Mộng Sinh Giới

Chương 109: Tế đàn



Chương 108: Tế đàn

Bước qua cánh cổng Torii, khung cảnh mới hiện ra trước mắt Kira và nữ nhân khiển rối là một vùng đất quái dị, ngập tràn cảm giác c·hết chóc và tăm tối. Không gian nơi đây như bị rút cạn sự sống từ rất lâu. Mặt đất sần sùi, màu đỏ thẫm như máu khô loang lổ khắp nơi, bốc lên thứ hơi lạnh rợn người. Từ xa, ánh sáng đỏ rực của mặt trăng máu như treo sát trên đầu, soi chiếu toàn bộ cảnh tượng bên dưới bằng sắc đỏ ma mị, tạo cảm giác áp bức kinh hoàng.

Càng bước sâu vào vùng đất u ám này, hơi thở trở nên nặng nề hơn, không khí lạnh lẽo như muốn bóp nghẹt lấy cơ thể. Đoàn Bách Quỷ Dạ Hành di chuyển chậm rãi, cẩn thận từng bước trước khung cảnh u ám đầy nguy hiểm. Cả vùng đất như một thế giới lạc ngoài thực tại, nơi mọi thứ đều nằm dưới sự thống trị của bóng tối.

---

Nữ nhân Tsukuyomi, người ngồi kiệu dẫn đầu đoàn, bất ngờ đưa tay lên, ra hiệu cho cả đoàn dừng lại. Những tiếng động đồng loạt lặng hẳn, và bóng tối như phủ thêm một tầng nữa, đặc quánh xung quanh. Từng cử chỉ của cô ta đầy quyền uy, đôi mắt sắc lạnh ánh lên vẻ toan tính. Cô ta khẽ đứng dậy, không cần bất kỳ vật gì chống đỡ, thân hình mảnh mai ấy lơ lửng bay lên không trung, tỏa ra khí thế áp đảo cả vùng đất c·hết.

Cánh tay cô ta bắt đầu múa lượn, kết thành những thủ ấn phức tạp, xung quanh từng tia sáng đỏ rực như máu tràn ra từ đầu ngón tay cô. Đôi môi đỏ khẽ mở, giọng nói vang lên lạnh lẽo như vọng từ cõi âm:

“Huyết Ảnh Ngũ Ma Pháp Trận, Khai!”

Ngay khi âm thanh cuối cùng rời khỏi môi cô ta, cả vùng đất rung chuyển dữ dội. Mặt đất dưới chân mọi người rạn nứt, từng mảng đất sụp đổ, tạo ra những khe hở đỏ rực lửa ma quái bốc lên từ lòng đất. Tiếng nứt vỡ, tiếng rung chuyển hòa lẫn tiếng hét hoảng loạn của đoàn quỷ vang vọng khắp nơi. Nữ nhân khiển rối chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi suýt ngã xuống, nếu không nhờ Kira nhanh tay giữ lại thì cô đã gục ngã dưới địa chấn kinh hoàng này.

---

Từ dưới lòng đất, những kiến trúc khổng lồ bắt đầu hiện lên một cách chậm rãi nhưng đầy áp lực. Từng tòa tháp đá cổ kính, chạm khắc hình quỷ dữ với những đường nét sống động, trồi lên tựa như được đánh thức. Tâm điểm của khu vực là một tế đàn lớn mang dáng dấp của một ngôi đền cổ đại khổng lồ. Từng bậc thang dẫn lên tế đàn được bao phủ bởi những ký tự kỳ lạ, ánh sáng đỏ ma mị chảy qua như mạch máu đang sống.

Trên tế đàn, năm bức tượng quỷ khổng lồ dần hiện ra, mỗi bức tượng cao đến hàng chục mét, với hình dạng khác nhau, nhưng tất cả đều toát lên vẻ dữ tợn và quyền uy. Đôi mắt của chúng bất ngờ phát sáng, ánh đỏ rực soi thẳng vào những kẻ đang hiện diện bên dưới. Ánh sáng từ mắt tượng khiến khắp tế đàn bừng lên những ngọn đèn lửa ma quái, sáng bừng cả không gian vốn đang chìm trong bóng tối.

---

Tsukuyomi hạ xuống trung tâm tế đàn, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm quét qua đoàn Bách Quỷ đang quỳ rạp bên dưới. Không cần bất kỳ lời nói nào, tất cả đều lập tức cúi đầu, quỳ sát xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn người đứng đầu. Sự tôn sùng tuyệt đối của Bách Quỷ càng làm tôn lên uy quyền đáng sợ của cô ta.

Với một cái phẩy tay nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy, Băng Tử Huyên từ từ bị kéo lên khỏi kiệu, thân thể bất lực trôi nổi giữa không trung. Ánh mắt hắn ánh lên vẻ bất mãn nhưng không thể cử động hay phản kháng.

Từ miệng của năm bức tượng quỷ khổng lồ, những sợi xích đen sì, to lớn như rồng thép, phóng ra với tốc độ cực nhanh. Chúng quấn lấy tứ chi và cổ của Băng Tử Huyên, kéo căng cơ thể hắn một cách đau đớn. Tiếng v·a c·hạm kim loại và sức mạnh từ những sợi xích tạo ra âm thanh chát chúa, vang vọng khắp tế đàn. Băng Tử Huyên gằn lên một tiếng đầy đau đớn, ánh mắt đỏ ngầu vì phẫn uất.

Phía trên bức tượng, khóe mắt của năm con quỷ bất ngờ chảy ra thứ chất lỏng đỏ rực, không khác gì máu, tuôn ra như những dòng thác nhỏ, rơi xuống tế đàn. Máu thấm đẫm toàn bộ không gian, ánh lên sắc đỏ ghê rợn.



Băng Tử Huyên bị treo lơ lửng giữa không trung, thân thể trói chặt bởi những sợi xích quỷ khổng lồ. Đau đớn là thế, nhưng ánh mắt hắn vẫn ánh lên sự phẫn nộ và khinh bỉ. Phía trước hắn, nữ nhân Tsukuyomi tiến lại gần, thân hình lơ lửng trong không khí, từng bước uyển chuyển nhưng lại đầy áp bức.

Đứng trước hắn, gương mặt Tsukuyomi thoáng vẻ hài lòng. Đôi mắt sắc lạnh của cô nhìn thẳng vào hắn, rồi cô cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo:

"Trước khi c·hết, ngươi có tâm nguyện gì không? Ta có thể xem xét thỏa mãn, coi như chút lòng nhân từ cuối cùng."

Băng Tử Huyên nghe vậy liền nhếch môi cười khẩy. Ánh mắt hắn tràn ngập sự khinh miệt. Hắn bất ngờ phun một bãi nước bọt vào mặt cô ta, giọng nói sắc bén như lưỡi dao:

"Ta khinh, Muốn g·iết ta thì ra tay đi, đừng nhiều lời nữa. Giả nhân giả nghĩa đúng thật khiến ta buồn nôn!"

---

Tsukuyomi bị sỉ nhục như vậy nhưng không hề tức giận. Trái lại, cô ta còn nở một nụ cười quỷ quyệt. Một nụ cười đáng sợ khiến không gian càng trở nên áp lực.

Cô đưa tay lau nước bọt trên má, động tác chậm rãi, trêu ngươi. Đưa ngón tay dính thứ vừa lau vào miệng, Tsukuyomi thưởng thức như thể đó là một mỹ vị. Đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ thích thú, cô ta cất giọng, vừa nhẹ nhàng vừa đầy nguy hiểm:

"Được lắm, ta rất thích lòng can đảm trước c·ái c·hết này của ngươi."

Tiến lại gần hơn, cô ghé sát vào tai hắn, hơi thở lạnh buốt phả vào, âm giọng trầm xuống, đầy thâm độc:

"Nếu hồn thể và bản mệnh của ngươi không phù hợp với trận pháp này, ta đã chẳng phải phí công đến mức này. Thọ mệnh của ta cũng chẳng còn dài. Nếu không đánh cược lần này, ngươi nghĩ tất cả công sức của ta từ trước đến nay sẽ bị c·hôn v·ùi sao?

Ta phải trở về Thuật Giới, nơi duy nhất có thể đưa ta đến đỉnh cao của cường giả thực thụ. Và nếu có trách, ngươi chỉ có thể trách số phận. Từ khi sinh ra, ngươi đã mang trong mình sự phù hộ của Thánh Thần. Chính điều đó khiến ngươi trở thành chiếc chìa khóa duy nhất mở ra con đường của ta."

---

Nói xong, Tsukuyomi rút lui, từ từ bay lên cao. Dáng vẻ cô tựa như một nữ thần bóng tối, toàn thân bao trùm bởi sự áp đảo tuyệt đối.

Cô nhắm mắt lại, đôi tay vươn rộng ra hai bên như hòa mình cùng thiên địa. Phía sau cô, vầng trăng máu bắt đầu thay đổi.



Rắc... Rắc...

Âm thanh ghê rợn vang lên, như thể mặt trăng đang nứt vỡ. Từ trong vầng trăng đỏ rực, một con mắt khổng lồ từ từ mở ra. Đồng tử màu đen sâu thẳm, bao quanh bởi những tia máu chạy loạn khắp nơi, chuyển động điên cuồng như đang tìm kiếm điều gì đó.

Và rồi...

BÙM!

Con mắt p·hát n·ổ. Từ tâm điểm v·ụ n·ổ, máu đỏ tuôn trào ra như thác lũ, tràn xuống vùng đất c·hết. Máu nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất, từng tấc đất, từng viên đá đều thấm đẫm thứ máu đỏ này.

Cả tế đàn như được hồi sinh. Ánh sáng đỏ từ dòng máu lan tỏa khắp nơi, thắp sáng toàn bộ kiến trúc ma quái của vùng đất.

---

Ở giữa tế đàn, Băng Tử Huyên bị xích quỷ giữ chặt, toàn thân ngập trong dòng máu đỏ. Từng tia sáng đỏ xuyên qua da thịt hắn như những m·ũi d·ao đâm vào, đau đớn đến tận cùng.

Trên tế đàn, Tsukuyomi mắt vẫn nhắm khiển điều khiển pháp trận.

Cô đưa tay, từng động tác như ra lệnh cho cả thiên địa. "Tế lễ bắt đầu! Huyết Ảnh Ngũ Ma, triệu hồi!"

Giọng nói của cô vang lên như sấm rền, kéo theo không gian rung chuyển mạnh mẽ. Từng góc của tế đàn phát sáng rực rỡ, năm bức tượng quỷ khổng lồ bừng tỉnh, ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí.

Từ miệng mỗi bức tượng, xích quỷ bắt đầu chuyển động, siết chặt lấy Băng Tử Huyên. Không gian rung động, báo hiệu một cơn ác mộng kinh hoàng sắp giáng xuống.

Băng Tử Huyên bị treo lơ lửng giữa không trung, thân thể gầy gò bị bó chặt bởi những sợi xích quỷ khổng lồ. Đột nhiên, từ sâu bên trong những sợi xích, một loại huyết sắc đáng sợ lan tỏa, bao phủ toàn thân hắn. Từng đường mạch máu dưới da như muốn nổ tung, nổi lên đỏ rực tựa những nhánh cây khô sắp gãy.

Nỗi đau xâm chiếm từng tấc cơ thể. Hắn cắn chặt răng, nhưng không thể kiềm chế nổi tiếng la hét đau đớn vang vọng khắp không gian. Từng tiếng hét như xé toạc sự tĩnh lặng của vùng đất c·hết, khiến cả những bóng quỷ bên dưới cũng phải run rẩy sợ hãi.

---



Phía dưới, Kira đứng trong bóng tối, ánh mắt dán chặt vào cảnh tượng trước mặt. Trái tim cô như bị bóp nghẹt khi nhìn thấy Băng Tử Huyên đang chịu đựng nỗi thống khổ tột cùng. Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, từng khớp ngón tay trắng bệch.

"Ân nhân... Ngài hãy chịu đựng thêm một chút nữa. Ta... ta nhất định sẽ cứu ngài..."

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, Kira cảm nhận rõ sự bất lực của mình. Cô muốn lao đến, muốn phá tan những sợi xích quỷ kia, nhưng lý trí buộc cô phải kìm nén.

"Không thể manh động... Nếu ra tay lúc này, chỉ e sẽ hỏng toàn bộ kế hoạch. Phải chờ thời cơ, chờ lúc cô ta mất đi sự cảnh giác."

Ánh mắt cô nhìn lên trên cao, nơi nữ nhân Tsukuyomi vẫn đang nhắm mắt, lơ lửng trong không trung. Phía sau ả, vầng trăng máu với con mắt khổng lồ rỉ máu càng khiến áp lực trong không gian trở nên nặng nề hơn.

---

Trong lúc Kira đang cố giữ bình tĩnh, một điều không ngờ đã xảy ra. Nữ nhân khiển rối – người đồng hành với cô – bỗng bất chợt nuốt luôn viên đan che giấu khí tức mà Kira đã đưa.

"Ngươi nuốt nó rồi sao?!" Kira khẽ thốt lên, nhưng đã quá muộn.

Ngay khoảnh khắc viên đan bị nuốt, khí tức của nữ nhân khiển rối – dù chỉ là một tia nhỏ – cũng lập tức bị phát hiện.

Trên không trung, Tsukuyomi vẫn đang trong trạng thái khơi động pháp trận, đôi tay kết ấn phức tạp, từng luồng ánh sáng đỏ bao quanh thân thể ả, hòa quyện với dòng máu đang tràn ngập khắp nơi. Nhưng đột nhiên, đôi mắt ả mở bừng ra.

---

"Hửm?!"

Ánh mắt của Tsukuyomi như hai lưỡi dao sắc lạnh, xuyên qua không gian, nhìn thẳng về phía nữ nhân khiển rối. Khí tức băng lãnh và áp bức phát ra từ ả khiến toàn bộ không khí trong vùng đất c·hết như đông cứng lại.

Một nụ cười nửa miệng hiện lên trên gương mặt tuyệt mỹ nhưng đầy tà khí của Tsukuyomi. Giọng nói lạnh lẽo vang lên:

"Thú vị... Vậy ra còn có kẻ cả gan ẩn mình ở đây sao?"

Lời nói vừa dứt, Tsukuyomi vung tay, và từ không trung, một luồng sáng đỏ như tia sét đánh xuống ngay vị trí của nữ nhân khiển rối.

---

Kira lập tức lao đến, kéo nữ nhân khiển rối sang một bên, tránh khỏi luồng sáng nguy hiểm. Nhưng hành động đó cũng đã phơi bày sự hiện diện của cả hai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.