Mộng Hoàng Lương

Chương 66: FATE



Đêm hôm đó hai người đã trở về bằng cách nào?

Bọn họ uống chút rượu tại quán rượu ngoài trời ở trên phố, mặc dù không nhìn thấy cảnh hoàng hôn, nhưng hai người họ vẫn có thể ngồi ngắm hoàng hôn cả đêm.

Màu xanh da trời, màu tím và màu quả quýt kéo dài từ đường chân trời một cách gợn sóng và thất thường.

Dưới tầm mắt là đèn đuốc huy hoàng ở hai bên bờ sông.

Khi đôi mắt khẽ nheo lại, những ánh sáng rực rỡ tỏa thành những vùng rộng lớn màu vàng đan xen. Thậm chí còn cảm thấy mình như đang tiến vào thiên đường.

Rồi sau đó sắc trời hoàn toàn tối xuống.

Thẩm Di Châu liên tục ôm cô từ lúc ở ngoài đường đến khi trở về.

Ngọn đèn đường màu vàng ấm áp cùng với vài bóng người thưa thớt đang qua lại trên con đường.

Anh gần như không nhìn đường mà chỉ nghiêng đầu rồi liên tục hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác.

Không có gì có thể khiến anh phân tâm, mỗi phút mỗi giây trong đầu anh đều là hình ảnh cô nở nụ cười và xoay tròn.

Trở lại ngôi nhà ở Florence, Lương Phong vẫn còn chút vui vẻ mà chạy loanh quanh khắp nhà, bởi vì cô đã uống chút rượu nên suy nghĩ đang rất vui vẻ.

Thẩm Di Châu đi theo cô cho đến khi cô đi đến phòng sách, cô đi dạo xung quanh và hứng thú liếc nhìn những tấm hình tốt nghiệp, cùng với sách vở khi còn học cấp hai của anh.

Trong tấm ảnh dài, Lương Phong say khướt nheo mắt tìm kiếm Thẩm Di Châu, nhưng toàn bộ trường học đều ở trong tấm ảnh kia, tầm nhìn của cô bỗng mờ đi khiến cô nhìn không rõ.

Cô quay đầu lại và hỏi anh: “Anh là ai thế?”

Bởi vì cô uống chút rượu, nên giờ phút này trong mắt cô có chút mê man. Hai bên má của cô hơi ửng đỏ, Thẩm Di Châu im lặng tiến đến sát sau lưng cô rồi ôm lấy cô:

“Trước tiên em cứ nhìn thử xem chút đi?”

Hơi thở của anh như có như không rơi xuống cổ Lương Phong, khiến cô không nhịn được mà rụt cổ lại rồi cười thành tiếng.

Không ngờ cô lại thật sự nghe lời anh mà đi tìm.

Ánh mắt Thẩm Di Châu lướt trên mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc tìm kiếm ấy có chút khiến người ta si mê. Dưới ánh đèn, màu môi ấm áp của cô càng trông đỏ hơn.

Giống như viên ô mai vừa được rửa sạch, trông cực kỳ xinh đẹp.

Bàn tay Thẩm Di Châu không tự chủ được mà sờ vào áo cô.

Lương Phong bỗng quay đầu lại: “Đây là anh!”

Bởi vì người trông rất nhỏ, ai ai cũng đội mũ, sau đó Lương Phong nhìn thấy một người có dáng vẻ giống như người châu Á, cho nên cô mới ngạc nhiên rồi vui mừng hỏi.

Vì thế bàn tay anh nhẹ nhàng bóp nhẹ một chút xem như trừng phạt cô, vì thế mà anh nghe thấy trong mũi cô khẽ tràn ra tiếng kêu nho nhỏ nhưng rất ngọt ngào.

Cả người Thẩm Di Châu càng trở nên nóng hơn, sau đó anh muốn cầm tấm hình kia đi.

“Đừng tìm nữa.”

Lương Phong không chịu: “Tìm, phải tìm.” Giờ phút này cô đang rất hứng thú, cô bắt buộc phải tìm ra Thẩm Di Châu.

Hơi men từ bữa uống rượu kia cuối cùng cũng chạy lên đến đầu cô.

Ánh mắt nhìn qua nhìn lại một lát thì cảm thấy mỏi nên cô nhắm mắt lại, những đầu người nho nhỏ chồng lên nhau khiến cô khó mà nhận ra được.

Cô chỉ cảm thấy sao người mình ngày càng nóng hơn.

Có phải trong nhà đang mở máy sưởi hay không.

Nhưng tìm mãi, cuối cùng Lương Phong cũng tìm được Thẩm Di Châu ở cuối tấm hình.

Cố gắng mở mắt ra nhìn, cô nhìn thấy Thẩm Di Châu của mười mấy năm về trước, cũng thấy anh trông rất giống hôm nay, nhưng anh lúc đó càng nhiều thêm một chút ngây thơ.

Lương Phong nhìn không dời mắt, cô chỉ cảm thấy thật thích, thật sự rất thích.

Cô xoay người lại cho Thẩm Di Châu nhìn xem, nhưng lại phát hiện anh đang cúi đầu, còn ngón tay thì đang vuốt ve cúc áo của cô.

Không khí lạnh như băng lập tức tiếp xúc với làn da của cô, Lương Phong còn chưa nói được gì thì đã bị Thẩm Di Châu đẩy đến trên kệ sách.

Anh bình tĩnh hỏi cô: “Tìm thấy chưa?”

Lương Phong muốn trả lời, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều đã bị ngón tay anh khuấy trộn thành nước bọt.

“Hả?” Giọng nói của anh nặng nề, nghiêm túc hỏi lại cô: “Nói gì, anh không nghe rõ.”

Nhưng câu nói của Lương Phong khó lòng mà thành lời được.

Kệ sách trước mặt được bày đầy các loại cúp và bằng khen của anh. Lương Phong không đứng vững, suýt chút nữa là cô đã làm rơi hết cúp của anh rồi.

Cô nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười vừa sảng khoái, vừa càn rỡ.



Lương Phong chắc chắn tối nay mình uống nhiều rồi.

Bởi vì sau đó tuy cô không nhớ rõ nhiều chi tiết, nhưng sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, cô phát hiện người mình rất đau, đến cả xoay người mà cô cũng cảm thấy khó khăn.

Thẩm Di Châu phát hiện cô đã tỉnh lại thì liền thu cánh tay của mình lại rồi kéo cô vào trong lòng.

Giọng nói còn có chút trầm thấp chưa tỉnh ngủ, anh nói xin lỗi với cô: “Ngày hôm qua anh có hơi quá.”

Trong đầu Lương Phong bắt đầu xuất hiện những đoạn phim rời rạc.

Sách vở rơi đầy trên mặt đất, chiếc cúp rớt xuống bên dưới chân của kệ sách…

Cô vẫn nhớ mình đã nhìn anh từ trên cao, ánh đèn sợi đốt sáng rực soi rõ ràng khuôn mặt của anh.

Cảm nhận được nhịp tim của cô ngày càng đập nhanh hơn, Thẩm Di Châu bật cười khanh khách.

Anh hôn xuống đầu vai của cô: “Nhớ rồi sao?”

Mặt Lương Phong đỏ bừng: “Sao em lại…”

Anh nói dối mà không biết ngượng: “Là anh giật dây.”

Cô say đến mức mơ màng, cho nên anh nói cái gì thì chính là cái đó.

Cô biết không?

Có thể nói là cô hoàn toàn không có chút kỹ xảo nào.

Thậm chí có mấy lần suýt chút nữa khiến anh tuyệt tử tuyệt tôn.

Nhưng liệu anh có nói cô đi xuống không?

Làm sao có thể làm thế được chứ?

Trái tim anh đầy đến mức sắp tràn ra ngoài, mà anh thì chỉ biết vuốt ve nó hết lần này đến lần khác.

Muốn xác nhận rằng từng tấc trên người cô vào thời khắc này đều thuộc về anh.

Bành trướng, tham lam, tội ác muốn chiếm làm của riêng, từ tối hôm qua đến bây giờ mỗi phút mỗi giây đều có hiệu lực.

Đến tận giờ phút này cánh tay đang ôm lấy cô của Thẩm Di Châu cũng không chịu buông ra, anh đã nghe được nhịp tim của cô, cho nên anh cũng muốn cô có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

“Em cũng thích, không phải sao?” Anh nở nụ cười trầm thấp.

Lương Phong lập tức đưa tay lên che miệng anh lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng cô phát hiện anh nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, sau đó anh cúi đầu xuống rồi hôn vào lòng bàn tay của cô.

-

Nghỉ ngơi cả một buổi sáng, Lương Phong mới cảm thấy tinh thần trở về một chút.

Hôm qua cô đã đi một chặng đường dài, sau đó lại uống rượu và vận động nhiều trong một đêm, cho nên Lương Phong thật sự không chịu nổi.

Trái lại là Thẩm Di Châu, khi cô nằm ngủ thêm giấc nữa thì anh đã ra khỏi phòng ngủ rồi.

Sắp đến buổi trưa, cuối cùng Lương Phong mới lấy lại được trạng thái như cũ từ trong giấc ngủ sâu, sau đó cô chậm rãi rửa mặt rồi thay quần áo sạch.

Bên trong phòng có mở máy điều hòa không khí giúp không khí ổn định, sau đó Lương Phong mang dép vào rồi đi xuống tầng.

Lúc đến giữa cầu thang, cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là Thẩm Di Châu đang ngồi một mình trên ghế.

Ánh sáng mặt trời chói chang lặng lẽ chiếu xuống người anh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, khi gió thổi qua thì càng làm nổi bật bộ ngực rộng lớn của anh.

Đôi chân của cô không nhịn được mà bước chậm lại, giống như không đành lòng quấy rầy thời khắc yên tĩnh này của anh.

Trong lòng cô có một niềm vui rất nhẹ nhàng nhưng thực sự, cô cảm thấy có lẽ anh thích ở đây với cô.

Nếu không thì tối ngày hôm qua anh sẽ không hào hứng như thế.

Hôn môi ở trước mặt mọi người, đấy không phải là phong cách của Thẩm Di Châu.

Khi ở Florence, anh là một Thẩm Di Châu khác.

Đã bớt đi chút phù phiếm chỉ say mê vàng son khi còn ở thành phố Yến, hơn nữa cũng khiến cô cảm thấy giống như là “Thẩm Di Châu ngày xưa.”

Có lẽ yếu ớt, có lẽ cô đơn, có lẽ vẫn còn chút mong đợi vào tình cảm, có lẽ trong lòng còn chưa xây lên một bức tường cao.

Loại suy nghĩ này càng khiến Lương Phong cảm thấy động lòng không lý do, cũng cảm thấy đau lòng.

Bước chân nhẹ nhàng đi xuống, cô đẩy cửa kính ra và nhìn thấy anh nghiêng đầu, anh cũng đang nhìn sang hướng bên này.

Thẩm Di Châu khẽ cười rồi đưa tay ra kéo cô vào lòng.

“Có lạnh không?” Thẩm Di Châu sờ cánh tay cô rồi hỏi.

Lương Phong lắc đầu một cái, ánh mắt yên lặng nhìn mặt nước ở trước mặt mình.

Giữa trưa không quá lạnh, mặt nước màu xanh bất tận hiện lên ánh vàng lấp lánh.

Cô hỏi: “Chúng ta du lịch có KPI không?”

Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô, sau đó cũng lập tức hiểu rõ ý của cô, anh nói: “Em muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Mỗi năm chúng ta đều có thể đến đây, không vội.”

Lương Phong nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên.

Cô phát hiện không biết anh tìm được cái áo khoác từ đâu mà phủ lên thêm cho cô.

Lương Phong ngẩng đầu lên thì chạm vào đôi môi khô ráo mềm mại của anh.

Cả người cô bị nhiệt độ ở trong lòng anh sưởi ấm đến đỏ ửng lên, thật sự thoải mái đến mức không nói thành lời.

“Thẩm Di Châu.” Cô bỗng gọi tên anh.

Thẩm Di Châu không mặn không nhạt đáp lời cô.

“Anh thích chỗ nào ở Florence nhất?” Lương Phong mở mắt ra, trước khi anh lên tiếng thì cô lại nói thêm: “Nghiêm túc trả lời câu hỏi này cho em.”

Lời vừa đến bên miệng phải nuốt ngược về, anh có mấy phần không hài lòng mà cười rồi hỏi cô: “Khi nào thì anh không nghiêm túc trả lời em?”

Lương Phong vươn tay ra rồi nhẹ nhàng dán sát vào một bên mặt anh.

Giọng nói có chút nghiêm túc: “Anh vẫn luôn không nghiêm túc trả lời câu hỏi của em.”

Thẩm Di Châu nhìn cô rồi cười và nói: “Không phải là anh không nghiêm túc trả lời câu hỏi của em, mà là…”

Bàn tay Lương Phong nhẹ nhàng che miệng anh lại.

Cô không chấp nhận việc anh gây rối để bỏ qua vấn đề này, cho nên cô nói: “Không nói dối chính là cam kết của hai chúng ta. Ông chủ Thẩm đục nước béo cò thế là không được.”

Ánh mắt cô rơi xuống người Thẩm Di Châu rất lâu, cô không chấp nhận câu trả lời đục nước béo cò của anh ngày hôm nay.

Thẩm Di Châu nhìn cô, sau đó anh cũng yên lặng. Một lúc lâu sau anh mới bình tĩnh nói: “Lúc học cấp hai, anh thích đến một quán cà phê để làm bài tập.”

Ngay sau đó Lương Phong cũng bỏ tay xuống rồi hỏi anh: “Vì sao?”

“Bởi vì chỗ đó làm ăn rất tốt, mọi người thường xuyên phải ngồi chung bàn.”

“Bạn học của anh không thích đi uống cà phê với anh sao?”

Thẩm Di Châu chẳng để tâm mà chỉ cười khẽ: “Có lúc anh muốn trải nghiệm cảm giác cùng uống cà phê với một vài người không có mục đích với mình.”

Vì tiền tài nên mới có thể đến bầu bạn với Thẩm Di Châu, nhưng sẽ không xua tan được nỗi cô đơn của anh.

Lương Phong bỗng đứng lên, sau đó cô cầm lấy áo khoác của Thẩm Di Châu trong tay.

“Em cũng muốn đến quán cà phê đó.”

Thẩm Di Châu ngẩn người: “Đã rất lâu rồi anh không đến đó.”

“Vừa khéo lại đến lần nữa.”

“Có lẽ đã đóng cửa rồi.”

“Thế coi như anh đi dạo cùng em đi.”

Thẩm Di Châu không muốn đi, nhưng cũng sẽ không từ chối Lương Phong.

Sau đó anh lái xe đưa Lương Phong ra ngoài.

Cả chặn đường đều là ánh sáng chan hòa, bọn họ lái xe về phía nam dọc theo phố St. Paul, sau đó lại vòng quanh mấy khu phố, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một quán cà phê nhỏ.

“Là chỗ này à?” Vẻ mặt Lương Phong vui vẻ.

Trái lại, vẻ mặt của Thẩm Di Châu vẫn bình tĩnh mà gật đầu: “Là chỗ này.”

“Em nói mà, vẫn chưa đóng.” Sau đó Lương Phong quay đầu lại nhìn anh rồi cười: “Ông chủ Thẩm, xuống xe?”

Ánh mắt Thẩm Di Châu chăm chú nhìn cô, sau đó anh cũng cười theo: “Nghe theo em.”

Sau khi hai người xuống xe thì đi vào trong quán cà phê.

Đây không phải là một chuỗi quán cà phê có tên tuổi, mà trông giống một khu vườn nhỏ nằm sâu trong khu phố hơn.

Ngoài cửa đầy rẫy các loại hoa cỏ xinh đẹp, trong cơn gió mùa đông lạnh này mà cũng không vơi bớt đi chút nào. Trên tấm bảng hiệu bên ngoài cửa dùng tiếng Ý để viết tên quán và menu thức uống.

Lương Phong dừng chân lại rồi hỏi anh tiệm này tên là gì.

Thẩm Di Châu ôm lấy vai cô, vừa đi vào trong vừa nói: “Fate (Định mệnh).”

Khi Lương Phong nghe được tên quán cà phê này thì lập tức cảm thấy kỳ quái, nhưng giây tiếp theo cô bỗng nhiên cảm thấy rất huyền ảo.

“Quán cà phê tên định mệnh à, sao lại có thể đặt tên kỳ quái thế nhỉ?” Lương Phong hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Di Châu nhíu mày: “Vậy em có thể hỏi chủ tiệm một chút.”

Sau khi hai người đi đến trước quầy gọi nước xong thì tìm kiếm một chiếc bàn trong quán nhỏ chật chội này.

Lương Phong chỉ vào một chiếc bàn dành cho bốn người nhưng chưa đầy đủ và hỏi hôm nay anh có muốn ngồi chung một bàn không, nhưng Thẩm Di Châu lại đi thẳng đến một bàn dành cho hai người vừa mới bỏ trống.

Lương Phong nín cười rồi đi vào ngồi.

“Hôm nay ông chủ Thẩm không muốn ngồi chung bàn à?”

Thẩm Di Châu cười lạnh: “Anh tự giữ mình, không chơi threesome.”

Giọng anh không hạ thấp xuống, Lương Phong lập tức bị dọa sợ mà liếc nhìn mọi người xung quanh.

“Em cũng không có nói anh!” Cô nhỏ giọng kháng nghị việc anh không biết kiềm chế bớt lại ở nơi công cộng.

Trong mắt Thẩm Di Châu là ý cười không để tâm đến: “À, thì ra cô Lương không phải có ý này.” Anh biết nhưng vẫn giả vờ.

Lương Phong bị chọc tức đến bật cười, cô chỉ có thể đưa chân ra khẽ đá anh một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn người đến người đi trong quán cà phê này.

Như lời Thẩm Di Châu nói thì quán cà phê này bán rất đắt khách, bởi vì mặt tiền khá nhỏ, cho nên không ít người đều phải ngồi ghép bàn.

Người xa lạ ngồi chung, có lúc khó tránh khỏi phải nói mấy câu.

“Định mệnh.”

Từ này lại lần nữa xuất hiện trong đầu Lương Phong, dù có hay không thì việc ngồi chung cũng là một thời cơ để thay đổi định mệnh.

Ánh mắt của cô lại lần nữa chuyển đến trên người Thẩm Di Châu, anh lười biếng ngồi dựa vào ghế, ngón tay đang chơi đùa với tấm thẻ trên mặt bàn.

Anh đã từng thích ngồi cùng với mọi người ở đây sao, anh có mong đợi một ngày nào đó bởi vì anh gặp được một người xa lạ nào đó mà thay đổi được định mệnh không?

Có thể đó là một người bạn mà anh có thể trò chuyện, có thể đó là một người bạn mà anh có thể hẹn uống cà phê, hoặc có thể đó là một cô gái có thể khiến anh không còn cô đơn nữa.

Anh đã gặp được chưa?

Lương Phong bỗng cảm thấy run sợ.

Cô đang định nói chuyện thì nghe thấy Thẩm Di Châu lạnh nhạt nói: “Chơi trò chơi đi.”

Khi cô nhìn sang thì anh đưa tấm thẻ trong tay đến chính giữa trên mặt bàn.

Là mỗi ngày hỏi một chút của “Quán cà phê định mệnh”, chuyên dùng để tiêu tốn thời gian trong lúc nhàm chán khi đợi thức ăn.

Lương Phong không hiểu tiếng Ý, Thẩm Di Châu dịch cho cô: “Nhắm mắt lại rồi lựa ngẫu nhiên một chữ cái, sau đó dùng chữ này làm chữ cái đầu tiên để miêu tả đối phương.”

“Nhắm mắt lại, bà Thẩm.”

Lương Phong nhắm mắt lại, ngón tay tìm đến tấm thẻ nhỏ kia rồi tùy tiện lấy một cái.

“Chữ B, ba từ.” Thẩm Di Châu nói.

Sau đó anh cũng nhắm hai mắt lại, tấm thẻ trong tay anh xoay tròn mấy vòng rồi rơi xuống ngón trỏ của anh.

Thẩm Di Châu mở hai mắt ra, khi nhìn thấy đầu ngón tay mình chỉ lên chữ kia thì anh liền cười lên.

Lương Phong cũng dở khóc dở cười, sao hôm nay anh và “Chuyện này” lại có duyên thế chứ.

“Ba từ đơn, bắt đầu bằng chữ P.” Anh cố ý tạm dừng một chút, ánh mắt trông rất ngây thơ.

Lương Phong cũng cười thành tiếng: “Anh đừng nói với em anh đang muốn nói Person one, person two, person three!”

Thẩm Di Châu vui vẻ gật đầu: “Nếu như là cụm từ thì chắc chắn anh sẽ nói như thế.”

Lương Phong cười đến mức đưa tay che mắt lại, sau đó cô ném thẻ qua: “Em cũng không khỏe như thế!”

Cà phê nhanh chóng được mang ra, mùi vị thật sự càng thêm nồng nàn. Hạt cà phê được rang vừa phải, uống vào rất đậm đà.

Sau khi hai người uống xong cà phê thì nắm tay nhau rời khỏi quán.

Bởi vì buổi chiều không có lịch trình, cho nên Thẩm Di Châu chỉ dắt tay cô đi dạo không mục đích khắp Florence.

Đi tới đi lui rồi dừng lại một chút, sau đó anh lại đưa cô đi dạo các cửa hàng, hiệu sách và văn phòng phẩm ở gần đó.

Khi đến cửa hàng bán đồ ngọt thì anh cũng đi vào mua một phần mang về.

Lượn qua lượn lại đến tận khi mặt trời lặn thì hai người đi vào một cửa hàng bán hoa.

Lương Phong chọn một bó hoa diên vĩ lớn màu xanh lam, sau đó chủ cửa hàng hỏi Thẩm Di Châu có muốn viết thiệp không.

Thẩm Di Châu nhướn mày rồi nhìn Lương Phong: “Chắc chắn phải viết rồi.”

Lương Phong đứng ở nơi cách đó cũng không gần lắm, cô cũng không nhìn xem thử anh viết cái gì mà cố ý nói: “Em cũng chẳng bảo anh viết.”

Thẩm Di Châu tùy ý dựa vào bên cạnh quầy trong suốt, độ cong trên khóe môi mãi không giảm.

Anh cầm bút lên, vừa viết vừa từ từ thì thầm: “Gửi đến bà xã xinh đẹp nhất thế giới của anh, Lương Phong.”

Bàn tay của anh như rồng bay phượng múa, sau đó anh đóng bút lại rồi bỏ vào trong bó hoa.

Thẩm Di Châu cầm hoa rồi nắm tay Lương Phong trở về bãi đỗ xe, sau đó về thẳng nhà.

Lương Phong có chút đói bụng, nên hai người ăn cơm trước.

Sau khi ăn xong, Thẩm Di Châu đi tắm, còn Lương Phong thì cầm hoa đi về phòng ngủ trước.

Sau khi tháo túi đựng ra thì tấm thẻ kia cũng từ trong bó hoa rơi xuống.

Lúc này Lương Phong mới nhớ đến thì ra còn có tấm thẻ này.

Cô bỏ hoa xuống rồi cúi đầu nhặt tấm thẻ lên đúng lúc Thẩm Di Châu cũng đang cầm quần áo đi ra.

“Thẻ rơi…” Giọng nói của cô bỗng nhiên yên lặng lại ngay khi cô nhặt tấm thẻ kia lên.

Ánh mắt Lương Phong hơi nghi ngờ, cô dùng ngón tay nhặt tấm thẻ lên rồi lật qua lật lại mấy lần.

Sau đó cô ngạc nhiên nhìn Thẩm Di Châu.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Thẩm Di Châu không đi tới chỗ cô, cũng không hỏi gì cả.

Giống như đã biết cô đã nhìn thấy gì, vì thế anh đang đợi.

Ngón tay không tự chủ được mà siết chặt, ánh mắt của Lương Phong lần nữa rơi xuống dòng chữ nho nhỏ trên tấm thẻ.

Cô nhớ đến khi đó bàn tay anh như rồng bay phượng múa, nhớ tới khi đó khóe môi anh khẽ nâng lên.

Hơi thở trở nên rất chậm rãi.

Giọng cũng đi đến chỗ xa hơn.

Vì thế tiếng tim đập lại trở nên đinh tai nhức óc.

Giống như thủy triều bao vây lấy cô.

--- Cô nhìn thấy anh viết:

Passion for whole life (Tất cả đam mê của cuộc sống này)

Privilege for all matters (Tất cả vấn đề đều có sự ngoại lệ)

Priority for all choices (Là ưu tiên cao nhất trong tất cả các sự lựa chọn)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.