Băng Tử Huyên bước ra khỏi cổng chùa Senso-ji, đôi chân chậm rãi nhưng vẻ mặt vẫn chìm trong suy tư nặng nề. Ánh mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng chiếu xuống những bậc đá, tạo nên một không gian yên bình đến lạ, nhưng trong lòng hắn lại chẳng chút nào thấy an yên. Những lời nói của lão trụ trì cứ vang lên trong tâm trí hắn như một hồi chuông vọng mãi không dứt. Nếu thực sự lời ông ta là thật, và em gái hắn chỉ còn sống chưa đầy ba tháng nữa... thì còn gì đau đớn hơn khi vừa tìm lại được cô, lại để mất cô thêm một lần nữa ngay trước mắt?
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Hắn thầm nghĩ, có lẽ cách duy nhất để xác thực chuyện này là hỏi Kira. Cô ta am hiểu nhiều chuyện thần bí và có lẽ sẽ cho hắn được câu trả lời rõ ràng hơn. Nhưng dù vậy, sự lo lắng trong lòng hắn vẫn như từng lớp sóng, dâng lên rồi đập mạnh vào bờ, khiến tâm trí hắn rối bời.
Đang bước đi trên con đường nhỏ lát đá, Akane lặng lẽ đi phía sau hắn, thoáng nhìn thấy sắc mặt của thầy mình. Cô chưa bao giờ thấy Saito-sensei, người luôn bình tĩnh và vững vàng, lại mang dáng vẻ trầm ngâm đến thế. Dù có chút e ngại, nhưng sự tò mò và lo lắng đã thôi thúc cô cất tiếng hỏi:
“A...no, Saito-sensei, thầy có chuyện gì bận tâm sao? Những người trong chùa ấy... rốt cuộc họ có mối liên hệ gì với thầy? Họ dường như rất quan tâm đến thầy, có đúng không?”
Nghe câu hỏi của cô, Băng Tử Huyên giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Hắn quay đầu lại, nhìn ánh mắt lo lắng của Akane và bất giác mỉm cười. Đó là nụ cười cố tỏ ra nhẹ nhõm để trấn an cô, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt hắn vẫn là một nỗi buồn khó giấu. Hắn lắc đầu, giọng nói ôn hòa nhưng dứt khoát:
“Không có chuyện gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi.”
Akane thấy hắn cười như vậy cũng không hỏi thêm, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc. Để chuyển hướng bầu không khí nặng nề này, Băng Tử Huyên đột nhiên cất tiếng hỏi:
“Akane, em có muốn đi đâu đó hít thở không khí trong lành một chút không? Ở ngoại ô, thầy biết một nơi rất đẹp và yên bình, chắc chắn em sẽ thích.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt sáng bừng lên chút tò mò:
“Thầy nói là nơi nào vậy?”
“Hồ Ashinoko, ở gần Hakone. Đó là một nơi rất đẹp, được bao quanh bởi núi non và rừng cây, lại còn có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ nếu trời quang đãng.”
Akane nghe vậy, mắt cô ánh lên vẻ hào hứng. Nhưng ngay sau đó, cô lại thoáng ngập ngừng, như đang suy nghĩ gì đó. Hắn nhận ra điều này, bèn cười nhẹ hỏi thêm:
“Em có biết làm cách nào để đến đó thuận tiện nhất không?”
Akane suy nghĩ một chút rồi đáp ngay:
“Đi tàu điện, thầy ạ. Từ đây, mình có thể đi chuyến tàu tới Hakone-Yumoto. Em nghĩ đi như vậy sẽ nhanh và thuận tiện nhất.”
Băng Tử Huyên gật đầu hài lòng, rồi để Akane dẫn đường.
Cả hai bước vào nhà ga tàu điện Hakone-Yumoto, nơi luôn nhộn nhịp với dòng người qua lại. Những bảng thông báo điện tử liên tục thay đổi, phát ra âm thanh nhịp nhàng cùng với giọng nói thông báo chuyến tàu đang đến hoặc khởi hành. Không khí ở đây vừa vội vã lại vừa trật tự, mang nét đặc trưng của các nhà ga Nhật Bản.
Akane nhanh nhẹn bước đến trước chiếc máy bán vé tự động. Cô nghiêng người, chăm chú nhìn vào màn hình cảm ứng để thao tác. Đôi tay nhỏ nhắn của cô lướt qua các tùy chọn một cách thuần thục, chọn tuyến tàu và điểm đến mà cả hai dự định đi. Sau vài cú chạm, tiếng 'ting' vang lên khi vé được in ra từ khe dưới của máy. Cô lấy vé, kiểm tra lại một lần nữa rồi quay người lại phía Băng Tử Huyên, người đang đứng khoanh tay, lặng lẽ quan sát cô.
“Sensei, vé xong rồi! Nhưng chuyến của chúng ta phải hơn mười phút nữa mới đến, thầy qua phía ghế đợi cùng em nhé?” Akane nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt trong veo như mặt hồ buổi sớm.
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ đi theo cô đến khu vực ghế chờ. Hai người chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra những đường ray uốn lượn phía ngoài nhà ga. Tiếng bước chân, tiếng kéo va li, và tiếng nói chuyện râm ran của hành khách tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp nhưng không quá ồn ào. Băng Tử Huyên ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, ánh mắt hướng ra xa như đang thả hồn vào suy nghĩ riêng. Akane thì cẩn thận đặt vé vào túi, sau đó ngồi im lặng bên cạnh hắn.
Thời gian trôi qua chậm rãi, cho đến khi một giọng nói phát ra từ loa thông báo của nhà ga:
“Chuyến tàu đi Ashinoko sẽ đến trong vài phút nữa. Quý khách vui lòng chuẩn bị và di chuyển đến sân ga.”
Akane liền quay qua phía hắn, ánh mắt vui vẻ:
“Sensei, tàu đến rồi! Đi thôi!”
Băng Tử Huyên gật đầu, đứng dậy cùng cô. Cả hai băng qua đám đông, tiến về phía sân ga. Khi tàu đến, cánh cửa tự động mở ra, những hành khách từ trong tàu bước ra ngoài. Akane và Băng Tử Huyên đợi người xuống xong mới bước lên, chọn một chỗ ngồi cạnh nhau ở gần cửa sổ. Không gian bên trong tàu sạch sẽ, sáng sủa, và có mùi gỗ nhè nhẹ từ những hàng ghế ngồi được bảo dưỡng kỹ lưỡng.
Khi cả hai vừa ngồi xuống, tàu bắt đầu lăn bánh chậm rãi. Khung cảnh ngoài cửa sổ từ từ thay đổi, từ những tòa nhà hiện đại trong thành phố chuyển dần sang những hàng cây xanh rì của vùng ngoại ô. Akane nhìn ra ngoài, đôi mắt sáng ngời, khẽ thốt lên:
“Đã lâu lắm rồi em chưa đi ra ngoại ô. Lần này đi không biết sẽ thú vị thế nào. Em thật sự mong chờ đó, sensei!”
Nghe cô nói, Băng Tử Huyên thoáng khựng lại, ánh mắt hướng ra ngoài như để che giấu suy nghĩ trong lòng. Sau một lát, hắn trả lời, giọng điệu bình thản nhưng có chút ấp úng:
“Chỉ là thầy từng ghé qua đó một lần, thấy nơi đó khá thú vị nên muốn quay lại thôi. Không có lý do gì đặc biệt cả.”
Dù nói vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ lý do thật sự: nơi đó gần chỗ ở hiện tại của em gái hắn. Hắn muốn đến gần cô hơn, nhưng đồng thời cũng không muốn tiết lộ quá nhiều với Akane. Hắn quay sang nhìn cô, bất chợt hỏi:
“Mà này, Akane, em không sợ thầy là kẻ xấu mà vẫn tin tưởng đi theo thầy đến nơi xa lạ như vậy sao?”
Nghe câu hỏi bất ngờ của hắn, Akane ngạc nhiên một chút rồi bật cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió:
“Sensei đừng đùa chứ! Em biết chắc chắn thầy không phải loại người như vậy. Làm sao thầy có thể là kẻ xấu được chứ?”
Câu nói ngây thơ và chân thành của cô khiến Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thoáng lên chút thích thú:
“Akane, em tin người quá đáng đấy. Lần này em có thể đoán đúng, nhưng lần sau thì không chắc đâu. Em không nên tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, kể cả thầy. Biết đâu thầy thực sự là kẻ xấu thì sao?”
Akane không hề tỏ ra hoảng hốt trước lời nói của hắn, mà thay vào đó lại đáp lại một cách thẳng thắn, giọng điệu đầy tự tin:
“Sensei không phải như vậy được đâu. Qua cách thầy đối xử với em gái mình, em biết thầy là người tốt. Chắc chắn là thế!”
Lời nói của cô làm Băng Tử Huyên thoáng ngẩn người. Hắn nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ, không phải vì chế giễu mà là vì cảm giác thoải mái khi nghe được sự tin tưởng vô điều kiện từ một người khác. Hắn không đáp lại, chỉ khẽ tựa người vào ghế, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh sắc thiên nhiên ngày càng hiện rõ.
Tàu vẫn lướt đi, mang theo hai con người với những suy nghĩ khác biệt. Một người đầy sự háo hức khám phá, người còn lại thì trĩu nặng tâm tư.
Khi tàu từ từ giảm tốc, tiếng thông báo trên loa vang lên báo hiệu điểm dừng tiếp theo đã đến. Những bánh xe thép lăn chậm dần, cho đến khi con tàu dừng hẳn với âm thanh rít nhẹ. Từ cửa sổ, Băng Tử Huyên nhìn thấy bảng tên nhà ga Hakone-machi, một ga nhỏ nằm nép mình giữa những ngọn đồi xanh mướt của vùng ngoại ô. Ánh sáng mùa đông dịu nhẹ đổ xuống mái hiên gỗ của nhà ga, tạo nên một khung cảnh vừa hoài cổ vừa yên bình.
Cánh cửa tàu tự động mở ra, hơi lạnh từ bên ngoài ùa vào, mang theo cảm giác sảng khoái đặc trưng của mùa đông. Akane bước xuống trước, bước chân nhanh nhẹn nhưng đầy háo hức. Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt khẽ nhắm lại như tận hưởng bầu không khí trong lành. Khi thở ra, hơi thở của cô tạo thành một làn khói trắng mỏng manh trong không khí lạnh. Akane quay sang nhìn Băng Tử Huyên, nở một nụ cười rạng rỡ:
“Sensei, không khí ở đây thật tuyệt vời, phải không? Cảm giác như mọi lo toan trong thành phố đều tan biến hết vậy!”
Băng Tử Huyên bước xuống theo cô, đôi mắt sắc bén lướt qua khung cảnh nhà ga. Nhà ga Hakone-machi không lớn, chỉ là một nhà ga nhỏ bằng gỗ, được xây dựng theo phong cách truyền thống Nhật Bản. Những băng ghế gỗ đơn sơ đặt dọc theo hành lang, xung quanh là cây cối xanh tươi dù đang giữa mùa đông. Ở phía xa, những dãy núi phủ mờ trong lớp sương mỏng, tạo nên một bức tranh yên bình và thơ mộng. Hắn khẽ gật đầu, đồng ý với cô mà không nói gì thêm.
Akane nhìn quanh một lúc, sau đó quay lại phía hắn, đôi mắt sáng lấp lánh như vừa nhớ ra điều gì. Cô nói, giọng phấn khích:
“Sensei, từ đây chúng ta cần đi thêm một chặng xe buýt nữa để đến hồ Ashinoko. Tuy em chưa từng đến đó, nhưng trước kia em có tìm hiểu qua. Hồ
Ashinoko được hình thành từ miệng núi lửa Hakone sau một đợt phun trào từ hàng ngàn năm trước. Hồ nằm trên cao, vì thế từ đó có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ vào những ngày trời quang đãng. Em nghe nói nơi đó rất đẹp và thanh bình, chắc chắn thầy sẽ thích!”
Băng Tử Huyên nghe cô nói mà chỉ gật đầu, ánh mắt trầm lặng như đang giấu đi những suy nghĩ của mình. Hắn ra hiệu để cô dẫn đường. Akane hào hứng bước tới, đôi chân nhanh nhẹn dẫn hắn ra khỏi khu vực nhà ga. Cô tìm bảng hướng dẫn lộ trình xe buýt rồi chỉ cho hắn tuyến cần đi. Sau khi xác định tuyến xe, cả hai đứng chờ trong khu vực bến xe nhỏ nằm ngay trước nhà ga.
Bến xe buýt tuy nhỏ nhưng được thiết kế gọn gàng, sạch sẽ. Một chiếc máy bán vé tự động đặt ngay bên cạnh bảng lộ trình, trong khi phía trên là mái che bằng kính. Akane kiên nhẫn đứng chờ, đôi lúc quay sang trò chuyện với hắn, kể về những thông tin thú vị mà cô biết được về hồ Ashinoko. Dù giọng nói của cô đầy phấn khởi, nhưng Băng Tử Huyên vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc mỉm cười nhẹ.
Khi xe buýt đến, cả hai bước lên và tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Xe buýt bắt đầu lăn bánh, đưa họ đi qua những con đường nhỏ hẹp uốn lượn giữa các triền núi. Cảnh vật bên ngoài dần thay đổi, từ những thị trấn nhỏ bé sang những dãy rừng cây xanh mướt. Ánh sáng mặt trời mùa đông xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Akane ghé sát cửa sổ, đôi mắt dõi theo từng cảnh sắc bên ngoài với vẻ tò mò thích thú. Cô khẽ nói:
“Sensei, em nghĩ lần này chắc chắn sẽ rất đáng nhớ!”
Băng Tử Huyên chỉ khẽ cười, ánh mắt một lần nữa hướng ra xa, nhưng trong lòng hắn lại ngổn ngang trăm mối. Hắn không thể quên được lời nói của lão trụ trì, nhưng lúc này, hắn cũng không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của Akane. Vậy nên, hắn chỉ để mọi chuyện trôi qua một cách tự nhiên, để chuyến hành trình này tạm thời trở thành một khoảng lặng yên bình trong chuỗi ngày đầy biến động của hắn.