Lúc Mộ Dung Hằng trở về phòng, Khương Linh Lung đang chờ hắn.
Bởi vì lo lắng khẩn trương, cho nên nàng đứng trong sân, thấy Mộ Dung Hằng trở về, nàng lập tức chạy tới, "Tướng công, Lục Ý..."
Mộ Dung Hằng nhíu mày, lập tức cầm chặt tay nàng, "Sao lại ra ngoài? Trời lạnh như vậy, nàng xem tay nàng thật lạnh."
Vừa nói, vừa kéo Khương Linh Lung vào trong phòng.
Khương Linh Lung sốt ruột, không ngừng hỏi hắn, "Rốt cuộc là như thế nào? Nàng ta có làm sao không?"
Vào phòng, Mộ Dung Hằng dắt Khương Linh Lung tới lò sưởi ở giữa phòng, nắm tay nàng, hướng về phía lò sưởi.
"Tướng công..."
Mộ Dung Hằng vuốt đầu nàng, "Nương tử ngốc, lo lắng cái gì, nàng ta không sao."
Khương Linh Lung nghe xong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Ta còn thật sự nghĩ là..."
Nàng thật sự sợ Lục Ý xảy ra chuyện gì, cho dù nàng ta không phải nha hoàn thông phòng của tướng công, nhưng dù sao cũng đã theo hắn nhiều năm như vậy, nếu thực sự có cái gì, nàng sợ tướng công sẽ mắng nàng.
Mộ Dung Hằng nhìn nàng, nói: "Mấy chục đại bản mà thôi, còn không đến mức đòi mạng nàng ta, nàng ta tranh thủ lúc nàng không ở đây, tự tiện đối phó với người trong phòng nàng, lại bất kính với nàng, phạt nàng ta mấy chục đại bản, là nàng ta nên chịu."
Mộ Dung Hằng vừa nói, vừa dắt Khương Linh Lung đến mép giường, "Lên giường trước đi, ta đi tắm, lát nữa về."
Nói xong, hắn xốc chăn giúp Khương Linh Lung.
Khương Linh Lung co chân, lên giường, chui vào trong chăn.
Mộ Dung Hằng để chăn lại gần, tỉ mỉ dịch chăn cho nàng.
Toàn thân được chăn bông dày bao bọc, nửa bên mặt cũng ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen bóng, sáng lấp lánh nhìn Mộ Dung Hằng, "Tướng công, sao tối nào chàng cũng phải tắm rửa vậy, như thế rất lạnh."
Mộ Dung Hằng cười cười, "Thói quen."
Mộ Dung Hằng thích sạch sẽ, cho dù trước kia đôi chân không tiện, vẫn sai người chuẩn bị nước tắm mỗi ngày, hắn sẽ ngâm mình một lát.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Khương Linh Lung, "Ngoan, nương tử, chút nữa ta về."
Khương Linh Lung gật đầu, "Tướng công, ta chờ chàng."
Ở phía sau phòng tắm, hạ nhân đã chuẩn bị nước, nước vẫn còn ấm, Mộ Dung Hằng cởi quần áo, vào chậu tắm.
Gần đây, so với hồi còn ở núi Thanh Dương, tình trạng có vẻ tốt hơn.
Chỉ cần không đi quá nhanh, thậm chí còn không cần quải trượng.
Nhưng không thể đi nhanh được. Mộ Dung Hằng gác chân lên chậu tắm, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu nghĩ tới lời nói của phụ hoàng với hắn ngày hôm nay.
"Đại ca con tư chất ngu dốt, lòng dạ hẹp hòi, thật sự không thích hợp làm vua của một nước. Lão Tứ, phụ hoàng biết chí con không ở giang sơn, nhưng ngoại trừ con, trẫm thật sự không biết nên giao giang sơn cho ai. Tổ tiên không dễ dàng mới có được thiên hạ, nếu lụi tàn ở thế hệ này, trẫm chết cũng không nhắm mắt."
Hôm nay phụ hoàng đã nói rất rõ ràng, muốn phế đại ca, truyền ngôi vị Hoàng đế cho hắn, nhưng chí hắn không ở đây, thật sự không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế.
Nửa đời trước, hắn đã cống hiến toàn bộ cho quốc gia, hơn mười tuổi tham gia chiến trường, những năm gần đây, mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian là ở biên cương, thậm chí ăn Tết cũng không có cách nào trở về.
Cho nên những ngày tháng sau này, hắn chỉ muốn bình an, sống vì chính mình, không nhọc lòng quá nhiều.
Nhưng phụ hoàng...
Mộ Dung Hằng bỗng nhiên cảm thấy có chút bực bội, không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông.
Lúc trở về phòng, quả nhiên Khương Linh Lung còn chưa ngủ, đôi mắt mở to đợi hắn.
Khương Linh Lung thấy Mộ Dung Hằng tới, lập tức lui vào trong, vỗ ván giường, "Tướng công, mau lên đây, đừng để lạnh."
Mộ Dung Hằng vừa mới tắm rửa xong, chỉ mặc trung y đơn giản. Hắn cong môi cười, xốc chăn, nhanh chóng lên giường.
Vừa lên giường, hắn ôm Khương Linh Lung vào lòng theo bản năng. Khương Linh Lung nằm trong ngực hắn, thân thể nho nhỏ, đầu óc vẫn nghĩ tới chuyện đêm nay, nhỏ giọng hỏi: "Tướng công, sự tình hôm nay, chàng thật sự không trách ta sao?"
Mộ Dung Hằng cúi đầu nhìn nàng, "Vì sao ta phải trách nàng?"
Hắn vuốt đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng còn nhỏ, tính tình lại nhu thuận, ta còn lo nàng sẽ bị khi dễ, cho nên cố ý phái mấy người A Tứ bảo hộ nàng. Nhưng mà hiện tại xem ra, tiểu nha đầu này cũng sẽ phản kháng."
Mộ Dung Hằng đang nói, đột nhiên cười rộ lên, nhìn Khương Linh Lung, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.
Khương Linh Lung ngơ ngác nhìn hắn. Cho nên...... Hắn đang khen nàng làm đúng phải không?
"Lung Nhi, nàng nhớ kỹ, hiện tại nàng là Vương phi của bổn vương, là nữ nhân bổn vương yêu nhất, về sau nếu lại có người không coi nàng ra gì, nàng cứ việc giáo huấn họ."
Khương Linh Lung nghe xong, vô cùng cảm động, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, "Vậy... Vậy nếu ta gây họa thì làm sao bây giờ?"
Mộ Dung Hằng cười, "Gây họa thì thế nào? Cho dù trời có sập xuống cũng có ta chống cho nàng."
Khương Linh Lung đột nhiên ôm chặt Mộ Dung Hằng, ngực mềm mại dính sát vào ngực hắn. Hô hấp Mộ Dung Hằng cứng lại, dường như trong thân thể có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Đã cấm dục từ rất lâu, một khi khai trai, tựa như sói hoang bị nhốt trong lồng giam, mấy trăm năm chưa hề ăn thịt.
Mộ Dung Hằng đột nhiên xoay người, đè Khương Linh Lung dưới thân. Cả người Khương Linh Lung run lên, vội đẩy ngực hắn, "Tướng công, chàng..."
Lời còn chưa nói xong, môi đã bị lấp kín.
Mộ Dung Hằng hôn vô cùng tàn nhẫn, phảng phất như muốn nuốt Khương Linh Lung vào bụng.
Khương Linh Lung bị hôn đến mức thở không nổi, không ngừng đẩy Mộ Dung Hằng, "Tướng... Tướng công...... Khó... Khó chịu..."
Mộ Dung Hằng phát giác Khương Linh Lung thật sự thở không nổi, lúc này mới hơi buông nàng ra.
Khương Linh Lung vừa thở được, lập tức che cổ lại, không ngừng há miệng thở dốc.
Mộ Dung Hằng nhìn Khương Linh Lung bị hôn đến hít thở không thông, há mồm thở dốc, không nhịn được mà bật cười, "Nương tử, nàng không sao chứ?"
Khương Linh Lung tức giận, đá vào chân hắn, "Chàng còn hỏi!"
Vừa rồi hắn hung dữ như vậy, giống như muốn cắn nuốt nàng.
Mộ Dung Hằng cười, tiến lại gần, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, giọng nói khàn khàn, nói: "Lung Nhi, nàng có biết nàng rất ngọt ngào không, ta không nhịn được."
Mặt Khương Linh Lung hơi hồng, trợn mắt nhìn hắn một cái, bĩu môi nói: "Chàng luôn khi dễ ta."
Ý cười trong mắt Mộ Dung Hằng càng sâu, hắn cúi xuống, giam cầm Khương Linh Lung dưới thân, trong mắt lập loè sự ái muội, giọng nói trầm thấp, chạm vào lỗ tai Khương Linh Lung, khẽ cười nói: "Thế này mà nói là khi dễ? Sao ta có thể khi dễ nàng được?"
Khương Linh Lung bĩu môi, "Nói dối, rõ ràng tối hôm qua còn khi dễ ta."
"Tối hôm qua?" Mộ Dung Hằng nhướng mày, không nhịn được bật cười, "Nương tử ngốc, tối hôm qua có khi dễ đâu? Đó là thương nàng."
Khương Linh Lung vội che miệng hắn lại, "Chàng còn nói!"
Mộ Dung Hằng mỉm cười, Khương Linh Lung che miệng hắn, hắn liền thuận thế hôn lòng bàn tay nàng.
Lòng bàn tay Khương Linh Lung rất nóng, theo bản năng lui tay về, mím môi trừng mắt nhìn Mộ Dung Hằng một cái.
Mộ Dung Hằng cao hứng cười, lại xoay người, ôm Khương Linh Lung vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng chọc khuôn mặt nhỏ non mềm, "Nương tử, đừng nóng giận."
Khương Linh Lung chu môi, nói: "Ta không tức giận."
Mộ Dung Hằng nhìn miệng nàng chu lên, thật sự đáng yêu, lại cúi đầu hôn nhẹ môi nàng một chút, "Nương tử, làm sao bây giờ, lại muốn nàng."
Khương Linh Lung nghe được, bị dọa cho sợ, "Không được! Không phải lần trước chúng ta đã thống nhất rồi sao? Ta không đồng ý, chàng không thể đụng vào ta!"
Tối hôm qua bị dày vò, hiện tại còn rất đau đấy, sao có thể chịu được hắn dày vò thêm nữa.
Mộ Dung Hằng còn muốn thương lượng thêm, "Nương tử, hôm nay ta sẽ nhẹ nhàng."
Nhuyễn ngọc ôn hương [1] trong ngực, lúc này Mộ Dung Hằng chỉ cảm thấy cả người như sắp thiêu cháy.
[1] Nhuyễn ngọc ôn hương: mềm mại; trắng trẻo; ấm áp; thơm hương; câu nói dùng để chỉ cơ thể phụ nữ
Khương Linh Lung không chịu, lùi vào trong giường né tránh, cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Dung Hằng, "Ta không cần! Chàng... Nếu chàng khi dễ ta, sau này ta sẽ không cho chàng vào phòng!"
Mộ Dung Hằng: "..."
Cuối cùng Mộ Dung Hằng vẫn không dám đối nghịch với tiểu nương tử.
Nói giỡn, vì sảng khoái nhất thời, nếu về sau ngày nào cũng bị nhốt ngoài cửa, chẳng phải là bi kịch lớn?