Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 29: Nơi tụ âm khí giữ thi thể (1)



Đây, đây chính là loại dụng cụ mà mọi người nói đấy sao?

Da đầu tôi dựng đứng lên, nhìn bà già lưng còm đó cầm những khúc gỗ đó lên khoa tay múa chân, cười nói: "Sao lại còn xấu hổ nữa chứ? Vợ chồng với nhau thì bình thường thôi mà?"

"Bình thường sao?” Tôi khẽ hỏi: “Cùng với quỷ thì cũng là bình thường sao?"

Bà ấy sững sờ một hồi, gật đầu nói: “Có người là chồng quỷ, có người là vợ quỷ, nhưng cho dù là ai, lúc giao hợp phía bên người sống sẽ bị âm tà nhập vào cơ thể, nhẹ thì sốt, nặng thì tổn dương, rất ít có người bình yên vô sự, vậy nên đến nơi đây mua bao cao su đặc chế là chuyện rất bình thường."

Tôi có chút kinh ngạc, sau đêm khi tôi mười sáu tuổi, quả thực đã bị bệnh nặng, nhưng mà đợt trước khi Phong Ly Ngân xuất hiện lần nữa, hắn mỗi ngày đều để lại nhiều thứ trong cơ thể tôi như vậy mà tôi lại không bị sốt.

“Cô còn trẻ lại xinh đẹp như này, phu quân của cô nhất định rất yêu thương cô, chuẩn bị thêm mấy hộp đi." Bà lão nhiệt tình giới thiệu mấy loại bao cao su khác nhau: “Những cái này đều làm bằng giấy bùa chú, vậy nên tính đàn hồi không tốt lắm, nhất định phải chọn đúng kích cỡ, nếu không khi dùng sẽ không thoải mái đâu... Đương nhiên, mua rồi thì nhớ đốt cho chồng cô."

Tôi đỏ mặt đứng lên, xua tay nói: “Không cần đâu, không cần đu..."

Khi tôi chạy ra ngoài như bỏ trốn thì thấy anh tôi lại đang đưa tay ra ký hiệu trả giá trước một sạp hàng.

Tôi không hiểu mấy cái ký hiệu đấy của bọn họ, cuối cùng anh tôi vui vẻ gom cả đống đồ ở sạp hàng đó, gói lại rồi đi.

Bố tôi cũng gian thương như vậy sao?

Đến khi đi khỏi chợ Quỷ, tôi cũng chưa tìm được cửa hàng bán độc quyền điện thoại cho người cõi âm.

Khi trở về, anh tôi nói có khi chợ Tây có bán, lần sau chúng ta đi từ đất cực âm của chợ Tây xem thế nào.

Không tìm thấy điện thoại để đốt làm tôi thấy hơi đáng tiếc, ngày hôm sau tôi đi mua mấy bộ quần áo nam, sau đó xách lò đốt vàng mã ra ngã tư đường.

Tôi viết đại dòng Bắc Thái Đế Quân lên tờ giấy vàng, sau đó vẽ một vòng tròn, rồi cho hết vào lò, lén lút đốt đống quần áo đó.

Tôi đốt giấy ở ngã tư là đều có nghiên cứu cả, phải vẽ một vòng tròn, mở đầu hướng về phía quê hương của người cõi âm, sau đó rắc ít tiền giấy đã đốt ra phía ngoài vòng tròn cho âm sai phụ trách vận chuyển.

Khi tôi đốt xong, ngước đầu nhìn, đúng thật là có một quỷ sai xuất hiện trước mặt tôi.

Hắn cầm giấy vàng mà tôi đốt, thấy trên đó viết Đế Quân thì lộ vẻ mặt đau khổ, bọn họ sợ Minh Quân như vậy sao?

Tôi nhanh chóng đốt hết đống tiền giấy còn lại trong tay, rải ra bên ngoài vòng tròn để coi như trả công cho hắn, hắn lắc đầu thở dài rồi biến đi mất.

Tôi khẽ thở dài, đám quỷ sai này hình như đều sợ Phong Ly Ngân...

"Quan Thanh Tiêu.” Phía sau có người gọi, tôi quay đầu nhìn, là Triệu Hiểu Như!

Cậu ấy đến đây làm gì vậy?

Tôi nhanh chóng đậy nắp cái lò đốt vàng mã lại, vì muốn che giấu nên nói rằng: "À, tớ đi đốt chút tiền cho người thân đã mất..."

Triệu Hiểu Như khẽ cười, gật đầu nói: “Ừm, động tác của cậu rất chuyên nghiệp... không khổ là nhà nghề có gốc gác.”

Nghề của Quan gia chúng tôi là gian thương mới đúng nhỉ? Tôi thấy anh tôi kế thừa bố rất giỏi.

Cậu ấy đi đến trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: “Tớ nghe nói nhà cậu bán đồ phong thủy cổ à... Tớ có chút chuyện muốn thương lượng với cậu, bây giờ tiện không?"

Tôi nhìn kỹ biểu cảm của cậu ấy, ánh mắt không có vấn đề, chỉ có chút tia máu, sắc mặt hơi xanh xao, nhưng nơi ấn đường không bị thâm đen.

"Tiện... có điều, cậu muốn làm g? Tớ còn phải về nhà nấu cơm nữa, không có nhiều thời gian rảnh." Tôi thận trọng trả lời.

"Vậy thì ngồi ở bên đường đây thôi." Cậu ấy chỉ về phía chiếc ghế ở ngay đường.

Tôi gật đầu, ở nơi này cũng không sợ cậu ấy sẽ có gì bất thường.

"Tớ muốn hỏi, nhà cậu có cái nào... có thể khiến người ta tĩnh tâm không, ba tớ gần đây rất hung dữ với tớ.." Cậu ấy nhỏ giọng nói: “Hôm qua ông ấy còn cầm dao nói muốn giết tớ... tớ..."

Mắt cậu ấy đỏ hoe, rồi khóc.

Tôi hoảng hốt, cậu ấy đã lớn như vậy rồi, còn bị bạo lực gia đình?

“Cậu... chuyện như này cậu không nên đến tìm nhà tớ... nên báo cảnh sát mới đúng chứ!” Tôi nói.

Cậu ấy nén giọng, vừa khóc vừa nói: “Ông ấy là ba tớ, nếu báo cảnh sát bắt ông ấy đi, vậy tớ phải sống thế nào đây. Hơn nữa, ba tớ có động tay động chân vào tớ..."

Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, đây đã không còn là vấn đề bạo lực gia đình đơn thuần nữa rồi?

"Tớ nghe dì ở lầu dưới nói, trước đây chồng dì ấy có xu hướng bạo lực, có pháp sư thay đổi bố trí trong gia đình rồi mới ổn định lại, nhưng tớ không có nhiều tiền để mời pháp sư, tớ nghe mọi người trong lớp nói nhà cậu có bán đồ phong thủy, muốn nhờ cậu giúp đỡ..." Cậu ấy cúi đầu vân về góc áo.

Tôi nhìn thấy trên gáy cậu ấy có vết hằn, cậu ấy nói tối qua bị ba uy hiếp bóp chết cậu ấy.

“Tớ... tớ chỉ có hơn hai ngàn, những điều tớ biết có lẽ không nhiều, những thứ đó đều rất đắt... cậu có thể châm chước cho tớ không, không thì sau này tớ sẽ trả dần dần cho cậu?" Cậu ấy khóc vô cùng đáng thương.

"Tớ trở về hỏi người nhà đã, tớ cũng không hiểu về giá cả, có đồ gì thích hợp tớ sẽ giữ lại cho cậu." Tôi đứng dậy, cầm lò đốt vàng mã đi về nhà, tôi nhìn trộm cậu ấy, sau khi ngồi đó khóc một lúc, cậu ấy thảm thương đi mất.

Anh tôi nghe chuyện này xong, trừng mắt lên nói: “Anh thấy cô bé đó cần số điện thoại của cảnh sát Lư."

Tôi lắc đầu: “Hôm nay cậu ấy nói rất khéo léo, nhưng mà em thấy bố cậu ấy không phải chỉ động tay động chân với cậu ấy, mà là cưỡng bức trẻ em, vậy nên cậu ấy không dám báo cảnh sát, làm lớn mọi chuyện có lẽ sẽ đều tiêu đời, nhưng mà tiền của cậu ấy em cũng không muốn lấy."

Vừa nghĩ đến số tiền đó là cậu ấy bán thân để có được, tôi liền thấy e ngại.

Cách một ngày sau đó, Triệu Hiểu Như phải băng bó lại một bên tai đi học! Trên hành lang, cậu ấy khóc nói rằng tối hôm qua bố cậu ấy muốn cắt tai cậu ấy, cuối cùng thì bị xước một đường.

Trời ơi, đây đã không còn là người bình thường nữa rồi?

Tôi có chút không nhẫn nhịn được nữa, khẽ nói: "Hay là, tớ đến nhà cậu xem sao, cho dù là muốn sắp xếp đồ đạc, cũng phải xem bố cục và phương hướng đã chính xác chưa."

Cậu ấy cảm kích gật đầu liên tục.

Tôi cũng rút kinh nghiệm hơn nhiều rồi, lần này gọi anh tôi đi cùng.

Hoàn cảnh gia đình nhà cậu ấy không khá giả gì, thuê nhà ở tầng hai của một cửa hàng nhỏ, tầng hai đều là phòng cho thuê, phải đi cầu thang sắt mới có thể lên tầng.

Vừa lên tầng hai tôi đã thấy chướng khí mù mịt, lấp tức lấy la bàn ra, anh tôi không nói gì nhiều, quay người dân một tấm bùa lên trán Triệu Hiểu Như.

"Hả, đây, đây là cái gì?" Triệu Hiểu Như sững sờ.

Anh tôi thầm thấy bất ngờ, cậu ấy thực sự là người bình thường sao?

"Không sao, cái này có thể tĩnh tâm, sợ em lại suy nghĩ lung tung." Anh tôi nói dối như vậy, rồi rút tấm bùa ra.

Tôi nhìn la bàn, trong lòng biết lại gặp phải chuyện rồi.

Kim chỉ của la bàn quay lại sau, đầu mũi kim hơi động, cuối cùng cũng dừng lại.

Kim rơi xuống?

Nơi tụ âm khí giữ thi thể.

Nhà Triệu Hiểu Như sống ở nơi này, không bị bầu không khí này ảnh hưởng mới lạ đấy.

Trong lúc đang hoang mang, tôi nghe thấy tiếng mèo kêu, quay đầu lại nhìn, sân thượng phía đối diện có một con mèo đen mắt xanh đang nhìn tôi chòng chọc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.