Khi cả hai vừa bước chân xuống khu vực thung lũng Owakudani, không khí đặc trưng nơi đây lập tức bao trùm lấy họ. Những làn khói trắng mờ ảo bốc lên từ lòng đất hòa quyện với mùi lưu huỳnh nồng nàn, mang đến cảm giác bí ẩn đầy hấp dẫn.
Akane hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng bừng đầy hứng khởi khi nhìn quanh quang cảnh núi đồi phủ sương mờ, từng dòng người tấp nập qua lại với vẻ mặt háo hức.
Cô quay sang Băng Tử Huyên, ánh mắt như tỏa sáng, bắt đầu giới thiệu một cách đầy nhiệt tình:
“Sensei, đây là thung lũng Owakudani, nơi được mệnh danh là ‘Thung lũng Địa ngục’ bởi những dòng khí lưu huỳnh bốc lên từ lòng đất. Nhưng cũng chính vì thế mà nó có những suối nước nóng tự nhiên tuyệt vời! Nếu tắm ở đây, không chỉ thư giãn mà còn rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt là da dẻ. Em nghe nói nước ở đây chứa rất nhiều khoáng chất giúp cải thiện tuần hoàn máu, giảm đau cơ và còn làm da căng mịn nữa!”
Cô nói với vẻ mặt đầy mê đắm, đưa tay lên áp vào hai má mình như thể cảm nhận được sự mịn màng chỉ qua tưởng tượng. Băng Tử Huyên nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, lặng lẽ rút điện thoại ra kiểm tra giờ. Khi nhận thấy đã gần 4 giờ chiều, hắn quay sang Akane, giọng nói có chút trầm ngâm nhưng không kém phần hào hứng:
“Cũng muộn rồi. Cô xem thử chỗ nào tốt nhất ở đây để chúng ta trải nghiệm. Nghe cô nói thì chắc là đáng để thử.”
Akane lập tức cầm điện thoại lên tra cứu các dịch v·ụ n·ổi bật tại khu vực này. Chỉ một lát sau, đôi mắt cô dừng lại trên một gói dịch vụ cao cấp nhất. Khuôn mặt Akane thoáng ngại ngùng khi nhìn thấy mức giá hiện lên trên màn hình. Cô mím môi, liếc qua Băng Tử Huyên một cách lén lút, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Sensei, em nghĩ mình nên chọn mấy chỗ bình dân thôi. Chỗ này... giá cao quá, thật sự không cần thiết đâu. Chúng ta chỉ cần trải nghiệm những dịch vụ cơ bản cũng đủ rồi mà...”
Băng Tử Huyên nhìn cô, ánh mắt thoáng chút tò mò khi thấy biểu cảm bối rối của Akane. Hắn bước lại gần, liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, nơi hiện lên bảng giá và thông tin của gói dịch vụ cao cấp nhất. Mức giá trọn gói là 40,000 yên mỗi người, bao gồm bể tắm nước nóng lộ thiên với view nhìn ra núi Phú Sĩ, bữa tối tại nhà hàng sang trọng với thực đơn đặc biệt từ các nguyên liệu tươi ngon địa phương, cùng các tiện ích kèm theo như xông hơi và massage trị liệu. Thấy vẻ ngập ngừng của cô, hắn chỉ khẽ nhếch môi cười, giọng nói trầm ổn nhưng đầy thuyết phục:
“Cô không cần lo lắng. Cả ngày hôm nay cô đã lo hết tất cả các chi phí đi lại, thăm thú. Giờ thì phải để tôi làm gì đó chứ. Giá này hoàn toàn ổn, không cần phải suy nghĩ nhiều. Cứ chọn chỗ tốt nhất đi.”
Akane nghe hắn nói vậy thì ngập ngừng, vẫn không giấu được vẻ lưỡng lự. Cô cúi đầu, nhỏ giọng:
“Nhưng... em nghĩ mức giá này... cao quá. Sensei là giáo viên, thu nhập không nhiều, em không muốn thầy phải tốn kém vì chuyện này đâu...”
Băng Tử Huyên khoanh tay, ánh mắt nhìn cô đầy thản nhiên nhưng dứt khoát:
“Giáo viên chỉ là công việc tôi làm vì sở thích thôi. Tôi không sống nhờ nó, vậy nên cô không cần nghĩ nhiều về tiền bạc. Với lại, nếu cô cứ từ chối ý tốt của tôi như vậy, tôi sẽ không vui đâu. Tốt nhất là chọn gói cao cấp này, không cần bàn cãi gì thêm. Cô đã tìm hiểu kỹ và chọn đúng chỗ, tôi rất hài lòng.”
Akane nghe vậy thì đành miễn cưỡng gật đầu, không nói thêm gì nữa. Tuy vậy, trong lòng cô vẫn có chút bối rối và lo lắng. Sau khi hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, cô bắt đầu giới thiệu thêm về dịch vụ mà mình đã chọn:
“Sensei, gói này là cao cấp nhất ở đây. Ngoài tắm suối nước nóng lộ thiên có view nhìn ra núi Phú Sĩ, chúng ta còn được ăn tối ở nhà hàng phong cách truyền thống, với thực đơn toàn món đặc sản địa phương. À, còn có cả dịch vụ xông hơi và massage nữa. Em nghĩ đây sẽ là một trải nghiệm rất đáng để thử!”
Thấy vẻ hào hứng trong giọng nói của cô, Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn:
“Tốt. Chỉ cần cô thấy thích thì cứ thế mà làm. Dẫn tôi đến đó đi.”
Akane nghe vậy thì nở nụ cười nhẹ, ánh mắt ánh lên sự nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng dẫn hắn tiến về khu vực dịch vụ mà mình vừa đặt.
Khi bước vào khu vực dịch vụ cao cấp nhất tại thung lũng Owakudani, một không gian sang trọng và yên tĩnh lập tức hiện ra trước mắt. Cánh cửa tự động mở ra, dẫn Akane và Băng Tử Huyên vào một sảnh lớn được ốp gỗ nâu bóng loáng, kết hợp với những bức tranh phong cảnh Nhật Bản truyền thống treo ngay ngắn trên tường. Ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn lồng kiểu cổ tạo nên không khí ấm cúng nhưng không kém phần đẳng cấp. Một quầy lễ tân rộng lớn đặt ở giữa sảnh, nơi vài nhân viên trong trang phục kimono màu xanh dương nhạt đứng chờ, sẵn sàng phục vụ.
Băng Tử Huyên tiến lên phía trước, ánh mắt bình thản nhưng đầy uy nghiêm. Một nhân viên nữ nhìn thấy hắn liền cúi mình thật thấp, giọng nói lịch sự cất lên:
“Chào mừng quý khách. Ngài có phải là khách đã đặt dịch vụ VIP qua hệ thống không ạ?”
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, rút từ trong ví một chiếc thẻ tín dụng quốc tế với thiết kế tinh tế, ánh kim lấp lánh. Akane đứng phía sau, nhìn thấy động tác của hắn thì không khỏi ngỡ ngàng. Chiếc thẻ đó không chỉ sang trọng mà còn là biểu tượng của giới thượng lưu, bởi chỉ những người có tài chính cực kỳ dư dả mới sở hữu được. Nhân viên nhìn thấy chiếc thẻ, ánh mắt lập tức ánh lên vẻ tôn trọng rõ rệt. Cô nhận thẻ bằng hai tay, cúi đầu lần nữa:
“Cảm ơn ngài. Xin ngài chờ một chút để chúng tôi kiểm tra thông tin.”
Trong khi nhân viên tiến hành các thủ tục trên máy tính, Akane đứng một bên, ánh mắt tò mò len lén nhìn hắn. Cô khẽ tự hỏi về thân phận thật sự của Băng Tử Huyên – một giáo viên cấp ba bình thường lại có thể ung dung rút ra chiếc thẻ tín dụng quyền lực như vậy. Thấy cô im lặng, hắn quay đầu lại, nhướng mày hỏi nhẹ:
“Sao thế? Có gì lạ à?”
Akane thoáng bối rối, vội lắc đầu:
“Không có gì... Em chỉ không ngờ thầy lại... à không, ý em là sensei đúng là có phong thái như một doanh nhân thật sự.”
Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi cười, không trả lời mà chỉ đưa tay chỉnh lại cổ áo, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía nhân viên đang hoàn tất thủ tục. Sau một lúc, nhân viên quay lại, cúi người thêm một lần nữa:
“Cảm ơn ngài đã kiên nhẫn chờ đợi. Mọi thông tin đã được xác nhận. Vì ngài là khách VIP, chúng tôi sẽ sắp xếp cho ngài và bạn đồng hành sử dụng khu vực cao cấp nhất với đầy đủ tiện nghi và view đẹp nhất nhìn ra núi Phú Sĩ. Xin ngài đi theo tôi, chúng tôi sẽ đưa ngài đến ngay.”
Akane ngạc nhiên khi thấy thái độ cung kính và lời nói ân cần của nhân viên dành cho Băng Tử Huyên. Trong khi đó, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn cô:
“Đi thôi.”
Người nhân viên dẫn cả hai qua một hành lang dài lát đá cẩm thạch sáng bóng, hai bên là những bức tường kính nhìn ra cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp bên ngoài. Khung cảnh núi non mờ ảo dưới ánh chiều tà và những làn khói trắng bốc lên từ các mạch nước nóng khiến không gian trở nên như mơ. Trong hành lang, ánh sáng từ những đèn lồng treo trên trần tạo nên một bầu không khí trang nhã, từng bước đi của họ vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy sang trọng.
Họ được dẫn đến một khu vực riêng biệt, nơi có một cánh cổng lớn làm bằng gỗ tuyết tùng, được chạm khắc tinh xảo với những họa tiết truyền thống. Người nhân viên dừng lại trước cánh cổng, cúi mình lần nữa và nói:
“Đây là khu vực dành riêng cho khách VIP. Bên trong đã được chuẩn bị sẵn sàng cho ngài và bạn đồng hành. Khu vực này bao gồm một hồ tắm lộ thiên với nước khoáng nóng tự nhiên, một phòng nghỉ trang bị đầy đủ tiện nghi cao cấp, và một không gian dùng bữa tối với view nhìn ra núi Phú Sĩ. Nếu ngài cần thêm bất cứ dịch vụ gì, chỉ cần nhấn nút gọi tại đây, chúng tôi sẽ có mặt ngay.”
Akane đứng bên cạnh, nghe nhân viên mô tả chi tiết mà không khỏi kinh ngạc. Cô quay sang Băng Tử Huyên, định nói điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ im lặng bước theo hắn khi người nhân viên mở cửa và mời họ vào. Trong lòng cô lúc này đã rõ ràng một điều – người thầy giáo “bình thường” này không chỉ không bình thường mà còn thực sự là một kẻ cực kỳ có tiền.
Khung cảnh trước mặt như mở ra một bức tranh hoàn mỹ của thiên nhiên và sự xa hoa. Hồ tắm lộ thiên, được bao quanh bởi những phiến đá tự nhiên được sắp xếp khéo léo, nằm giữa một không gian rộng lớn yên tĩnh, được che chắn bởi những hàng cây phong cao v·út. Làn khói mỏng từ nước nóng bốc lên hòa vào không khí lành lạnh của chiều tà, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa thoát tục.
Xa xa, núi Phú Sĩ hùng vĩ hiện lên trong ánh hoàng hôn, đỉnh núi phủ tuyết trắng phản chiếu ánh cam nhạt của mặt trời lặn, đẹp đến nao lòng. Quả thực, nơi đây xứng đáng là một chốn thiên đường dưới nhân gian.
Akane đứng lặng người trước cảnh sắc tuyệt vời ấy, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Cô chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội đặt chân đến một nơi như thế này, lại càng không nghĩ mình có thể sử dụng dịch vụ cao cấp đến mức này. Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt cô, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười không giấu nổi sự phấn khích. Cô xoay người về phía Băng Tử Huyên, đôi tay siết chặt lại như thể đang cố kiềm chế cảm xúc.
“Đẹp... đẹp đến mức em không dám tin vào mắt mình nữa, Sensei. Thật không ngờ em lại có thể được trải nghiệm nơi này...” – Akane nói, giọng cô lấp lánh niềm hân hoan.
Băng Tử Huyên, đứng ngay bên cạnh, chỉ khẽ mỉm cười trước vẻ ngây ngô của cô. Nhưng khi ánh mắt hắn lia qua hồ tắm, một ý nghĩ thoáng qua khiến hắn lập tức quay sang cô và nói:
“Cô cứ tận hưởng đi. Nơi này vốn đã được chuẩn bị dành cho cô, tôi sẽ vào trong phòng nghỉ, để cô có không gian riêng. Đừng lo, tôi tuyệt đối sẽ không nhìn trộm đâu.”
Akane nghe vậy, lập tức vội vàng lắc đầu:
“Không phải, em không sợ điều đó... chỉ là... chỉ là thầy đã bỏ ra một số tiền lớn như vậy, chẳng lẽ lại không trải nghiệm chính nơi mà mình đã chọn? Như vậy làm sao em dám tận hưởng một mình được?”
Cô cúi đầu, bàn tay vô thức siết lại vạt áo kimono tắm mà nhân viên đã chuẩn bị. Khuôn mặt cô ửng đỏ lên, như thể đang đấu tranh với chính mình. Một lát sau, cô ngẩng lên, sắc mặt đỏ như trái ớt chín, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể:
“Hay là... thầy thử nghĩ thế này đi, chúng ta chỉ cần coi như anh trai tắm cùng em gái thôi. Cũng đâu có gì quá đáng, phải không? Nếu em không ngại, thì thầy cũng không cần phải bận tâm quá... đúng không?”
“Không cần đâu. Tôi thuê chỗ này vốn là để cô được trải nghiệm, tôi không bận tâm. Cô cứ thoải mái tận hưởng đi.”
Nhưng Akane không chịu dừng lại, giọng cô nhỏ dần, nhưng từng lời nói vẫn rất kiên quyết:
“Em... em thực sự muốn thầy cũng được trải nghiệm hồ tắm này. Nếu thầy không thử, em cũng sẽ không thử. Thầy đã đưa em đến đây, lại bỏ tiền ra, nhưng chính thầy lại không chịu tận hưởng... như vậy thì em thấy không công bằng chút nào.”
Cô dừng một chút, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc hơn, và rồi cô khẽ nói, như thể sợ chính lời mình phát ra:
“Hay là... thầy... chê em...?”
Câu nói cuối cùng như một mũi tên trúng vào lòng tự trọng của Băng Tử Huyên. Hắn đứng yên một lát, đôi mày khẽ nhíu lại, không biết nên bật cười hay cảm thấy bất lực trước sự cứng đầu của cô học trò này. Cuối cùng, hắn thở dài, giọng nói trầm nhưng nhẹ nhàng:
“Thôi được rồi. Cô muốn thế nào thì tôi theo thế ấy. Nhưng nhớ, chỉ lần này thôi, và đừng để bất kỳ ai biết chuyện này.”
Akane nghe thấy hắn đồng ý, đôi mắt sáng lên rạng rỡ, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Cô cười nhẹ, giọng lí nhí:
“Vậy là... em không làm phiền thầy, đúng không?”
“Không. Nhưng lần sau, đừng ép tôi thế này nữa.” – Băng Tử Huyên đáp, giọng pha chút bất lực.
Akane khẽ gật đầu, môi nở nụ cười ngại ngùng nhưng vô cùng hạnh phúc.