Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 236



Tôi lần đầu tiên nhìn thấy chiếc quan tài sơn màu hồng, hơn nữa còn là chiếc quan tài nhỏ, một chiếc quan tài nhỏ như vậy, chứa được người bình thường không?

Con gái của ông chủ mỏ quặng là học sinh trung học, chiếc quan tài này không hề phù hợp.

Có cái đòn gánh xiên qua hai cái dây thừng buộc ở quan tài, bốn nam nhân to lớn đang khiêng quan tài lên, vợ ông chủ quặng đứng chỉ huy:” dương khí bây giờ đang mạnh, đưa ra cửa mau lên! Ta hô một hai ba các ngươi cùng nhau khiêng lên”

Bà ta vội vàng hô, quơ chân múa tay ra lệnh, kết quả, bốn nam nhân to lớn vừa mới khiêng lên, pang pang pang ba tiếng, dây thừng buộc quan tài bị đứt.

Quan tài ” quang ” một tiếng, đập xuống mặt đất, bốn nam nhân ngã văng ra

Bốn nam nhân kia kêu la bò dậy nói:” không khiêng, không khiêng, tang sự nhà ngươi quá tà môn! Chắc chắn là bị quỷ ám! Không làm nữa, có trả bao nhiêu tiền cũng không làm”

Vài người nhanh chóng chạy ra, chúng tôi đứng sang một bên tránh né, nghe thấy bốn nam nhân kia mắng:” không biết làm chuyện gì trái với lương tâm! Khiêng vài lần đều không đưa đi được, con gái hắn khẳng định là bị ngược đãi, hai vợ chồng này tâm ác thật sự! Đến con gái cũng bị ép chết”.

Tôi liếc nhìn ông chủ mỏ quặng bên cạnh, hắn khóc không ra nước mắt, thở dài.

” Hai vị, ta thật sự không ngược đãi con gái của ta, chúng ta ở thị trấn nhỏ, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan truyền đi ngàn dặm, bởi vì nó bụng to, chúng ta không cho nó ra cửa mà thôi, nhưng thật sự không ngược đãi nó……”

” Ngày thường chỉ mắng nó không biết tốt xấu, nhỏ tuổi như vậy đã cùng người khác làm loạn, cuối cùng làm chậm trễ việc học của chính mình! haizzz……. Cha mẹ mắng con cái một câu, liền thành ngược đãi sao? Con gái ta tâm lý quá nhỏ nhen, cho nên đã tự sát……”

” Từ đầu đến cuối, ta không biết ai làm bụng nó to ra! Nó dấu kín như bưng, có ép thế nào cũng không nói! Chúng ta cũng là bất đắc dĩ, ngoại trừ mắng nó, cũng chẳng biết phải làm gì, cái bụng lớn như vậy cũng không thể đánh nó…..”

Ông chủ mỏ quặng, ngồi xổm xuống mặt đất, lắc đầu thở dài, đôi mắt đỏ ngầu.

Vợ ông ta không chịu nổi, ở trong sân, chỉ vào quan tài, la mắng:” tiểu bạch nhãn lang! Nuôi con nhiều năm như vậy, cái bụng to như vậy cũng không nói cùng chúng ta! Coi cha mẹ con là cái gì? Hiện tại gọi pháp sư tới, con cũng không chịu đi, con muốn hại chết cả nhà chúng ta có phải không? Còn không biết xấu hổ, tiểu bạch nhãn lang! Mắng con vài câu con liền thắt cổ! Lão nương năm đó sinh con thiếu chút nữa chết, con có biết không? Tiểu xúc sinh.. huhu….huhu….. tại sao không quý trọng sinh mệnh”

Anh tôi nhìn vợ hắn vừa khóc vừa mắng, còn đấm quan tài, âm thầm mà bĩu môi.

Người chết đã chết, đau lòng oán trách có lợi ích gì? Lúc còn sống, không chú ý khẩu nghiệp, đã chết còn đấm quan tài la mắng, dùng kiểu này để quở trách chính mình sao?

Hai vợ chồng này hẳn rất đau lòng, dù sao cũng sinh dưỡng nhiều năm như vậy.

” Hai vị…… Các ngươi nhìn xem ….. Phong tục nơi này của chúng ta là mang lên núi, nơi này nhỏ nên cần bí mật trôn cất, chỉ cần phần mộ đơn giản là được….. Nhưng con gái ta không chịu đi, dây thừng quan tài bị đứt rất nhiều lần! Nên làm thế nào mới tốt? Nếu dừng lại, sẽ có mùi khó chịu. …”

Ông chủ mỏ quặng lo lắng đến bứt đầu gãi tai.

Anh tôi nhéo tiền ngũ đế, nhẹ nhàng gõ gõ quan tài, hỏi:” cô nương, ngươi đã chết, hồn nên về minh phủ, ngươi còn cái gì lưu luyến, báo mộng cho người nhà ngươi là được, ban ngày ban mặt hiển linh, người nhà ngươi thế nào qua”

Tôi còn tưởng anh tôi muốn khuyên thiện tâm, kết quả anh tôi nói tiếp:” ngươi nghĩ lại đi, người nhà ngươi nếu bị láo loạn đến tan cửa nát nhà, ba ngươi sinh bệnh chết, về sau ngày lễ ngày tết ai đốt tiền giấy cho ngươi, ai đốt quần áo, đốt điện thoại ipad, cùng chạy đại học cho ngươi? Ở âm phủ không có tiền không có vật phẩm, rất khổ sở, nghe ta một câu ngoan ngoãn đi thôi, ta sẽ nói với ba mẹ ngươi đốt cho ngươi mấy soái ca theo hầu hạ…..”

Ông chủ mỏ quặng nghe được trợn mắt há mồm, có lẽ từ lúc chào đời tới nay, chưa từng thấy pháp sư nào không đáng tin cậy thế này

Tôi trộm kéo góc áo anh tôi:” anh tốt xấu gì cũng niệm u độ hoặc kim kiều gì đó đi! Người khác thấy anh như vậy, sẽ không tin anh”.

Anh tôi cười nhạo một tiếng, giọng nói khá to:” tin hay không thì tùy, không tin cứ chờ tan cửa nát nhà đi”

Vợ ông chủ mỏ quặng nghe câu này, đặt ʍôиɠ ngồi xuống đất khóc ầm lên, oán trời oán đất.

Không ít người giàu mới nổi, văn hoá thường ngày rất ít, trong xương cốt vẫn là ý thức phong kiến bảo thủ, hơn nữa bất kể cái gì đều chửi ầm lên, ngẫm lại cũng biết cô con gái ở nhà bị la mắng thế nào.

Bất kể là tăng, tục, đạo, đều sẽ chú ý đến khẩu nghiệp

Phật giáo, đạo giáo, tam quy năm giới, đều có một giới luật là ” không được nói”.

Có chút lời, nói ra chính là nghiệp chướng, dựa theo biểu hiện của hai vợ chồng, phỏng trừng trước kia mắng cô con gái lớn đều không giải hận, cho nên mở miệng ra là nguyền rủa nghiệp chướng.

Họ cũng còn có cô con gái nữa học ở trường trung học cơ sở, lúc này cô con gái thứ hai chạy tới đỡ mẹ đi nghỉ ngơi.

Cô con gái thứ hai liếc nhìn chúng tôi, muốn nói nhưng lại thôi.

Anh tôi nhướn mày nói:” tiểu kiều, em đi lập một pháp đàn, anh muốn phát huy mị lực cá nhân để tìm tiểu nha đầu nói vài lời khách sáo”.

Tôi lặng lẽ nhìn quan tài sơn màu hồng, hỏi:” làm pháp đàn gì? Chờ buổi tối trực tiếp hỏi cô ấy xem còn tâm nguyện gì chưa chấm dứt, sau đó tiễn đi là được? Chúng ta trước nay câu hồn, tiễn hồn đều không cần pháp đàn”

” Ngốc quá, pháp đàn là để cho người sống xem, để cho bọn họ biết chúng ta đang làm việc! Nếu không ép buộc câu cũng có thể, em nguyện ý không?” Anh tôi nhỏ giọng hỏi.

Đương nhiên là không muốn, tôi hiện tại đang nỗ lực tích đức.

Vì thế tôi giả vờ, để ông chủ mỏ quặng chuyển đến một chiếc bàn nhỏ đặt trước quan tài, bắt đầu bố trí pháp đàn.

Càng ở nông thôn càng tin tưởng pháp đàn, kỳ thật, không phải các nghi lễ đều yêu cầu pháp đàn, giống như thẩm gia, đem pháp đàn biến thành một phù chú tam giác rỗng, vừa thuận tiện vừa nhanh chóng.

Nhưng nơi này phong tục tập quán khác nhau, quan tài này…..

” Nơi này của các ngươi, phong tục thế nào? Sao lại dùng quan tài hồng tới nhập niệm?”

Ông chủ mỏ quặng trêи mặt biểu tình không tốt, ấp úng nói:” người già chỗ chúng ta nói, quan tài màu hồng có thể trừ tà,….. Phòng ngừa thi thể biến đổi….. Hơn nữa còn phải dùng ống mực trói người bên trong, miễn cho nhảy ra làm hại người xung quanh…..”

Tôi sắc mặt cứng đờ, đây là kiểu phong tục gì? Nghe thấy đã khϊế͙p͙ người.

” Cô nương…. Ách, không không, đại sư, ngươi xem tình hình của con gái ta, có phải hoá quỷ muốn trả thù không?”

“. ….. Ta cảm thấy cô ấy chỉ là không muốn đi, đại khái có tâm nguyện chưa kết thúc, nếu muốn hoá quỷ trả thù, ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện sao?” Tôi đối với hắn xua xua tay

Mờ nhạt ánh chiều tà, màn đên buông xuống.

Tôi ở trêи xe mơ màng trong chốc lát, cho đến khi một đôi tay lạnh đánh thức tôi dậy

” Chạy đến nơi này…… Em cũng không chê mệt”. Giang khởi vân thấp giọng hỏi.

Anh ta mỗi ngày đều chạy đến bên người tôi, cũng không chê mệt sao?

” Sự việc này còn chưa làm xong à?” Anh ta hỏi.

Tôi dụi mắt: ” chưa, phải đợi giờ tý, muốn gọi hồn….”

———————
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.