Mối Tình Đầu Của Siêu Sao Đã Trở Về

Chương 14



Editor: Olwen_5

Khương Ninh giống như cảm thấy rất xấu hổ nên đã kéo Lâm Thư Thư rời đi. Còn Dặc Trầm thì đồng ý với cách nói này, hắn nghiêm túc mà lặp đi lặp lại những lời vừa nãy, một lúc sau, hắn đứng ở cửa rồi gật đầu “Nói có lý”.

Trong xe, Lâm Thư Thư giải thích“Vừa rồi tớ chỉ nói đùa thôi”.

Vừa nói xong, Khương Ninh có ý định muốn đáh Lâm Thư Thư, Lâm Thư Thư nhanh chóng nghiêng người sang một phía rồi kêu đau.

Sau đó, hai người đều cười.

Bạn tốt là người hiểu bản thân nhất, từ trước đến nay không cần giải thích thì trong lòng mỗi người đều luôn hiểu rõ.

Dựa theo cách nói thô lỗ của Lâm Thư Thư thì đó là "Ngay cả dùng mông để nghĩ thì tớ đều biết cậu muốn gì, còn phải giả vờ tiếp làm gì?".

Lâm Thư Thư im lặng một lát “Liễu Ca đang có ý định đánh trả lại”.

Khương Ninh liếc nhìn Lâm Thư Thư một cái, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Thư Thư nhíu mày “Cô ta có đi tìm cậu không?”.

Khán giả đều nói tính cách của Liễu Ca rất tốt, nhưng dù sao thì sự nghiệp của cô ta là cống hiến cho khán giả, cho nên nhìn người không thể chỉ nhìn mặt được.

“Trước kia thì có” Giọng điệu của Khương Ninh bình thản, cô suy nghĩ sâu xa rồi nói "Giọng nói không to, có thể là uống say" Giọng nói của cô mang theo sự châm chọc.

Từ giọng điệu này thì có thể nhìn ra được là trong lòng Khương Ninh thật sự ghét Liễu Ca.

“Thế nhưng nói thẳng ra thì đây đều là bạn gái của Dặc Trầm nói”.

“Cô ta điên rồi? Không sợ bị người khác phát hiện sao?” Lâm Thư Thư nghe vậy thì không thể tin được mà trợn to mắt “Đây là Liễu Ca nói?”.

Lâm Thư Thư lập tức hiểu rõ “Điều này cũng không lạ gì”.

Liễu Ca gia nhập showbiz được vài năm, có còn được truyền thông khen EQ cao, cho nên không có khả năng không giữ miệng mà nói ra những lời đó được.

Khương Ninh nhẹ nhàng cong khóe môi, cằm khẽ nhếch lên “Cùng lắm thì....” Cô quay đầu nhìn Lâm Thư Thư, “Cô ta cũng sẽ không làm gì được tớ, dù sao thì cô ta cũng là phụ nữ”.

Lâm Thư Thư xua tay rồi nói một câu “Rất có thể, nhưng chỉ sợ là bị Dặc Trầm nhìn thấy thôi”.

“Cậu đừng quên rằng cô ta có thể theo đuổi Dặc Trầm hai năm mà vẫn không từ bỏ, theo tính cách của Dặc Trầm thì sao có thể cho cô ta mặt mũi, vì sao cô ta còn không từ bỏ? Đến nước này thì tình yêu đó đã biến thành sự cố chấp rồi”.

Khương Ninh nhắm mắt lại, cô im lặng một lúc lâu thì mới nói tiếp “Cậu quá đề cao Dặc Trầm, dù sao thì hắn cũng là một người đàn ông bình thường thôi”.

“Cậu có ý gì?” Lâm Thư Thư không tự giác được mà đặt câu hỏi.

Khương Ninh thở dài một tiếng, cô mở mắt ra, đôi mắt của cô tràn đầy lạnh nhạt và lý trí "Khi còn ở bên Yến Hành, đã rất nhiều lần tớ nghĩ rằng cứ gả cho anh ấy đi, coi như trả lại ân tình”.

Dứt lời, Khương Ninh quay đầu nhìn về phía Lâm Thư Thư “Cậu nghĩ xem, mỗi lần Dặc Trầm suy sụp, ý chí tiêu tán, chán nản với thế giới này thì khi nhìn Liễu Ca, hắn ta có thể có suy nghĩ đó sao”.

“Nếu cậu không gả cho Yến Hành, còn hắn cũng không yêu Liễu Ca thì phải làm sao?” Lâm Thư Thư thở dài.

“Tớ biết" “Ý của tớ là nguyên nhân là vì…… Hắn đã từng lộ ra dáng vẻ mệt mỏi và dịu dàng với Liễu ca thì mới có thể khiến cho cô ta cảm thấy có hy vọng, nên kiên trì suốt hai năm không phải là không có nguyên nhân".

“Có lẽ tớ còn xấu xa hơn Dặc Trầm, hắn chỉ vô tình đối xử với Liễu Ca như thế, còn tớ thì lại cố tình đối xử với Yến Hành như vậy”.

“Về sau, có lẽ tớ sẽ càng quá đáng hơn, bởi vì tớ muốn lợi dụng Yến Hành một lần nữa để được quay lại với Dặc Trầm”.

Lâm Thư Thư đang đợi đèn đỏ chuyển qua xanh, đối với việc làm của Khương Ninh, Lâm Thư Thư chưa bao giờ xen vào nhiều “Ninh Ninh, nếu cậu không phải là bạn thân của tớ, thì có lẽ tớ đã đánh chết cậu rồi".

Dứt lời, Lâm Thư Thư trợn to mắt rồi hét lớn "Là do cậu là bạn thân của tớ!”.

“Đã là bạn thân của Hải Vương thì tớ sẽ giúp cậu bằng mọi giá!”.

“Cậu thật sự rất lý trí".

Ngay từ đầu, nếu xác định muốn có được Dặc Trầm thì trước hàng nghìn người đàn ông khác thì cô sẽ không quan tâm.

Có người hỏi rằng Yến Hành đã làm sai cái gì?

Yến Hành không làm sai gì cả, những người bạn trai cũ của cô cũng không làm sai.

Khương Ninh nguyện ý sau khi chết sẽ xuống địa ngục, cô là điển hình cho sự giả dối.

“Dặc Trầm có thể sẽ phát hiện ra mục đích của cậu không?” Lâm Thư Thư nghiền ngẫm tò mò.

“Tốt nhất là cả đời không nên phát hiện ra, mà dù có phát hiện ra thì cũng không sao”.

“Cậu muốn lừa hắn cả đời sao?”.

Nếu có được người mà hắn yêu thì cũng được tính là một chuyện hạnh phúc.

Nhưng ai là con mồi ai là thợ săn, cô thật sự không biết ai sẽ là người tổn thương người còn lại eo ôi?

Gần 5 năm nay, Lâm Thư Thư thăng chức rất nhanh, cho nên kiếm được không ít tiền, tuy rằng không đến nỗi sống ở biệt thự nhưng cũng có thể mua được vài căn hộ.

Sau khi cất xe xong, hai người cùng nhau đi lên lầu, xuất hiện sau cửa là một người đàn ông đang mặc tạp dề màu hồng.

Vẻ mặt đầu tiên của Khương Ninh là sửng sốt, rất nhanh cô đã bình tỉnh lại rồi nhẹ nhàng mỉm cười “Anh Bách, cuối cùng cũng được nhìn thấy anh”.

Bách Hải ôn hòa cười “Là Khương tiểu thư sao, tôi có nghe Thư Thư nhắc tới, cô mau vào đi, bên ngoài rất lạnh lẽo”.

Bách Hải tự mình xuống bếp để làm cơm chiều, Lâm Thư Thư chỉ ngồi thản nhiên.

Nhiều năm trước, bạn cô và Bách Hải đã kết hôn, nhưng vì Bách Hải bận công tác nên rất ít khi về nhà, vì thế, mọi chuyện đều nghe theo Lâm Thư Thư, chỉ hận là không thể hái sao trên trời để tặng cho bạn cô.

Vì được nghỉ đông, hơn nữa Lâm Thư Thư vừa mới sinh con không lâu, cho nên Bách Hải trở thành người lo liệu hết mọi việc trong nhà.

Ăn cơm xong, Khương Ninh ngây ngốc ở phòng trẻ con.

Lâm Thư Thư vừa mới pha sữa bột xong.

Cô nằm yên tĩnh ở cạnh giường em bé, xung quanh là các món đồ chơi khác nhau, đôi mắt của đứa bé rất lớn lại rất sáng, còn mang theo sự tò mò với thế giới này, khiến cho cô nhịn không được mà mềm lòng.

Khương Ninh nhẹ nhàng dùng ngón tay cái để vuốt ve gương mặt phình to của đứa bé, vì da còn quá non nên cô không dám dùng sức.

Lâm Thư Thư thấy vậy thì liếc mắt nhìn cô “Sao nào, muốn có con không?”.

Khương Ninh trả lời thành thật “Có một chút”.

“Vậy để Dặc Trầm giúp cậu, còn tớ thì không giúp được”.

“Chậc”.

Lâm Thư Thư vô tội hỏi "Năm đó, cậu và Dặc Trầm không về nhà, còn nói dối ba mẹ cậu là đang ở nhà tớ, giờ còn ngượng ngùng gì chứ?”.

Khương Ninh thẹn quá hóa giận “Tớ chưa từng làm”.

Lâm Thư Thư cười ra tiếng “Lúc ấy, hắn thành thật nói đã chơi đùa với cậu cả đêm, tớ cười chết mất. Cậu đồng ý đi theo hắn buổi tối mà không về nhà, hắn còn không hiểu sao?”.

Khương Ninh không thể nhịn được nữa nên đã giơ tay lên, ý muốn đánh Lâm Thư Thư.

Lâm Thư Thư và cô chạy quanh giường em bé, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ha ha.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.