Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 30: “Lần Đầu Tiên Với Đàn Anh Lâm.”



Hơi thở của Lâm Yến phả đến, kề sát hõm cổ cô, không phải là Trình Thư Nặc không hiểu sự ám chỉ trong lời nói của anh, Lâm Yến bảo cô ở lại, cho dù hai người không xảy ra chuyện gì thì quan hệ giữa cô và Lâm Yến cũng sẽ chỉ càng thêm rối loạn.

Cách tốt nhất bây giờ là đẩy anh ra, xoay người rời đi, vậy thì cô và Lâm Yến cũng sẽ thật sự dừng ở đây.

Lâm Yến đã đẩy cô dựa lên vách tường, nhiệt tình hôn bên tai cô, hơi thở của anh càng lúc càng nóng bỏng, nụ hôn cũng dần trở nên nặng nề, cánh tay Trình Thư Nặc rũ xuống hai bên người, cô không đẩy ra, cũng không đáp lại.

Thân thể lại không kìm lòng được run rẩy mềm nhũn, từ sau chuyện năm đó, cô không còn có quá nhiều cảm xúc đối với chuyện nam nữ nữa, thậm chí còn có chút bài xích, ban đầu có một năm cô từng thử chủ động, nhưng trước sau vẫn không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng, cuối cùng thì cũng chẳng sao cả, cho nên khi Hàn Thần Ngộ bảo cô đi gặp bác sĩ tâm lí thì làm sao cô cũng không thể dậy nổi hứng thú.

Nhưng Trình Thư Nặc lại không thể không thừa nhận, cô vẫn có phản ứng với Lâm Yến, Lâm Yến hôn cô, cho dù cô từ chối thứ tình cảm ấy, thì thân thể lại không thể khống chế mà đến gần anh, cái loại cảm giác linh hồn run lên đã lâu không xuất hiện này, khiến Trình Thư Nặc cảm thấy bản thân cũng có máu có thịt, tồn tại chân thật đến thế.

Đột nhiên Trình Thư Nặc có chút bực bội, những ham muốn tình ái bị khơi lên ấy khiến cô run rẩy, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy nhục nhã vô liêm sỉ, nụ hôn của Lâm Yến lại trượt xuống một chút, cô muốn đẩy anh ra, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết. Cô và Lâm Yến đã từng là người yêu, bây giờ lại đều độc thân, nếu cô chủ động đưa anh về, lại bảo anh cởi quần áo, cho dù lý do của cô chính đáng, nhưng ở một mức độ nào đó, thì sao lại không phải là một kiểu dung túng, hay nói cách khác, là một kiểu ám chỉ đây.

Cô và Lâm Yến đều sẽ không coi chuyện lên…giường là chuyện lớn gì, cô thầm nghĩ.

Nhưng hình như cũng không phải thế.

Trình Thư Nặc lại bị Lâm Yến đẩy lên ván cửa, đè lên, dường như là thấy cô không từ chối, đôi tay anh vuốt ve cách một lớp quần áo, động tác cũng trở nên táo bạo hơn, còn lòng dạ của Trình Thư Nặc thì lại hoàn toàn không đặt ở đây.

Cô nhớ tới ngày ấy khi hai người xác định quan hệ.

Lúc ấy cô đã theo đuổi Lâm Yến được hai năm, so với một năm đầu khi mới quen biết thì thái độ của Lâm Yến đã tốt hơn rất nhiều, cũng không còn lạnh băng như vậy nữa, thỉnh thoảng anh cũng sẽ trả lời tin nhắn của cô, khi gặp nhau cũng sẽ chủ động mời cô ăn cơm, hoặc là khi thấy đã hơn nửa đêm rồi mà cô vẫn còn ở dưới tầng văn phòng luật chờ anh thì sẽ lái xe đưa cô về nhà, rồi nghiêm trang dạy dỗ cô bảo lần sau đừng tới nữa. Ngoại trừ lần đó ra, hai người vẫn không có tiến triển gì mang tính thực tế cả.

Lúc đó Trình Thư Nặc mới chỉ là thực tập sinh ở Duy Á, đi theo lãnh đạo ra ngoài xã giao, có một vài khách hàng giàu sang quyền quý nhưng lại thô thiển, ngoại trừ việc có tiền, thì trình độ văn hoá không cao, có thành kiến đối với công việc quan hệ công chúng, càng có nhiều thành kiến hơn đối với những cô gái làm về quan hệ công chúng, còn đối với những cô gái xinh đẹp làm về quan hệ xã hội thì càng là thành kiến trong thành kiến.

Trong phòng, khách hàng cười tủm tỉm rót rượu cho cô, cô đương nhiên không thể từ chối, nói chuyện hơn một tiếng, chuyện chính thì chẳng nói được bao nhiêu, chỉ lo uống rượu, tửu lượng của cô không cao, đối phương lại còn cố ý rót cho cô, khi Trình Thư Nặc phát hiện ra điều bất thường thì cái móng vuốt đầy dầu mỡ của đối phương đã sờ lên đùi cô.

Trình Thư Nặc tránh sang bên cạnh, cánh tay đối phương lại càng thêm quá đáng mà trượt lên trên, lúc đó cô không có kinh nghiệm gì, cho dù ghê tởm loại chuyển này, nhưng vẫn không dám nói gì, đành phải giả bộ không hiểu ánh mắt trắng trợn của đối phương, vội vàng đứng lên, lấy cớ đi vệ sinh.

Cô chạy ra ngoài ghế lô, vì là mùa hè nên cô mặc trang phục chuyên nghiệp, dưới người là váy, khi cô rửa tay xong đi ra thì cảm thấy trên đùi khó chịu, vừa đi vừa tự lừa mình dối người kéo váy, nhưng làm sao cô cũng không ngờ được tên đàn ông trung niên kia sẽ đuổi theo ra từ trong ghế lô, lúc ấy men rượu cũng hoàn toàn bốc lên, ý thức cũng bắt đầu tan rã, đối phương lại trở nên khách khách khí khí, nói cô uống nhiều quá rồi, tên đàn ông trung niên kia cũng không tiếp tục có hành động gì quá đáng, thậm chí còn khéo léo định đến đỡ cô, lễ phép nói, có thể đưa cô về.

Vốn Trình Thư Nặc đã uống quá nhiều, đối phương lại đột nhiên có ý tốt khiến cô không phân rõ được thật giả, cũng không cách nào chống cự được. Cô bị động để gã đỡ đi, bị động để gã đưa tới cửa hội sở, khi cô gần như sắp bị đẩy lên xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi của gã đàn ông trung niên, sau đó cô bỗng nhiên mất đi chỗ dựa, cả người lảo đảo, lúc sắp ngã xuống thì lại được người đỡ lên lần nữa.

Trình Thư Nặc mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn anh ta, chờ đến khi nhìn rõ được người bên cạnh, cô bị doạ cho nhảy dựng, thậm chí ngay cả đang say cũng phải tỉnh táo được một chút, cô chết đứng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, chắc chắn bản thân không nhìn lầm, cô căng thẳng nấc một cái, “Đàn anh Lâm, sao…sao anh lại ở đây?”

Cô nói xong, gã đàn ông trung niên vừa mới bị đẩy ra tuy đang té trên đất, nhưng ánh mắt lại nhìn qua chỗ cô, Trình Thư Nặc nghĩ nghĩ, tuy rằng không rõ chuyện là làm sao, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Đàn anh, anh đánh người làm gì? Đánh người là không tốt, cảnh sát sẽ bắt anh đó.”

Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh gã đàn ông trung niên, có lòng nhiệt tình định đến dìu gã ta, lại bị Lâm Yến trực tiếp tóm lấy cánh tay xách sang một bên, “Trình Thư Nặc, em là heo đấy à?”

Đó là lần đầu tiên Trình Thư Nặc nghe thấy Lâm Yến mắng chửi người, cô cũng không biết có chuyện gì, có thể là do uống say nên cũng dũng cảm hơn, nheo mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Yến, cô lập tức nghiêm trang mắng: “Nếu em là heo thì làm sao mà thích anh được? Chẳng lẽ đàn anh Lâm cũng là heo, em là heo cái, anh là heo đực, cho nên em mới thích anh đúng không hả?”

Có lẽ đã theo đuổi Lâm Yến quá lâu, bao nhiêu ấm ức trong lòng cô đều mượn rượu trút ra hết, cô mắng xong, đột nhiên bật khóc, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, “Đàn anh Lâm, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao hả? Anh lại không thích em, mắng em làm gì? Quản em làm gì? Anh đúng là có bệnh, em chính là heo, là heo nên mới thích anh lâu như thế, chẳng có chút ý nghĩa nào hết.”

Rất nhiều chi tiết không nhớ rõ được.

Lúc ấy hình như cô đã nói rất nhiều, đều là lời mắng chửi người ta, hai năm đó cô luôn giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Lâm Yến, lần đầu tiên vừa khóc lóc vừa mắng chửi, cuối cùng cô mắng hết, cũng khóc đến mệt rồi, không hiểu sao lại cứ thế bị Lâm Yến nhét vào trong xe, cũng không biết là bị anh đưa đi đâu, tóm lại chính là níu chặt lấy quần áo anh không buông, chỉ cần Lâm Yến bẻ tay cô ra là cô lập tức có thể bật khóc.

Ý thức mơ mơ màng màng, cũng đứt quãng, hỗn loạn và say đắm, hình như là cô cưỡng hôn Lâm Yến, rồi hình như là Lâm Yến ném cô lên sô pha…

Chờ đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại thì lập tức phát hiện bản thân trần truồng nằm trên giường, càng đáng sợ hơn chính là, bên cạnh còn có Lâm Yến đang nằm, lúc ấy anh vẫn còn đang ngủ, dung nhan khi ngủ rất an tĩnh, hơi thở nhè nhẹ, thế mà vẫn đẹp trai đến rối tinh rối mù.

Còn Trình Thư Nặc thì lại sợ hãi tới mức trực tiếp ngồi bật dậy, liên tục nói mấy câu mắng chửi.

Cô ầm ĩ tạo ra tiếng động quá lớn, Lâm Yến cũng tỉnh, anh mở mắt ra, tầm mắt dừng trên mặt cô, có chút lười biếng hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Trình Thư Nặc đã khiếp sợ đến mức nói không thành lời, cô đang ngồi, phía sau lưng thì lạnh căm căm, cô phát hiện trên người mình không mặc quần áo gì nên lập tức nhanh chóng quấn chăn quanh người, nhưng đến khi chăn được quấn lên người cô thì trên ngực Lâm Yến lập tức không còn mảnh chăn nào, lồng ngực sáng loá đâm thẳng vào mắt cô, khoa trương hơn nữa là, da thịt người ta vốn dĩ là mịn màng mềm mại, bây giờ trên ngực trừ vết trầy mập mờ ra thì còn có vết cắn của hàm răng nữa.

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc biết hôm qua mình uống say, cô thầm nghĩ, cô uống nhiều quá, sau đó có rượu giúp tăng lòng can đảm, rồi sau đó nữa thì cô “đè”* Lâm Yến? Dù sao thì Lâm Yến tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ gì với cô cả, hai người “lăn giường” với nhau, chắc chắn là do cô “đè” anh.

(*) Nguyên văn convert là “ngủ” nhưng ở đây mình đổi từ nghe cho xuôi tai tý =)))

Trình Thư Nặc nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy cả đầu cũng đau, ý nghĩ xuất hiện đầu tiên là, Lâm Yến là luật sư, vậy liệu cô có bị tố cáo không đây? Cô không muốn ngồi tù đâu.

Vì thế Lâm Yến vốn đang nằm, còn chưa nói gì thì Trình Thư Nặc đã quấn chăn quỳ gối trên giường, nhìn anh một cách cực kì chân thành, rồi lại càng thêm chân thành nói: “Đàn anh Lâm, thật xin lỗi…thật xin lỗi, hôm qua thật sự là em uống nhiều quá, em không biết bản thân uống nhiều lại mạnh mẽ như vậy, em thật sự không cố ý, không hiểu sao em lại ngủ với anh nữa…”

Cô gật đầu liên tục, tròng mắt trong veo xoay vòng, “Em thật sự sai rồi, xin anh đừng so đo với em, tuyệt đối đừng tố cáo em nhé, nếu như em bị tóm được thì sẽ không còn ai chăm lo cho bà ngoại em nữa cả, em sai rồi, thật sự biết sai rồi, suy xét đến việc chúng ta là bạn cùng trường, ngài* đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho em đi.”

(*) Đoạn này vì để được tha thứ thì chị dùng kính ngữ với anh luôn nên mình để nguyên văn nhé. =))))

Cô gái cúi đầu, hoảng loạn nói, Lâm Yến ngây ngốc nhìn cô mấy giây rồi thong thả ung dung tiếp lời: “Không phải là em thích tôi sao? Sao lại không hiểu tại sao lại ngủ với tôi?” Anh hơi chống người ngồi dậy, lộ ra nửa lồng ngực, “Tôi còn tưởng là em đã có âm mưu từ lâu.”

Trình Thư Nặc vừa nghe thế, cả người đang quấn chăn run bần bật, “Đúng vậy…đúng vậy, em thích anh, nhưng em là kiểu có lòng gian trá nhưng không có gan làm loạn, em chỉ lén tưởng tượng thôi, sẽ không làm thật, anh nhất định phải tin em…”

Tầm mắt anh nhẹ nhàng nhìn cô, “Em lén tưởng tượng? Tưởng tượng cái gì? Tưởng tượng cảnh như tối qua của tôi và em hả?”

Từ trước tới nay Trình Thư Nặc chưa từng nghe thấy anh nói nhiều lời như vậy, lập tức càng thêm luống cuống, nhanh chóng nói: “Không phải, đàn anh Lâm à em thật sự rất xin lỗi anh, anh yên tâm, em sẽ không nói lung tung, chúng ta cứ coi như…coi như chưa xảy ra gì cả, đúng vậy, chỉ là say rượu làm loạn thôi, anh đừng để trong lòng, em nhất định sẽ không đi nói lung tung.”

“Xem ra em không muốn chịu trách nhiệm với tôi.”

Giọng điệu của anh có vẻ như rất tiếc nuối, cũng rất thất vọng.

“Hả? Chịu trách nhiệm gì cơ?” Trình Thư Nặc ngây ngốc tại chỗ, “Chịu trách nhiệm với anh? Đàn anh Lâm à, anh lại bắt đầu nói giỡn cái gì thế? Em làm sao…làm sao chịu trách nhiệm với anh được, ngài…ngài đừng làm em sợ, em biết đàn anh Lâm không thích em, anh cũng từ chối em biết bao nhiêu lần rồi, em biết mà! Hôm qua em thật sự là uống nhiều quá rồi…”

Cô nói, rồi lại thoáng cho mình một bạt tai, cực kì xấu hổ nói: “Em thật sự không biết bản thân sẽ không bằng cầm thú như vậy, em thật sự không phải là người, em khốn kiếp, đàn anh yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa, anh tin tưởng em, sau này nếu em còn xuất hiện trước mặt anh nữa thì em chính là heo.”

(Mẫn: Tôi nói thật chứ đọc đến đây tui bắt đầu hoài nghi ai mới là nam chính =))))

Cô nói rất nhiều nhưng lại không được mạch lạc, không hiểu sao Lâm Yến lại nở nụ cười, nhìn cô cười một cái, từ khoé miệng đến tận đuôi mày.

Trình Thư Nặc thầm nghĩ, khi đó Lâm Yến đồng ý bên nhau với cô, có lẽ chỉ là muốn chịu trách nhiệm với cô mà thôi, anh là một người nghiêm túc, cho nên sẽ không có chuyện mặc quần áo lên rồi chạy lấy người luôn, mà là trong lúc cô đang quấn chăn đỏ mắt, anh ngồi xuống, đặt tay lên vai cô, ôm cả chăn lẫn cô vào trong lòng, nhẹ nhàng nói với cô.

Thư Nặc, chúng ta thử xem.

Trình Thư Nặc thoát ra khỏi hồi ức, không biết Lâm Yến đã nâng mông cô lên từ lúc nào, vừa hôn cô vừa đi về phía sô pha, Trình Thư Nặc bị anh ôm lên, mũi chân rời khỏi mặt đất, nhưng nhớ được trên người Lâm Yến đang có vết thương, vừa nãy đi còn không xong, thế mà giờ lại có thể ôm cô đi, cánh tay liền đẩy anh, “Anh không sao…”

Ai ngờ cô còn chưa nói xong thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Lâm Yến, đồng thời cả người nhoáng lên một cái, cô lập tức ngã thẳng xuống, lòng Trình Thư Nặc hoảng loạn nên đứng không vững, Lâm Yến lại càng có lòng mà không có sức, kết quả là hai người đều ngã trên đất.

Trình Thư Nặc không có việc gì, nhưng lại nghe thấy Lâm Yến đau đớn hừ một tiếng, cô xoay người nhìn anh thì thấy mày anh nhíu lại, trên gương mặt ngoại trừ đau đớn thì nào còn có chút ham muốn nào sót lại.

Bỗng nhiên Trình Thư Nặc rất muốn cười, bạn nghĩ xem, một người đàn ông ôm một người phụ nữ muốn làm…tình với cô ấy, kết quả vừa mới bế người lên thì lại bởi vì sức khoẻ không ổn mà ngã thê thảm trên đất.

Nói thật thì, ngay cả cô cũng thấy mất mặt thay Lâm Yến.

Tạm thời chưa nói đến việc cô có bằng lòng hay không, cô còn chưa kịp đẩy ra thì người này đã tự ngã xuống, nói thật thì, đây đã không chỉ còn là vấn đề mất mặt hay không, là đàn ông mà làm được đến cái mức này thì cũng rất là “điêu luyện” rồi.

(Mẫn: Ý chị là không hiểu sao anh lại thảm đến nông nỗi này luôn á =))))

Trình Thư Nặc nằm không nhúc nhích, nhưng vẻ tươi cười trên mặt càng rõ ràng, cô không nhịn nổi mà cười ra tiếng.

Lâm Yến vốn bị thương không nhẹ, vừa rồi lại còn bị ngã như vậy nên thật sự có chút không chịu nổi, vất vả lắm cơn đau mới dịu xuống thì lại thấy Trình Thư Nặc nằm phía bên phải anh, nhìn mình cười đến mức cả người cũng run lên.

Người Lâm Yến hơi nhúc nhích, tay phải nắm lấy cằm cô, nhìn xuống từ trên cao, “Em cười cái gì?”

Trình Thư Nặc nhìn Lâm Yến ở phía trên, cười hỏi: “Anh cảm thấy tôi cười cái gì?”

Đầu lưỡi Lâm Yến quét qua khoé miệng, có hơi không vui nói: “Vừa rồi chân anh bị chuột rút, không đứng vững.”

Trình Thư Nặc cười đến mức hai bên sườn cũng đau: “Lâm Yến anh đang giỡn chơi đấy hả? Chân bị chuột rút? Nghiêm trọng thế thì bây giờ đã đỡ hơn tý nào chưa?”

Sắc mặt Lâm Yến có hơi không nén nổi tức giận, vẻ tươi cười của Trình Thư Nặc quá lộ liễu, anh tiến lại gần véo mũi cô một cái, cố ý dùng giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo: “Không được cười, không phải là anh vẫn đang bị thương đó sao?”

Cả khuôn mặt Trình Thư Nặc đỏ cả lên, cô nghe xong lời cảnh cáo của Lâm Yến thì hoàn toàn thờ ơ, tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Biết mình bị thương mà còn không cư xử thành thật chút, ầm ĩ thành như vậy mà anh không thấy xấu hổ sao hả?”

Sao Lâm Yến lại không xấu hổ, anh đè lên người Trình Thư Nặc, đầu liên tục cọ vào cô, “Không được cười, không được cười, đã nói là không được cười rồi mà…”

(Mẫn: Được rồi Lâm ba tuổi, đến giờ đi ngủ rồi =)))

Trình Thư Nặc không ngờ Lâm Yến sẽ đột nhiên giở tính trẻ con như vậy, cô hậu tri hậu giác nói: “Anh có ổn không đấy?”

Đáy mắt Lâm Yến lộ ra chút dáng vẻ đang bị thương, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nực cười như vậy, có thể thấy là tâm trạng của Trình Thư Nặc thật sự đang rất tốt, lần đầu tiên anh thấy Trình Thư Nặc nở một nụ cười thật lòng như vậy với anh, bỗng chốc cảm thấy rất đáng giá, “Vẫn ổn, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

Trình Thư Nặc đẩy anh ra, đứng dậy trước một bước, hùa theo anh, “Đúng vậy, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, chẳng mất mặt chút nào.” Cô cười, lại sảng khoái hỏi Lâm Yến trên đất, “Có tự đứng lên được không?”

Lâm Yến nghĩ nghĩ, duỗi tay ra với cô, cực kì phối hợp, “Có lẽ là cần dũng sĩ kéo anh một phen.”

Dũng sĩ: “…”

Một trận ầm ĩ như vậy, hai người lại không còn vướng mắc gì nữa, cũng may là cuộc giằng co trước đó cũng đã kết thúc, dù có hơi xấu hổ nhưng cũng đã quay lại bình thường.

Lâm Yến mới vừa đứng vững, định bảo Trình Thư Nặc ở lại cùng ăn cơm thì chuông cửa bỗng vang lên, phá vỡ chút khoảnh khắc thân mật nho nhỏ giữa hai người, tiếp đó là một giọng nam truyền đến: “Luật sư Lâm anh có nhà không? Sao mà nhắn tin anh cũng không trả lời thế!”

“Không phải đã bảo là chỉ cần bọn tôi không để ý đến Trình Thư Nặc trong nhóm thì sẽ cho mỗi người 500 đồng sao hả? Bây giờ cũng đã tối rồi, sao anh còn chưa đưa tiền cho bọn tôi vậy? Một người đàn ông trưởng thành như anh sao lại chơi xấu thế hả!”

“Vẫn không ra phải không? Trình Thư Nặc kêu bọn tôi đi ngâm suối nước nóng, hai ngày một đêm, luật sư Lâm anh cứ chờ đó mà khóc đi! Thế mà lại dám đe doạ bọn tôi không được đi, bọn tôi lại càng muốn đi, cho anh tức chết!”

Trình Thư Nặc: “…”

Lâm Yến nhanh chóng tròng áo hoodie vào người, nghiêm túc nhìn Trình Thư Nặc, bình tĩnh nói: “Tiểu Nặc, gần đây hình như Tống Diệc Dương bị cái gì đó kích thích, trạng thái tinh thần không được ổn định cho lắm.”

Anh vừa nói vừa đi ra ngoài: “Mấy cái cậu ta nói, anh hoàn toàn không hề hay biết.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trong lúc đang nói, Lâm Yến đã đẩy cửa đi ra, anh chớp chớp mắt với Tống Diệc Dương.

Cái tên Tống Diệc Dương này vẫn rất nhiệt tình, “Luật sư Lâm anh sao thế? Có hạt cát nào bay vào mắt hả? Nào nào nào, để tôi thổi giúp anh, anh lắc đầu làm cái gì, tôi thổi giúp anh, không phải ngượng, hai chúng ta đều là đàn ông, luật sư Lâm chỉ là hơi lớn tuổi chút thôi, tôi sẽ không coi thường anh đâu.”

Lâm Yến: “…”

Tống Diệc Dương: “Luật sư Lâm à vẻ mặt này của anh là sao hả, anh đừng có mà coi thường tôi nhé, tuy tôi chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, nhưng bố tôi rất giàu có, ông ấy không chỉ giàu, mà quan trọng là cực kì yêu thương tôi….”

Lâm Yến lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta một cái, giọng điệu lạnh lẽo nói: “Vậy mà cậu còn để ý 500 đồng của tôi sao?”

Tống Diệc Dương trả lời đúng lý hợp tình, “Chuyện giàu có không liên quan gì đến chuyện tôi keo kiệt, hai chuyện này khác nhau mà.”

Lâm Yến phát hiện ra được một vấn đề nghiêm trọng, mấy tên bạn trai cũ của Trình Thư Nặc thật sự chẳng có một tên nào đứng đắn, người này trẻ con hơn cả người kia, so ra thì dường như anh vẫn còn có chút nổi bật.

Lâm Yến im lặng tự an ủi mình, không cần phải so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này, chờ sau này anh và Trình Thư Nặc tái hợp thì chuyện đầu tiên làm chính là chuyển nhà. Nếu không thì anh có thể tưởng tượng được cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn, anh sẽ không chỉ có bốn tên tình địch mà ngay cả con anh cũng sẽ có bốn tên ba nuôi.

Được rồi, hình như anh suy nghĩ hơi xa vời.

Lâm Yến không nói, ai ngờ Trình Thư Nặc trực tiếp xách túi đi ra, hất tay anh ra đi ra ngoài.

Tống Diệc Dương nhìn thấy Trình Thư Nặc thì khiếp sợ đến mức cằm cũng sắp rớt, “ĐM! Trình Thư Nặc chị thay đổi rồi! Chị trở thành như thế này từ khi nào thế? Cầm tay tôi thôi mà chị cũng không muốn, nhưng thế mà ngày nào cũng lượn lờ trong nhà luật sư Lâm, chị cái cô gái xấu xa, căn bản là không thật lòng thích tôi…”

Tống Diệc Dương bị ngạc nhiên không nhẹ, Trình Thư Nặc hung tợn trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Tống Diệc Dương cậu mà lại dám nói chuyện thích hay không thích với tôi hả? Vì không muốn tốn tiền mời tôi ăn cơm nên lừa tôi lên đu quay, kết quả còn xui xẻo gặp phải chuyện máy móc bị trục trặc, ngừng giữa không trung không xuống được, mấy cái loại chuyện thiếu đạo đức này cậu còn làm ít sao hả?”

Tống Diệc Dương: “…”

Tâm trạng Lâm Yến bỗng chốc hơi tốt lên một chút, nhấp khoé môi, thản nhiên cười một cái.

Trình Thư Nặc nhận thấy được tiếng động, cũng xoay người trừng mắt với Lâm Yến, sau đó lại quay đi nhìn Tống Diệc Dương, gằn từng tiếng tổng kết, “Hai người các anh đều chẳng phải thứ tốt lành gì hết!”

Cô nói xong thì xoay người đi luôn.

Lâm Yến: “…”

Tống Diệc Dương cười trên nỗi đau của người khác, “Luật sư Lâm, Trình Thư Nặc nói anh không phải là thứ gì tốt lành kìa.”

Ánh mắt Lâm Yến dừng trên người Trình Thư Nặc, vô cảm nói: “Cô ấy cũng mắng cậu đấy.”

Tống Diệc Dương nhún nhún vai, “Tôi thì chẳng sao, cũng không phải là lần đầu chị ấy mắng tôi, nhưng vì sao chị ấy lại mắng anh vậy?”

Cậu ta nhìn về phía cửa thang máy, thấy Trình Thư Nặc đã vào thang máy, thang máy mở ra rồi đóng lại, Tống Diệc Dương thu tầm mắt về nhìn sang Lâm Yến, “Nếu phụ nữ xuống giường mà trở mặt quỵt nợ thì vấn đề là ở người đàn ông đó.”

Lâm Yến: “…”

Khoé miệng anh nhếch lên, hừ lạnh: “Cậu rất có kinh nghiệm đấy nhỉ.”

Tống Diệc Dương gãi gãi đầu, “Một thằng nhóc xử nam thì có thể có kinh nghiệm gì được, nhưng mà, tối nay luật sư Lâm có muốn cùng xem phim con heo không? Một mình tôi xem chẳng có cảm giác gì cả.”

Lâm Yến: “…”

Bây giờ lập tức muốn chuyển nhà.



Lúc Trình Thư Nặc rời khỏi chung cư của Lâm Yến thì sắc trời đã sớm tối xuống, màn đêm như một lớp sa mỏng bao phủ lấy cả thành phố, cảnh vật lại phác hoạ nên nét phong tình, so với ban ngày thì đêm tối dường như càng quyến rũ hơn, nó tựa như một tấm lưới, có vô số điều bí ẩn đang bị che lấp.

Cô còn chưa đi đến cửa tiểu khu thì di động trong túi rung lên.

Trình Thư Nặc nhìn, là tin nhắn của Lâm Yến.

- Anh không tiễn em nữa, chú ý an toàn, về đến nhà thì báo với anh một tiếng.

Trình Thư Nặc không trả lời, đọc xong tin nhắn thì cất di động luôn, nhưng vừa mới cất di động vào túi thì động tác trên tay bỗng dừng lại, trực giác nói cho cô biết, có một ánh mắt nóng rực đang dừng trên người cô.

Trình Thư Nặc lại lấy di động ra lần nữa, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ mấy người đi đường đang đi dạo thì không có gì đặc biệt.

Trình Thư Nặc lắc đầu, xoá đi cảm giác kì quái, còn chưa đi được mấy bước, khoé mắt cô dừng ở một chỗ nào đó, bước chân dừng lại…

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Tàn phế thì ăn thịt như thế nào?”

Lâm Yến: “Ăn xong sẽ càng tàn phế???”

Lâm Yến: “Tàn phế thật sự có mùa xuân á?”

Lâm Yến: “Lão Lâm nằm vâng dạ tự mình động?????”

Lâm Yến: “Mấy người là ma quỷ sao? Không thích tôi thì đã đành, vì sao còn muốn công kích cơ thể người ta???”

Nhóc đáng yêu: “Tôi chính là thích anh không vừa mắt tôi đó, lại còn dùng cái bộ dạng không chịu nổi nữa chứ, chân bị chuột rút là anh, “cứng lên” cũng là anh, người bọn tôi cười nhạo cũng là anh, tất cả đều là anh.”

Lâm Yến: “…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.