Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 43: Quan tài đen trấn hồn (2)



"Thật sự không có sao?” Khi nãy tôi cảm nhận được có cái gì đó lướt qua tay tôi, hơn nữa la bàn sẽ không sai được.

Gương mặc u ám của quỷ sai lộ ra vẻ hoảng sợ: "Tiểu nương nương, người có thể nhìn thấy chúng tôi, là người có thể nhìn thấy ma quỷ... nhưng mà, nơi này chỉ to nhiêu đây... không cần phải bắt hồn ma đâu nhỉ."

Tôi quay đầu nhìn anh tôi, anh tôi đang cúi đầu nghiên cứu đống dụng cụ đó, hơn nữa còn ghi chép lại vào quyển vở nhỏ, dường như không cảm nhận được có gì dị thường.

“Làm phiền mọi người mất công chạy đến đây rồi, trở về trước đi." Tôi ái ngại cười trừ.

Hai quỷ sai đó cười ngây ngô với tôi, rồi biến mất luôn.

Anh tôi ghi chép xong, ra dấu bảo tôi lên trên nói chuyện.

Chúng tôi dùng tấm gỗ che cửa hang động lại, sau đó dán bùa trấn hồn lên, anh tôi làm một nhắm đất cắm lên ba que hương màu đỏ.

Khói hương bay thẳng lên, đợi rất lâu cũng không có lay động bất thường nào.

"Thế nào rồi? Hai người có nhìn thấy gì không?"Lão Lưu căng thẳng hỏi.

Anh tôi mở quyển vở ra: “Bên trong có nồi dầu, cọc gỗ, đá mài, khâu sắt... mấy người trước đó đã chết thế nào? Chúng ta đối chiếu xem, cũng để phòng ngừa trước."

Lão Lưu bị ngữ khí nhẹ nhàng đó của anh tôi làm sợ đến sắp ngất, chết hai người, bị thương một người, ông ấy làm gì còn có tâm tình để đối chiếu chứ?

Tôi nhìn vào quyển vở đó, anh tôi còn vẽ hoa quả lên đó, tôi bất lực hỏi: “Anh đói rồi sao?"

Anh tôi trừng mắt với tôi, khẽ giọng nói: “Đây là dụng cụ tra tấn!"

"Dụng cụ gì mà như này chứ?" Tôi không tin lời anh ấy.

"Lên điện thoại tra nỗi đau khổ của lê (*) đi.” Anh ấy khinh bỉ nhìn tôi.

Tôi thấy anh ấy kéo lão Lưu lại một bên nói thì thầm thì rút điện thoại ra tra xem.

Cái này không giống như là dụng cụ tra tấn, hơn nữa trình độ vẽ của anh tôi rất tệ, vẽ giống như hình quả lê số tám, cũng chỉ có anh ấy biết đây là trò gì.

Nhìn thấy hình ảnh và giải thích hiện lên trên điện thoại, tôi trợn trừng mắt... không ngờ rằng còn có cái thứ này.

Từ khi tôi bắt đầu tiếp xúc với nghề này, thế giới quan ngày ngày đều sụp đổ, đúng là mở mang đầu óc mà.

Tôi lướt mấy trang mạng, còn đọc được một câu hỏi: “Bạn trai tôi nhét cái dụng cụ đó vào XX của tôi, liệu có bị bệnh gì không?"

Phía dưới không ngờ cũng có bác sĩ trả lời: "Phải xem sức chịu đựng của cô nữa, có cảm giác đau hay là không thoải mái, nếu như không thoải mái thì mau chóng đi khám đi."

Tôi trợn trừng mắt, những dụng cụ trong đó nhìn giống như một xưởng cực hình cỡ nhỏ, có khả năng là nơi trước đây dùng để đánh đập tra hỏi, khi nãy còn có da người hong khô treo ở đó.

Nhưng ma ở bên trong đi đâu rồi chứ?

“Quan tài đó mọi người vứt ở đâu rồi? Bị ngu hay sao, đồ như vậy mà còn dám đụng vào lung tung!" Anh tôi mắng lão Lưu, sau đó quay người nói với tôi: “Thanh Tiêu, đi thôi, chúng ta đi tìm quan tài đen đó."

Thông thường những công trình kiến trúc quy mô lớn đều sẽ để lại một nơi để đặt rác của vật dụng kiến trúc, sau đó sẽ thu dọn định kỳ, quan tài đó đã bị vứt ở đống rác đó.

Nhìn đống rác như ngọn núi nhỏ đó, anh tôi nói tôi đứng ở chỗ cũ không được đi lung tung: "Em đừng đi lung tung, cẩn thận đừng để bị thương, coi chừng Phong Ly Ngân nổi khùng lên đấy."

Tôi gật đầu, thấy anh ấy trèo lên trên tìm, đến tận khi trời tối, anh tôi mới thở hồng hộc lôi quan tài đó ra.

Quan tài đó không có quỷ khí, ngược lại còn có hơi thở rất nặng, anh tôi mở đèn pin ra soi, chửi đổng lên: “Mấy người đó gặp chuyện cũng là đáng đời, không nhìn thấy có khắc kinh Diệt Tội sao?"

Tôi cúi xuống nói: “Được rồi, bây giờ có mấy người còn tin chuyện về âm dương quỷ thần chứ, phần lớn đã không còn tin nữa, hơn nữa người bình thường cũng đâu có hiểu kinh văn đâu... có điều kinh văn này sao lại khắc ở dưới đáy quan tài chứ?"

"Có lẽ là để trấn quỷ, phía dưới quan tài này là để phong ấn lại hang động đó." Anh tôi kêu tôi đẩy nắp quan tài đó ra, dùng đèn pin chiếu vào, tôi nhìn thấy trong nắp quan tài khắc hình ảnh của Hắc Bạch Vô Thường, mặt bọn họ hướng về phía dưới quan tài.

"Nhìn xem, có Thất gia Bát gia đang nhìn đây, quan tài này không phải đặt lung tung đâu, có lẽ là nhiều năm trước có pháp sư đặt đó để trấn áp căn phòng đó."

“Vậy bây giờ làm thế nào? Món đồ đó đã đặt ra ngoài rồi, hơn nữa bên trong còn làm công trường, chắc cũng không thể tiếp tục phong ấn lại nhỉ?" Tôi nhớ đến bộ dạng tiều tụy của Hầu Thiếu Văn, nếu như không giải quyết được việc nơi này, hắn có lẽ sẽ không còn hy vọng tranh quyền nữa.

Anh tôi nghĩ ngợi: “Hay là mượn người chồng quỷ đó của em Thất gia Bát gia một chút? Có lẽ chỉ có bọn họ mới có thể giam đám quỷ đó lại, chỉ cần con lệ quỷ đó đến, anh sẽ cho âm khí tà khí vào dụng cụ tra tấn phía dưới, sau đó lấy hết đi phơi, di chuyển đến một nơi khác là được rồi."

Tôi bĩu môi, nói: "Chồng quỷ đó đi đâu thần không hay quỷ không biết, chỉ có buổi tối mới xuất hiện ở phòng thôi.”

"Biết mãn nguyện đi, nếu như buổi tối còn không biết hắn ta đi đâu, em mới nên lo lắng bị ma nữ dụ dỗ đấy.” Anh tôi ngáp, nhìn đồng hồ: “Đi thôi, bảo bọn họ chuyển quan tài lại chỗ cũ, rồi mai chúng ta lại đến.”

Khi chúng tôi về đến công trường, từ xa đã thấy lão Lưu đang nghe lén trước một căn phòng.

Ông ta lén la lén lút khụy xuống trước cửa sổ, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu, trong phòng không có tiếng động gì, không nhịn được nhoài người lên khe hở cửa sổ ngó vào trong xem...

Đột nhiên ông ta hét lớn lên rồi ngồi sụp xuống đất, sau đó hét loạn lên: “Chết, có người chết! Lại có người chết rồi! Mau, người đâu!"

Công nhân quanh đó nghe thấy tiếng hét thì ùn ùn chạy đến, mấy người liều lĩnh còn mở cửa ra.

Bên trong là một người phụ nữ trung niên hơi mập, lúc này cổ bị treo lên giá sắt trên giường, hai chân quỳ dưới giường, quần áo bị cởi ra, giống như cây đu đủ, ngực bị thanh sắt thiêu cháy đâm xuyên qua, nơi chân hình như cũng có gì đó.

Khi cảnh sát Lô đến, pháp y lấy ra được một miếng sắt của dụng cụ từ chân thi thể, chính là cái để đánh trứng trong nhà bếp, trên đầu có tính đàn hồi.

Cái đây không phải khá giống với dụng cụ tra tấn hoa lê sao? Loại ngược đãi này, sao lại giống với ngược đãi phụ nữ lắng lơ vậy?

Tôi đứng ở trong đám người, nghe được rất nhiều chuyện. Người phụ nữ đó sống cùng chồng, làm thêm ở nhà bếp công trường, trên công trường đàn ông thì nhiều phụ nữ thì ít, cô ta thường trốn đi tới những chỗ tối om để phóng đãng với người đàn ông khác, bây giờ chắc bị chồng phát hiện, ông chồng tức giận quá nên tâm lý bị lệch lạc.

Cảnh sát Lô ban bố mệnh lệnh, sau đó lặng lẽ đi tới nói chuyện với chúng tôi: “Hai người có phải có chuyện gì muốn nói?"

Tôi gật đầu nói: "Cảnh sát Lô, trên người của kẻ tình nghi e rằng có một số thứ cần chúng cháu xử lý, nếu không cho dù các chú có giết chết người đó, cũng sẽ có người bị hại."

Cảnh sát Lô nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sắt như đao: “Thanh Tiêu này, anh cháu thường nói thần thần quỷ quỷ, cháu cũng bị ảnh hưởng rồi sao, sinh viên thì phải theo chủ nghĩa duy vật, đừng học theo anh cháu.”

“Hừm, tôi đây cũng là sinh viên đấy!" Anh tôi tức giận.

"Cảnh sát Lô, thế giới mà mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau, chú để bọn cháu xử lý một chút đi, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến mọi người thực thi nhiệm vụ đâu, được không? Cái đó chú cũng không thể nhìn thấy được, rất nguy hiểm." Tôi thiện ý nói.

Cảnh sát Lô nhíu mày nhìn tôi, lúc này tai nghe kêu lên, phía đối diện hồi báo đã biết được tung tích của người tình nghi, trầm ngâm một hồi, quay người dứt khoát gật đầu nói với chúng tôi: "Lên xe..."

(*) Một loại dụng cụ tra tấn dùng để trừng trị và đánh đập tra hỏi của châu Âu vào thế kỷ 16.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.