Trình Thư Nặc nghe Lâm Yến nói thế thì tin tưởng hơn một chút, cô khẽ mỉm cười cúi đầu, xách làn váy cưới ở trước lên, “Ôi…hình như em béo lên rồi.”
Cô méo miệng, có chút buồn rầu.
Lâm Yến kéo Trình Thư Nặc lại gần mình hơn một chút, rồi để tay lên eo Trình Thư Nặc, khẽ ôm cô vào lòng, “Béo tốt mà, ôm thoải mái.”
Trình Thư Nặc có chút bất ngờ, “Anh thích béo à?”
Vẻ mặt Lâm Yến thản nhiên, giọng điệu trong trẻo, “Anh chỉ thích em.”
Trình Thư Nặc khẽ nở nụ cười, nghe thấy người yêu nói một câu như vậy, cô cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng.
Hai người đứng trước gương toàn thân, Trình Thư Nặc sửa lại cà vạt cho anh, “Anh mặc bộ này nhìn cũng đẹp lắm.”
Lâm Yến không nói gì, đáy mắt cũng không giấu nổi nét dịu dàng tràn ngập.
Trình Thư Nặc sửa lại cà vạt cho Lâm Yến xong, đang chuẩn bị rút tay về thì Lâm Yến lại thuận thế bắt lấy cổ tay cô, rồi kéo tay phải của cô đến nách mình.
Lâm Yến nắm tay Trình Thư Nặc xoay người, đối mặt với gương toàn thân.
Tấm gương phản chiếu một đôi nam nữ, âu phục đen, váy cưới trắng.
Mặt mày người phụ nữ dịu dàng, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ tươi cười, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền thấp thoáng.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt hơn chút, đường nét khuôn mặt hơi lạnh lẽo, nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại ngập tràn nhu tình mật ý.
Hai người im lặng đứng một lúc, nhìn nhau trong gương.
Trình Thư Nặc phá vỡ sự tĩnh lặng trước, khóe môi cô hơi nhếch lên, cuối cùng vẫn cảm thán, “Chồng em đẹp trai thật đấy.”
Lâm Yến nhìn đôi mắt cong cong trong gương, anh hơi nhếch môi, cúi đầu “Ừ” một tiếng xem như trả lời.
Trình Thư Nặc thấy phản ứng của anh có chút thản nhiên thì dùng tay chọc nhẹ sườn anh một cái, “Khen anh đẹp trai mà còn không được nữa hả?”
Lâm Yến giữ chặt Trình Thư Nặc, anh thoáng cụp mắt, nói nghiêm túc: “Anh thích em khen cái khác, ngoại hình sẽ thay đổi, anh sợ anh già rồi thì em sẽ không thích nữa.”
Trình Thư Nặc suy nghĩ, rồi cô nói: “Anh còn lo chuyện này nữa à?”
Lâm Yến lại ngước mắt lên, nhìn cô vợ trong gương, anh gật đầu: “Sợ bản thân biến thành một ông già khọm khẹm ấy mà.”
Đuôi mày Trình Thư Nặc nhướng lên, buồn cười nói: “Chờ anh biến thành ông già thì em cũng là bà già rồi, có gì mà phải lo chứ?”
Lâm Yến không đồng ý lắm, nhưng cũng mỉm cười, “Cái đấy thì khác, anh là ông già khọm khẹm, còn em ấy à, cho dù thành bà già thì cũng vẫn sẽ rất đẹp.”
Đáy mắt Trình Thư Nặc xuất hiện nét cười, ngoài miệng lại không nhịn được bôi bác, “Nói năng ngọt xớt, học ai đấy?”
Lâm Yến trả lời một nẻo: “Em không vui à?”
Trình Thư Nặc lườm một cái, nghiêng đầu nói: “Cũng được, vẫn có không gian để tiến bộ.”
Lâm Yến quay đầu nhìn về phía Trình Thư Nặc, nét tươi cười nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn, “Thế thì anh tiếp tục cố gắng vậy.”
Trình Thư Nặc khẽ gật đầu, nhân lúc Lâm Yến không để ý thì nhanh chóng hôn lên môi anh một cái rồi nhanh chóng rút lui.
Lâm Yến phản ứng mau, trực tiếp giữ cằm Trình Thư Nặc, không để cô lẩn quá xa, “Thẹn thùng như thế làm gì?”
Trình Thư Nặc bị buộc phải đối mặt với Lâm Yến, cô nỉ non: “Đây là bên ngoài mà.”
Lí do của cô chính đáng, những rõ là Lâm Yến không quá hài lòng với nụ hôn lướt qua như vậy, “Bên ngoài thì sao chứ? Chúng ta là vợ chồng mà.”
Anh nói xong thì cúi đầu hôn cô.
Trình Thư Nặc trốn không thoát, tay phải đè ngực anh lại.
Trái lại Lâm Yến rời khỏi rất nhanh, má hai người cách nhau mấy cm, anh mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trình Thư Nặc có chút ngại ngùng, “Sẽ bị người…ưm…”
Cô mới nói mấy chữ đầu thì Lâm Yến lại hôn lên, anh nói trầm thấp: “Nhìn thấy thì sao? Nói thử xem.”
Trình Thư Nặc không nói nên lời, hai tay để ngang giữa hai người, thoáng đẩy anh ra.
Lâm Yến thấy cô chống cự thì trực tiếp siết lấy eo cô không cho cô nhúc nhích. Giống như lần trước, Lâm Yến không quá đáng, rất nhanh thì anh đã buông cô ra, thoáng đè lên khóe môi cô.
Ngực Trình Thư Nặc hơi phập phồng, giọng cô hơi hổn hển, “Bị nhìn thấy thì không tốt mà, để người ta xem cảnh HD miễn phí…”
Cô mới chỉ nói một nửa thì cánh môi của Lâm Yến lại đè lên, quấn quít với cô, nương lúc cô nói thì đầu lưỡi đi vào, trao cô một hôn sâu.
Lại bị buông ra, khuôn mặt Trình Thư Nặc đỏ bừng, cô hơi giận dữ nhìn Lâm Yến.
Mặt mày Lâm Yến vẫn bình thản như cũ, nơi khóe miệng lại là nụ cười bất hảo, “Miễn phí cái gì? Cho người khác xem phim người lớn miễn phí ấy hả?”
Lần này Trình Thư Nặc đã khôn ra, biết chỉ cần cô mở miệng nói thì chắc chắn Lâm Yến sẽ không để cô nói hết mà bá đạo hôn lên.
Vì thế với câu hỏi của Lâm Yến, cô sáng suốt giữ im lặng.
Dường như Lâm Yến đã đoán được, thấy Trình Thư Nặc không nói gì, nét cười cuốn qua đáy mắt anh, “Không nói gì à? Thế thì anh tới đây.”
Trình Thư Nặc sửng sốt.
Lâm Yến quả nhiên hôn lên, khác với mấy lần trước, lần này dịu dàng hơn nhiều, anh miêu tả dáng môi cô từng chút một, đầu lưỡi lại lướt qua hàm răng cô, rồi lại từ từ xâm nhập, quấn quít nhảy múa cùng cô.
Điều Trình Thư Nặc không chịu nổi nhất là một Lâm Yến như vậy. Anh ngang ngược vô lí thì cô còn có thể cáu kỉnh, nhưng nếu anh dịu dàng quan tâm thì cô chỉ có thể cúi đầu nghe theo.
Chỉ là một nụ hôn, mà cô như bị câu đi bảy hồn sáu phách.
Cho dù hai người đã sớm có sự tiếp xúc thân mật hơn, nhưng Trình Thư Nặc vẫn đắm chìm trong nụ hôn của Lâm Yến.
Có lẽ đây chính là yêu, tình yêu mà cô dành cho Lâm Yến chưa từng bị thời gian hay khoảng cách làm cho phai nhạt, mà lại giống như bát rượu, càng ngày càng nồng hơn.
Nghĩ như vậy, Trình Thư Nặc vô thức dựa vào người Lâm Yến, lễ phục dán lên áo vest của anh, cánh tay dùng sức túm áo anh.
Cánh tay của Lâm Yến vòng qua eo cô, hôn sâu, anh có chút loạn nhịp.
Lễ phục là kiểu bó sát người, ôm lấy đường cong mượt mà, lòng bàn tay của anh càng ngày càng nóng lên, bàn tay không nhịn được dịch xuống, anh có chút xấu xa, thấy người trong lòng càng ngày càng mềm mại, Lâm Yến cúi đầu cười, “Vợ à, ôm chặt thật đấy.”
Anh được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Trình Thư Nặc muốn đánh anh, tất nhiên cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Hai người hôn đến mức khó chia lìa trước tấm gương toàn thân, cho đến khi có một giọng nữ nhịn cười chen vào: “À ừm…Thưa bà Lâm, bà có còn thử hai bộ còn lại không ạ?”
Có lẽ là hình ảnh quá ướt át, giọng điệu của cô gái nói chuyện cũng mang chút mập mờ.
Trình Thư Nặc cảm thấy mất hết mặt mũi, ước gì Lâm Yến mau chóng buông cô ra, nhưng Lâm Yến thật sự rất ghét. Dù bị người bắt quả tang tại chỗ, anh cũng không hoảng không gấp mà chậm rãi nhả môi cô ra.
Tai Trình Thư Nặc đỏ lên, Lâm Yến vẫn còn tâm trạng giơ tay lau vết son bị lem ra khóe miệng cho cô, “Màu này đẹp lắm.
Trình Thư Nặc: “…”
Nhân viên bán hàng thấy đôi vợ chồng trẻ vẫn còn dính lấy nhau thì đành phải lịch sự nhắc nhở thêm một lần nữa: “Thưa bà Lâm, bà có thử lễ phục nữa không ạ?”
Bà Lâm thật sự là không còn mặt mũi nào mà gặp người ta, không cần nhìn thì cô cũng biết bản thân chắc chắn đã đỏ hết cả mặt lên rồi, mắt cũng nhìn xuống.
Vì thế cô dứt khoát không nói gì luôn mà vùi mặt vào ngực Lâm Yến, lừa mình dối người trốn đi.
Lâm Yến bị hành động của cô vợ chọc cho cúi đầu bật cười. Anh cúi xuống lại gần tai cô, nói với giọng nặng nề: “Vợ à, người ta hỏi em có muốn thử lễ phục nữa không kìa?”
Trình Thư Nặc khẽ gật đầu trong lòng Lâm Yến, lẩm bẩm, “Muốn…” Đúng là cô không còn mặt mũi gặp người ta, nhưng đúng là vẫn muốn thử đồ.
Lâm Yến hiểu rõ gật đầu, anh ngẩng đầu lên, nhìn nhân viên bán hàng cách đó mấy bước, khẽ cười trả lời: “Muốn thử.”
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt nhân viên bán hàng cũng rất xán lạn, “Vậy thì tôi đưa bà Lâm tới phòng thử đồ để thay quần áo nhé ạ?”
Lâm Yến không nhìn cô ấy, và cũng nói với giọng không được xía vào, “Cô đưa đồ tới đây, tôi sẽ mặc giúp cô ấy.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt, thấy thái độ của khách hàng kiên quyết thì không dám nói gì, đi giày cao gót lùi ra bên ngoài phòng.
Hồi nãy Trình Thư Nặc chỉ lo thẹn thùng, lúc này khi bị Lâm Yến ngăn trong phòng thử đồ, ngón tay hơi lạnh của người đàn ông để sau lưng cô thì cô mới tỉnh táo lại.
Cô chợt ngước mắt lên nhìn Lâm Yến, “Anh làm gì thế?”
Lâm Yến đã chạm đến khóa kéo lễ phục của cô, khẽ kéo xuống, “Thay đồ giúp em.”
Vốn là lễ phục trễ vai, cái khóa sau lưng lỏng ra, phần vải trên ngực rớt xuống, Trình Thư Nặc nhanh chóng giơ tay che ngực, “Anh…lại định làm gì thế?”
Lâm Yến nhướng mày, nở nụ cười tao nhã, “Chẳng phải em muốn thử váy cưới ư? Anh giúp em.”
Trình Thư Nặc ôm ngực, lùi ra sau, “Em tự làm.”
Lâm Yến bước từng bước lại gần, một lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người, anh giơ tay để lên cổ tay Trình Thư Nặc, gỡ cái tay đang che trước ngực của cô ra.
Miếng vải trước ngực không bị ngăn lại bèn trượt xuống theo đường cong cơ thể, chồng chất thành một nắm bên chân.
Lâm Yến quan sát Trình Thư Nặc một cách tỉ mỉ từ đầu đến chân, có lẽ là vì mặc váy cưới nên nội y mà cô mặc rất đặc biệt, chỉ che lấp những bộ phận mấu chốt, thoạt nhìn như không mặc gì.
Lâm Yến khẽ cười, vẻ mặt có phần nghiền ngẫm, “Sao lại không mặc nội y thế?” Anh thoáng ngừng, rồi có chút đăm chiêu hỏi: “Quyến rũ ai vậy? Anh à?”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc thật sự không ngờ được là Lâm Yến lại vô liêm sỉ như thế, cô che ngực, phụng phịu nói, “Anh mới là người không mặc nội y ấy! Đi ra ngoài đi!”
Lâm Yến cũng không trả lời cô, âm thanh nhuốm nét cười, giọng điệu nhẹ nhàng, “Vợ à, chúng ta phải nhanh một chút, nếu không thì người khác sẽ tưởng là chúng ta đang làm chuyện bậy bạ đấy.”
“Nhanh một chút á?” Trình Thư Nặc xoay người, lấy bộ lễ phục mới tới, để lại cho Lâm Yến một bóng lưng, “Anh còn muốn nhanh tới mức nào nữa? Vẫn còn ngại bản thân chưa đủ nhanh à?”
Lâm Yến: “…”
…
Trình Thư Nặc thử lễ phục xong, Lâm Yến cũng thay đổi mấy bộ âu phục, chọn ra những bộ mà hai người hài lòng rồi chốt lễ phục cho đám cưới luôn.
Lúc chạng vạng, hai người rời khỏi cửa hàng váy cưới, Trình Thư Nặc ngồi vào xe, lúc cài dây an toàn thì cô nhớ tới điều gì đó, bèn quay đầu hỏi Lâm Yến: “Có phải chúng ta còn phải chuẩn bị quần áo cho Lâm Hủ nữa không, chẳng phải cậu ấy muốn làm phù rể sao?”
Lâm Yến khởi động ô tô, nói: “Bảo nó tìm thời gian tới đây thử đồ đi.”
Trình Thư Nặc hỏi: “Chúng ta không đi với cậu ấy à?”
Lâm Yến lắc đầu: “Không rảnh, chúng ta bề bộn nhiều việc lắm.”
Trình Thư Nặc suy nghĩ, “Không vội, ngày mai chúng ta có rảnh đấy.”
Lâm Yến không nói gì.
Khoang xe chật chội trở nên tĩnh lặng, Trình Thư Nặc lén nhìn Lâm Yến, người đàn ông ngồi trên ghế lái mím môi, đôi mắt tối tăm sâu thẳm.
Trình Thư Nặc có chút xấu hổ nở nụ cười, “Anh lại giận đấy à? Giận cái gì thế?”
Lâm Yến còn nói rất nghiêm túc: “Anh không biết em đang nghĩ gì, thế giới của hai người không tốt ư? Cứ phải mang theo Lâm Hủ ảnh hưởng tâm trạng của anh?”
Trình Thư Nặc rất bất đắc dĩ, “Lâm Hủ là cháu anh mà, anh có cái thái độ gì thế?”
Lâm Yến lại không nói gì.
Trình Thư Nặc bật cười, “Thế giới của hai người á? Chờ tới khi chúng mình có con thì lấy đâu ra thế giới của hai người nữa?”
Nói đến con cái, Trình Thư Nặc lại không kiềm được mà nghĩ, “Đều nói con gái là người tình kiếp trước của cha. Nếu chúng mình có con gái, thì liệu anh có hết thích em không?”
Lâm Yến gật đầu, nghiêng mắt nhìn Trình Thư Nặc, anh nói: “Đương nhiên rồi, chờ đến khi anh có con gái thì ai còn cần em nữa.”
Anh mỉm cười, “Anh ngủ với con gái, em ngủ một mình.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc không ngờ là Lâm Yến sẽ vô lại như thế, vừa định nói gì đó thì di động của Lâm Yến vang lên.
Trình Thư Nặc lấy di động giúp anh, nhìn cuộc gọi hiển thị.
Do dự hai giây, cô xoay người nói với Lâm Yến: “Là điện thoại của đội trưởng Phó.”
Hai tay Lâm Yến đang để trên vô lăng, đã lâu rồi anh và Phó Duyên không liên lạc, có chút bất ngờ.
Anh nghiêng đầu, cũng nhìn về phía Trình Thư Nặc, anh không nghĩ ngợi gì mà nói: “Em nghe đi.”
Trình Thư Nặc nghe anh nói thế thì trượt tay nghe máy, lại mở loa ngoài.
Giọng Phó Duyên nhanh chóng truyền tới, “Sức khoẻ đã khá hơn chút nào chưa?”
Lâm Yến không nói gì, Trình Thư Nặc chủ động lên tiếng, “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn đội trưởng Phó đã quan tâm, có chuyện gì sao ạ?”
Lần gần nhất mà Trình Thư Nặc gặp Phó Duyên là ở bệnh viện, anh ta thay mặt cục cảnh sát đến thăm Lâm Yến.
Sau khi Lâm Yến về nhà tĩnh dưỡng thì Trình Thư Nặc không gặp lại Phó Duyên nữa.
Còn về việc Lâm Yến có lén gặp Phó Duyên hay không thì Trình Thư Nặc không thể nào biết được.
Dường như Phó Duyên có chút bất ngờ nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, “Vụ án của Giang Hạ và Hoàng Khải Bình gần kết thúc rồi. Hoàng Khải Bình bằng lòng làm nhân chứng cho vụ án của Giang Hạ, cũng thẳng thắn thú nhận hành vi phạm tội của mình, yêu cầu duy nhất là muốn gặp Lâm Yến một lần.”
Anh ta không giấu diếm gì, có gì nói nấy. Thấy bên kia đầu điện thoại trở nên im lặng, Phó Duyên nói: “Anh không có ý gì khác, có đồng ý gặp hay không là tuỳ mấy em.”
Trình Thư Nặc nhìn Lâm Yến, Lâm Yến lại vẫn luôn nhìn tình hình giao thông ở phía trước qua tấm chắn bằng kính.
Trình Thư Nặc cũng không trưng cầu ý kiến của Lâm Yến, nói dứt khoát: “Không gặp ạ.”
Phó Duyên không nói gì nữa, “Được.”
Cuộc gọi nhanh chóng bị kết thúc, Trình Thư Nặc bỏ lại di động vào túi quần âu của Lâm Yến, cô im lặng một lúc, rồi nói: “Em không muốn anh đi.”
Lâm Yến nghiêng sang nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy thì không đi.”
Trình Thư Nặc không nhìn anh, tầm mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, nhìn khung cảnh thành phố lùi về phía sau, “Nếu anh rất muốn đi, thì đừng để em biết.”
Thật ra cô hiểu cho Lâm Yến, rõ ràng biết không nên hạn chế Lâm Yến như vậy, nhưng lại thật sự không yên tâm. Suýt nữa thì Hoàng Khải Bình đã lấy đi tính mạng của Lâm Yến, tất cả mọi người có thể tha thứ cho anh ta, bao gồm cả bản thân Lâm Yến, nhưng Trình Thư Nặc mãi mãi không thể tha thứ cho một người như vậy được.
Đầu lưỡi của Lâm Yến để ở quai hàm, anh khẽ “Ừ” một tiếng, không nói gì khác.
Lần gặp cuối cùng với Hoàng Khải Bình, anh cần phải đi.
Cái chết của Giang Hạ, sự thẳng thắn của Hoàng Khải Bình, vụ án nơ bướm đã hoàn toàn hạ màn, nhưng sự lắt léo trong đó nào có đơn giản như thế.
Anh đã biết rất nhiều thứ, nhưng cũng còn rất nhiều việc mà cả anh lẫn cảnh sát đều không nghĩ thông.
Nói cách khác, nếu không phải Hoàng Khải Bình gián tiếp hại chết Giang Hạ, thì cảnh sát sẽ vẫn không có thu hoạch gì, sẽ không tìm thấy bằng chứng buộc tội Giang Hạ.
Còn về Hoàng Khải Bình, sau khi Hạ Thanh chết, anh ta chạy trốn tới An Thành, làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, Lâm Yến cũng không giải thích nổi.
Tuy Giang Hạ không nhận được phán quyết của pháp luật, nhưng đã nhiều năm như thế, tất cả mọi chuyện cũng đã đến lúc phải kết thúc, cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh phải tiến về phía trước.
…
***
Thời gian trôi qua rất nhanh. Trong nháy mắt, mùa đông tiêu điều đã đi qua, gió xuân vừa thổi, tháng tư đã nối gót mà tới.
Đám cưới của hai người được định vào một ngày nào đó của tháng năm.
Hai ngày trước đám cưới, Trình Thư Nặc căng thẳng không ngủ được.
Tuy hai người đã đăng kí kết hôn từ lâu, trải qua cuộc sống vợ chồng được nửa năm, nhưng khi ngày hôm nay thật sự tới, cô vẫn căng thẳng.
Thật ra Lâm Yến cũng căng thẳng, chẳng qua là anh giấu kĩ cực kì, rất ít khi bộc lộ biểu cảm chân thật.
Lúc chạng vạng, Trình Thư Nặc tan làm, tính ra thì đây là ngày đi làm cuối cùng của cô trước khi cưới. Trình Thư Nặc gom ngày nghỉ của mấy năm lại, cộng thêm thời gian nghỉ kết hôn. Sau khi hôn lễ kết thúc, cô và Lâm Yến tiếp tục lên kế hoạch cho tuần trăng mật luôn.
Cô mở cửa vào nhà như thường lệ.
Lâm Yến đã quay lại Lệ Hành làm việc, phần lớn thời gian đều tan làm rất sớm, thỉnh thoảng cũng rất muộn.
Hôm nay khi Trình Thư Nặc về nhà, chỗ huyền quan có mấy đôi giày lẫn lộn, đều là của nam.
Lâm Yến là kiểu người sẽ không đưa đồng nghiệp về nhà. Người tới nhiều nhất là Lâm Hủ. Bình thường thì Lâm Hủ sẽ không nán lại lâu, cậu sẽ bị Lâm Yến dùng đủ loại lí do, đủ loại tư thế đuổi đi.
Trình Thư Nặc treo túi xách lên giá, “Lâm Hủ?”
Phòng khách đầu tiên là im lặng trong phút chốc, rồi chợt vang lên tiếng va chạm.
Trình Thư Nặc đi vào trong, “Cậu đưa bạn về nhà à?”
Cô vừa dứt lời thì cái đầu của Lâm Hủ nhô ra từ sau sô pha, “Thím ạ…”
Trình Thư Nặc thấy cậu ta lén lút thì nói, “Bạn cậu đâu?”
Lâm Hủ nói: “Không phải bạn cháu ạ.”
Trình Thư Nặc tới phòng bếp rót nước, “Không phải bạn cậu ư?”
Lâm Hủ nuốt nước miếng, nói: “Đều là người bên nhà ngoại của thím ạ.”
Cậu dứt lời thì phía sau sô pha đồng loạt lộ ra ba cái đầu.
“Trình Thư Nặc! Thế mà chị lại trốn bọn tôi đấy!”
“Có bản lĩnh thì chị trốn tiếp đi!”
“Hề hề hề có bất ngờ không! Có hoảng sợ không?”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc suýt nữa thì sặc nước, cô ho mạnh, Vu Thi chạy tới bên cạnh Trình Thư Nặc, tay vỗ lưng cô, “Chị à, chị không sao chứ?”
Cả khuôn mặt của Trình Thư Nặc đỏ bừng lên, cô để cốc nước xuống bàn ăn cơm, “Sao mấy cậu lại tới đây?”
Vu Thi nói: “Chị phải kết hôn mà, đương nhiên là bọn tôi phải tới giữ thể diện cho chị chứ.”
Trình Thư Nặc hoàn toàn dở khóc dở cười, “Chẳng phải tôi đã bảo các cậu là tới đám cưới rồi hẵng đến sao?”
Tống Diệc Dương cũng chạy từ phòng khách tới bên cạnh Trình Thư Nặc, “Hôm nay là để chị trải qua tiệc độc thân, qua hai ngày nữa thì chị chính là con chó của nhà người ta rồi.”
Trình Thư Nặc nghẹn họng.
Tô Hàng tiếp lời, “Chị ấy đã là con chó của nhà người ta từ lâu rồi, chị ấy lên xe trước mua vé bổ sung sau.”
Lâm Hủ nhét que kẹo vào miệng, “Mấy cậu không được nói thím của tôi là chó, thím ấy là chó thì chú út của tôi là gì? Vấn đề này phức tạp lắm đấy.”
Tống Diệc Dương nói: “Chú út của cậu bị mù chứ còn gì nữa, có cái gì mà phức tạp.”
Lâm Hủ không thể chịu được việc có người nói Lâm Yến không tốt, một giây sau cậu lập tức bùng nổ, “Cậu mới bị mù, cả nhà cậu đều bị mù!”
Tống Diệc Dương lẩm bẩm, “Hồi nãy cậu còn gọi tôi là anh đấy, cậu cũng bị mù, thằng nhóc mù lòa.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trên thế giới này có rất nhiều câu đố chưa có lời giải đáp, tựa như làm thế nào Trình Thư Nặc cũng không thể hiểu được đầu óc của Tống Diệc Dương và Lâm Hủ phát triển như thế nào.
Đời người có rất nhiều bug*, giống như cô có một tên bạn trai cũ nhiều tiền nhưng bị ngu. Mà Lâm Yến ấy à, bình thường dù có nghiêm túc đứng đắn như nào thì cũng có một đứa cháu trai vừa ngốc vừa nghèo.
(*) lỗi hệ thống =)))
Nhưng mà, cuộc sống vẫn còn có càng nhiều điều bất ngờ hơn.
Tống Diệc Dương và Lâm Hủ cãi nhau ỏm tỏi, Trình Thư Nặc đau đầu ấn huyệt thái dương. Cô lần lượt liếc Vu Thi và Tô Hàng một cái, giây tiếp theo họ lập tức kéo hai cái người đang cãi nhau tới phòng khách ẩu đả một hồi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Lâm Yến vẫn chưa về, bốn người cũng không đi, ban đầu Trình Thư Nặc không phát hiện ra điều bất thường, cô ngồi trên sô pha chán chường coi TV, cho đến khi Tô Hàng và Tống Diệc Dương kề vai sát cánh, cứ lởn vởn trước mặt cô mãi.
Trình Thư Nặc bật dậy, chỉ vào Tống Diệc Dương và Tô Hàng, “Sao các cậu lại mặc đồ giống nhau thế?”
Tống Diệc Dương ngẩn ra, kéo cái áo phông cổ T màu đen của mình, “Lần trước chị đã mua cho bọn tôi mà.”
Cậu dứt lời thì Vu Thi đang im lặng ngồi ở phía bên tay phải của cô đúng lúc chọc cánh tay Trình Thư Nặc, “Chị à, chị xem, tôi cũng mặc mà.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Hủ nhiệt tình ăn dưa, sau đó cậu cũng nhận ra, cả ba người đều mặc áo phông đen cổ T giống nhau, có cái logo nhỏ chỗ ngực.
Cậu ta nói: “Phải ha, ba cậu mặc giống nhau như đúc, thím à thím mua sỉ đó hả?”
Lâm Hủ dừng lại, khó được lúc lanh trí, “Không đúng, hình như chú út của cháu cũng có một cái giống y như vậy.”
Trong thoáng chốc đầu Trình Thư Nặc tê dại cả ra.
Lâm Hủ lại gãi đầu, nhớ đến điều gì đó, “Hình như hôm nay chú út của cháu cũng mặc áo phông cổ T màu đen, cháu còn thấy lạ là chú ấy mặc sơ mi quần âu quanh năm, sao hôm nay lại đổi phong cách thế.”
“Đúng rồi, lúc chiều khi đi họp, Tần Par bất cẩn đổ cà phê lên áo của chú út, chú út suýt thì giết người, bảo là vợ tặng, là món đồ có một không hai trên thế giới.”
Tống Diệc Dương thấy buồn cười, “Có một không hai á? Chỗ bọn tôi có ba cái đây này.”
Tô Hàng cũng cười, “Luật sư Lâm dễ lừa thật đấy, lại còn có một không hai nữa chứ, rõ ràng là chị mua sỉ mà.”
Lâm Hủ giải thích, “Đúng vậy đó, lúc ấy Tần Par đã bảo là 100 tệ một cái, trên mạng đều có giá đó, sau đó chú út của tôi tức giận, họp được một nửa thì hai người suýt đánh nhau.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc nhìn thời gian, quả thật không còn sớm nữa, cô đứng lên, đẩy Tống Diệc Dương ra cửa, “Đi, mau đi đi, đừng có ở lại nhà tôi.”
Cô cũng chỉ vào Vu Thi và Tô Hàng, “Hai cậu cũng thế, mau về đi.”
Còn không đợi hai người đứng lên thì cửa truyền tới tiếng khóa điện tử “tích tích tích”.
Trình Thư Nặc sợ run, sau đó bắt đầu c0i đồ của Tống Diệc Dương, “Cởi ra, mau cởi ra!”
Tống Diệc Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, “Đừng có c0i đồ của tôi, tôi chỉ mặc có một bộ thôi đó!”
Cậu ta vùng vẫy rất kịch liệt, cả người ngã xuống sô pha.
Trình Thư Nặc nhìn Tống Diệc Dương chằm chằm, cũng không quên hai người còn lại, “Mấy cậu cũng cởi đi!”
Cô nói xong thì quỳ gối bên cạnh Tống Diệc Dương kéo cái áo phông cổ T của cậu ta, “Ai cho mấy cậu tới nhà của tôi hả, không biết chồng tôi là người hẹp hòi sao?!
Khác với Tống Diệc Dương thà chết không theo.
Vu Thi và Tô Hàng cởi cực kì ung dung.
Lâm Hủ ngồi khoanh chân trên sô pha, không nhịn được đặt câu hỏi: “Thím à, thím chắc là chờ lát nữa chú út của cháu nhìn thấy ba người họ không mặc đồ thì sẽ không ngất xỉu ngay tại chỗ đấy chứ? Giữa đụng hàng và bắt quả tang kẻ ngoại tình, thì cái sau chắc chắn đáng sợ hơn đó ạ.”
Lúc nãy Trình Thư Nặc gấp đến mức hồ đồ, Lâm Hủ vừa nói thế thì Trình Thư Nặc không khỏi sợ run người, cô lại nhìn về phía hai chàng trai ngoan ngoãn đứng trong phòng khách, “Mấy cậu mau mặc đồ vào đi!”
Tô Hàng, Vu Thi: “…Được.”
Tống Diệc Dương thì khó khăn hơn, Trình Thư Nặc kéo cái áo bị kéo tới cổ xuống, Tống Diệc Dương cố tình làm trái cô, “Đờ mờ! Chị muốn cởi thì cởi, muốn mặc thì mặc, chị coi tôi là cái gì hả! Coi tôi là trai bao sao? Cho dù ông đây có làm trai bao thì cũng không chấm mut gái có chồng đâu, chị buông ra!”
Trình Thư Nặc: “…”
Sự việc kỳ lạ như vậy đó.
Tống Diệc Dương đau xé lòng kêu xong thì cửa đúng lúc bị đẩy ra, căn phòng khách vừa mới yên tĩnh lại có một âm thanh lạnh như băng truyền tới từ huyền quan, “Mấy người đang làm gì vậy?”
Khuôn mặt Lâm Yến không chút thay đổi, thấy Trình Thư Nặc và Tống Diệc Dương chỉ thiếu điều ôm lấy nhau trên sô pha.
Quan trọng là, Tống Diệc Dương áo rách quần manh. Khoa trương hơn nữa là, hình như là vợ anh cởi, lại còn mạnh mẽ…
Trình Thư Nặc nghe thấy tiếng của Lâm Yến thì chân mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngồi xuống sô pha, cô không kịp giải thích lấy một câu, Tống Diệc Dương đã ngồi dậy, đáng thương ôm cánh tay, “Luật sư Lâm à, anh phải làm chủ cho tôi đó, Trình Thư Nặc…chị ta…Trình Thư Nặc lại có thể muốn…với tôi, hu hu hu sao có thể thế chứ?”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Yến không nói gì. Anh nhìn Tống Diệc Dương tr4n tru0ng ngã xuống sô pha, lơ đãng lướt qua Trình Thư Nặc bên cạnh cậu ta, rồi tới Lâm Hủ đứng ở bên kia sô pha.
Lâm Hủ lấy que kẹo ra, cười tủm tỉm đối mặt với anh, “Chú út à, bộ đồ chú mặc nhìn đẹp thật đấy.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Yến vẫn im lặng. Trong một chốc anh không quan tâm tới ngụ ý của Lâm Hủ, ánh mắt lướt qua cậu, phóng thẳng tới Vu Thi và Tô Hàng, ánh mắt anh khóa chặt, nháy mắt thì đã hiểu được ẩn ý của Lâm Hủ.
Lâm Yến cúi đầu nhìn trước ngực, rồi lại ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hai người ở phía đối diện.
Sắc mặt anh rõ ràng đã trở nên tối tăm, nói từng chữ: “Quần áo của các cậu mua ở đâu thế?”
Vu Thi ngoan ngoãn giữ im lặng, Tô Hàng thì thành thật khai báo, “Chị tặng đó ạ, quà nhân ngày quốc tế lao động.”
Lâm Yến: “…”
Trình Thư Nặc đã phản ứng lại, cô đứng dậy khỏi sô pha, chạy thẳng tới bên cạnh Lâm Yến, bắt lấy cánh tay anh, căng thẳng nói: “Chồng à, anh hãy nghe em giải thích.”
Khuôn mặt Lâm Yến vẫn vô cảm như cũ, thậm chí còn nở nụ cười tao nhã khéo léo, “Giải thích cái gì?”
Anh nhìn Trình Thư Nặc, “Sáng nay em đã nói gì với anh nhỉ?”
Đương nhiên là Trình Thư Nặc nhớ, giọng cô thấp xuống, “Em nói là cố ý mua cho anh, anh mặc cực kì đẹp.”
Lâm Yến khẽ hừ một tiếng, nói trúng tim đen: “Kết quả là em buôn sỉ sau lưng anh đó hả?”
Trình Thư Nặc: “…”
Phong cách thời trang của Lâm Yến rất đơn giản, sơ mi trắng và quần âu, rất đơn điệu.
Sáng nay khi thức dậy, cô lấy chiếc áo phông cổ T cho anh.
Ban đầu Lâm Yến từ chối, nói không chuẩn chỉnh, Trình Thư Nặc khuyên mãi mới khiến Lâm Yến đi thay được.
Vì dỗ Lâm Yến, cô cũng giữ khoảng cách với mấy đứa nhóc trong nhóm, nhưng cô và đám nhóc này có quan hệ thân thiết, đột nhiên lạnh nhạt với người ta thì cô cũng hơi hổ thẹn, vì vậy lúc trước khi nhìn thấy trên cửa hàng trực tuyến có chương trình giảm giá, cô bèn mua một ít quà tặng.
Ai mà ngờ được sẽ tạo thành tình cảnh xấu hổ này cơ chứ.
Trình Thư Nặc không cãi lại, cô bắt lấy cánh tay Lâm Yến, khẽ lay, “Không phải muốn buôn sỉ mà, là mua bốn tặng một đó.”
Khóe miệng Lâm Yến giật mạnh lên.
Trình Thư Nặc biết mình lỡ miệng, bầu không khí giữa hai người hơi xấu hổ, cô nhìn về phía Lâm Hủ với vẻ cầu cứu.
Hôm nay chỉ số thông minh của Lâm Hủ online, cậu bật người dậy khỏi sô pha, lủi tới trước mặt hai người, “Không sao đâu ạ, đụng hàng mà thôi, ai già người đó xấu hổ, chú út chú sợ cái gì chứ!”
Trình Thư Nặc suýt nữa thì nghẹn chết, chắc là cô điên rồi nên mới có thể đưa mắt ra hiệu với Lâm Hủ.
Lâm Yến lại nở nụ cười, “Ai già người đó xấu hổ ư?”
Lâm Hủ cẩn thận cân nhắc, phát hiện lời này có vấn đề, trong phòng nhiều người như thế, không ai già hơn chú út nhà cậu ta nữa.
Lâm Hủ nhìn Lâm Yến một cách cẩn thận, bị ánh mắt âm u của anh dọa sợ thì lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, “Thím à, sao thím lại vậy chứ! Chú út của cháu làm việc vất vả, thím lại không chịu nổi cô đơn, sao có thể mang nhiều đàn ông về nhà như vậy thế!?”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc không còn gì để nói, thái dương cô nhảy lên, đang định buông tay Lâm Yến ra thì lại bị Lâm Yến nắm ngược lại.
Trình Thư Nặc sửng sốt, Lâm Yến thì đập hai phát lên đầu Lâm Hủ, giọng điệu không cho xía vào: “Nói chuyện với vợ chú kiểu gì đấy? Bình thường chú dạy cháu như vậy đó hả?”
Lâm Hủ ôm đầu gào khóc, “Chú út, sao chú lại đánh cháu? Chú bất công! Có phải chú không thương cháu nữa không?”
Giọng điệu Lâm Yến lạnh lùng, “Thương cháu á?”
Anh khinh thường hừ lạnh.
Lâm Hủ đành phải vác vẻ mặt đau khổ giải thích với Trình Thư Nặc, “Thím à, cháu sai rồi ạ.”
Trình Thư Nặc không ngờ Lâm Yến lại còn có thể nói thế, cô có chút vừa mừng vừa lo, phải biết rằng cái anh chàng Lâm Yến này rất hẹp hòi.
Tống Diệc Dương trên sô pha đã đỏ mắt, cậu ta dịch góc áo, chạy tới bên cạnh Lâm Yến, “Luật sư Lâm à! Anh làm chủ cho tôi đi! Trình Thư Nặc c0i đồ của tôi! Chị ấy dùng sức mạnh với tôi…”
Cậu nói, rồi đưa đầu lại gần Lâm Yến, “Luật sư Lâm à, anh nhất định phải làm chủ cho tôi hu hu hu, chị ấy sàm sỡ tôi!”
Lâm Yến giơ tay, đẩy đầu Tống Diệc Dương ra bên ngoài không chút khách sáo, “Tránh ra.”
Tống Diệc Dương tiếp tục ríu rít, “Luật sư Lâm à, Trình Thư Nặc muốn cu0ng hi3p tôi.”
Trình Thư Nặc cạn lời, “Tôi chỉ c0i quần áo cho cậu thôi! Cậu so được với chồng tôi ở điểm nào chứ?”
Lâm Yến lạnh lùng liếc Tống Diệc Dương, “Đã nghe thấy chưa? Cậu kém cỏi hơn tôi đấy.”
Tống Diệc Dương: “…”
Trình Thư Nặc không hiểu ra sao, hôm nay Lâm Yến quan tâm đến lạ, không chỉ không ghen tuông vớ vẩn, mà còn nói đỡ cho cô nữa.
Ầm ĩ đến cuối, Lâm Hủ tiễn khách thay Lâm Yến, khó khăn lắm Lâm Hủ mới đuổi được mấy người kia về nhà, cậu thở hồng hộc chạy về tìm Lâm Yến tranh công, “Chú út, đi hết rồi ạ! Không cần cảm ơn cháu đâu, đúng rồi, tối nay ăn gì vậy ạ?”
Lâm Yến cầm cốc nước, đứng trong phòng khách hời hợt liếc Lâm Hủ ở huyền quan, “Cháu cũng biến đi được rồi đấy.”
Lâm Hủ: “…”
…
Lâm Hủ vừa đi, chuyện đầu tiên mà Lâm Yến làm chính là rút chiếc áo phông cổ T ra khỏi quần âu, tức giận cởi ra ném sang một bên.
Trình Thư Nặc vừa đi nghe một cuộc điện thoại, khi cúp máy đi vào thì nhìn thấy cảnh này, cô nhét điện thoại vào túi, lại vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Yến, “Chồng àaaaaaa….”
Cô cố ý kéo dài âm cuối, mềm mại nịnh nọt.
Lâm Yến hất tay cô ra, hỏi: “Sao bọn họ lại ở trong nhà vậy?”
Trình Thư Nặc nói: “Lâm Hủ đưa tới, nói cái gì mà muốn tổ chức tiệc độc thân.”
Lâm Yến đưa mũi chân đá cái áo cổ chữ T, lạnh lùng nói, “Em đã sớm không còn độc thân nữa rồi.”
Trình Thư Nặc không sợ anh làm mặt lạnh, cô cười ngọt ngào: “Ừ, em đã sớm là người của anh rồi mà.”
Lâm Yến nghe cô nói thế thì ngước mắt đối diện với vẻ tươi cười như hoa của cô, dù có muốn so đo tiếp thì lúc này cũng không còn sức chống cự nữa.
Anh mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, cúi đầu nhìn thoáng qua cái áo dưới đất, trong lòng vẫn hơi so đo, “Lần sau đừng mua giống nhau nữa.”
Trình Thư Nặc nhanh chóng lắc đầu, “Không có lần sau, em chỉ mua cho anh thôi.”
Lâm Yến xoay người nhặt đồ lên, vắt trên khuỷu tay.
Lâm Yến c0i trần nửa người trên, cô đưa tay ôm anh, vòng qua eo anh, cười tủm tỉm hỏi: “Chồng à, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Lâm Yến để cho cô ôm, “Em nói đi.”
Trình Thư Nặc ôm Lâm Yến chặt hơn, “Em vừa nhận được cuộc gọi của Thần Ngộ.”
Dường như Lâm Yến không bất ngờ cho lắm, Trình Thư Nặc ngửa ra sau, anh lo Trình Thư Nặc ngã xuống nên đỡ lưng cô, cũng ôm lấy cô, “Cậu ta nói gì?”
Trình Thư Nặc nhớ tới cuộc gọi vừa nãy, “Cậu ấy nói cảm ơn anh.”
Trình Thư Nặc biết bệnh viện của Hàn Thần Ngộ xảy ra chuyện, một bệnh nhân do hắn chịu trách nhiệm phẫu thuật không cứu được. Tình huống của người bệnh vốn đã rất gay go, tỷ lệ rủi ro khi làm phẫu thuật rất lớn, bệnh viện đã cố gắng hết sức, người nhà bệnh nhân lại bám chặt không buông, tố cáo bác sĩ phẫu thuật hôm đó lên tòa án, bệnh viện đành phải tạm thời cách chức Hàn Thần Ngộ.
Vì việc này mà Trình Thư Nặc đã gọi cho Hàn Thần Ngộ rất nhiều cuộc điện thoại. Thế nhưng trạng thái của Hàn Thần Ngộ lại rất tốt, nói là coi như nghỉ ngơi, nhưng Trình Thư Nặc biết, trong lòng hắn chắc chắn rất khó chịu.
Cô không đề cập tới chuyện này với Lâm Yến, nên cũng không biết thế mà Lâm Yến đã biết rồi, thậm chí còn giới thiệu luật sư bào chữa các vụ kiện khám chữa bệnh tốt nhất cho Hàn Thần Ngộ, bận trong bận ngoài, quan tâm hơn bất cứ ai.
Lâm Yến cúi đầu “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Trình Thư Nặc gọi anh, “Chồng à.”
“Ừ?”
Anh vẫn lời ít ý nhiều như cũ.
Trình Thư Nặc nói: “Em cũng cảm ơn anh.”
Lần này Lâm Yến lại lắc đầu, “Anh không cần em cảm ơn anh.” Anh biết ẩn ý trong những con chữ của Trình Thư Nặc, “Những thứ em nợ cậu ta, anh sẽ trả dần dần.”
Chóp mũi Trình Thư Nặc cay cay, cô nhào vào lòng Lâm Yến, ôm chặt lấy anh.
Lâm Yến khẽ xoa tóc Trình Thư Nặc, “Còn có một việc nữa, muốn nói với em một chút.”
Trình Thư Nặc nằm trong lòng anh gật đầu.
Lâm Yến nói: “Ừ, anh đã liên lạc với bác trai, có lẽ trong hôm nay bác ấy sẽ tới An Thành.”
Trình Thư Nặc ngẩn ra, cô ngửa đầu nhìn anh: “Anh liên lạc với bố em ư?” Cô ngừng lại, giọng hơi thất vọng: “Lúc trước khi em gọi tới, ông ấy nói không rảnh.”
Lâm Yến gõ nhẹ trán Trình Thư Nặc, “Rảnh đấy, anh không lừa em đâu, sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, sợ em lo lắng.”
Trình Thư Nặc không biết phải nói gì, bà ngoại thân thiết nhất đã qua đời, tình cảm giữa cô và bố mẹ không sâu sắc, nhưng với nghi thức như đám cưới nếu mà không có người thân thì dù sao cũng vẫn là một sự tiếc nuối, Lâm Yến suy nghĩ chu đáo hơn cô rất nhiều.
Trình Thư Nặc hỏi: “Ông ấy ở đâu vậy?”
Lâm Yến ôm lấy cô: “Anh đã sắp xếp xong cả rồi, ông ấy không muốn ở nhà của chúng ta, nên anh sắp xếp cho ông ấy ở khách sạn.”
Trình Thư Nặc đi cà nhắc, cô lại gần khóe môi anh, dùng sức hôn anh hai cái, “Cảm ơn anh.”
Lâm Yến hơi bất đắc dĩ, “Không cần phải khách sáo với anh đâu.”
Trình Thư Nặc ôm cổ anh, “Lâm Yến à.”
Trình Thư Nặc nhấp môi, chậm rãi nói: “Cuối cùng em cũng phải kết hôn với anh rồi.” Cô cố gắng cười lên, hít vào một hơi thật sâu, “Hơi căng thẳng.”
Lâm Yến cúi đầu, đè cái trán của Trình Thư Nặc, cũng cười lên, “Căng thẳng gì chứ, em đã sớm lấy anh rồi mà.”
Trình Thư Nặc nói: “Khác chứ.”
Có một số việc, nghi thức vẫn rất quan trọng.
Lâm Yến gật đầu, giọng anh trầm thấp, “Ừ, khác.”
Anh không thể lén lút cưới cô gái mình yêu thương nữa, anh cũng trở nên tham lam, muốn được mọi người chúc phúc.
***
Ngày cưới hôm đó là cuối tuần, được định ở một khách sạn của An Thành.
Trang trí hội trường rất đẹp, vừa ảo mộng, cũng lãng mạn, nơi nơi đều là hoa tươi và bóng bay.
Khách khứa lần lượt có mặt, hội trường yên tĩnh cũng dần trở nên ầm ĩ.
Trình Thư Nặc và Lâm Yến cũng không phải là kiểu người thích sự sôi nổi, nhưng vào ngày cưới lại mời không ít bạn bè thân thiết.
Người của văn phòng luật, người của Duy Á, về cơ bản đều là những người có quan hệ không tồi, Trình Thư Nặc đều phát thiệp mời hết.
Đây là ý của Lâm Yến, anh sửa đổi tính tình ngày thường, nói phải có thêm nhiều bạn bè một chút.
Bố mẹ Lâm Hủ và Lâm Yến đứng trước cửa phụ trách đón khách, họ hàng của Lâm Yến bên này đã đến kha khá, bên Trình Thư Nặc lại không được mấy người. Mẹ Trình mang theo Dư Tề tới, nhưng vừa nghe bố Trình cũng ở đây thì đã đi mất trước khi nghi thức bắt đầu.
Trình Thư Nặc ở phòng trang điểm phía sau, có Lâm Hủ và Tống Diệc Dương ở bên.
Nói là ở bên, hai người lại kề vai sát cánh chuyện trò ở bên cạnh, hoàn toàn không coi Trình Thư Nặc ra gì.
Có người gõ cửa, Tống Diệc Dương nghe thấy, nhìn sang Trình Thư Nặc đang ngồi trên sô pha, “Đi mở cửa đi, nhìn tôi làm cái gì!”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc mặc chiếc váy cưới tầng tầng lớp lớp, đâu có dễ đứng lên như vậy chứ.
Cửa phòng nghỉ khép hờ, Trình Thư Nặc ngồi không nhúc nhích, người ở ngoài cửa đã chậm rãi đi vào, giày da màu đen dẫm lên đá cẩm thạch trơn nhẵn, người đàn ông khẽ nói: “Hai người các cậu ra ngoài trước đi.”
Lâm Hủ thấy là Lâm Yến thì lập tức nhảy lên khỏi ghế, “Chú út! Sao chú lại tới đây! Mẹ cháu nói trước hôn lễ không được gặp nhau đâu!”
Cậu ta rất kích động, sàn nhà lại quá trơn.
Hôm nay Lâm Hủ cũng mặc âu phục đi giày da, giày da trượt một cái, cậu trực tiếp bổ nhào xuống đất, ngã mạnh một cái chổng vó.
Lâm Hủ đau đến mức nhe răng trợn mắt, Lâm Yến chậm rãi lấy một bao lì xì trong túi ra, đưa cho Tống Diệc Dương, “Kéo ra ngoài đi.”
Lâm Hủ: “…”
Tống Diệc Dương sờ bao lì xì, cậu ta lập tức cười đê tiện đi tới, “Tuân lệnh!”
Lâm Hủ bật khóc, “Moá nó Tống Diệc Dương cậu là thằng khốn thấy tiền là sáng mắt!”
Tống Diệc Dương vui tươi hớn hở nói: “Nếu sớm biết một cú ngã của cậu có giá trị như thế thì ngày nào tôi cũng đã đá cậu rồi, còn quay phim gì nữa chứ!”
Lâm Hủ: “…”
Cửa phòng nghỉ bị đóng lại, cách ly âm thanh líu ríu của hai người, Trình Thư Nặc mỉm cười, xách làn váy đứng lên, “Sao anh lại tới đây? Chẳng phải bảo là không được gặp mặt sao?”
Lâm Yến dắt tay cô, kéo Trình Thư Nặc lại gần mình từng chút một, “Nhớ em.”
Trình Thư Nặc trách móc liếc anh một cái.
Lâm Yến thoáng nở nụ cười, anh cảm thán từ tận đáy lòng, “Vợ à, hôm nay em xinh đẹp quá.”
Trình Thư Nặc cố ý săm soi, “Hôm qua em không đẹp à?”
Lâm Yến bật cười: “Được rồi, ngày nào em cũng rất đẹp.”
Trình Thư Nặc giúp Lâm Yến chỉnh lại vạt áo, “Đừng ở đây nữa, bên ngoài bận mà.”
Lâm Yến vẫn đứng không nhúc nhích, anh nhìn thời gian, rồi ôm eo Trình Thư Nặc, “Để lại mười phút cho em dặm lại phấn.”
Hàng mi dài của Trình Thư Nặc chớp nháy, có chút không phản ứng lại được.
Lâm Yến đã nâng cằm Trình Thư Nặc lên, trong đôi mắt anh có nét cười, vẻ mặt vẫn lịch sự như cũ.
Cô không nhớ MC đã nói gì, tiếng nhạc vang lên trong hội trường rộng lớn.
Tim Trình Thư Nặc đập rất nhanh, mấy năm nay bố Trình đi lại không tốt, chỉ đứng thôi cũng đã cố hết sức, chỉ có thể chậm rãi dắt Trình Thư Nặc đi về phía trước.
Tuy xa cách nhiều năm, nhưng dù sao cũng có ràng buộc về huyết thống, thấy con gái lấy chồng, dù chân của bố Trình có đau đớn như kim chích thì cũng muốn kiên trì đi hết đoạn đường này.
Lâm Yến mặc âu phục đi giày da, tuấn tú cao lớn, đứng thẳng người trên sân khấu, ánh mắt của anh rất sâu, cũng rất trầm, dịu dàng nhìn cô, không chớp mắt lấy một cái.
Váy cưới trắng, âu phục đen, cách thảm đỏ, cả một đường đủ loại hoa, hai người đứng ở hai đầu.
Làn váy buông thõng trên mặt đất, lụa trắng lay động, Trình Thư Nặc thong thả bước từng bước từng bước, cô thoáng mỉm cười, đi về phía người thương của cô.
Thảm đỏ không dài lắm, Trình Thư Nặc lại như đã đi rất lâu rất lâu.
Cô như đi qua sáu năm của hai người, chia chia hợp hợp, vẫn luôn quẩn quanh, có vui vẻ hạnh phúc, cũng có thất vọng đau khổ, cô chìm chìm nổi nổi, cuối cùng cũng tìm được chốn về của mình.
Tiếng nhạc quanh quẩn trong tai, cũng có tiếng khách khứa trò chuyện với nhau.
Trình Thư Nặc chỉ nhìn Lâm Yến, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn từng chút một, cho đến khi cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Trình Thư Nặc đứng trước mặt anh, mắt nhìn xoáy vào anh.
Lâm Yến dịu dàng nhìn lại cô.
MC nói gì đó, bố Trình cũng nói gì đó, tim Trình Thư Nặc đập quá nhanh, không nghe rõ bất cứ điều gì.
Tay phải đặt lên lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông, hơi ấm bao vây lấy tay cô.
Hàng mi của Trình Thư Nặc khẽ run lên, hốc mắt đỏ ửng.
Cô nhìn đôi mắt trong trẻo của Lâm Yến, dần dần bị nét tươi cười thắp sáng thấm đượm.
“Vợ à.”
Anh khẽ gọi cô, giọng điệu không giấu nổi sự dịu dàng và cưng chiều.
Trình Thư Nặc nghe thấy âm thanh đó của anh thì cả trái tim cũng trở nên sống động và rực rỡ.
Nhiều năm như thế, cuối cùng cô cũng đã kết hôn với anh rồi.
“Lâm Yến à.”
“Hửm?”
“Em giao bản thân mình cho anh.” Trình Thư Nặc nói: “Anh phải chăm sóc tốt cho em đấy nhé.”
Lâm Yến nhìn đôi mắt cười đến rơi lệ đó, không còn sự nhẫn nhịn kiềm chế như ngày thường, anh cũng kích động đỏ cả mắt.
Anh nắm tay vợ, giọng trầm thấp mà chậm rãi, “Ừ, anh đồng ý với em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Còn ngoại truyện của bánh bao nữa.
Vẫn chưa nghĩ được là sinh nam hay sinh nữ.
Lâm Yến: “Thai long phượng à? Tôi thích.”
Họ Lục nào đó: “Yến Yến à, thời gian thì ngắn nhưng khẩu khí thì không nhỏ ha.”