Khi chiếc xe chỉ còn cách bệnh viện một đoạn ngắn, ánh mắt nữ nhân khiển rối lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng trong đó lại ẩn chứa một tầng tâm cơ khó lường. Mặc dù trên mặt ả hiện lên vẻ lo lắng khắc khoải, nhưng sâu trong tâm trí, những suy tính đầy ích kỷ và đen tối lại dâng lên như những cơn sóng ngầm.
"Tiểu tử này, linh hồn của hắn, sức mạnh thần cảnh..." – Ả nghĩ thầm, khóe miệng khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười mơ hồ nhưng nguy hiểm.
Từ lâu, ả biết cơ thể của mình đã chạm đến giới hạn. Mặc dù là một kẻ tu luyện từ Thuật giới, nhưng từ khi lạc đến thế giới này, ả không còn nguồn lực để tiếp tục tu luyện và đột phá cảnh giới. Thọ nguyên của ả, nếu không tìm được cách đột phá, cũng chỉ kéo dài thêm nhiều nhất là 50 năm. Đối với một kẻ từng đứng gần ngưỡng cửa của sự bất tử, điều này chẳng khác nào án tử.
Ngay cả viên "Duy Nguyên Đan'' – bảo vật mà ả đã dành hàng chục năm luyện chế, thứ từng giúp kéo dài tuổi thọ và giữ cho bản thân tồn tại đến bây giờ, cũng đã bị ả ép lòng hy sinh để cứu Băng Tử Huyên. Cảm giác tiếc nuối như một lưỡi dao bén cứa vào lòng ả mỗi khi nghĩ đến nó.
"Nếu tiểu tử này c·hết thật, quả thực là không có đường sống, nhưng..." – Ánh mắt ả lạnh lẽo, như phủ lên một tầng băng sương. "Nếu ta có được linh hồn của tiểu tự này, mọi chuyện sẽ khác."
Nữ nhân khiển rối liếc nhìn Băng Tử Huyên, cơ thể hắn vẫn đang trong trạng thái hôn mê, hơi thở yếu ớt như chỉ còn treo trên sợi chỉ mong manh. Nhưng sâu trong linh hồn hắn, ả đã cảm nhận được một tia lực lượng cực kỳ quái dị, một tia thần niệm.
"Thần lực..." – Ả lẩm bẩm trong đầu, không thể kìm nén cơn kích động. Tia thần niệm này, dù vô cùng yếu ớt, nhưng lại là sức mạnh của một trong bảy Thượng Thần. Nữ nhân khiển rối không rõ tại sao một kẻ như Băng Tử Huyên lại sở hữu thứ này, nhưng ả biết, nếu có thể luyện hóa linh hồn hắn để chiếm lấy tia thần niệm ấy, ả có cơ hội tạo ra một kích phá không – một cú đột phá không gian để mở ra một khe nứt dẫn đến Thuật giới.
Trong một thoáng, ánh mắt ả tràn đầy tham vọng. Năm ngón tay ả khẽ động, từ đầu ngón tay hiện lên những tia sáng sắc nhọn và lạnh lẽo, như những lưỡi dao vô hình. Bàn tay ả dần nâng lên, nhắm thẳng vào ngực Băng Tử Huyên.
"Chỉ cần đoạt lấy linh hồn hắn... chỉ cần một tia thần niệm đó... Ta không cần phải sống cuộc đời mục nát ở nơi này nữa. Trở lại Thuật giới, đột phá cảnh giới, ta sẽ có tất cả!"
Nhưng đúng lúc những ngón tay ả chuẩn bị chạm đến cơ thể Băng Tử Huyên, một hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí ả. Đó là khung cảnh năm đó, khi ả lạc khỏi Thuật giới.
---
Trong ký ức, ả nhìn thấy trận đại chiến Thần giới, khi bảy Thượng Thần đánh với ngoại thần. Một trong những đòn đánh của họ đã phá vỡ không gian, tạo thành những vết nứt khổng lồ nuốt chửng tất cả. Ả, dù không phải là mục tiêu, nhưng chỉ cần chịu ảnh hưởng của dư chấn từ đòn đánh ấy đã bị cuốn vào không gian hỗn loạn và rơi xuống thế giới này.
Khung cảnh hoang tàn, sức mạnh hủy diệt vượt xa sức tưởng tượng của ả. "Một kích phá không..." – Ả rùng mình. Lúc đó, ả chỉ là một kẻ đứng ngoài trận chiến, vậy mà đã suýt m·ất m·ạng. Còn bây giờ, với thực lực hiện tại của mình, dù có đoạt được thần niệm của Băng Tử Huyên, chưa chắc ả đã đủ sức mở ra thông đạo mà không bị xé toạc hồn phách.
---
Bàn tay nữ nhân khiển rối khựng lại giữa không trung. Hơi thở của ả thoáng trở nên nặng nề. Cảm giác tham vọng cuộn trào trong lòng dần bị lý trí đè nén xuống.
"Không được. Tỷ lệ thành công quá thấp."
Ả hạ tay xuống, ánh mắt trở lại sự lạnh lùng thường thấy, nhưng trong đó có chút mệt mỏi. "Chuyện trở lại Thuật giới, ta vẫn cần thời gian để tính toán kỹ hơn. Tiểu tử... ngươi chưa đáng để ta đánh cược tất cả vào lúc này."
Ả thầm hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Nhìn qua cửa sổ xe, bệnh viện đã hiện ra ở phía xa. "Ngươi may mắn, tiểu tử. Lần này, mạng của ngươi ta tạm tha. Nhưng đừng nghĩ rằng ta làm thế vì lòng tốt."
Chiếc xe lao nhanh hơn, xé toạc không khí, tiến thẳng đến bệnh viện....
Băng Tử Huyên được các nhân viên y tế nhanh chóng đặt lên cáng và đẩy thẳng vào phòng c·ấp c·ứu. Một đoàn y tá vây quanh, cùng với một bác sĩ lớn tuổi có vẻ là người phụ trách. Khuôn mặt ông ta vừa nghiêm trọng vừa ngán ngẩm, đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi của một người đã chứng kiến quá nhiều tình cảnh sinh tử. Ông nhìn thoáng qua tình trạng tím tái, hơi thở yếu ớt, và v·ết m·áu còn đọng lại trên môi của Băng Tử Huyên, khẽ lắc đầu.
"Tình trạng này… quả thực là không ổn,"** ông ta lẩm bẩm, vừa đi vừa ra lệnh, **"Mau đưa bệnh nhân vào phòng c·ấp c·ứu số 3! Chuẩn bị máy thở và truyền dịch ngay!"
Một trong những y tá vội vã đáp lại: "Hai phút nữa, mọi thứ sẽ sẵn sàng, bác sĩ Yamamoto!"**
Nữ nhân khiển rối lặng lẽ bước theo cáng, đôi mắt như dán chặt vào Băng Tử Huyên. Nhưng khi đến trước cửa phòng c·ấp c·ứu, một y tá trẻ đã chặn cô lại, giọng điệu lịch sự nhưng cương quyết:
"Xin lỗi, nhưng người nhà không được phép vào bên trong. Xin cô vui lòng chờ ở bên ngoài."
Ả khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng gật đầu. "Tôi hiểu rồi. Mong các người làm hết sức mình."
Cửa phòng c·ấp c·ứu khép lại. Nữ nhân khiển rối đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại đầy bất an.
"Loại độc này… với y học ở thế giới này, chữa trị gần như là không thể. Ta biết điều đó. Nhưng bọn chúng sẽ không bao giờ tưởng tượng được đây là độc tố từ Thuật giới. Thứ này... chỉ những kẻ có liên hệ với Thuật giới mới có thể sử dụng. Kẻ đứng sau chuyện này, quả thực không tầm thường."**
Ả nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhưng sự kiên nhẫn trong lòng như bị mài mòn từng chút một.
---
Bên trong phòng c·ấp c·ứu, không khí căng thẳng bao trùm. Một loạt các máy móc được chuẩn bị sẵn sàng, tiếng "bíp bíp" đều đều của máy đo nhịp tim xen lẫn với những tiếng bước chân gấp gáp.
"Tình trạng bệnh nhân không ổn chút nào! Mạch yếu, huyết áp giảm mạnh, cơ thể có dấu hiệu suy kiệt nghiêm trọng!" – Một y tá báo cáo.
Bác sĩ Yamamoto nhíu mày, ra lệnh:
"Tăng liều truyền dịch, duy trì nhịp tim ổn định. Làm sạch máu ngay lập tức, chuẩn bị cho xét nghiệm độc tố."
Một bác sĩ khác ngẩng đầu lên, giọng đầy hoang mang:
"Yamamoto-sensei, nhưng đây là loại độc gì vậy? Tôi chưa từng thấy trường hợp nào như thế này. Các xét nghiệm ban đầu không phát hiện được bất kỳ độc tố thông thường nào!"
Yamamoto đáp lại với vẻ nghiêm trọng:
"Ta cũng chưa từng gặp. Đây không phải là loại độc mà chúng ta có thể xử lý bằng phương pháp thông thường. Cố gắng giữ cậu ta sống sót đủ lâu để tìm ra manh mối. Gửi mẫu máu đến phòng xét nghiệm hóa sinh ngay lập tức!"**
Một y tá nhanh chóng rời phòng với mẫu máu trong tay.
"Yamamoto-sensei!" – Một bác sĩ trẻ cầm bảng theo dõi tiến đến, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, "Chúng ta đã thử qua danh sách các độc tố phổ biến và cả những hợp chất hiếm, nhưng không tìm được dấu hiệu trùng khớp. Có khả năng đây là một loại c·hất đ·ộc không thuộc danh mục y học của chúng ta."**
Yamamoto cắn môi, gương mặt thoáng qua vẻ bất lực.
"Nếu không tìm được độc tố, chúng ta chỉ có thể duy trì sự sống cho bệnh nhân. Tiếp tục lọc máu, tăng cường oxy và đảm bảo cơ thể không bị sốc. Chúng ta phải kéo dài thời gian càng lâu càng tốt!"
Một y tá khác lên tiếng, giọng đầy lo âu:
"Nhưng bệnh nhân đang yếu dần. Nếu không tìm được giải pháp, e rằng..."
Yamamoto ngắt lời, giọng ông nặng nề nhưng quả quyết:
"Không được phép từ bỏ! Chúng ta đã mất bao nhiêu bệnh nhân vì không đủ khả năng chữa trị? Đừng để cậu ta trở thành một cái tên khác trong danh sách đó! Tiếp tục duy trì sự sống, còn tôi sẽ tìm cách."
---
Bên ngoài, nữ nhân khiển rối nghe rõ từng tiếng đối thoại vọng ra qua khe cửa. Những lời nói về sự hoang mang và bất lực của các bác sĩ khiến lòng ả càng thêm khó chịu.
"Quả nhiên là như ta nghĩ, loại độc này không phải thứ con người nơi đây có thể hiểu được. Ngay cả ta... cũng khó mà đối phó. Nếu không phải vì tên tiểu tử này có một tia thần niệm bảo vệ, hắn đ·ã c·hết từ lâu rồi."
Ả nhìn lên trần nhà, ánh mắt sâu thẳm, như đang suy tính điều gì đó. Trong lòng, một cơn sóng âm thầm dậy lên. "Nếu muốn cứu hắn… có lẽ ta phải dùng đến biện pháp đó rồi."
Nữ nhân khiển rối đứng ngoài phòng bệnh, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín, như thể có thể thấy được toàn bộ những gì đang diễn ra bên trong. Trong đầu ả, từng kế hoạch lóe lên rồi tắt dần. Cuối cùng, ả nở một nụ cười lạnh nhạt.
"Phàm nhân…vẫn là không thể tin tưởng được. Muốn cứu tiểu tử này, ta chẳng thể đặt cược vào các ngươi được. Tự ta phải ra tay thôi."**
Từ xa, một bóng dáng xuất hiện ở hành lang. Một vị bác sĩ lớn tuổi, tóc bạc phơ, dáng điệu nghiêm nghị nhưng vội vã, từng bước tiến gần về phía phòng bệnh. Đây chính là viện trưởng của bệnh viện, người được các bác sĩ và y tá coi như bậc thầy trong lĩnh vực y học. Dù tuổi đã cao, ông vẫn là người mà bất cứ ca bệnh khó nào cũng phải dựa vào.
Nữ nhân khiển rối nhíu mày, rồi nở một nụ cười khó đoán. Khi ông vừa bước đến gần, ả lập tức giơ bàn tay mảnh khảnh của mình, mười ngón tay xuất ra những sợi chỉ tựa như vô hình. Những sợi chỉ này nhẹ nhàng nhưng nhanh như chớp bám lấy cơ thể của vị bác sĩ già. Trong tích tắc, ông ta khựng lại, ánh mắt trống rỗng, cơ thể bất động.
Ả khẽ nhếch môi, bàn tay điều khiển nhẹ nhàng như đang điều hành một con rối:
"Ông già này có thể dùng được."
Nói rồi, chỉ trong nháy mắt, nữ nhân khiển rối đã khoác lên mình một bộ đồng phục y tá trắng. Ả chỉnh lại trang phục, rồi từ tốn bước lên, đứng phía sau vị bác sĩ già như một người trợ lý thực thụ.
---
Khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, tất cả bác sĩ và y tá bên trong lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên đầy hy vọng.
"Viện trưởng, ngài đến rồi!" – Một bác sĩ trẻ thốt lên với giọng đầy nhẹ nhõm.
Tất cả cúi đầu chào ông, như thể sự xuất hiện của ông là ánh sáng cuối đường hầm cho ca bệnh nguy kịch này. Vị bác sĩ lớn tuổi được điều khiển bởi nữ nhân khiển rối bước vào, giữ nguyên vẻ điềm tĩnh và uy nghiêm vốn có. Các bác sĩ nhanh chóng báo cáo tình hình.
"Viện trưởng, đây là tình trạng bệnh nhân: Mạch yếu, cơ thể suy kiệt, máu bị nhiễm một loại độc tố mà chúng tôi không xác định được. Tất cả các xét nghiệm đều cho kết quả bất thường, không có dấu hiệu của bất kỳ loại độc nào mà y học từng biết đến."
Một y tá khác lên tiếng:
"Chúng tôi đang duy trì sự sống bằng máy thở và truyền dịch, nhưng nếu không tìm ra cách giải độc nhanh chóng, e rằng bệnh nhân sẽ không qua khỏi."
Viện trưởng gật đầu, đôi mắt giả vờ trầm tư. Nhưng phía sau, nữ nhân khiển rối điều khiển ông ta nhếch một nụ cười lạnh lẽo, như một con sói đang nhìn đàn cừu.
Một bác sĩ khác bất chợt liếc nhìn nữ y tá đứng phía sau vị viện trưởng, vẻ mặt thoáng vẻ nghi ngờ.
"Viện trưởng, cô y tá này là…"
Nữ nhân khiển rối nhận ra ngay sự nghi hoặc, lập tức điều khiển vị bác sĩ già lên tiếng, giọng điệu bình thản nhưng mang quyền uy:
**"À, đây là trợ lý mới của tôi. Do tính chất ca bệnh này rất phức tạp, tôi cần cô ấy hỗ trợ. Được rồi, bây giờ các cậu hãy rời khỏi đây. Tôi sẽ tự mình xử lý."**
Các bác sĩ bên trong thoáng sững sờ, nhưng không ai dám phản bác. Với uy tín của viện trưởng, lời nói của ông là mệnh lệnh. Một người chần chừ hỏi:
"Nhưng… viện trưởng, ngài có cần chúng tôi chuẩn bị thêm gì không?"
Viện trưởng lắc đầu, ánh mắt sắc lạnh:
"Không cần. Các cậu ra ngoài, đừng làm phiền. Ta cần không gian và sự tập trung tuyệt đối."
Không ai dám nói thêm lời nào. Các bác sĩ và y tá nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ còn lại nữ nhân khiển rối, vị bác sĩ già bị điều khiển, và cơ thể yếu ớt của Băng Tử Huyên nằm trên giường bệnh.
---
Cánh cửa phòng bệnh khép lại. Nữ nhân khiển rối buông tay, để vị bác sĩ già đứng lặng yên như một bức tượng. Ả tiến đến gần giường bệnh, cúi nhìn Băng Tử Huyên, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng.
Nữ nhân khiển rối đứng cạnh giường bệnh của Băng Tử Huyên, ánh mắt đầy phức tạp. Hắn vẫn bất động, gương mặt tái nhợt không còn chút sinh khí, từng nhịp thở yếu ớt như ngọn lửa sắp tắt. Ả hít sâu một hơi, đôi môi khẽ cong lên, nhỏ giọng nói, như tự cười giễu chính mình:
"Tiểu tử, lấy đi nụ hôn đầu của ta, ăn đan dược quý giá nhất của ta… Lần này, còn bắt ta phải dùng cả bí thuật để cứu mạng ngươi. Món ân tình này, ngươi sau này nhất định phải trả lại cho bản tọa...!"
Dứt lời, không còn do dự, ả chậm rãi giơ tay, cả cơ thể phát ra một ánh sáng đỏ rực. Không khí trong phòng bỗng trở nên nóng bức, như có ngọn lửa vô hình lan tỏa khắp nơi. Phía sau lưng nữ nhân khiển rối, một hình ảnh khổng lồ từ từ hiện ra — một con phượng hoàng to lớn tỏa ra khí thế hỏa diệm bức người, đôi cánh rực cháy rọi sáng khắp căn phòng.
Ả nhắm mắt lại, đôi tay xuất ra một cây kim nhỏ, phát ra ánh sáng kim quang chói lòa, tựa như được ngưng tụ từ hỏa diệm. Trong tay ả là một bó kim gồm mười hai cây, mỗi cây đều sắc bén và tỏa ra năng lượng mạnh mẽ.
"Bí thuật 'Hỏa Phượng Thập Nhị Đạo'!"
Ả hét lên, giọng nói vang vọng như tiếng chim phượng hoàng gáy vang. Với thủ pháp nhanh nhẹn và dứt khoát, ả lần lượt cắm mười hai cây kim vào các huyệt đạo trên cơ thể của Băng Tử Huyên. Mỗi lần một cây kim đâm xuống, thân thể hắn lại phát ra một luồng sáng đỏ rực, tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy trong mạch máu.
Khi cây kim cuối cùng cắm vào, nữ nhân khiển rối đưa tay điều khiển cơ thể hắn bay lên khỏi giường. Toàn bộ các thiết bị y tế đang cắm vào người hắn lập tức bị tháo ra, rơi lả tả trên sàn. Băng Tử Huyên lơ lửng trong không trung, cơ thể tỏa ra ánh sáng đỏ rực, nhưng cũng đồng thời hiện rõ những đường gân máu đen kịt, như những dòng sông độc tố đang cuồn cuộn chảy.
Từng luồng Thuật Khí mạnh mẽ từ cơ thể nữ nhân khiển rối không ngừng chuyền vào thân thể của Băng Tử Huyên. Thuật Khí ấy bao bọc hắn trong một lớp sáng mỏng, bập bùng như ngọn lửa. Con phượng hoàng khổng lồ phía sau ả bất ngờ phát ra một tiếng kêu chấn động, rồi lập tức nhập vào cơ thể của hắn.
---
"Phượng Hoàng Nhập Thể!"
Căn phòng chấn động dữ dội, tường vách rung lên từng hồi. Những vòng kết giới phức tạp hiện ra trên không trung, ánh sáng đỏ quét qua từng góc phòng. Thuật Lực của nữ nhân khiển rối cuộn trào như sóng lớn, thâm nhập sâu vào từng mạch máu của Băng Tử Huyên, đối chọi trực tiếp với độc tố kịch độc đang ăn mòn cơ thể hắn.
Cơ thể hắn co giật dữ dội, từng đường gân máu nổi rõ, đen kịt và căng phồng, như sắp bạo nổ. Gương mặt tái nhợt của hắn vặn vẹo, tựa như đang chịu đựng một cơn đau đớn khôn cùng.
Nữ nhân khiển rối nhíu mày, mồ hôi chảy dài trên trán. Ả thét lên:
"Không xong rồi! Nếu cứ tiếp tục, cả cơ thể hắn sẽ tan rã!"
Nhanh chóng điều chỉnh, ả giảm bớt Thuật Lực, chuyển sang một luồng năng lượng ôn hòa hơn, từng chút một áp chế độc tố. Nhưng dù vậy, độc tố vẫn không ngừng t·ấn c·ông, khiến cơ thể Băng Tử Huyên vẫn rơi vào tình t·rạng n·guy k·ịch.
Không còn lựa chọn nào khác, nữ nhân khiển rối nghiến răng, rút ra một con dao nhỏ, rạch một đường trên lòng bàn tay mình. Máu đỏ tươi chảy ra, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như dung nham, nhỏ từng giọt vào miệng Băng Tử Huyên.
"Ngươi thật may mắn. Máu của ta có thể tạm thời áp chế độc tố trong ngươi. Nhưng nếu ngươi không sống sót, tất cả cũng chỉ là vô ích!"**
Máu của ả hòa vào cơ thể hắn, khiến làn da hắn dần sáng lên. Sau một lúc, ả điều khiển cơ thể hắn từ từ hạ xuống giường. Cơ thể hắn co giật mạnh lần cuối, rồi độc tố bị đẩy ngược lên, tràn ra khỏi miệng dưới dạng chất lỏng màu đen đặc sánh.
---
Khi độc tố được loại bỏ, nữ nhân khiển rối điều khiển phượng hoàng rời khỏi cơ thể hắn, trở về nhập lại vào thân thể của ả. Ả đứng đó, mồ hôi đẫm trán, sắc mặt tái nhợt, ôm ngực thở dốc.
Ả nhìn Băng Tử Huyên, lúc này cơ thể hắn đã bình ổn hơn, nhưng hơi thở vẫn yếu. Ả thầm nghĩ:
"Đã làm đến bước này, nhưng vẫn là chưa an toàn thực sự. Độc tố còn sót lại… tất cả phải trông vào phần ý chí sống sót còn lại của ngươi, tiểu tử!"