"Đứng lên đi." - Giọng Giang Nguyệt Hoàn vẫn bình thản như cũ, "Không cần quỳ với ta."
Tiêu Dịch lập tức đứng dậy, phủi nhẹ bụi bẩn trên đầu gối, đứng ở bên cạnh sư tôn.
Sự điên cuồng sùng bái trong lòng cậu còn chưa ngừng lại, ánh mắt theo đó dừng trên Giang Nguyệt Hoàn, cậu nhìn thấy tóc dài xõa xuống vai như tuyết trắng của y làm nổi bật lên chiếc cằm thanh tú trắng trẻo đổ bóng phủ vừa vặn tới yết hầu, dáng cổ cong câu hồn đoạt phách cùng với xương quai xanh sắc sảo ẩn sau lớp lông cáo xù ở cổ áo.
Hình như... sư tôn... ngoài cái áo lông cáo này thì không mặc thứ gì khác...
Ý thức được chuyện này khiến cho nội tâm Tiêu Dịch đột nhiên rối bời.
Áo lông cáo tăng thêm sự ấm áp cho Giang Nguyệt Hoàn, làm dịu đi hơi thở vốn dĩ lạnh lùng của y. Tiêu Dịch mím môi, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Cậu thích tất cả những thứ có lông xù, tự nhiên cũng sẽ thích sư tôn khoác áo lông xù.
Giang Nguyệt Hoàn tựa hồ nhận ra cậu đang nhìn y chăm chú, liếc cậu một cái qua khóe mắt, nâng tay không cầm kiếm lên siết chặt cổ áo, cài lại cúc áo trên cùng.
Ngay sau đó, y tiến lên phía trước, dừng lại trước bãi cọc gỗ: "Nhìn kiếm của ta, đừng nhìn ta."
Tiêu Dịch lập tức đứng thẳng người, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt chăm chú vào tay đối phương. Kiếm Trầm Nguyệt lại một lần nữa hiện ra thân kiếm bằng nước mỏng và trong suốt, nếu cẩn thận quan sát dưới ánh mặt trời thì có thể nhận ra nước này đang "sống", đang chuyển động.
Giang Nguyệt Hoàn dùng thanh kiếm kỳ lạ này chém một nhát vào cọc gỗ.
Tiêu Dịch vội vàng nhìn về phía cọc gỗ bị kiếm chém trúng...
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cọc gỗ không bị tổn hại chút nào, chỉ có một vòng nước ướt ở chỗ kiếm chém qua.
Tiêu Dịch không hiểu tại sao, thắc mắc nhìn về phía sư tôn.
Giang Nguyệt Hoàn vẫn chưa nói gì, cũng không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, chỉ khẽ nâng cổ tay lên, lại chém một kiếm vào cọc gỗ kia.
Một tiếng "soạt" nhỏ vang lên, cọc gỗ gãy lìa ở chỗ kiếm chém, mặt cắt trơn bóng như gương, còn có một lớp nước mỏng nhanh chóng bốc hơi dưới ánh nắng, trong khoảnh khắc đó thậm chí còn tạo ra một chút màu sắc cầu vồng sặc sỡ.
Tiêu Dịch đột nhiên mở to mắt.
Cậu chạy nhanh tới, nhìn cọc gỗ bị chém rơi xuống đất, lại ngẩng đầu lên, cẩn thận xem xét vết cắt trên cọc gỗ.
Dưới vết cắt ba tấc, dấu vết lần đầu tiên kiếm Trầm Nguyệt chém qua vẫn còn, cậu sờ soạng một chút, không thấy sợi gỗ nào bị cắt đứt nhưng vòng vệt nước hoàn chỉnh này lại chứng minh được rằng cây cọc gỗ đã hoàn toàn bị kiếm chém qua.
Cậu khó khăn nuốt nước bọt, gần như không nói nên lời: "Đây..."
Đây rốt cuộc là năng lực khống chế đáng sợ đến nhường nào?
Dùng nước làm đao, có thể tự do hoạt động, khi tản ra có thể không bay loạn, mà khi ngưng tụ lại không cứng nhắc, rõ ràng là thủy linh căn cực kỳ bình thường, lại được y tận dụng đến cực hạn.
"Nhìn rõ chưa?" - Giang Nguyệt Hoàn chậm rãi nói, thanh âm ôn hòa như nước, cũng lạnh lùng như nước, "Khi nào năng lực khống chế lửa và nước của ngươi có thể được như vi sư, vi sư sẽ dạy ngươi luyện khí."
"Ta... ta..." - Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, Tiêu Dịch không khỏi căng thẳng, tay đổ mồ hôi, "Ta có thể..."
"Ngươi có thể làm được," - Giang Nguyệt Hoàn khẳng định, "Ngươi cũng có đủ thời gian để thực hiện nó. Trước khi ngươi đạt được mục tiêu, trời có sập thì vi sư cũng sẽ chống giúp ngươi. Phái Phù Quang tích lũy mấy ngàn năm tiên thuật điển tịch, ngươi có thể tùy ý dùng, vị trí của Tàng Thư Lâu và cách tu luyện pháp thuật hệ hỏa thì hỏi sư thúc của ngươi."
"Đệ tử rõ rồi," - Tâm tình của Tiêu Dịch bình tĩnh trở lại, kiên định đáp ứng kỳ vọng, "Tiêu Dịch sẽ không phụ lòng sư tôn gửi gắm."
"Ừ." - Giang Nguyệt Hoàn thu hồi kiếm, xoay người định đi, khi đi tới cửa lại đột ngột dừng chân, "Đúng rồi, sư huynh ngươi..."
Y hiếm khi có chút do dự, ngừng một lúc mới tiếp tục nói: "Khi còn bé, nó bị nhốt ở phàm trần, bị tra tấn ngược đãi trong thời gian dài, cho nên vẫn luôn ôm thù hận với con người, không chỉ nhằm vào mỗi ngươi. Ngươi đừng so đo với nó, đừng để trong lòng."
Tiêu Dịch chớp mắt: "Tất nhiên là không rồi, huống chi huynh ấy vẫn chưa làm gì ta, sư tôn cứ yên tâm."
Nhưng mà, ôm thù hận với "con người"... vậy sư huynh không phải con người sao? Đôi mắt vàng kim, đồng tử đen nhánh... là rắn sao? Hay thằn lằn? Cũng không thể là con dơi chứ?
Giang Nguyệt Hoàn cũng không quan tâm cậu suy nghĩ cái gì, chỉ gật đầu rồi rời khỏi sân.
Đồ đệ mới nhận này, rõ ràng thông tình đạt lý hơn Sở Cận Lâu nhiều.
Y nghĩ như vậy, ngay khi mới ra khỏi cửa viện, liền nhìn thấy hồ ly đang nằm phơi nắng trên một tảng đá lớn ở cách đó không xa.
Giang Nguyệt Hoàn khẽ nhíu mày, tiến lên phía trước: "Trông ngươi có vẻ nhàn rỗi, hôm nay trên dưới phái Phù Quang không có chuyện quan trọng phát sinh à?"
"Bây giờ không có, nhưng mà chắc là sắp có."
Hồ ly nói chuyện lúc nào cũng mập mờ, Giang Nguyệt Hoàn đã quen rồi, cũng lười hỏi rõ hắn, y nhìn xung quanh: "Cận Lâu đâu?"
Sau khi rời khỏi Hàm Lộ Cư thì đã không thấy tăm hơi đâu.
Thanh Ly bình thản nói: "Ai biết, chắc lại rời nhà ra ngoài rồi. Đồ đệ của ngươi mà sao lúc nào cũng hỏi ta thế."
Giang Nguyệt Hoàn thở dài thật khẽ.
Nhóc rồng này đúng là làm y sầu không đếm hết, bận tâm của y đối với một mình Sở Cận Lâu nhiều hơn tất cả mọi người khác cộng lại.
Nhóc rồng này từ bé đã có tật xấu là bỏ nhà ra đi mỗi khi không hợp ý, lúc đó hắn còn nhỏ tuổi, đi xa mấy cũng không rời khỏi núi Phù Quang, nhưng hiện tại thì khác, rồng bay một khắc vạn dặm, chỉ cần hắn muốn thì có thể đến bất cứ nơi nào trong nháy mắt.
Giang Nguyệt Hoàn có một cảm giác kỳ quái, là Sở Cận Lâu đang dần dần thoát khỏi khống chế của y. Y không biết rốt cuộc như thế là tốt hay không, y biết rõ đồ đệ sau khi lớn lên tất nhiên sẽ không cần y phải che chở, nhưng mỗi khi nghĩ tới điều này thì lòng y sẽ rối bời, không thể thông suốt.
Sở Cận Lâu là con rồng cuối cùng trong thiên địa, mức độ quý giá ở Tu Chân Giới vượt qua bất kỳ loại tiên đan linh dược và linh khí pháp bảo nào. Một khi thân phận của hắn bị lộ, dĩ nhiên sẽ dẫn đến một hồi náo động tranh đoạt khó có thể tưởng tượng được.
Hắn quá quý giá, chưa kể đến việc huyết mạch chưa hoàn toàn thức tỉnh, không có khả năng tự bảo vệ mình, nếu rơi vào tay môn phái khác, tất nhiên sẽ bị cầm tù đến chết, ép khô mỗi một phân giá trị trên người, dù là máu, xương, thịt, móng vuốt, vảy, nội tạng,... đều có thể chế tác thành linh khí hoặc linh dược.
Hắn đã trải qua những chuyện đó một lần ở phàm trần, không thể lại trải qua lần thứ hai.
Nếu hắn bỏ đi quá xa, thoát khỏi phạm vi cây hải đường xa nhất của phái Phù Quang, tiên pháp che giấu hơi thở y đặt trên người hắn rất có thể sẽ mất đi hiệu lực.
Khi đó sẽ xảy ra chuyện gì, y thật sự không dám nghĩ tới.
Nếu như ngày kia thật sự đến, một kẻ đã mất sáu phần tu vi như y còn có thể bảo vệ rồng nhỏ an ổn không?
Giang Nguyệt Hoàn nhíu mày càng ngày càng chặt, mặt mũi tuấn tú như đang hiện lên chút u sầu. Thanh Ly ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cảm xúc của sư huynh hiện tại có thể nói là mãnh liệt, y trời sinh phù hợp với việc tu luyện đạo vô tình, tựa hồ chỉ khi đụng tới chuyện liên quan đến "Sở Cận Lâu" mới có thể gợi lên một chút sóng gió hiếm thấy.
Hắn nhìn một chút rồi tỏ nhã ý an ủi: "Mỗi lần nó bỏ nhà ra đi đều không quá ba ngày là về, ngươi cũng không cần quá lo lắng."
"Ta biết, nhưng mà..." - Giang Nguyệt Hoàn ngập ngừng, "Thôi, nếu ngươi phát hiện nó trở về rồi, nhớ bảo nó đến gặp ta."
-
Cùng lúc đó, ở lưng chừng một ngọn núi bên ngoài núi Phù Quang.
Ở đây cây cối rậm rạp, có thể mơ hồ nhìn thấy hai ba cây hải đường thưa thớt. Giữa mảnh rừng xanh ngắt thấp thoáng một bóng người mặc đồ đen.
Trước mặt Sở Cận Lâu là một vườn thuốc trồng đủ loại tiên thảo hiếm lạ cổ quái, hắn đảo mắt nhìn qua chúng nó một vòng, bỗng nhiên mất kiên nhẫn mà nhíu mày, lẩm bẩm: "Lớn chậm quá, tốc độ sinh trưởng như thế này thì đến khi nào mới đủ số lượng để luyện thuốc cho sư tôn."
Hắn xắn tay áo lên, trên cánh tay trắng trẻo có vài vết sẹo nông lưu lại, có mới có cũ, rõ ràng không phải được tạo thành trong một lần.
Hắn biến móng tay mình thành vuốt rồng bén nhọn, rạch nhẹ gần chỗ vết thương mới nhất.
Máu tươi lập tức chảy ra, hắn nhỏ máu này vào thùng linh tuyền dùng để tưới vườn thuốc, nước suối nhanh chóng bị máu nhiễm đỏ.
Hắn không hề tiếc nuối mà tưới hết thùng hỗn hợp nước suối và máu rồng này cho vườn thuốc. Vết thương vừa rạch trên cánh tay đã ngừng chảy máu, hắn thè lưỡi liếm nhẹ, thầm nghĩ may mà hôm nay sư tôn không nắn bóp cánh tay này của mình, bằng không, với khả năng của Giang Nguyệt Hoàn, mặc dù cách một lớp áo vẫn sẽ biết được vết thương trên cánh tay của hắn.
Máu rồng quý giá bị hắn dùng để tưới cây, bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều phải kêu to là lãng phí, mà bản thân con rồng này lại không để ý chút nào. Đồng tử đen nhánh dưới ánh mặt trời dựng thẳng đứng, hắn híp mắt nhìn đám linh thảo dưới sự tẩm bổ của máu rồng sinh trưởng ngày càng mạnh mẽ, hài lòng gật đầu.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn ngưng lại như nhận ra điều gì, nhanh chóng thả tay áo xuống, thân hình lóe một phát từ sau núi ra trước núi, từ hư không xuất hiện trong một sơn động.
Củi lửa trong sơn động kêu tách tách, hắn như không có việc gì bỏ thêm vào hai thanh củi, rồi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa động: "Quả nhiên ngươi lại trốn ở nơi này."
Sở Cận Lâu vẫn chưa ngẩng đầu, như thể không hề bất ngờ trước việc bị người khác tìm thấy, còn có tâm tình chế nhạo: "Sư thúc là chó à, mũi thính thế, luôn có thể tìm được ta."
"Hồ ly vốn thuộc họ chó, mũi ta thính thì có cái gì không đúng?" - Thanh Ly vén mành dây leo che cửa động, thẳng thắn không e ngại xông vào chỗ "long sào" mới này, "Lại bỏ nhà ra đi, sư tôn ngươi lo cho ngươi lắm đấy."
"Người không lo cho ta," - Sắc vàng trong mắt Sở Cận Lâu phản chiếu ngọn lửa, "Người chỉ sợ ta bị người khác bắt đi thôi. Yên tâm, ta biết nơi nào có thể đi, nơi nào thì không thể."
"Còn giận y à?" - Thanh Ly bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy chính mình làm trung gian cho hai thầy trò thực sự không dễ dàng chút nào, một bên là sư tôn mặt lạnh vĩnh viễn không tự giải thích, một bên là đồ đệ trong nóng ngoài lạnh giận dỗi không chịu nói chuyện, bị kẹp ở giữa hai người này một ngày thôi cũng đã khó chịu đến mức rụng lông.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Sở Cận Lâu: "Sư tôn ngươi có thật là đã nói ra câu "Cả đời này chỉ thu ngươi làm đồ đệ" không?"
Sở Cận Lâu mặt không đổi sắc: "Không, ta bịa đấy."
Thanh Ly nhất thời không nói nên lời, đột nhiên có một loại xúc động muốn thay sư huynh giáo huấn thằng nhãi này một chút, nhưng hắn đã kìm lại được. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng hết sức giữ vững sự bình tĩnh của mình: "Nếu y chưa hứa hẹn như vậy bao giờ, khi y nhận sư đệ cho ngươi, ngươi cũng không cần phải tức giận như vậy đi?"
"Ta không có giận, người muốn thu đồ đệ thì cứ thu, ta không quản được."
Thanh Ly nheo mắt.
Hắn tiếp tục nhẫn nhịn: "Vậy ngươi chạy tới đây để làm gì?"
Sở Cận Lâu: "Đơn giản là không muốn gặp người, dù sao người cũng không muốn gặp ta. Người trước sau gì đều quan tâm đồ đệ con người kia, bọn họ đều là người, người với người thì có thể ở cạnh nhau, ta là rồng, đương nhiên là kẻ ngoài cuộc, ta biết."
Khóe mắt đuôi mày của Thanh Ly đều nhảy dựng lên, hắn thầm nghĩ, ngươi biết cái đếch gì.
Không hổ là hắc long nhập cư trái phép từ Tấn Giang, quả thực là một bình giấm chua chuyển thế, trong sơn động nho nhỏ này, mỗi phân tử không khí đều phải bị ướp giấm chua.
Hắn đỡ trán, thở dài thật sâu, nhận ra con đường "thấu hiểu sự thật" này không có kết quả, liền chuyển chủ đề: "Sư tôn ngươi hy vọng sư đệ ngươi có thể trở thành luyện khí sư, hồi sinh Thiên Cơ Các huy hoàng."
Trên mặt Sở Cận Lâu đều là không hứng thú: "Liên quan gì đến ta."
"Ngươi biết Thiên Cơ Các là gì không?"
"Không muốn biết."
"Cửa hàng chuyên bán đồ chơi tình thú."
"...?"
Hiển nhiên rồng nhỏ không hiểu mấy từ ngữ quá mức hiện đại này, rốt cuộc quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Thanh Ly ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn ghé tai lại đây, rồi nhỏ giọng nói bên tai hắn mấy từ.
Theo mỗi từ được nói ra, ánh mắt Sở Cận Lâu lại biến đổi một chút, đôi mắt vàng kim đảo qua ngọn lửa bập bùng. Hắn hơi mím môi, yết hầu chuyển động một cách đáng nghi.
Thanh Ly vỗ vai hắn một cách đầy ẩn ý, tỏ vẻ thần bí khua tay, thầm thì: "Cho nên, sư đệ ngươi có tiền đồ vô lượng, phải tạo dựng quan hệ tốt với nó mới đúng."
"Rắc" một tiếng, cây củi khô trong tay Sở Cận Lâu bị hắn bóp gãy.
Sắc thái trong mắt hắn càng thêm kỳ dị, giọng nói rất trầm, mang theo chút dục vọng thâm trầm bí ẩn: "Ngươi nói xem, có thể rèn được một cái xiềng xích lửa đốt không cháy, nước chảy không mòn, dày cỡ ngón tay, cứng hơn bất kỳ thứ gì trên đời này, kể cả đại năng Hợp Đạo phi thăng cũng không thể mở ra, nó trói ai thì người đó cả đời không thể trốn ra khỏi một ô vuông chiều dài của nó không?"
Hắn hơi nheo mắt, tựa như đã trói buộc tiên nhân tóc trắng kia trong lòng bàn tay. Hắn thật sự yêu y đến khổ sở, lại cực kỳ hận hành động của y - vì sao y thà rằng tổn thất tu vi và tổn thương chính mình cũng phải đi phong ấn kẽ nứt kia, vì sao y mang hắn từ phàm trần trở về, lại bỏ hắn một mình rồi bế quan hai trăm năm. Trong lòng hắn chỉ có y, nhưng trong lòng y chỉ có thiên hạ thương sinh. Người như vậy thật sự nên bị giam cầm ở long sào của hắn, dùng xiềng xích trói lại, làm y không thể trốn đi mới được.
An nguy của Tu Chân Giới thì liên quan gì tới hắn, hắn chỉ muốn một mình y mạnh khỏe.
Thanh Ly rơi vào trầm tư.
Tuy rằng hắn biết rồng nhỏ là nam chính truyện Tấn Giang, trong lòng tất nhiên có chút "phức cảm phòng tối", nhưng hắn rất muốn ân cần nhắc nhở Sở Cận Lâu một chút, đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng có vượt qua giới hạn.
Nhưng hiện tại tất nhiên không phải là thời điểm tốt để nhắc nhở, tạm thời không cần đánh nát mộng đẹp của trẻ con, vì thế hắn lựa lời một chút: "Tài liệu hiếm lạ chưa được phát hiện ở Tu Chân Giới có không ít, hiện tại các thời không khác dung hợp vào thì số lượng đó sẽ càng nhiều. Sư đệ ngươi là từ thời không khác tới, đã từng là hậu duệ của đại gia tộc, ngươi đi hỏi nó đi, không chừng có thể cung cấp cho ngươi vài manh mối."
"Ta biết rồi," - Vẻ mặt Sở Cận Lâu lộ ra một chút ý cười không rõ ràng, "Ta sẽ cùng nó vui, vẻ, hòa, thuận."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Ly: Hãy gọi ta là đại sư dập tắt lửa ở hậu cung.