Giáo Sư Khải đã từng là biểu tượng của khoa học và nhân văn, nhưng lại rơi vào vực sâu của bóng tối và căm hận. Khi thế giới bên trong ông bị đảo lộn bởi t·hảm k·ịch gia đình, ông dần trở thành một con người khác, một nhân cách d·iệt c·hủng mà khi nhớ lại, ông cảm thấy lạ lẫm và ghê tởm.
Nỗi đau từ c·ái c·hết oan uổng của vợ con, do một gã tài xế xe điên đã tước đoạt khỏi ông tất cả những gì đáng giá trong cuộc sống. Mất mát ấy đè nặng đến mức, một Đỗ Minh Khải từ nhân từ, yêu hòa bình, đã biến thành kẻ m·ưu đ·ồ tận diệt loài người, chỉ để dập tắt nỗi đau không thể nguôi ngoai của mình.
Nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Lê Nhật, người đã phá tan mọi kế hoạch đen tối và ngăn chặn ông ngay trên bờ vực thẳm, thì giờ đây, Trái Đất đã thành đ·ống đ·ổ n·át.
Hình ảnh quá khứ lẫn hiện tại nhập nhòe trong tâm trí Giáo Sư Khải. Giờ đây, trong hình hài của Trần Trung Hiếu, một chàng trai trẻ đầy lý tưởng, những ký ức cay đắng chợt ùa về, khiến ông nghẹn ngào. Đôi vai ông run lên, nước mắt lăn dài, ông nhìn Tiến Sĩ Cường, người bạn đã đồng hành từ những ngày còn là thanh niên với niềm đam mê và hoài bão.
Với giọng nói đầy thống khổ, Giáo Sư Khải thổ lộ:
“Ông bạn già, tôi đã từng lạc lối, đã từng để bản thân trở thành một tội đồ với m·ưu đ·ồ diệt sát tất cả sinh linh… Ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra mình nữa.”
Tiến Sĩ Cường nhìn người bạn lâu năm, trong lòng trĩu nặng với sự cảm thông sâu sắc. Từ lâu, ông đã biết Đỗ Minh Khải không hoàn toàn là kẻ ác. Ông biết rằng sâu thẳm trong con người ông ta vẫn còn đâu đó niềm khao khát sửa chữa lỗi lầm, dù có chôn sâu dưới lớp lớp nỗi đau và tội lỗi.
Tiến Sĩ Cường vỗ vai ông bạn già, ánh mắt kiên định và tha thứ:
“Lê Nhật đã nói cho tôi hiểu tất cả. Ông bạn, đã đến lúc gạt bỏ quá khứ. Sự chuộc lỗi chỉ có thể tìm thấy khi ta đối mặt với hiện tại. Đất nước cần đến tài năng và tâm huyết của ông. Hãy coi lần này là một cơ hội, một lần nữa đứng lên để cứu lấy thời đại tăm tối đang bủa vây.”
Trước những lời khích lệ của người bạn cũ, Giáo Sư Khải ngước nhìn lên, đôi mắt ánh lên một niềm hy vọng le lói. Nhưng ông vẫn không ngừng rơi lệ, có thể thấy rõ sự hối tiếc khôn nguôi trong từng cử chỉ.
Lý Minh đứng cạnh bên, mắt tràn đầy sự kiên quyết và đồng cảm, tiến lên một bước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành:
"Giáo Sư Khải, kiến thức và bản lĩnh khoa học của ông không chỉ là niềm tự hào của chúng tôi mà còn là hy vọng của nhân loại. Ông không chỉ có khả năng cứu lấy những sinh mạng hiện tại, mà còn góp phần xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Xin hãy cho chúng tôi, và cho chính mình, cơ hội để chứng kiến sự vĩ đại của ông lần nữa."
Nghe những lời ấy, Giáo Sư Khải cúi đầu, lòng trĩu nặng với những suy tư đan xen giữa hối hận và khát khao được chuộc lỗi.
Lê Nhật, người hiểu rõ hơn ai hết sự đau khổ trong lòng Giáo Sư Khải, từ từ tiến lại gần. Thông qua Lạc Hồn Thức, hắn đã gần như nhìn thấy toàn bộ ký ức của người giáo sư từng lỗi lầm nhưng vĩ đại này.
Những hình ảnh vụn vỡ về một gia đình hạnh phúc, về nụ cười của vợ con, tất cả đã bị nghiền nát trong khoảnh khắc bi thương ấy. Chỉ cần đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được lý do ông đã lạc lối, đã đánh mất chính mình.
Lê Nhật đặt tay lên vai của Trung Hiếu, như truyền vào đó chút sức mạnh, chút an ủi và chút niềm tin:
“Giáo Sư Khải, hiện tại ông không chỉ tồn tại với dạng ký thác. Tôi cảm nhận được, chàng trai trẻ Trung Hiếu này thề c·hết để mang trở lại một khối óc vĩ đại, phục vụ cho đất nước. Ông nhất định không được bi lụy, không được lãng phí sự hy sinh của cậu ấy.”
Lời nói của Lê Nhật, tuy ngắn gọn, nhưng tựa như một ngọn lửa thắp sáng sâu thẳm trong tâm hồn Giáo Sư Khải, đánh thức niềm tin đã lụi tàn từ lâu. Ông bất chợt ngừng rơi lệ, lòng trĩu nặng cảm giác trách nhiệm như được khuấy động mạnh mẽ. Đối với ông, người đã từng lạc lối, không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi sợ phụ lòng kỳ vọng và hy sinh của những người tin tưởng mình.
Lúc này, dường như cả Giáo Sư Khải lẫn Trần Trung Hiếu cùng đồng thanh lên tiếng, tràn đầy quyết tâm:
"Mọi người, tôi nguyện sẽ cống hiến hết sức mình. Tận lực đến hơi thở cuối cùng, đưa đất nước đi qua thời đại khắc nghiệt này."
“Tốt, như vậy mới đúng chứ!”
Tiến Sĩ Cường bật cười lớn, giọng nói lộ rõ niềm vui và sự hân hoan chưa từng có. Được đứng cạnh người bạn cũ, người từng cùng ông trải qua bao thử thách từ thuở niên thiếu, đối với Tiến Sĩ Cường, đó là mỹ vị không gì sánh bằng. Cảm giác ấy không chỉ là niềm vui hội ngộ mà còn là niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của tình bạn và tinh thần đồng đội.
Lê Nhật và Lý Minh nhìn nhau, cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề khúc mắc, cả hai đều hiểu, vực dậy ý chí của Giáo Sư Khải chính là một bước vô cùng quan trọng.
Con người rất kỳ lạ, một khi thiếu đi ý chí, dù có đại tài bao nhiêu chỉ như những hạt cát vàng lẫn lộn trong bùn lầy không thể tỏa sáng. Ngược lại, chỉ cần thông suốt tư tưởng, mục tiêu được đặt ra cụ thể rõ ràng, vậy chính là cá chép hóa rồng, làm gì cũng sẽ mau chóng gọn gàng, hiệu quả phải lấy cấp số nhân để tính.
Người thường đã là như vậy, đối với một thiên tài khoa học như Giáo Sư Khải hẳn là còn phải tính theo bội số không tưởng. Sự trở lại này của ông ấy, khiến cho Lê Nhật tạm thời có thể giao phó hoàn toàn nỗi lo của đất nước, để tập trung cho Vị Diện Chi Chiến sắp đến.
Đêm ấy, Lê Nhật ngồi tĩnh tọa, chìm trong trạng thái thiền định sâu lắng để cảm nhận mọi biến đổi bên trong cơ thể mình. Hắn tập trung điều khiển Hồn Lực, khơi dậy sức mạnh tiềm tàng, và trong đầu không ngừng diễn luyện các trận chiến giả tưởng.
Hồn Lực mạnh mẽ cho phép hắn tạo ra hàng loạt tình huống chiến đấu trong tâm trí một cách linh hoạt, thậm chí còn sống động hơn thực tế.
Với tư cách là một Tân Nhân Loại Hậu Kỳ, Lê Nhật hiểu rằng tiềm năng của Mạnh Đạt và Trung Hiếu vượt xa những gì họ đã thể hiện ở trận diễu binh. Thực lực thật sự của họ còn chưa được khai phá hoàn toàn. Họ vừa tiếp nhận sức mạnh, nên mới chỉ sử dụng được một phần nhỏ khả năng của mình.
Đánh giá chính xác của Lê Nhật cho thấy, khi hoàn toàn làm chủ được năng lực, sức mạnh của họ sẽ không kém cạnh một cường giả Hồn Hải cảnh.
Trong thế giới diễn luyện bên trong đầu, Lê Nhật đã sắp xếp một trận đấu ảo giữa Mạnh Đạt và Trung Hiếu với Kalak và Baidu, hai gã cường giả Hồn Hải cảnh hiện đang là tù binh. Những kẻ này, dù đang là vật thí nghiệm cho các nghiên cứu của Adilene, vẫn là những chiến binh mạnh mẽ, đầy bản năng và hiểm độc.
Dựa trên tất cả những gì đã chứng kiến từ họ, Lê Nhật giả định thực lực của Mạnh Đạt và Trung Hiếu trong tình huống đối đầu trực tiếp với Kalak và Baidu. Hắn thận trọng tính toán, ước lượng từng động tác, từng chiêu thức phản công, từng thế mạnh và điểm yếu. Trong diễn luyện, những cú v·a c·hạm tưởng chừng chỉ tồn tại trong tâm trí lại sống động như thực, khi Hồn Lực của Lê Nhật tái hiện từng chi tiết trong trận chiến giả tưởng.
Mặc dù không có hồn lực nhưng chỉ với năng lượng tế bào từ lượng virus SIN thần kỳ, Mạnh Đạt và Trung Hiếu dễ dàng đánh ngang tay với Hồn Hải cảnh liền mấy trăm hiệp.
Lê Nhật kinh ngạc thì thầm:
“Chỉ là sức mạnh thể chất, cơ thể ở mức độ này cũng quá biến thái rồi. SIN thật sự là gì, lại có thể biến một thân xác con người trở thành v·ũ k·hí siêu hạng như vậy? Hừ, nhất định phải tìm hiểu được, đây chính là chìa khóa khuếch đại tổng lực lượng.”
Lê Nhật lại bắt đầu chuyển hướng sang Xích Hồn, thực lực Hồn Tông của hắn chính là từ Xích Hồn mà ra. Từ khi thức tỉnh, nó chỉ nói đúng một câu muốn chiếm lấy Xích Kiếm, rồi lại ôm kiếm mà ngủ, từ đó đến giờ vẫn chưa nói thêm lời nào.
Lê Nhật dùng thần thức liên lạc:
“Đừng thấy ta dễ dãi với ngươi thì lên mặt. Xích Hồn, khôn hồn thì mau tỉnh lại, một khi chọc giận ta, ngươi biết hậu quả sẽ thế nào rồi.”
Sợi xích đỏ rực vốn đang yên tĩnh, lại kéo dài ra khỏi tay của Lê Nhật, nó tự xoắn vào nhau, hình thành một thân thể tựa như nhân loại nhưng lại có thêm một thanh kiếm từ mi tâm tồn tại ở đó.
Lần đầu tiên Lê Nhật cảm nhận sự thoải mái khi Xích Hồn rời khỏi cơ thể hắn, dù bất ngờ nhưng hắn vẫn bình thường nói:
“Đây là gì?”
Xích Hồn hiện lên một đôi mắt đỏ lập lòe, nó nhìn cơ thể của bản thân, lại nhìn Lê Nhật mà nói:
“Đây chính là Xích Thể của ta, trạng thái này tồn tại cho phép ta tách rời khỏi ngươi.”
“Còn nó thì sao?”
Lê Nhật hỏi, tay chỉ về phía mi tâm của Xích Hồn, nơi Xích Kiếm đang đính chặt ở đó, mũi kiếm quay ngược lên trên.
“Xích Kiếm và ta vốn là một thể, nó đã đánh thức Xích Thể trong ta. Dù vậy, hiện tại nó đã hư hại nhiều, muốn thật sự trở lại trạng thái toàn thịnh là không thể.”
Xích Hồn từ từ giải thích, tạo cho Lê Nhật một cảm giác thâm sâu khó dò.
Lê Nhật vẫn cảm nhận thấy sự liên kết linh hồn đã quá chặt chẽ giữa hắn và Xích Hồn, điều đó không bị thay đổi kể cả khi Xích Hồn biến đổi thành bộ dạng này.
“Xem ra, Xích Kiếm này không đơn giản.” Lê Nhật nói, ánh mắt và cả Hồn Lực đồng thời huy động cảm nhận Xích Thể. “Nhưng ta vẫn không thấy một chút sự thăng tiến sức mạnh nào của ngươi cả.”
“Đây không phải vấn đề sức mạnh.” Xích Hồn cười lớn nói, giọng cười như thâm sâu truyền đến. “Xích Thể mang lại cho ta những khả năng mới, từ từ ngươi sẽ rõ. Với lại, đây vẫn chưa phải là hình thái cuối cùng của ta. Nếu tìm được Xích Tâm, vậy thì chính là đột phá cảnh giới Hồn Tông, một lần nữa trở lại thực lực Hồn Linh.”
“Hồn Linh?” Lê Nhật cảm thán hỏi, dù đã được chia sẻ ký ức của Xích Hồn, hắn vẫn còn nhiều cái chưa biết, đặc biệt là sau khi Xích Hồn thức tỉnh thêm những ký ức mới. “Ngươi còn có thể thăng cấp đến mức độ đó, vũ trụ này chẳng phải Hồn Tông đã là chiến lực cao nhất rồi sao?”
“Vũ trụ này quá nhỏ bé, Hồn Linh khi xưa đã kéo nhau thăng tiến cả rồi. Hẳn là giờ này đều ở vị diện nhị cấp.” Xích Hồn quét mắt, tạo ra từng cái dao động Hồn Lực nhẹ nhàng mà nói, động tác của nó chậm rãi diễn luyện một thứ gì đó. “Lê Nhật, ta truyền cho ngươi một bộ quyền pháp, gọi là Xích Lôi Bạo. Chú tâm học lấy!”
“Còn có chỗ tốt này?”
Lê Nhật mừng rỡ thốt lên, ánh mắt hắn nhắm nghiền, mọi diễn biến vừa rồi đều xảy ra bên trong thế giới ý thức của hắn.