Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 50: Ngôi mộ cất giấu yêu quái



Mùi này không phải âm khí, chỉ là lâu lắm rồi không thông gió vậy nên có mùi bụi bặm.

Đợi một hồi, anh tôi ngậm lấy bùa đồng đi vào trong, chiếc đèn trong tay chiếu sáng cầu thang đá lạnh lẽo.

Cụ cố quả thực là đã hao tốn công sức, trộm hang động mà còn cải tạo nó hoành tráng thế này, nhìn giống như căn nhà dưới lòng đất khổng lồ.

Khi tôi nhìn thấy chiếc quan tài khắc long phượng của chủ ngôi mộ, không nhịn được cảm thấy hãi hùng, cảm giác sợ hãi năm đó quá sâu đậm, bây giờ vẫn còn bị ám ảnh.

“Này, nơi này sao lại bị sửa thành như này rồi?" Anh tôi khó hiểu nhìn về phía căn phòng bên cạnh, bên trong có bàn sách giường, còn có giá để đồ, có điều trên kệ không có gì cả.

“Cụ cố định dùng nơi này làm phòng sưu tập sách sao?" Anh ấy vừa nói, vừa đi vào ngó nhìn.

Tôi không dám một mình đứng ở phòng chủ mộ, vừa muốn đuổi theo anh tôi vào phòng, đột nhiên sau lưng thấy lạnh giá, giống như có người đang choàng vai tôi...

Tôi đang đứng ngoài cửa phòng, sau lưng đột nhiên tê dại, lấy dũng khí từ từ quay đầu, sau lưng ngoại trừ chiếc quan tài thì không thấy gì cả.

"...Thanh Tiêu." Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, là giọng nói phụ nữ.

Tôi chợt giật mình, sao ở đây còn có ma chứ?

Tôi sợ hãi chạy vào trong phòng, suýt chút nữa thì va vào anh tôi, anh ấy sợ hãi nhảy lên ôm lấy tôi, lẩm bẩm nói: “Trời ạ, em cẩn thận chút đi, nếu như ngã ra đấy, ông chồng quỷ của em lại trả thù anh thì sao chứ!"

"Bùa, bùa! Ở đây có gì đó!" Tôi sợ đến mức nói năng lộn xộn.

"...Không thể nào chứ? ở đây còn có ma sao?” Anh tôi không tin.

Anh ấy chắn trước tôi, hai chúng tôi dịch đến chỗ quan tài như con cua, đèn pin của hai chiếc điện thoại chiếu sáng hơn nửa căn phòng chủ mộ, anh tôi rút tiền Ngũ Đế ra gõ vào nắp quan tài, đọc: “Đây là tầng ngầm của gia đình chúng tôi, đều là người nhà cả, tuyệt đối đừng dọa người nhà mình..."

Nói rồi kéo ra một khe hở, dưới ánh sáng của điện thoại có thể thấy bên trong không có gì cả, chỉ có tấm gỗ trống rỗng.

Anh tôi thở phào nhẹ nhõm, giơ tay giữ lấy tôi nói: “Em xem, trong lòng em bị ám ảnh rồi đấy, em..."

Vẫn chưa nói xong, anh đột nhiên căng thẳng nắm chặt lấy tay của tôi, làm một biểu cảm ám thị.

Tôi vểnh tai tỉ mỉ lắng nghe, từ phương hướng mà chúng tôi đi xuống vang lên âm thanh tấm gỗ bị đóng lại.

“Đờ mờ! Có người đóng cửa!” Anh tôi kéo tôi chạy đi, tôi chạy theo đi tới chỗ cầu thang ra vào.

Cánh cửa gỗ đó đã bị đóng lại, cánh cửa này chỉ có thể kéo từ bên ngoài, anh tôi gõ mạnh cửa, vừa gõ vừa kêu, bên ngoài không có chút động tĩnh nào, chỉ còn lại tiếng gọi của anh tôi vang vọng trong tầng hầm.

"Anh, bớt chút sức lực đi, có người cố ý nhốt chúng ta lại."

"...Ai chứ? Thằng nhãi ranh Quan Nhan Thần sao?"

“Có khả năng, chúng ta cứ đợi xem, nếu như thật sự có người muốn giở trò với chúng ta, nhất định sẽ có hành động tiếp theo... nếu như không được em còn có cái này mà, đừng lo lắng” Tôi chỉ vào cái ấn chương trước ngực.

Anh tôi gật đầu, kéo tôi lại ngồi chỗ đường đá, anh ấy mở điện thoại ra xem, không ngoài suy đoán, không có sóng.

Trong bóng tối, tôi và anh ngồi sát lại nhau, cũng không dám nói chuyện, bởi vì nói chuyện sẽ có âm thanh vọng lại, làm người ta sợ hãi.

“Hừm... coi như anh đang trải nghiệm cảm giác năm đó của em vậy." Anh tôi không nhịn được khẽ lên tiếng.

Tôi cười đau khổ, năm đó tôi bị bịt mắt lại rồi đem vào trong quan tài, bây giờ tốt xấu gì cũng có hai người.

Hai chúng tôi nép lại một chỗ trong bóng tối, chờ đợi người đóng cửa đó có hành động gì tiếp theo không.

Đến tám giờ tối, điện thoại đã sắp hết pin, anh tôi không nhịn được nói: “Nghĩ cách ra ngoài thôi, cũng không thể qua đêm ở đây được.”

Anh ấy vừa nói xong, chúng tôi liền nghe thấy tiếng rầm chỗ cánh cửa gỗ, âm thanh đó làm hai chúng tôi sợ run người, lập tức bịt miệng lại.

Cánh cửa từ từ mở ra, sau đó có một bóng người bước vào, chút ánh sáng le lói từ cửa hang động có thể nhìn thấy bóng hình người đó cao gầy, trong tay cầm theo cây gậy.

Là cụ cố!

Anh tôi lập tức giơ tay bịt lấy miệng tôi, sợ tôi hét lên.

Cánh cửa lại khép lại, bên trong tối om, cụ cố không bật đèn, cứ lò mò như vậy đi xuống.

Ông ấy hoàn toàn có thể không cần ánh sáng mà có thể nhận biết chính xác cầu thang đá vá phương hướng đến vậy.

Hai chúng tôi đã ở trong bóng tôi gần một ngày, mắt đã thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy một bóng đen từ từ đi lại, cũng nghe thấy tiếng cây gậy khẽ gõ xuống mặt đất.

Ông ấy giống như linh hồn đi trong ngôi mộ này, bước chân nhẹ tênh, đi đến phòng chủ mộ.

Chúng tôi sởn da gà đổ mồ hôi, lẽ nào cụ cố mà chúng tôi gọi từ nhỏ đến khi trưởng thanh lại là ma hay là thi thể thôi sao?

Nhưng mà ông ấy không có chút dị thường nào, tôi nhớ khi ông quỳ trước mặt tôi trong phòng bệnh của bố, tôi giơ tay đỡ lấy ông ấy, cơ thể có nhiệt độ mà.

Cụ cố dò dẫm trong bóng tối đi đến trước quan tài, đấy nắp quan tài ra rồi từ từ trèo vào trong...

Anh tôi không thể bình tĩnh được nữa, tận mắt nhìn thấy cụ cố của mình bước vào trong quan tài thì đúng là sốc tận óc.

Tôi cũng từng nằm trong quan tài, biết cảm giác sợ hãi khi nằm trong quan tài còn đáng sợ hơn thiếu hơi.

Nhưng cụ cố sau khi trèo vào không có đậy nắp lại, tôi còn nghe thấy một tiếng động, anh tôi nhấn sáng màn hình điện thoại, mượn chút ánh sáng yếu ớt nhìn thấy phần đáy quan tài bị mở ra, còn có một con đường đi xuống.

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, dưới đó lẽ nào là Tàng Bảo Các của cụ cố?

Không lâu sau, phía dưới vang lên âm thanh, chúng tôi nghe thấy tiếng cụ cố nói chuyện.

"Con bé Tú Hinh tối qua không nghe lời, lấy chiếc dây đỏ đó ra, kết quả thì suýt chút nữa hồn đã bay đi, haizzz... đám trẻ này, đứa nào cũng khiến người ta phiền lòng."

Hử? Chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau, giọng điệu này sao nghe như đang nói chuyện với người trong nhà.

Điều bất ngờ hơn là, phía dưới còn có giọng phụ nữ, giọng nói vô cùng yêu kiều!

".Ông lo lắng nhiều năm như vậy, còn có mấy năm nữa để mà lo lắng chứ? Đã tuổi này rồi mà còn muốn chuyện nào cũng quản, đáng đời.”

“Đúng đúng vậy... không phải tôi luyến tiếc cô sao, không thì đã sớm về với đất bố đất mẹ rồi, âm hồn về địa phủ... nhưng mà nhìn mấy đứa trẻ đứa nào cũng bị nghiệp chướng quấy rối, trong lòng tôi bất an.”

Nghe câu nói này, suýt chút nữa là tôi bị thổ huyết, người ta là phòng vàng nhốt yêu, cụ cố nhà tôi lẽ nào mộ vàng nhốt yêu sao? Hừm, người bình thường nào mà có thể sống ở tầng hầm dưới lòng đất chứ! Phía dưới khẳng định là ma nữ!

Mắt anh tôi méo xệch, anh ấy như sắp bùng cháy rồi, viết mấy chữ vào lòng bàn tay tôi: "Chúng ta bắt yêu không? Dù sao đi nữa cũng không biết ra ngoài thế nào!"

Tôi trả lời lại: “Cụ cố nhất định biết ra ngoài thế nào."

Anh tôi đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, ông già đó nhất định thường xuyên tới đây hẹn hò với ma nữ đó.

Lúc này, phía dưới vang lên tiếng thở khẽ, cùng với tiếng vải bị ma sát, khiến hai chúng tôi chút nữa thì ngất xỉu.

Như vậy, như vậy cũng được sao? Cụ cố già rồi mà khỏe mạnh thật đấy!

Tiếng nhẫn nhịn khẽ lên lên của người phụ nữ, còn có chút trách móc giả vờ, anh tôi không chịu được bịt tai lại, khẽ nói bên tai tôi: “Anh muốn trốn đi!"

Tôi định cho anh ấy một chưởng, thì nghe thấy tiếng cười khẽ của người phụ nữ dưới đó: “Không bình thường... bị Thanh Tiêu nghe thấy rồi..."

Cô ta biết?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.