Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 26: Anh bấm eo cô, cắn lấy môi cô



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, lòng Trình Thư Nặc không hiểu sao lại có chút cảm giác ấm áp đã lâu không thấy.

Từ trước tới nay cô chưa từng nghe Lâm Yến nói nhiều như vậy, anh không châm chọc mỉa mai, cũng không cố ý bêu xấu cô mà chỉ nói một cách nhẹ nhàng như vậy.

Anh hỏi có thích không?

Hoàn toàn không phải kiểu lời mà anh sẽ nói.

Cái kiểu dè dặt vì sợ bị từ chối, ánh mắt không giấu nổi sự mong chờ bé nhỏ, sao Trình Thư Nặc có thể không hiểu được đây?

Như một năm rồi lại một năm nào đó, cô đã theo đuổi Lâm Yến một năm, khi đó Lâm Yến đang học năm tư, rất ít khi ở trường, cũng hầu như không ở kí túc xá, cô đã quên mình đã nhận được tin nhắn như thế nào, cô ở dưới kí túc xá của anh, vừa đứng là đứng ba tiếng liền, Lâm Yến về rất muộn, nhìn thấy cô đứng ở cửa kí túc xá, không nói lời thừa thãi nào, xoay người đi ngay lập tức, Trình Thư Nặc vội vàng chạy đến chắn trước mặt anh.

Cả khuôn mặt cô đều bị đông cứng lại, vẻ tươi cười cũng có chút miễn cưỡng, khi nhìn thấy Lâm Yến thì thật sự rất vui vẻ, vội vã nhét quà mừng năm mới vào tay anh, "Đàn anh Lâm, tặng cho anh..."

Cô có hơi ngượng ngùng, Lâm Yến cúi đầu nhìn đồ trong tay, cô lại mong chờ nhìn anh, "Có thích không?"

Lúc ấy Lâm Yến trả lời cô như thế nào nhỉ?

Trình Thư Nặc nhớ tới, cô ném bó hoa vào trong lòng Lâm Yến, nói chẳng chút khách khí: "Không thích."

Lâm Yến: "..."

Lâm Yến có hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ đúng mực, vì thế nở nụ cười nhàn nhạt làm dịu bớt bầu không khí, "Sao em lại không thích hoa chứ, rõ là không thích người đưa hoa, cũng phải nể mặt hoa đừng từ chối anh chứ?"

Anh nhét hoa hồng vào tay Trình Thư Nặc lần nữa, lòng bàn tay không cẩn thận chạm vào mu bàn tay lạnh băng của cô, lại nhanh chóng nói: "Em mau đi lên đi, đừng để bị cảm."

Anh quan tâm dặn dò, Trình Thư Nặc còn chưa lên tiếng thì chính mình đã hắt xì một cái.

Trình Thư Nặc không biết vì sao Lâm Yến lại dày vò bản thân thành cái bộ dạng thảm thương như thế này, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, mặt cũng không ổn lắm, cô không nói thêm gì nữa, "Anh nhanh về đi, cái này..." Cô nhìn xuống bó hoa trong tay, "Không có lần sau!"

Cô nói xong, vòng qua Lâm Yến đi về phía hàng hiên.

Lâm Yến xoay người nhìn bóng dáng cô, không hiểu sao lại thấy tâm trạng có chút nhẹ nhõm.

Khác hẳn với vẻ chật vật chạy trốn xuống dưới vừa rồi, anh nhớ tới cái cảm giác trái tim bị bóp chặt đến khó chịu đó, suýt chút nữa là anh đã xông lên, nhưng anh vẫn cố gắng tỉnh táo lại, sau đó hoảng loạn rời khỏi hiện trường.

Anh cần phải giao quyền lựa chọn cho Trình Thư Nặc, nhưng nào có ai biết, chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi đó anh đã trải qua bao nhiêu loại cảm xúc đâu?

Sự nóng nảy nơi đáy lòng ấy, cho dù là gió lạnh trong đêm tối cũng không thổi tan được.

Lồng ngực Lâm Yến thoáng chốc dâng lên một chuỗi kích động, vì thế trước khi ý thức tỉnh táo thì người đã không dằn lòng nổi đuổi theo.

Trình Thư Nặc vẫn đang chờ thang máy, nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau, khi xoay người thì nhìn thấy Lâm Yến không hiểu sao lại theo lên, Trình Thư Nặc mang vẻ mặt không hiểu nổi nhìn anh, "Sao anh vẫn còn chưa đi? Làm gì vậy?"

Thật ra Lâm Yến cũng không biết tại sao lại thế này, rất nhiều cảm xúc không phát tiết được, vì thế không nhịn nổi đuổi theo, chờ đến khi phản ứng lại thì mới cảm thấy bản thân thật hoang đường.

Anh có hơi không dám nhìn Trình Thư Nặc, hai tay ma sát, nói: "Anh đây...Anh đây phải về à?"

Trình Thư Nặc bình thản liếc anh một cái: "Nếu không thì sao? Anh lại không lái xe à? Lại muốn tôi tiễn sao?"

Lâm Yến nhanh chóng lắc đầu: "Anh chỉ là muốn nói chuyện với em một chút."

Trình Thư Nặc: "Vừa nãy anh đã nói rồi."

Lâm Yến: "Thế à?"

Trình Thư Nặc: "..."

Thang máy đúng lúc xuống dưới, cửa lớn thang máy mở ra.

Trình Thư Nặc thu tầm mắt về, bước vào thang máy, Lâm Yến đứng ngoài cửa không nhúc nhích, im lặng nhìn cô, Trình Thư Nặc càng cảm thấy không thể hiểu nổi Lâm Yến, "Cuối cùng là anh muốn nói cái gì?"

Thật ra Lâm Yến còn mơ hồ hơn cả Trình Thư Nặc, tim anh đập rất nhanh, rất ít khi anh có loại cảm xúc mãnh liệt như vậy, anh cũng không hiểu được, rõ ràng cũng chẳng phải là tên nhóc mới hai mươi tuổi, vì sao lại đột nhiên mất kiên nhẫn như vậy, lại thấp thỏm nóng nảy như thế chứ.

"Ngày mai có rảnh không?"

Cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

Trình Thư Nặc nói: "Không có."

"Ngày kia thì sao?"

"Cũng không có?"

"...Được rồi."

Thang máy từ từ khép lại, Lâm Yến lại đứng không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào cô như cũ, khe hở càng ngày càng hẹp, bóng dáng anh càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thấy được gì nữa, Trình Thư Nặc bỗng cảm thấy hình ảnh này có chút vi diệu.

Giống như một cảnh quay chậm trong một bộ phim điện ảnh nào đó, rõ ràng chỉ là trong giây lát mà thôi, lại giống như cô đã cùng Lâm Yến đi qua mấy năm rồi.

Hàn Thần Ngộ hỏi, Lâm Yến tốt chỗ nào, bản thân Trình Thư Nặc cũng không biết.

Nhưng anh chính là một sự tồn tại như thế, bất kể là bao nhiêu năm, chia cách hay bên nhau, anh vẫn luôn ở trong lòng cô, từng yêu, cũng đã từng hận, dù sao vẫn không giống người bình thường.

...

Sáng sớm, Trình Thư Nặc tỉnh lại từ trong giấc mơ, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, cô chống người ngồi dậy, cố gắng sờ mặt, một hồi lâu sau vẫn khó có thể khiến lòng bình tĩnh lại.

Sao cô lại có thể mơ một giấc mơ đáng sợ như vậy được chứ.

Trong mơ là tiếng còi bén nhọn, hai chiếc ô tô như đống sắt vụn quấn vào nhau, bốn phía là đám người hỗn loạn, cô nhìn thấy Lâm Yến máu thịt lẫn lộn nằm trên mặt đất, cô có kêu thế nào cũng không tỉnh, anh bị nâng lên cáng, đẩy vào xe cấp cứu, cô kéo tay bác sĩ hỏi, người bác sĩ trẻ lại bất đắc dĩ lắc đầu với cô...

Trình Thư Nặc ngồi trên giường, lưng ớn lạnh, cánh tay run rẩy, vì thế vội vã lấy di động qua, ngón tay nhanh chóng gõ một hàng số, mấy tiếng "tút tút tút" vang lên, điện thoại lại có thể thông, trong ống nghe truyền đến giọng nam uể oải, dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

"Xin chào, ai vậy?"

Trình Thư Nặc mạnh mẽ nắm chặt di động, khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch, "Anh...anh có ổn không?"

Tiếng nói của cô run run, giọng điệu cũng không giống cô.

Bên kia đầu điện thoại, người đàn ông lập tức nghe ra giọng của cô, khi mở miệng lần nữa thì giọng nói đã không còn chút uể oải tuỳ tiện nào nữa, "Tiểu Nặc? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tảng đá trong lòng Trình Thư Nặc như rớt xuống đất, cô dùng sức đè đè mi tâm, chỉ cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, cô nhớ tới những lời nói thờ ơ kia của Lâm Yến ngày hôm qua, rõ ràng là một câu nói khiến người phải run rẩy mà anh lại cố tình nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, tình cảm đối với Lâm Yến, cô đã không thể nói rõ được, chỉ là bất kể ra sao, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh không còn ở đây nữa, cho nên sáng sớm khi tỉnh khỏi cơn mơ thì cô đã bị sự sợ hãi bao phủ làm cho choáng ngợp.

Cô không nói chuyện, người ở bên kia đầu điện thoại lại căng thẳng gọi tên cô không ngừng, ngay sau đó lại truyền đến tiếng mặc quần áo sột soạt, hoà lẫn với tiếng vang của đồ vật rơi xuống, "Tiểu Nặc? Em có đang nghe không vậy? Em đang ở đâu? Tiểu Nặc? Đừng không nói gì như vậy..."

Cuối cùng Trình Thư Nặc cũng tìm về được giọng nói của mình, cô lắc đầu, "Không có gì, gọi nhầm số thôi."

Rõ là Lâm Yến sẽ không tin, anh dùng bả vai kẹp di động, hoảng loạn mặc quần áo, "Em đang ở đâu? Anh sẽ qua ngay."

Trình Thư Nặc: "Tôi ở nhà, thật sự không sao cả, đừng đến."

Cô nói xong, vội vàng cúp điện thoại.

Trình Thư Nặc nhìn giờ, cũng sắp đến giờ phải dậy chuẩn bị đi làm, cô xốc chăn lên đứng dậy, để chân trần đi vào phòng tắm, cho đến khi vốc nước lạnh hất lên mặt thì cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại được, cô đột nhiên nhớ tới cảnh tượng năm đó khi nhận được cú điện thoại từ hàng xóm mà chạy đến bệnh viện.

Bà ngoại té ngã trong WC, ngày hôm sau mới được hàng xóm cách vách phát hiện rồi đưa đi bệnh viện, khi cô chạy tới bệnh viện thì bác sĩ bảo cô kí vào đơn phẫu thuật, bảo là người già tuổi tác đã lớn rổi, mức độ nguy hiểm khi phẫu thuật rất cao, cô gần như là run rẩy kí tên mình vào.

Cô chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, bởi vì sợ hãi mà vẫn luôn gọi điện thoại cho Lâm Yến, nhưng làm sao cũng không gọi được, cũng không biết qua bao lâu, bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, lấy mũ phẫu thuật xuống lắc đầu với cô, cho đến tận bây giờ Trình Thư Nặc vẫn không quên được cái cảm giác tuyệt vọng này.

Nhưng sau đó cô cũng hiểu được, sau khi tuyệt vọng thì còn có chuyện đáng sợ hơn đang chờ đợi cô.

...

Sau nửa giờ, cô sửa soạn xong, đứng ở huyền quan thay xong giày, vừa mới lấy túi xách trên giá xuống thì cửa phòng liền vang lên "rầm rầm rầm", Trình Thư Nặc bị doạ, đi đến mở cửa, vừa mới đẩy cửa ra được một chút thì đã bị người mạnh mẽ đẩy vào trong.

Trình Thư Nặc nhìn thấy rõ người ở ngoài cửa, cô sửng sốt, mở miệng: "Anh đến đây làm gì? Không phải đã bảo anh đừng..."

Cô còn chưa nói xong, Lâm Yến đã nhanh chóng nhào vào cô, đột ngột ôm cô vào lòng, bởi vì dùng sức quá lớn mà Trình Thư Nặc bị đụng lùi ra sau, lại bị anh ôm chặt lấy eo.

Trình Thư Nặc ngơ ngác lần nữa, bởi vì ôm rất chặt, cô cũng nghe được tiếng tim đập của Lâm Yến, mãnh liệt như vậy, lo lắng như vậy, từng cái từng cái nặng nề đánh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.

Cô còn chưa kịp mở miệng, tiếng nói dồn dập của người đàn ông đã truyền đến bên tai, mang theo tiếng thở hổn hển, "Em làm anh sợ chết đi được, anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì."

Trình Thư Nặc bị anh ôm không nhúc nhích được, suy nghĩ lại nhấp nhô lên xuống, vừa bối rối vừa không chân thật, sao Lâm Yến có thể căng thẳng như vậy vì cô được? Diễn kịch sao? Thoạt nhìn cũng không giống.

Cô âm thầm cảm thán, hít một hơi thật sâu, "Lâm Yến, anh buông ra đi."

Sau khi sự sợ hãi qua đi, Lâm Yến cũng ý thức được bản thân không đúng, vì thế vội vàng buông tay, rời khỏi lồng ngực Trình Thư Nặc, anh có hơi lúng túng, từ đêm qua dựa vào dũng khí để mở lời, lòng Lâm Yến vẫn không yên, anh không biết liệu có bị phản tác dụng hay không.

Vẻ mặt anh bình thường, cụp mắt nhìn Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc lại không nhìn anh, cúi đầu sửa lại quần áo bị làm cho lộn xộn.

Lâm Yến vẫn rất lo lắng, tuy rằng anh và Trình Thư Nặc đã xa cách mấy năm, nhưng quả thật có một số ký ức đã vô tri vô giác khắc vào máu thịt anh, giọng điệu khi nói chuyện của Trình Thư Nặc vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, sao anh có thể không rõ.

Im lặng một lát, anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thật ra Trình Thư Nặc đã hối hận, cô không biết vì sao mình lại gọi cuộc điện thoại kia, vì thế lập lờ nước đôi nói: "Mơ một giấc mơ mà thôi."

"Mơ thấy cái gì?"

Mà bị doạ đến mức này?

Lâm Yến giữ lại nửa câu sau trong lòng, anh là một người rất có chừng mực, tuy rằng cách xử lí chuyện tình cảm có hơi vụng về, thậm chí không biết từ khi nào, mỗi lần đối mặt với Trình Thư Nặc lại trở nên không bình tĩnh nổi.

Giọng điệu Trình Thư Nặc nhàn nhạt, chế nhạo nói: "Mơ thấy một tên khốn nạn, làm tôi sợ đến mức nhảy dựng, lúc tỉnh lại thì bỗng muốn mắng người."

Lâm Yến cũng không vạch trần, tiếp lời cô: "Cho nên gọi điện cho anh?"

Trình Thư Nặc quét mắt liếc anh một cái, xách túi lên người, "Đúng vậy, nghĩ tới nghĩ lui thì trong đám bạn cũ anh khốn nạn nhất, không mắng anh thì mắng ai."

Lâm Yến: "...Vậy vì sao chưa mắng đã cúp điện thoại?"

Trình Thư Nặc: "Không muốn lãng phí sức lực."

Lâm Yến bị chặn họng, Trình Thư Nặc lấy chìa khoá xe trên ngăn tủ, Lâm Yến đứng ở phía trước, cô vòng qua, "Đại luật sư Lâm à, thứ hai mà anh không đi làm sao?"

Vừa rồi cô vẫn luôn không nhìn kỹ anh, lần này gặp tuy rằng Lâm Yến vẫn mặc tây trang đi giày da như cũ, nhưng lại không đeo caravat, thậm chí hài đến mức ngay cả cúc áo sơ mi cũng cài sai, trong lòng Trình Thư Nặc lướt qua một tia khác thường, theo đó buột miệng thốt ra, "Cúc áo cài lệch rồi kìa."

Bây giờ Lâm Yến mới phản ứng lại được, vừa rồi khi ra cửa anh quá lo lắng, căn bản không chú ý tới, Trình Thư Nặc vừa nhắc nhở như vậy, anh lại bỗng dưng nhớ tới khoảng thời gian khi hai người bên nhau, thời gian đi làm của Trình Thư Nặc muộn hơn so với anh, nên đương nhiên cũng sẽ dậy muộn hơn anh, mỗi lần anh rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề rồi thì đều sẽ cầm caravat đi đến mép giường, thật ra là Trình Thư Nặc đã sớm tỉnh, thấy anh đi vào, cô sẽ cười bò dậy, quỳ gối bên mép giường đeo caravat cho anh.

Cô sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với anh, cẩn thận sửa lại vạt áo cho anh, sau đó lại làm nũng một chút, đòi anh một cái hôn.

So sánh với người yêu vành tai tóc mai chạm nhau, phần dịu dàng mà Trình Thư Nặc cho anh kia, là thứ khiến anh lưu luyến nhất trong ba năm ở thủ đô, cũng là lí do mà đêm đêm anh không ngủ nổi trong hai tháng nằm viện đó.

Hình như cũng có một lần bất ngờ, anh đến bên mép giường như ngày thường, Trình Thư Nặc cũng vẫn nở nụ cười rồi bò dậy như trước, nhưng lại ném caravat của anh đi, sau đó nhào về phía người anh, kéo cái áo sơ mi anh vừa mặc xong ra, quá đáng hơn là lại đi kéo dây lưng anh.

Lúc ấy Lâm Yến phải lên máy bay đi công tác, thời gian rất gấp, Trình Thư Nặc cũng biết vậy, Lâm Yến bảo cô càn quấy, Trình Thư Nặc lại hoàn toàn không màng đến sự ngăn cản của anh, vừa nhiệt tình vừa to gan ôm lấy anh rồi hôn lên, lại nhân lúc anh chưa kịp chuẩn bị, kéo anh ngã lên giường.

Anh là một người đàn ông bình thường, người trên giường cũng không phải ai khác mà là bạn gái anh, anh bị làm ầm ĩ đến khó chịu, nên liền đổi cách thức khác đòi lại.

Dù sao cũng không kịp lên máy bay nữa, Lâm Yến trừng trị cô gái nhỏ không thành thật dưới thân, anh bấm eo cô, cắn lấy môi cô, tiếng nói buồn bực: "Còn dám càn quấy nữa không hả?"

"Không dám."

Bởi vì khóc mà đôi mắt cô ướt sũng, như khói như nước, ấm ấm ức ức đưa tay ôm lấy eo anh.

Đắm chìm vào tình yêu, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, khoé mắt vừa yêu kiều vừa quyến rũ, chỉ tuỳ tiện liếc một cái thôi, nét phong tình cũng lan toả trăm hướng.

Lâm Yến bị cô quyến rũ đến mức hứng thú nổi lên, nặng nề thúc cô một cái, Trình Thư Nặc mệt mỏi nhớ lại, nhăn khuôn mặt nhỏ rúc vào ngực Lâm Yến, mềm giọng cầu xin anh, "Thật sự không dám nữa mà huhu..."

Ai ngờ Lâm Yến lại tiếp tục bắt nạt cô, Trình Thư Nặc cảm thấy bản thân chính là tự làm tự chịu, cô thở không nổi chui vào lòng anh, giọng nói quyến rũ nũng nịu xin tha, đến cuối cùng lại bị lăn lộn đến không nói nên lời.

Đó là lần đầu tiên Lâm Yến nuông chiều bản thân mình, bỏ lại cả đống người ở sân bay, càn quấy cùng Trình Thư Nặc ở nhà, những ràng buộc và nguyên tắc của anh đều bại trận dưới thân cô gái nhỏ khóc đỏ mắt này.

Nhưng đó lại là một lần cuối cùng, sau lần đó, anh đi công tác thời gian dài, cả người mệt mỏi trở về, còn chưa cho cô một cái ôm đã lâu không thấy thì Trình Thư Nặc đã đề nghị chia tay với anh.

...

Lâm Yến sững sờ tại chỗ không nói gì,Trình Thư Nặc không chút khách khí đạp một cước lên đầu gối anh, "Đại luật sư Lâm, tôi muốn đi làm, phiền anh nhường đường một chút."

Lâm Yến ăn đau, đột nhiên hoàn hồn, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cấm trẻ em, nhìn Trình Thư Nặc trước mặt mà có hơi mất tự nhiên, anh thấp giọng khụ một tiếng, lơ đãng di chuyển tầm mắt.

Trình Thư Nặc lại khó có khi  hớn hở nở nụ cười: "Anh cũng từng này tuổi rồi mà còn đỏ mặt cái gì?"

Lâm Yến lại khụ mạnh hơn, khuôn mặt lạnh nhạt có hơi đỏ lên, anh vội vàng xoay người đi ra ngoài, "Em có thành kiến với anh, mặt anh mới không đỏ."

Lúc này tâm trạng của Trình Thư Nặc thật sự rất tốt, cô đã bao giờ thấy Lâm Yến như vậy đâu, vì thế đóng cửa rồi đuổi theo, "Không đỏ mặt thì anh chạy cái gì vậy?"

Lâm Yến bước nhanh ra ngoài, tay phải nắm thành quyển để bên môi, tay trái ấn nút thang máy.

Trình Thư Nặc có lí mà phỏng đoán, cười tủm tỉm nhìn anh, "Nghĩ đến con gái à?"

"Không...không có..."

"Lâm Yến sao lại nói lắp vậy?" Vẻ tươi cười của Trình Thư Nặc thay đổi, cô nhớ tới cái gì đó, giậu đổ bìm leo cảm thán, "Khó trách Lâm Hủ cho rằng anh là lão xử nam."

"..."

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: "Uầy? Có phải hôm nay tôi được ăn thịt, ngủ với vợ không?"

Mỗ Lục: "Trong mơ thì cái gì cũng có,  vợ cậu còn mơ thấy cậu ngoẻo đấy."

Hàn Thần Ngộ: "Cầu lên chức."

Lâm Yến: "..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.