Những âm thanh nặng nề của bước chân vọng lại từ hành lang, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng. Tiếng bước chân đều đặn, dứt khoát, không phải của những kẻ viếng chùa bình thường. Tai Băng Tử Huyên khẽ động, hắn nhanh chóng nhận ra không chỉ có một người đang tiến đến, mà ít nhất là ba người. Cảm giác lạ lùng xâm chiếm tâm trí hắn, một thứ linh cảm mơ hồ nhưng rõ ràng có gì đó bất thường.
Cánh cửa trượt từ từ được đẩy ra, để lộ bóng dáng quen thuộc của lão trụ trì. Nhưng lần này, ông không đi một mình. Đứng phía sau ông là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ. Chỉ cần liếc mắt, Băng Tử Huyên đã nhận ra sự khác biệt của họ. Dáng vẻ, khí chất và thần thái của cả hai như tách biệt hoàn toàn với khung cảnh bình yên nơi ngôi chùa cổ kính này.
---
Người thanh niên đứng bên trái, cao lớn và vạm vỡ, mang một phong thái mạnh mẽ và áp bức. Bộ áo dài truyền thống Nhật Bản của hắn được phối với sắc đen chủ đạo, điểm xuyết những họa tiết âm dương mạ vàng nổi bật. Chiếc áo khoác ngoài dài chạm đất, vạt áo phấp phới nhẹ nhàng theo từng cử động của hắn. Trên tay trái hắn cầm một cây quạt lớn làm từ lông vũ, được chạm khắc tinh xảo bằng gỗ mun, vừa có vẻ uy nghi vừa phảng phất sự bí ẩn.
Khuôn mặt của hắn mang nét nghiêm nghị, cằm vuông, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng, tựa như có thể nhìn thấu lòng người chỉ bằng một ánh nhìn. Hắn bước vào với phong thái ung dung nhưng mỗi bước chân đều khiến không khí trong phòng như nặng thêm vài phần.
Người còn lại là một thiếu nữ, dáng người mảnh mai nhưng toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Bộ kimono trắng tinh của cô nổi bật giữa không gian tối tăm mờ ảo, được tô điểm bởi những họa tiết sóng nước màu xanh lam, như gợi nhắc đến dòng chảy huyền bí của âm và dương. Mái tóc dài đen óng buộc lỏng phía sau bằng một dải lụa mỏng, vài lọn tóc buông lơi khẽ lay động theo từng bước chân uyển chuyển của cô.
Trên vai cô đeo một chiếc hộp gỗ sơn mài đen bóng, được buộc chặt bằng dây tơ đỏ, trông vừa trang nhã vừa nguy hiểm. Khuôn mặt thanh tú nhưng không có lấy một nét dịu dàng, đôi mắt dài và sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, khiến người khác vừa muốn nhìn vào lại vừa sợ bị hút mất hồn.
Sự xuất hiện của hai người họ khiến không gian trong phòng thay đổi hoàn toàn, giống như bầu không khí đang bị kéo căng bởi những sợi dây vô hình. Dù cả hai không hề tỏa ra sát khí, nhưng chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến người khác cảm nhận được áp lực đáng sợ của họ, tựa như hai cột trụ của trời đất, không thể xem thường.
---
Người thanh niên cao lớn bước vào trước. Nhưng ngay khi ánh mắt của hắn chạm đến Băng Tử Huyên, cơ thể hắn khựng lại một nhịp. Đôi mắt sắc bén của hắn lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Người thiếu nữ phía sau không biểu lộ cảm xúc rõ ràng như đồng đội của mình, nhưng ánh mắt cô từ lúc bước vào đến giờ vẫn không rời khỏi Băng Tử Huyên, lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao. Dù cô không nói gì, nhưng sự hiện diện của cô khiến Băng Tử Huyên không thể lơ là. Cô giống như một con rắn độc, yên lặng quan sát con mồi, chờ đợi thời cơ thích hợp để tung ra cú đánh chí mạng.
---
Giữa bầu không khí căng thẳng, lão trụ trì vẫn giữ nét mặt hiền từ. Trên tay ông là một vật dài, được quấn kỹ bởi lớp vải cao cấp màu xanh đậm. Những đường chỉ khâu tỉ mỉ, chắc chắn cho thấy sự trân trọng tuyệt đối đối với vật này. Ông đặt nó xuống bàn bằng cả hai tay, nâng niu như thể đang cầm một báu vật vô giá. Ánh sáng từ chiếc đèn lồng trong phòng phản chiếu lên bề mặt của lớp vải, khiến nó ánh lên vẻ huyền bí lạ thường. Chỉ cần nhìn cách ông cầm vật này cũng đủ để biết nó không phải là thứ tầm thường.
Lão trụ trì chậm rãi ngồi xuống, hai người thanh niên vẫn đứng yên phía sau, như hai bức tượng canh gác. Ông khẽ mỉm cười, phá tan sự im lặng:
“Xin lỗi, cậu đợi có lâu không?”
Băng Tử Huyên cười nhạt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vật quấn vải trên bàn, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng:
“Không lâu. Nhưng nếu có chuyện gì quan trọng, mong ông nói thẳng. Cứ giấu giếm thế này thực sự khiến người khác khó chịu.”
Nghe vậy, lão trụ trì khẽ vuốt râu, nở nụ cười hiền từ nhưng ẩn chứa sự sâu xa khó đoán:
“Người trẻ đúng là nóng vội.”
Lão trụ trì nhấc chén trà lên, ánh mắt khẽ liếc qua hai chén trà trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề có dấu hiệu bị động đến. Ông nở một nụ cười hiền từ nhưng ánh lên nét tinh tế đầy ẩn ý, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Cậu không thích loại trà này sao? Hay là…” – ông dừng lại, giọng trầm xuống một chút – “…cậu sợ trong trà có điều gì không ổn?”
Vừa dứt lời, lão trụ trì chậm rãi đưa chén trà của mình lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt ung dung và thư thái. Hương trà thanh khiết lan tỏa khắp căn phòng, như một lời khẳng định rằng trà này hoàn toàn trong sạch, không có bất kỳ sự nguy hại nào. Thế nhưng, cử chỉ ấy không đơn thuần chỉ để giải thích – nó như một cú đánh trúng tâm lý của Băng Tử Huyên, ép hắn phải đưa ra phản ứng.
Ngồi đối diện, Băng Tử Huyên nhếch nhẹ khóe môi, nở một nụ cười nhạt nhưng không giấu nổi sự gượng gạo. Lòng hắn tràn ngập sự cảnh giác, nhưng không thể biểu lộ rõ ràng. Hắn thản nhiên đáp, giọng nói cố giữ bình tĩnh:
“Trà rất ngon. Chỉ là tôi… chưa muốn uống ngay mà thôi.”
Những lời nói ấy vang lên đầy khách sáo, nhưng lại quá lộ liễu và dễ đoán. Lão trụ trì mỉm cười đầy khoan dung, khẽ vuốt chòm râu bạc, giọng nói mang theo nét hóm hỉnh:
“Vậy sao? Nhưng nếu chưa uống, sao cậu biết trà này ngon?”
Lời nói sắc bén của ông như một thanh kiếm chạm thẳng vào sự bối rối của Băng Tử Huyên. Hắn thoáng đứng hình, ánh mắt khẽ dao động khi chưa kịp nghĩ ra câu trả lời hợp lý. Cổ họng như nghẹn lại, từng từ rời rạc muốn thoát ra nhưng không thể kết thành một lời biện minh hoàn chỉnh. Hắn ấp úng, định mở miệng nói nhưng không ngờ lão trụ trì lại chủ động phá tan sự khó xử ấy bằng một giọng cười trầm ấm:
“Không sao, không sao. Cảnh giác là một đức tính tốt. Nhưng ta khuyên cậu, nếu đã nói dối, thì lần sau hãy làm cho tốt hơn một chút.”
Lời nói của ông không mang chút trách móc nào, mà trái lại còn ẩn chứa sự thông cảm và một chút giễu cợt nhẹ nhàng. Băng Tử Huyên thở ra một hơi thật khẽ, nhưng lòng hắn vẫn không khỏi ngờ vực. Vị trụ trì này dường như không phải một nhân vật đơn giản. Mỗi lời nói, mỗi hành động của ông đều mang theo ý nghĩa sâu xa mà hắn không dễ gì đoán được.
---
Lão trụ trì ngả người ra sau, đôi mắt trầm tĩnh như nước nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên. Sau vài giây yên lặng, ông nhẹ nhàng nói, giọng điềm đạm nhưng không giấu được nét nghiêm túc:
“Trước khi nói với cậu điều mà cậu muốn biết, ta cần kiểm tra một chút. Phải chắc chắn rằng… cậu đúng là người đó.”
Nghe vậy, Băng Tử Huyên nhíu mày, đôi mắt sắc lại. Câu nói của lão trụ trì khiến lòng hắn bỗng chùng xuống một cách khó hiểu. “Người đó” là ai? Và tại sao ông ta lại chắc chắn như vậy? Những câu hỏi không lời đáp ùa vào tâm trí hắn. Nhưng không để hắn kịp lên tiếng, lão trụ trì đã quay sang Akane, khẽ gật đầu và dặn dò:
“Cô bé, phiền cô đứng lên và lùi ra phía sau đi. Hãy đứng cùng hai người này. Nơi này có thể không an toàn cho cô trong giây lát.”
Akane ban đầu thoáng khó hiểu, đôi mắt to tròn chớp nhẹ khi nghe yêu cầu bất ngờ từ lão trụ trì. Cô quay sang nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt chờ đợi sự xác nhận. Hắn khẽ gật đầu, một cái gật nhẹ nhưng dứt khoát. Hiểu ý, Akane cúi đầu chào lão trụ trì, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Tuy nhiên, đôi vai nhỏ nhắn của cô thoáng run nhẹ khi phải bước qua hai âm dương sư kia.
Người thanh niên chỉ liếc nhìn Akane một cái, đôi mắt lạnh nhạt không bày tỏ cảm xúc gì. Nhưng nữ âm dương sư lại khác. Đôi mắt sắc như dao của cô ta thoáng quét qua Akane, khiến cô gái trẻ cảm nhận rõ sự áp bức vô hình từ người phụ nữ này. Akane cúi nhẹ đầu rồi bước ra phía sau, đứng yên ở một góc với chút dè dặt, ánh mắt thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía nữ âm dương sư với vẻ tò mò pha lẫn sợ hãi.
Trong khi đó, Băng Tử Huyên vẫn ngồi yên, đôi mắt không rời khỏi lão trụ trì. Dù vẻ mặt hắn điềm tĩnh, nhưng lòng hắn như một mặt nước đang bị khuấy động, chờ đợi bất kỳ điều gì có thể xảy ra. Hắn không thể hiểu rõ mục đích của ông già này, nhưng sự bình thản và chậm rãi của ông khiến hắn phải thận trọng hơn bao giờ hết.
Băng Tử Huyên siết nhẹ tay thành quyền, thầm nghĩ:
"Rốt cuộc, ông ta định kiểm tra điều gì?''
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề hơn, như thể có một luồng áp lực vô hình đang lan tỏa. Nữ âm dương sư đứng phía sau lão trụ trì bất chợt bước lên, đôi mắt sắc lạnh lóe lên một tia sáng kỳ dị. Từ tay cô ta, một lá bùa màu vàng với những ký tự phức tạp được vẽ bằng mực đỏ rực hiện ra, lơ lửng giữa không trung. Cô nhắm mắt lại, hai tay bắt ấn, giọng nói nhỏ dần nhưng đầy uy nghiêm, từng câu chú ngữ cổ xưa vang lên đều đặn, như đang gọi đến một sức mạnh vô hình nào đó.
Lá bùa lập tức b·ốc c·háy thành tro ngay khi chú ngữ vừa dứt. Khi nữ âm dương sư mở mắt ra, đôi con ngươi đã biến thành trạng thái âm dương nhãn – một bên tối đen như màn đêm, bên kia sáng rực như ánh thái dương. Hai luồng sáng đối lập xoay tròn trong mắt cô, phát ra một luồng khí lạnh thấu xương. Cô nhìn thẳng về phía Băng Tử Huyên, ánh mắt xuyên thấu như muốn bóc trần mọi bí mật ẩn giấu sâu trong hắn.
Nhưng đúng lúc đó, trong người Băng Tử Huyên, chiếc chuông đồng nhỏ bé mà hắn luôn mang theo bên mình bắt đầu rung lên không ngừng. Âm thanh trong trẻo nhưng đầy uy nghiêm vang vọng khắp căn phòng, như một tiếng chuông lớn ngân nga giữa không gian trầm mặc. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng vô hình tỏa ra từ chiếc chuông, tạo thành một tấm chắn bảo vệ hình bán cầu, như một quả chuông lớn úp ngược bao bọc toàn thân hắn.
Ánh mắt âm dương nhãn của nữ âm dương sư vừa chạm vào tấm chắn này thì lập tức bị chặn lại. Không những thế, phản lực từ tấm chắn phát ra khiến cô hét khẽ một tiếng, đôi mắt nhắm nghiền lại như thể vừa bị kim châm, cả cơ thể lùi lại hai bước đầy chật vật. Một tay cô ôm lấy đôi mắt, hơi thở có chút gấp gáp, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc:
“Pháp bảo hộ thân…!”
Người thanh niên đứng cạnh cô nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức bước tới một bước, đôi mắt trầm xuống. Anh cũng mở âm dương nhãn của mình, nhưng khác với sự sắc bén của cô gái, ánh mắt của anh ta mang một vẻ lạnh lùng và đầy tính toán. Nhìn kỹ hơn, anh thấy một lớp chắn vô hình bao quanh Băng Tử Huyên, xuất phát từ chiếc chuông đồng đang rung lên nhè nhẹ trong tay hắn. Anh ta nheo mắt, giọng trầm thấp, như đang suy đoán:
“Quả nhiên là pháp bảo. Một món đồ không tầm thường.”
Lão trụ trì ngồi yên tại chỗ, tay vuốt chòm râu bạc, ánh mắt lóe lên tia hứng thú xen lẫn suy tư. Ông nheo mắt nhìn về phía Băng Tử Huyên, khẽ gật đầu rồi lên tiếng:
“Chiếc chuông nhỏ trong người cậu… quả thật là có chút thú vị. Nhưng ta e rằng nó hơi vướng víu. Cậu có thể đặt nó qua một bên được không?”
Giọng nói của lão trụ trì nhẹ nhàng, mang theo nét thuyết phục, nhưng không hề mất đi sự uy nghiêm của một bậc trưởng bối. Tuy nhiên, câu nói đó khiến Băng Tử Huyên lập tức cảnh giác. Hắn nhìn ông già trước mặt, rồi lại liếc qua hai âm dương sư đang đứng hai bên, vẻ mặt không hề lộ ra một chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng đã sớm dậy lên sóng gió.
Sau vài giây im lặng, Băng Tử Huyên chậm rãi mở miệng, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút ẩn ý:
“Chiếc chuông nhỏ này sao?”
Hắn từ từ rút chiếc chuông ra từ trong người, giơ nó lên trước mặt như để mọi người nhìn rõ hơn. Chiếc chuông trông nhỏ nhắn, đơn giản, nhưng lại phát ra một luồng khí tức thần thánh mà chỉ những người có đạo hạnh mới cảm nhận được. Hắn mỉm cười, nửa như chế giễu, nửa như thăm dò:
“Thật sự muốn tôi bỏ nó ra sao? Nếu chẳng may không còn nó nữa, liệu các người có đảm bảo rằng sẽ không dở thủ đoạn với ta? Dẫu sao, vật này cũng chỉ là một pháp bảo để ngăn chặn những thứ không tốt hướng về ta. Nếu nó phản ứng mạnh như thế với cô ta, chắc hẳn cô ta cũng không có ý định gì tốt lành cả.”
Hắn nói, ánh mắt lướt qua nữ âm dương sư đang ôm mắt mình, giọng điệu không nặng không nhẹ nhưng lại khiến đối phương cảm nhận rõ sự khiêu khích trong từng lời nói.
Nữ âm dương sư siết chặt tay, định lên tiếng nhưng bị người thanh niên bên cạnh khẽ chạm vai ngăn lại. Anh ta chỉ lắc đầu, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh, rồi quay sang lão trụ trì chờ ý kiến. Trong khi đó, Băng Tử Huyên vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt đầy phòng bị, tay khẽ siết lấy chiếc chuông nhỏ, sẵn sàng phản ứng bất cứ lúc nào.
Lão trụ trì ngồi yên, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, như thể ông đã đoán trước được phản ứng này.
Không khí trong phòng nặng nề đến ngột ngạt, từng ánh mắt đều mang theo sự căng thẳng tiềm ẩn, như một ngọn núi lửa đang âm ỉ sôi trào. Lão trụ trì, vẫn giữ thái độ điềm đạm, khẽ cười hiền rồi lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng lại mang một sức nặng khiến người nghe không khỏi rùng mình:
“Có lẽ cậu đang hiểu nhầm chúng ta chuyện gì rồi, thì phải? Nếu thật sự muốn ra tay với cậu, cậu nghĩ chỉ với chiếc chuông nhỏ đó, cậu có thể chống lại được chúng ta sao?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén, tựa như một lưỡi dao vô hình cắt xuyên qua lớp phòng bị trong lòng Băng Tử Huyên. Lão trụ trì nhấc chén trà trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ rồi từ tốn đặt xuống, ánh mắt vẫn bình thản nhìn hắn:
“Ta biết cậu là một kẻ không ngoan. Thân thủ của cậu, dù có tốt đến đâu, cũng khó lòng chống lại chúng ta. Ta dám chắc, chỉ cần một trong hai người họ ra tay, cậu sẽ không qua nổi ba hơi thở. Khi đó, cậu thậm chí còn không kịp cảm nhận được khoảnh khắc đầu rời khỏi thân…”
Vừa dứt lời, một tiếng "rắc" vang lên trong không gian. Mặt bàn gỗ trước mặt lão trụ trì bất ngờ nứt toác ra làm đôi, mảnh gỗ vỡ vụn rơi xuống sàn, lan tỏa một luồng khí tức mạnh mẽ khiến cả căn phòng chấn động. Ngay cả chén trà bằng gốm mà ông ta vừa nhấp cũng đã vỡ tan thành những mảnh vụn nhỏ, rơi lả tả xuống mặt đất.
Lão trụ trì nhìn xuống đ·ống đ·ổ n·át trước mặt, khuôn mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Ông khẽ lắc đầu, thở dài:
“Ôi… chén trà cổ của ta. Lại vỡ nữa rồi sao? Thật là đáng tiếc.”
Dù lời nói mang vẻ tiếc nuối, nhưng Băng Tử Huyên thừa hiểu, tất cả những hành động vừa rồi đều là một lời cảnh cáo ngầm. Lão già này không chỉ có võ công cao cường mà còn ẩn giấu một sức mạnh khó lường. Nhìn hai người âm dương sư đứng phía sau ông ta, Băng Tử Huyên càng thêm chắc chắn rằng nếu cả ba người họ thực sự muốn lấy mạng mình, hắn e rằng không một kế sách nào có thể giúp hắn rời khỏi đây toàn vẹn.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên nữ âm dương sư. Cô ta vẫn giữ im lặng, nhưng sự nguy hiểm lại toát ra từ chính nét uyển chuyển ấy. Băng Tử Huyên liếc qua chiếc hộp gỗ sơn mài đen bóng mà cô đeo sau lưng, cảm nhận được một sát khí lạnh lẽo thoát ra từ bên trong. Hắn thầm suy đoán:
“Chiếc hộp đó… Không dám chắc là loại v·ũ k·hí gì, nhưng chắc chắn là vô cùng nguy hiểm.” Hắn không khỏi cảm thấy lòng mình lạnh đi đôi chút.
Người nam âm dương sư đứng bên cạnh cô gái thì mang một khí chất đối lập. Anh ta không cầm bất kỳ vật gì, nhưng đôi tay buông thõng của anh lại toát lên một sức mạnh đáng sợ. Những hoa văn như bùa chú được khắc chìm trên hai cánh tay để trần, phát ra một ánh sáng yếu ớt, nhưng có thể cảm nhận rõ luồng sức mạnh ẩn giấu trong đó. Một kẻ như vậy, chỉ cần ra tay, cũng đủ khiến người ta m·ất m·ạng trong chớp mắt.
Băng Tử Huyên cảm thấy áp lực bao trùm lên mình, nhưng gương mặt hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không để lộ bất kỳ sự hoang mang nào. Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào lão trụ trì. Sau vài giây cân nhắc, hắn từ từ đưa tay vào trong áo, lấy ra chiếc chuông đồng nhỏ mà hắn luôn mang theo bên mình.
Chiếc chuông đồng trông có vẻ cũ kỹ, với lớp vỏ đồng mờ xỉn, nhưng vừa được lấy ra, nó lập tức phát ra một tiếng ngân trầm ấm, tạo ra một luồng khí mỏng manh nhưng uy nghiêm bao bọc lấy Băng Tử Huyên. Hắn xoay chiếc chuông trong tay một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì, rồi đặt nó xuống bàn, cách mình một khoảng vừa đủ để không làm mất đi sự cảnh giác. Hắn nhìn lão trụ trì, giọng nói trầm ổn nhưng không kém phần châm biếm:
“Như này đã khiến ông hài lòng rồi chứ? Nếu muốn dở trò gì, cứ việc làm đi. Tôi đây, dù sao cũng quen với việc bị người khác nhắm đến rồi.”
Lời nói vừa dứt, hắn hơi nghiêng đầu, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, quét qua cả ba người trước mặt.