm lấy cổ tay vừa bị đập, khuôn mặt nhăn lại.

Ở trong xe, Băng Tử Huyên nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng. Đôi tay hắn nắm chặt vô lăng, các khớp tay trắng bệch. Ngón tay cái ghì chặt đến mức máu rỉ ra từ đầu ngón, nhỏ xuống từng giọt. Hàm răng hắn nghiến chặt, ánh mắt tối sầm lại, ánh lên tia giận dữ mà hắn cố kìm nén.

Trong khi đó, đứa trẻ đứng ở cửa nhìn Haruka, bật cười lớn:

"Haha...Đáng đời chị lắm! Chị chỉ đáng ở ngoài này cho lạnh c·hết thôi!"

Nó cười sảng khoái thêm một lúc, rồi đóng mạnh cánh cửa lại. Haruka giờ đây chỉ còn lại một mình, đứng giữa cơn gió rét lạnh buốt. Đôi vai cô khẽ run lên, nhưng không phải vì lạnh mà vì những lời nói như dao cứa từ chính người trong nhà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.