Bởi vì Xích Phong Tôn từ chối đọc tình sử (vượt khó) của hai người Vong Tiện, bởi vì Nhiếp Hoài Tang bị lớn tiếng ép buộc yêu cầu chủ động đọc thay cho huynh trưởng, nên người đọc sách lại thay đổi một lần nữa, tiếp tục đọc ~
【.... Lam Vong Cơ ra ngoài tuần tra, bảo đảm khu vực gần đó an toàn, thuận tiện bày trận, phòng ngừa đột kích lúc nửa đêm. Nguỵ Vô Tiện duỗi chân ngồi bên đống lửa, thấy Lam Vong Cơ cuối cùng đã rời đi, hiện giờ có cơ hội giải đáp thắc mắc, nói: "Đúng rồi, hỏi một vấn đề. Mạt ngạch nhà các ngươi, rốt cuộc có ý nghĩa gì?"】
Nghe được lời này, Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt cứng đờ cả người nghiêng tai lắng nghe, hiển nhiên vô cùng coi trọng đáp án của vấn đề này, thậm chí không để ý đến Lam Vong Cơ bên cạnh lặng lẽ dời mắt đi.
Nhiếp Hoài Tang thấy thế, làm bộ làm tịch hắng hắng giọng rồi xê nhích qua nhích lại, lần lữa mấy lần, chọc cho Nguỵ Vô Tiện lườm mấy cái xem thường, mới cười hì hì chậm chạp đọc tiếp.
【 Nhắc tới chuyện này, sắc mặt đám thiếu niên chợt biến đổi, đều trở nên ấp úng. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện lập tức lộp bộp một tiếng, trái tim nảy lên thình thịch.
Lam Tư Truy cẩn thận nói: "Tiền bối, ngươi không biết sao?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu ta đã biết còn đi hỏi à? Ta là người nhàm chán như vậy sao?"
Lam Cảnh Nghi lầm bầm nói: "Rất giống nha.... Dù sao loại chuyện như lừa chúng ta bu lại xem thứ gì đó ngươi cũng đã làm rồi...." Nguỵ Vô Tiện dùng một cành cây chọc khuấy cho tia lửa bắn ra tá lả, nói: "Đó không phải là ta để cho các ngươi rèn luyện đàng hoàng, tự đột phá bản thân hay sao? Rõ ràng rất hữu dụng, các ngươi nhớ kỹ lời ta, sau này sẽ vô cùng có lợi."
Lam Tư Truy làm như đang suy xét tìm từ, châm chước một hồi lâu, mới nói: "Là thế này, mạt ngạch của Cô Tô Lam thị, ẩn ý 'kềm chế bản thân', điều này chắc tiền bối đã biết đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Biết. Sau đó?"
Lam Tư Truy tiếp tục nói: "Mà Lam An, tổ tiên sáng lập Cô Tô Lam thị, có nói, chỉ trước mặt người yêu, người do số mệnh đã định, mới có thể không cần bất kỳ sự kềm chế nào. Cho nên, lời giáo huấn truyền qua các thế hệ cho đến nay đều là, ờm, mạt ngạch của nhà chúng ta, là vật cực kỳ cực kỳ riêng tư và nhạy cảm, ngoại trừ bản thân, bất kỳ ai cũng không thể tuỳ tiện chạm vào, không thể tuỳ tiện tháo xuống, đây là cấm kỵ. À thì, chỉ có, chỉ có...."
Chỉ có cái gì, không cần phải nói.
Bên đống lửa trại, gương mặt non nớt trẻ tuổi đỏ bừng, Lam Tư Truy không thể nói tiếp được nữa.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác một nửa lượng máu trong cơ thể đều xông hết lên đầu.
Mạt ngạch này, mạt ngạch này, đây đây đây —-
Ý nghĩa của mạt ngạch này, khá trầm trọng nha!
Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cần không khí để thở, đột ngột đứng bật dậy, nhảy ra ngoài, vịn vào một thân cây khô mới miễn cưỡng ổn định được thân hình, thầm nghĩ: ".... Mẹ kiếp! Ta đã làm cái gì!"】
Nguỵ Vô Tiện ngồi ở đây cũng bị ý nghĩa trầm trọng của mạt ngạch làm cho kinh ngạc đến ngẩn ngơ, sau một lát, nâng cổ tay đang buộc mạt ngạch của chính mình lên, hai mắt sáng bừng, xoay người vội vàng đưa mặt mình đến trước mắt Lam Vong Cơ, giọng nói cũng tràn ngập niềm vui mừng không hề che giấu, "Cho nên nói vậy, Lam nhị ca ca, việc chung thân của ngươi đã bị ta xác định từ sớm rồi sao?"
Giờ phút này cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra được, gương mặc lúc nào cũng đạm nhiên của Hàm Quang Quân đang xấu hổ, nhưng chỉ khựng lại một chút, y vẫn đáp: ".... Cũng không phải rất sớm". Bị Nguỵ Anh tháo mạt ngạch xuống là bốn năm trước, cũng là bốn năm y nảy sinh rung động khắc cốt ghi tâm không thể nào kềm chế.
Trong lòng Giang Trừng thấy an ủi, lúc này biết được ý nghĩa của mạt ngạch Lam gia, y mới hiểu được năm đó Nguỵ Vô Tiện tháo mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống là hành động cợt nhả đến thế nào, lại còn tự dâng mình lên để bồi thường như vậy nữa? Nghe Lam Nhị nói vậy, yên tâm thở phào một hơi, còn tốt, vẫn là Lam Nhị theo đuổi tên gia hoả này trước.
Nhưng mà, Giang tông chủ à, cho dù là loại nào, kết quả cũng không thay đổi được chứ!
Lam Hi Thần chỉ cảm thấy buồn cười, cũng may giữa hai người này vòng đi vòng lại rốt cuộc cũng trở thành người nhà.
Hiểu Tinh Trần lần đầu tiên nghe thấy gia huấn như vậy, tò mò hỏi: "Nói vậy, nếu có người tháo mạt ngạch của người Lam gia xuống, thì nhất định phải cùng thành thân sinh con hay sao?"
Tống Lam: ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, không có thế gia nào có gia quy kỳ quái như vậy đâu.
Tuy nhiên vẫn thực sự có người tán đồng đó ~
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm tự động xếp mình là một người ra tay 'tháo' xuống, nói: "Về mặt lý thuyết chắc là như vậy, nhưng, cho dù là ta hay là Lam Trạm, hình như cũng không có bản lĩnh sinh con nha!"
Không phải là hình như mà căn bản là không có đó nha!
Lam Khải Nhân quả thực sắp bị lời này làm cho thất khiếu bốc khói, nhưng vẫn còn tâm trạng suy nghĩ, gia huấn Lam gia ta rốt cuộc có chỗ nào khiến cho người ta có ảo giác 'về mặt lý thuyết' như vậy?!
Vậy nếu mạt ngạch của Lam Hi Thần cũng bị một người khó miêu tả nào đó cầm lấy thì sao? Kim Quang Dao trong lúc vô tình kết hợp với ánh mắt tràn đầy hứng thú xấu xa của Nhiếp Hoài Tang, cùng nghĩ đến tình huống này, đoán chừng cho dù là Trạch Vu Quân ôn tồn lễ độ chắc cũng sẽ suy sụp ấy nhỉ?
Vì thế Lam Hi Thần, người cảm nhận được các loại ánh mắt không rõ ý nghĩa, không thể không giảng giải lại gia huấn liên quan đến mạt ngạch Lam gia một lần nữa: Mạt ngạch không có tác dụng tự động ký kết hôn ước, trọng điểm răn dạy vẫn là 'kềm chế bản thân', người có quy củ giống như đệ đệ Vong Cơ của hắn chỉ là số ít, dù sao cũng không thể lấy chuyện đại sự cả đời của mọi người trong tộc ra để nói giỡn.
【Năm đó Kỳ Sơn Ôn thị từng tổ chức một kỳ Hội Thanh Đàm của bách gia.... Trong đó có một ngày, là thi bắn tên.
..... Loại tình huống này, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên phải là tuyển thủ đầu tiên tham gia của Vân Mộng Giang thị..... Hắn thờ ơ đảo mắt qua, chợt thấy bên cạnh có một thiếu niên tuấn tú lạnh lùng băng sương, mặt mày như đánh phấn, trên người khoác áo bào đỏ cổ tròn, đeo thắt lưng chín vòng, tay áo bó rất chặt..... Suy nghĩ một hồi, vỗ đùi, cao hứng phấn khởi chào hỏi y: "Ủa! Đây không phải là Vong Cơ huynh sao?" Khi đó, đã qua hơn một năm kể từ lúc bị bắt trở về Vân Mộng... Đột nhiên gặp lại, nhất thời vậy mà bị chói mù mắt, không thể nhận ra ngay lập tức.... Lam Vong Cơ đi đến trước lối vào của Cô Tô Lam thị, Nguỵ Vô Tiện lách người vượt lên trước. Lam Vong Cơ nghiêng người, hắn cũng nghiêng người; Lam Vong Cơ bước đi, hắn cũng bước đi. Nói tóm lại chính là ý đồ ngăn cản không cho y đi.
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nhướng mày, nghiêng người. Lối vào chật hẹp, Lam Vong Cơ không thể không dán sát vào hắn khi đi ngang qua. Đợi khi y đi vào trong khu vực săn, Nguỵ Vô Tiện ở sau lưng y kêu lên: "Lam Trạm, mạt ngạch của ngươi bị lệch"
..... Lam Vong Cơ không chút nghĩ ngợi đưa tay lên sờ vào, nhưng mạt ngạch đó rõ ràng vẫn được đeo ngay ngắn, y vừa quay đầu lại, ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, người đó sớm đã cười ha ha đi sang lối vào của Vân Mộng Giang thị.
..... Nguỵ Vô Tiện lần lượt từng mũi tên, bắn rất chậm rãi, nhưng không trật phát nào.... Bỗng nhiên, có thứ gì đó bay đến trên mặt hắn.... Hắn quay đầu nhìn lại... Lam Vong Cơ đã đi đến gần hắn, đưa lưng về phía hắn, đang kéo cung nhắm vào một người giấy.
Dải lụa của mạt ngạch theo gió bay lên, mềm nhẹ phớt trúng mặt Nguỵ Vô Tiện.
Hắn nheo mắt lại, nói: "Vong Cơ huynh!"..... "Mạt ngạch của ngươi bị lệch".
Nhưng rốt cuộc Lam Vong Cơ không tin hắn, một mũi tên bay ra, cũng không quay đầu lại mà nhả ra hai chữ: "Nhàm chán".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lần này là thật đó! Thật sự bị lệch, không tin ngươi nhìn nè, ta chỉnh lại cho ngươi".
Hắn nói rồi liền hành động, chụp lấy đuôi dải lụa của mạt ngạch đang bay tới bay lui trước mắt... Ai ngờ, mạt ngạch này vốn đã hơi hơi bị lệch, có chút lỏng lẻo, bị hắn kéo một cái, liền trực tiếp trượt xuống khỏi trán Lam Vong Cơ.
..... Một sự kiện này, đã nhiều năm như vậy hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ lại, ban đầu không phải chưa từng nghi ngờ có phải mạt ngạch có ý nghĩa gì đó đặc biệt đối với người Lam gia hay không, nhưng sau trận thi đấu, hắn lại lập tức vứt chuyện này ra sau đầu. Hiện giờ ngẫm lại, những đệ tử Lam gia khác ở tại hiện trường đã dùng ánh mắt gì nhìn hắn —-
Trước mặt công chúng bị một kẻ lưu manh đột ngột tháo mạt ngạch xuống, thế mà Lam Trạm không bắn chết hắn ngay tại chỗ —— hàm dưỡng thật là tốt đến đáng sợ á! Không hổ là Hàm Quang Quân mà!!!
Hơn nữa suy nghĩ kỹ càng lại, sau đó trở đi, dường như hắn chạm vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ không chỉ một lần đâu á!!! 】
"Hoá ra, năm đó còn có chuyện như vậy ha, hiện giờ xem ra, cũng coi như là một giai thoại rồi". Nhiếp Hoài Tang nghiêng nghiêng đầu, làm mặt quỷ về phía hai người đang xà nẹo bên nhau, cũng cảm thấy bội phục đối với năng lực 'hành động' của Nguỵ Vô Tiện, người bình thường làm gì có can đảm như vậy?
Việc này hiển nhiên được xem như một thành tựu vĩ đại trong số những việc mà Lão tổ gây ra, ngay cả gương mặt đen thui cùng với sự tức giận mãnh liệt của Lam Vong Cơ hôm đó cũng bị hắn tự động chuyển thành nhu tình mật ý, làm ra vẻ rụt rè nhưng thật ra vô cùng đắc ý mà gật gật đầu đối với Nhiếp Hoài Tang.
Lam Vong Cơ: Cho nên, lúc đó Nguỵ Anh gần như đã quên mình rồi sao?
Lam Hi Thần: Khi ấy ta lắm miệng nói gì để an ủi Lam Vong Cơ nhỉ? Thật ra đệ đệ chắc là không cần an ủi đúng không?
Ngay cả chuyện này cũng đọc ra được? Giang Trừng che mặt bày ra cảm xúc, y thật sự không quen biết người này!
Về phần thúc phụ đại nhân, đã mặt mày xám xịt bất lực chấp nhận số phận....
Kim Tử Hiên nhe răng ra hiệu với Giang Yếm Ly, tên đệ đệ chuyên tìm đường chết của a Ly nàng có thể sống tới bây giờ, thật sự phải cảm tạ sâu sắc bản lĩnh kềm chế của người Lam gia.
Giang Yếm Ly đối với chuyện này cũng cảm thấy vô cùng cạn lời, chỉ đành thở dài xem chuyện này giống như nhân duyên của a Tiện và Lam Nhị công tử sớm đã được xác định rồi.
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt tâm trạng rất tốt mà đọc tiếp, nhưng nội dung kế tiếp trên vách đá khiến trái tim hắn chìm lộp bộp xuống đáy.