Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 56: Lột da định hồn (1)



"Anh, đây là bà Thẩm, gia chủ nhà họ Thẩm." Tôi khẽ giọng nhắc nhở anh ấy.

Anh tôi nghe thấy lập tức tối sầm mặt lại: “Vậy sao? Chẳng trách lại nhìn ai cũng không thuận mắt như vậy, thì ra là người nhà họ Thẩm, hừ, đám người cổ lỗ sĩ bảo thủ."

Mấy vị Khôn Đạo đứng sau lưng bà Thẩm đã tức giận: “Cậu thì là cái thá gì mà lại dám nói năng hỗn láo với sư phụ!"

Anh tôi cười lạnh lùng: “Tôi không là gì cả, đương nhiên không kiêu căng như nhà bà Thẩm đây... Thanh Tiêu chúng ta đi, nhìn thấy đám người này lại bực mình."

“Đứng lại!” Bà Thẩm vô cùng tức giận, trầm giọng hỏi: “Người lớn nhà hai cô cậu đâu rồi? Ông nội cậu sao lại không tới?"

"Thật ngại quá, người lớn trong nhà đều có việc, lần này tôi đại diện gia đình đến tham gia... dù sao đi nữa cũng không đến lượt nhà họ Quan chúng tôi bàn chuyện." Anh tôi không quay đầu mà kéo tôi đi luôn.

"Anh, anh làm như vậy có phải là quá bất kính rồi không, ở nơi đông người vẫn nên cho bà ấy chút thể diện." Tôi khẽ nhắc nhở.

"Loại người cố chấp, hừ... ép mẹ chúng ta bỏ nhà ra đi thì cần gì giữ thể diện cho bà ta ch... mặc kệ bọn họ, cái thằng Quan Nhan Thần ở đâu? Anh đi đánh hắn ta cho đỡ tức."

Từ sau khi tôi bước lên xe của Thượng Quan Chân, cũng không nhìn thấy Quan Nhan Thần nữa, lúc này anh tôi gọi điện cho hắn mới biết hắn mượn một căn phòng ở đạo quán nhốt Quan Nhan Thần ở đó, còn phái hai người canh giữ ở đó.

Tối qua tôi đến Tiểu Diệu Phong Thiên Tử Các, sau đó ở cạnh Phong Ly Ngân đến khi trời sáng, sau khi trời sáng đã không nhìn thấy hắn đâu nữa, cái thói quen xấu thần không hay quỷ không biết này của hắn khiến tôi vô cùng bực mình, nhưng có cách gì chứ? Chỉ có thể cố gắng nhét đồ ăn vào miệng, để nỗi tức giận hóa thành sự thèm ăn.

Đạo quán Thanh Ngọc này rất lộng lẫy, khắp nơi là phong cảnh tươi đẹp, tôi nhìn thấy Phong Ly Ngân trên đình nơi sườn dốc, hắn khoanh hai tay dựa vào cột đình, bên cạnh có mấy ông già đang đứng nói chuyện với Thẩn Thanh Nhụy, hắn chỉ ở đó nhíu mày nghe bọn họ tranh luận.

Phong Ly Ngân nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt lướt qua mặt tôi, nhìn vào bàn tay đang được anh tôi nắm lấy.

Anh tôi giống như khiêu khích đan chặt tay vào tay tôi, sau đó giơ lên vẫy về phía hắn, gương mặt đắc ý khẽ giọng nói: “Thanh Tiêu lại gần đây, hắn dám bắt nạt em, nào, để anh làm người bảo vệ cho em."

Tôi cảm nhận được ánh mắt không vui của Phong Ly Ngân, bất lực nói: “Anh thật vô vị.. anh không sợ đắc tội hắn sao?"

“Sợ con khỉ! Anh là anh rể của hắn! Về mức độ nào đó, hắn nên sợ anh mới đúng!" Anh tôi ghé sát lại tôi, đi ngang qua bọn họ.

Tôi không nhịn được phá lên cười, anh tôi luôn có cách làm những câu chuyện nghiêm trọng trở nên buồn cười.

Sau núi là một tòa nhà nhỏ hai tầng, căn phòng cuối ở tầng thứ hai là căn phòng nhốt Quan Nhan Thần.

Hai người đàn ông mặc vest đứng ở đó, nhìn thấy chúng tôi đến, gật đầu nói với chúng tôi: "Thiếu gia nhà chúng tôi nói tên Quan Nhan Thần bên trong đó có liên quan đến cái xác của Ma Vương, tạm thời không thể đưa cho Quan thiếu gia mang đi được, nhưng Quan thiếu gia có thể tùy ý hỏi chuyện, chỉ cần không đánh chết hắn là được."

Anh tôi vui vẻ nói: “Không cần nhắc nhở, tôi là người văn minh, sao biết ra tay đánh người được chứ, không cần lo lắng.”

Nói xong thì anh tôi đã đi vào đó trước, tôi còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng hét đau đơn từ bên trong truyền ra, anh tôi nhấc cái ghế lên đập vào người Quan Nhan Thần làm hắn co rúm người vào góc tường.

Tôi đổ mồ hôi, vội vàng đi vào kéo anh tôi: "Đừng nặng tay quá, nếu để hắn có chuyện gì thì làm sao được chứ.”

“Thằng ranh này nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, dám câu kết với người ngoài bắt cóc người trong gia đình mình, hắn ta còn có lương tâm hay không?" Anh tôi chỉ hắn rồi mắng.

Quan Nhan Thần không dám nói chuyện, anh tôi mắng hắn ta vô cùng thảm thiết, cuối cùng buông một câu: “Cái thằng thông đồng với mày tên gì? Là người ở đâu? Sao mày lại liện hệ được với nó!”

"Tôi quen hắn ở quán bar gần trường, vì thường xuyên cùng nhau uống rượu, vậy nên cũng khá thân... hắn biết tôi nghỉ mấy ngày để về nhà, liền nói cùng về với tôi, tôi đã dẫn hắn về cùng... ngày hôm đó tôi nói với hắn, nói..." Quan Nhan Thần ngập ngừng nhìn tôi, không dám nói nữa.

“Nói gì? Nói đi chứ! Còn ấp a ấp úng, có tin tao lấy hút bồn cầu thông miệng cho mày không?" Anh tôi hét lên.

Quan Nhan Thần nhỏ giọng nói: “Tôi nói với hắn ta, ngực của em họ tôi to lắm, nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, hắn nói sẽ giúp tôi bắt cóc Thanh Tiêu, để tôi chơi đùa... sau đó tôi mới biết, mục đích của hắn là bắt cóc Thanh Tiêu..."

"Thanh Tiêu, xin lỗi, tôi nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, lâu lắm rồi mới nhìn thấy cô, thấy cô xinh đẹp như vậy, có chút không kiềm chế được... tha thứ cho tôi một lần đi, tôi không dám như vậy nữa.” Quan Nhan Thần quỳ trước mặt xin lỗi tôi, ngữ khí rất thành thật.

Tôi hờ hững nhìn hắn ta, hắn ta miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn còn có chút dục vọng, người như vậy khẳng định còn có tà tâm.

Anh tôi ngồi xổm xuống, giơ tay túm lấy tóc hắn: “Mày lợi dụng em tao, nói xin lỗi mấy câu là được thôi sao? Nếu như không phải thấy mày con chưa kết hôn, tao đã thiến mày luôn rồi!”

Quan Nhan Thần sợ hãi khép chặt hai chân, vội vàng lắc đầu.

Anh tôi hỏi về chuyện cái xác của Ma Vương, Quan Nhan Thần thành thực trả lời, thề với trời với đất hắn ta không có tình cảm qua lại sâu xa gì về tên đó.

Bởi vì ngày mai là lễ cúng tế Tôn Thần, cả đạo quán đều vô cùng bận rộn, những người đến tham gia đều phải ăn đồ chay, hơn nữa còn phải tắm thơm tho sạch sẽ.

Tôi ngâm mình trong bồn tắm, nghe thấy tiếng điện thoại ở bên ngoài đang liên tục kêu lên, đành phải quấn khăn tắm lại chạy ra nghe, vừa chạy ra ngoài thì nhìn thấy Phong Ly Ngân cầm lấy điện thoại của tôi, lạnh nhạt trả lời: “Ừm.”

"Anh..." Tôi có hơi tức giận, cái người này xuất hiện thình lình thì cũng thôi đi, lại còn tự ý nghe điện thoại của tôi?

Hắn im lặng nghe một hồi, nói: “Nói Thượng Quan Chân đừng có làm ầm lên, cứ thông báo cho người chủ trì Lăng Hư Tử và gia chủ nhà họ Thẩm, tôi qua đó bây giờ... biết rồi, tôi đưa cô ấy ra ngoài."

Hắn tắt điện thoại, quay người nói với tôi: “Anh cô gọi điện đến để xác nhận cô có an toàn hay không, nói không thể để cho cô ở một mình, cô thay đồ đi rồi đi với tôi.”

“Đi, đi đầu?" Tôi vội vàng vò tóc, trong lòng thoáng có chút dự cảm không hay.

Phong Ly Ngân dựa vào cửa, nhìn chằm chằm tôi thay đồ rồi lãnh đạm nói: “...Có một người gặp chuyện rồi, tôi phải đến đó xem thế nào, nhưng mà tôi không tiện lộ diện, đến khi đó cô đến truyền đạt lại những lời tôi nói."

"... Được..." Tôi có chút không thoải mái, hắn nhìn tôi thay quần áo như vậy, tôi căng thẳng trượt tay một hồi lâu, cũng chưa cài xong áo lót.

Hắn có chút không kiên nhẫn giơ tay cài lại cho tôi, ngón tay lạnh giá đó chạm vào sau lưng, làm tôi vô thức căng cứng người lại, xem ra sau này phải mua loại áo lót cài phía trước mới được..

Trời đã tối mù, hắn dẫn tôi đi đến sau núi, càng đi tôi càng thấy bất thường, kéo hắn lại hỏi: “Anh nói có người gặp phải chuyện, là ai vậy?"

"...Quan Nhan Thần." Hắn hờ hững nói.

"Hắn ta sao vậy?"

“Theo anh cô nói, hắn có lẽ đã chết rồi, căn phòng hắn bị giam giữ xuất hiện một thi thể bị lột da..."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.