Môn Thần

Chương 157: Tá Đao Sát Nhân Kế



Chương 155: Tá Đao Sát Nhân Kế

UNION - khối thịnh vượng chung nhân loại vừa thành lập chỉ hơn một năm, đang đứng trước hàng loạt sức ép khổng lồ đến từ ngoài vũ trụ.

Trong phòng họp tối mật ở Hà Nội, ánh sáng mờ ảo từ các màn hình cuộc gọi ảo tỏa ra, chiếu lên khuôn mặt của Lý Minh, khiến từng đường nét suy tư của hắn càng thêm sắc nét.

Trước mặt hắn là những màn hình cuộc gọi ảo to lớn như từng khung cửa sổ vây quanh. Dễ dàng nhận ra Tướng Hank, Rohan và Hà Trí, tất cả như im lặng chờ đợi.

Bởi vì vẫn còn một màn hình ảo nữa đang ở chế độ chờ kết nối, từng hồi chuông reo lên inh ỏi nhưng phải đến một lúc sau người đó mới nhận cuộc gọi.

“Lý Minh người anh em. Lâu quá không gặp.”

Tiếng nói của Trần Cận Nam vang lên, rót vào không gian phòng họp một sự khinh khỉnh lộ rõ, pha chút chế giễu thầm kín, như thể sự nghiêm trọng của cuộc họp chẳng hề đáng bận tâm.

Vẻ mặt giảo hoạt của hắn, hiện ra sau chiếc mặt nạ cơ khí hình đầu lâu, lộ rõ từng đường nét của khuôn mặt ngạo mạn. Đôi mắt sắc lẹm của hắn liếc qua từng lãnh đạo với một sự bất kính ngầm, như thể đang thách thức tất cả những người có mặt.

Lý Minh không tỏ chút phản ứng, mặt vẫn lạnh như tiền, từng lời nói cất lên sắc lạnh và thẳng thắn:

"Trần Cận Nam, chúng ta có thể nói chuyện riêng sau. Tình hình hiện tại không cho phép bất cứ ai lãng phí thời gian."

Trần Cận Nam cười nhếch mép, đôi mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Lý Minh, như thể thử thách sự kiên nhẫn của hắn.

“Tốt thôi, các người mưu tài đại lược. Trần Cận Nam ta ngồi nghe là được rồi.”



Trần Cận Nam nói, ngả người ra sau với thái độ hờ hững, như thể chẳng bận tâm đến cuộc chiến mà cả khối UNION đang dốc sức đối phó.

Sự xuất hiện của Trần Cận Nam làm bầu không khí trong phòng họp càng thêm nặng nề. Những ánh mắt của các lãnh đạo đều đổ dồn về phía hắn, vừa cảnh giác, vừa thận trọng.

Tướng Hank nhướn mày, đôi mắt lóe lên tia phẫn nộ ẩn giấu khi nhìn thấy thái độ thiếu nghiêm túc của Trần Cận Nam. Rohan chỉ khẽ nhếch khóe môi, mắt không giấu nổi vẻ khinh miệt, còn Hà Trí thì nhíu mày, lặng lẽ quan sát kẻ ngạo mạn này với vẻ chán ghét kín đáo.

Cuộc họp tiếp tục, nhưng không khí đã thay đổi. Với kẻ nguy hiểm và khôn ngoan như Trần Cận Nam tham gia, mọi lời nói giờ đây đều phải cẩn trọng, vì chỉ một phút lơ là, hắn có thể biến mọi kế hoạch thành công cụ cho mục đích riêng của mình.

Không một ai trong phòng họp lộ ra sự khó chịu, dù thái độ của Trần Cận Nam rõ ràng có thể khiến người khác mất kiên nhẫn. Đám người ngồi đây đều là những chính trị gia và chiến lược gia lão luyện, đã quen với sự kiềm chế và che giấu cảm xúc. Chính lúc đó, Tướng Hank lên tiếng, giọng nói chắc nịch và đầy kiên quyết:

"Nạn Thanh Vân còn chưa xong, giờ đã đến vấn đề của Vệ Binh. Lý Minh đã gửi đoạn ghi hình, chắc mọi người đã xem qua. Vệ Binh dưới danh nghĩa bảo vệ hòa bình, nhưng thực chất hành động của chúng chính là xâm lược ngầm, thâu tóm từng vùng đất và từng tổ chức."

Lời của Tướng Hank như một cú đấm vào bầu không khí đang lắng đọng. Vệ Binh, tổ chức nổi danh với mục tiêu hòa bình, nhưng những hành động của chúng tại nhiều khu vực đã chứng minh điều ngược lại, đặc biệt là sự kiện gần đây ở Hoàng Sa.

Hà Trí gật gù, tiếp lời Tướng Hank mà nói đó:

"Sự việc tại Hoàng Sa chẳng khác nào giọt nước tràn ly. Không thể trách Sư đoàn trưởng hay các binh sĩ Việt Nam khi họ hành động như vậy. Với thái độ hống hách của Vệ Binh, việc khai chiến toàn diện chỉ là vấn đề thời gian. Đây chính là lý do UNION được thành lập, để đối phó với những hiểm họa như thế này."

Cả phòng họp chìm trong căng thẳng. Sự thật đã quá rõ ràng, Vệ Binh không còn là một tổ chức hòa bình thuần túy. Chúng đã trở thành một thế lực t·ấn c·ông trực tiếp vào nền độc lập của các căn cứ, một mối đe dọa nguy hiểm nằm ngay trong lòng UNION.

Nhưng trong bầu không khí nặng nề đó, nụ cười hời hợt của Trần Cận Nam lại càng làm cho tình hình thêm phần quái dị, như thể hắn tìm thấy niềm vui nào đó trong viễn cảnh hỗn loạn này.

Rohan không để tâm đến thái độ của Trần Cận Nam mà tiếp tục bàn về vấn đề chiến lược:



"Lực lượng phòng vệ không gian của chúng ta quá yếu so với Vệ Binh. Họ có kinh nghiệm dày dạn trong chiến đấu ngoài không gian, trong khi UNION còn non trẻ và thiếu kinh nghiệm ở mặt trận này. Để tạo lợi thế, có lẽ chúng ta buộc phải chuyển chiến trường xuống mặt đất, nơi chúng ta có thể tận dụng địa hình và cơ sở hạ tầng phòng thủ."

Lý Minh lắng nghe, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bản đồ chiến lược trên màn hình trước mặt. Hắn gật đầu, rồi nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang đầy sự thuyết phục:

"Rohan nói đúng. Đưa chiến sự xuống mặt đất có lợi thế nhất định cho UNION. Nhưng Vệ Binh chắc chắn đã biết điều này và chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta cần lợi dụng điểm này, dùng nó làm mồi nhử… giăng một cái bẫy ngoài không gian."

Ý tưởng này khiến tất cả những người trong phòng họp chững lại trong vài giây. Một kế hoạch táo bạo, UNION sẽ không phòng thủ bị động mà chủ động tạo ra một cái bẫy, buộc Vệ Binh lộ sơ hở. Một cái bẫy trong không gian sẽ đòi hỏi một lượng tài nguyên và sự hợp tác toàn diện giữa các căn cứ, nhưng nếu thành công, có thể sẽ làm thay đổi hoàn toàn cục diện cuộc chiến.

Sự quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt của các thành viên UNION. Họ hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc chiến nhằm bảo vệ nền độc lập của mỗi quốc gia mà còn là một trận chiến sống còn của nhân loại. Trần Cận Nam, nãy giờ im lặng, chợt bật cười, giọng cười đầy vẻ mỉa mai:

"Một kế hoạch tuyệt vời. Nhưng liệu các vị có chắc mình đang chơi với bầy sói hay tự biến thành con mồi? Cứ tự tin đi.”

Trần Cận Nam lại quay sang Lý Minh, nói tiếp:

“Ồ, Lý Minh người anh em. Nói thì hay lắm ấy, tổ cha nó! Bằng cách nào?”

Không khí trong phòng họp trở nên đặc quánh khi tất cả ánh mắt đều dồn về phía Lý Minh. Dù Trần Cận Nam vẫn giữ vẻ bỡn cợt như cũ, lời hắn vừa nói lại chạm trúng nỗi băn khoăn ẩn sâu trong mỗi người. Lý Minh bình thản đáp lời, giọng hắn trầm, nhưng chắc chắn như thể đã nghiền ngẫm kế hoạch này từ lâu:

"Công nghệ tàu không gian của Vệ Binh, chúng tôi đã có những phân tích kỹ lưỡng. Những chiếc tàu ấy gần như bất khả x·âm p·hạm với lớp giáp dày và khả năng tạo khiên năng lượng. Tấn công trực diện là không thể, trừ khi có một lực lượng đối địch tương đương để làm chúng tiêu hao đến mức yếu ớt."



Hắn dừng lại đôi chút, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng họp như cân nhắc điều gì. Sự im lặng bao trùm khi mọi người nín thở chờ đợi. Rohan là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng, vẻ mặt như vừa chợt hiểu ra:

"Lý Minh, anh đang ám chỉ… Thanh Vân? Anh muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa chúng và Vệ Binh để cả hai phải đối đầu sao? Nhưng Thanh Vân không phải dễ bị kéo vào chuyện này đâu."

Lý Minh nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt trở nên sắc bén:

"Chúng ta không cần phải hợp tác với Thanh Vân. Vệ Binh vốn nổi bật và kiêu ngạo, điều chúng ta cần là cải trang một đội đặc nhiệm thành lực lượng của Vệ Binh và gây hấn với Thanh Vân. Lợi dụng tính hiếu chiến và háo thắng của chúng, chúng ta chỉ cần khơi mào một chút. Khi cuộc chiến giữa hai bên bùng nổ, chúng ta sẽ chờ đợi và đánh úp khi thời điểm đến."

Hà Trí nghe vậy, không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn thán phục:

"Một kế tá đao s·át n·hân hoàn hảo! Nhưng, liệu Vệ Binh có thật sự ngông cuồng mà rơi vào cái bẫy này không? Và Thanh Vân có đủ mù quáng để đáp trả ngay lập tức?"

Tướng Hank trầm ngâm rồi gật đầu, giọng nói chắc chắn vang lên:

"Có khả năng. Vệ Binh luôn kiêu ngạo, chúng tin vào sức mạnh của mình tuyệt đối. Còn Thanh Vân, thực chất chỉ quan tâm đến việc bảo vệ nguồn tài nguyên khổng lồ mà chúng sở hữu. Đôi bên đều có những điểm yếu, và chỉ cần khơi gợi đúng lúc, chúng sẽ chẳng ngần ngại lao vào cuộc chiến."

Những ánh mắt trong phòng họp bừng lên sự quyết tâm. Đây không chỉ là một mưu kế thông thường mà còn là phép thử về lòng kiên nhẫn và ý chí của họ. Khi Lý Minh trình bày xong, mọi người đều hiểu rằng không còn đường lui nào nữa, nếu muốn bảo vệ Việt Nam và UNION, họ buộc phải trở thành những kẻ dẫn dắt cả hai thế lực vào cuộc c·hiến t·ranh tiêu hao này.

Cuộc thảo luận tiếp tục, giờ chỉ còn bốn người chăm chú vào từng chi tiết của kế hoạch. Trong khi đó, Trần Cận Nam vẫn giữ vẻ dửng dưng, ánh mắt sắc lẹm dõi theo cuộc trao đổi như kẻ đứng ngoài cuộc. Thái độ đó khiến những người khác có chút băn khoăn, nhưng không một ai dám lơ là kế hoạch đang được xây dựng.

Từng chi tiết nhỏ nhất về đội cải trang, phương thức khiêu khích và lộ trình rút lui được bàn bạc cẩn thận. Mỗi hành động đều có một mục đích duy nhất. Khiến hai phe Vệ Binh và Thanh Vân tin rằng họ đang đối đầu nhau thực sự. Kế hoạch táo bạo này sẽ là một đòn cân não, một cuộc chiến khôn ngoan không phụ thuộc vào quân số mà vào chiến thuật.

Trước khi kết thúc cuộc họp, Lý Minh nhìn một lượt những gương mặt quyết tâm trong phòng, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên định:

"Chúng ta không cần phải thắng trong từng trận đánh. Chúng ta chỉ cần khiến Vệ Binh và Thanh Vân hiểu rằng, muốn xâm chiếm mảnh đất này không phải là chuyện dễ dàng. Nếu chúng ta có thể cho chúng thấy sự đoàn kết và kiên cường của UNION, chúng sẽ phải e dè. Đó đã là thành công một nửa."

Không ai nói thêm gì, nhưng ánh mắt họ đã ngầm khẳng định sự đồng lòng. Thoáng hiện trong căn phòng tối là ánh mắt sắc lẹm của Trần Cận Nam.

Mặc dù hắn không tham gia vào cuộc bàn luận sâu, nhưng cũng không ai trong số những người ở đây đánh giá thấp khả năng và tầm ảnh hưởng của hắn. Trần Cận Nam đã lựa chọn giữ im lặng, nhưng sự im lặng của hắn cũng như một lưỡi dao ngầm, sẵn sàng xé toạc bất cứ điểm yếu nào mà UNION có thể để lộ ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.