[Lam Vong Cơ tập mãi thành quen phối hợp với hắn ngẩng mặt lên, bỗng nhiên cảm giác có một bàntay không quy củ chui vào ngực. Cúi đầu nhìn, tay Ngụy Vô Tiện cũng đã rút ra, cầm theo một thứ, ra vẻ kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?" Đó là túi tiền của Lam Vong Cơ.
Tay phải của Ngụy Vô Tiện quay túi tiền nhỏ tinh xảo này bay vòng vòng, tay trái chỉ vào nó nói: "Hàm Quang Quân nha Hàm Quang Quân, không hỏi tự lấy là ăn trộm. Năm đó bọn họ nói ngươinhư thế nào ấy nhỉ, hậu bối danh môn? Tấm gương của đệ tử thế gia? Hay cho một tấm gương nha, thế mà âm thầm uống dấm đậm đặc, lấy trộm túi thơm tiểu cô nương người ta tặng cho ta, dùng nó làm túi tiền của mình, khó trách ta sau khi tỉnh lại tìm khắp nơi không thấy nó. Nếu không phải trênngực tiểu Miên Miên treo cái túi thơm nhỏ giống như đúc cái này, thì ta vẫn chưa nghĩ ra đấy. Ngươi nha ngươi, chậc chậc. Nói đi, làm thế nào mò thấy nó trên người ta lúc ta hôn mê? Mò mẫm bao lâu?" Trên mặt Lam Vong Cơ hơi hiện ra gợn sóng, giơ tay ra đoạt lấy, Ngụy Vô Tiện ném túi tiền lên, tránh khỏi tay y, lùi lại hai bước, nói: "Nói không lại thì muốn cướp hả? Xấu hổ cái gì nha? Chuyệnnày cũng phải xấu hổ, ta cuối cùng biết được vì sao ta không biết xấu hổ rồi, hai ta thật là trời sinh một đôi, khẳng định là bởi vì tất cả sự xấu hổ của ta đều để hết ở chỗ ngươi, ngươi cất thay ta."
Vành tai Lam Vong Cơ hơi ửng hồng, nhưng mặt vẫn còn cố gắng chống đỡ, ra tay thật nhanh, bướcchân Ngụy Vô Tiện càng nhanh hơn, để cho y nhìn được nhưng chụp không được: "Trước kia chính ngươi muốn đem túi tiền cho ta, tại sao hiện giờ lại không cho ta? Ngươi nhìn ngươi kìa, không chỉ trộm đồ, còn thâu hoan còn lật lọng, hư đến tận xương cốt rồi". Lam Vong Cơ nhào tới, rốt cuộc tómđược hắn, giam chặt trong lòng ngực, biện giải nói: "Chúng ta đã lạy tam bái rồi, đã là... phu thê, không phải thâu hoan".
Ngụy Vô Tiện nói: "Giữa phu thê cũng không thể luôn dùng sức mạnh giống như ngươi đối với ta như vậy nha, cứ luôn muốn ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi ngươi cũng không dừng lại. Ngươi hiện tại biến thành cái dạng này, liệt tổ liệt tông của Cô Tô Lam thị sắp tức chết rồi......"
Không thể nhịn được nữa, Lam Vong Cơ hung hăng chặn miệng hắn lại.]
Ngụy Vô Tiện rất kinh ngạc.
Kinh ngạc đến mức có thể không quan tâm lắm đến chuyện Lam Vong Cơ gần như là lần đầu tiên, rõ rõ ràng ràng chủ động xông tới chặn miệng hắn.
Cái túi tiền tinh xảo nhỏ xinh kia của Lam Vong Cơ, đã được đọc thấy không ít lần, trong số đó cũng có lần bị hắn lấy ra, nhưng rồi lập tức lại bị giấu thật kỹ, cho dù hắn 'thật lòng thật dạ' than nghèo, Lam Vong Cơ cũng chỉ tình nguyện đem khối ngọc lệnh phẩm cấp khá cao mang bên người kia treo lên người hắn, chứ túi tiền nhỏ này vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Hoá ra đây là nguyên nhân Lam Trạm quý trọng túi tiền, à không, túi thơm như vậy sao? Hèn chi mình nhìn thấy có cảm giác rất là quen mắt mà!
Kinh ngạc xong rồi, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy 'xét về tình lý', tất cả dấu vết trên người hắn Lam Trạm đều phải ghen một trận, sao có thể giữ lại cái túi thơm mà hắn đã mặt dày xin xỏ được? Chắc làsau khi lấy đi lại không vứt bỏ được, nên giữ lại làm túi tiền chăng?
Ừm, cuối cùng là hiểu được nam nhân này của Di Lăng Lão Tổ có thể ghen đến mức độ nào?
Nói ra, phỏng chừng sau này còn sẽ tăng đều đặn lên, mấy ngàn điều gia quy của Cô Tô Lam thị, trong đó không có điều 'cấm đạo lữ ghen tuông' này nọ sao? Không biết vấn đề này có phải cũng là truyềnthống Lam gia hay không, đạo lữ của liệt tổ liệt tông các đời Cô Tô Lam thị làm thế nào giải quyết?
......
Có đạo lữ nào của liệt tổ liệt tông Lam gia bị tức chết hay không còn chưa biết, nhưng cuộc nói chuyện đi đến đoạn cuối, lại sơ ý bị nghe đầy một tai, thúc phụ đại nhân không có đạo lữ, biểu hiện trên mặt càng khó coi, thêm vài lần nữa, vẫn là những lời không thể nhìn nổi, thì sợ là sẽ ở chỗ này thăng thiên ngay tại chỗ.
Mọi người tán gẫu đủ đề tài thượng vàng hạ cám một hồi: Nếu không hay là tiếp tục nói chuyện tángẫu?...... Nhưng hình như thật sự không có gì hay để 'bàn bạc' thì phải? Hầu hết căn nguyên là ở Lan Lăng Kim thị, mà ở nơi đó, Kim Tử Hiên – tương lai có thể làm chủ - hiện vẫn là một thiếu chủ, chuyện trong nhà người khác người ngoài không tiện nhúng tay vào không nói, mà hướng phát triển của mọi việc thật sự rất khó xác định.
...... Vậy hay là nghe tiếp mấy chuyện ngán ngẩm của hai người bên kia?
Mọi người liếc nhìn nhau, không hề che giấu vẻ ghét bỏ của từng người.
Tiết Dương: Lão tử không phải là một người không có mắt nhìn.
[Sau ngày gặp phu thê La Thanh Dương, hai người đi vào một thị trấn nhỏ ở Quảng Lăng.
Ngụy Vô Tiện khum tay để trên hàng lông mày, trông thấy lá cờ hiệu phấp phới của quán rượu phía trước, nói: "Đến phía trước nghỉ ngơi đi."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, hai người sóng vai đi trước.
Trải qua buổi tối hôm đó ở miếu Quan Âm tại Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng nhau đồng hành, mang theo Tiểu Bình Quả đi lang thang săn đêm khắp nơi, vẫn là "Phùng loạn tất xuất", nghe được nơi nào có tà ám tác loạn, quấy nhiễu dân sinh, bọn họ liền tiến đến dò hỏi ra tay giải quyết, thuận tiện du sơn ngoạn thủy, trải nghiệm phong cảnh sản vật địa phương. Ba tháng bịt taikhông nghe chuyện tiên môn như thế, vô cùng tiêu dao tự tại.
Vào quán rượu, ngồi vào một chiếc bàn trong góc khuất, tiểu nhị tiến đến tiếp đón, thấy dung mạo khí độ của hai người, nhìn đến bội kiếm bên hông của Lam Vong Cơ, lại nhìn cây sáo bên hông Ngụy Vô Tiện, trong lòng nhịn không được liên hệ bọn hắn với những ồn ào huyên náo được lan truyền trong khoảng thời gian này. Nhưng ra sức quan sát hồi lâu, vị khách mặc bạch y này lại đúng là không đeo mạt ngạch của Cô Tô Lam thị, nên cuối cùng không dám xác định.
Ngụy Vô Tiện gọi rượu, Lam Vong Cơ thì gọi vài món ăn. Ngụy Vô Tiện nghe giọng nói trầm thấp của y gọi tên mấy món ăn, một tay chống má, tay kia để dưới bàn, ngón tay quấn quanh một sợi mạt ngạch trắng tinh, trên mặt tràn đầy ý cười. Đợi tiểu nhị kia đi xuống, hắn mới nói: "Nhiều đồ ăn cay như vậy, ngươi nuốt nổi không?" Lam Vong Cơ cầm chén trà trên bàn, uống một ngụm, giọng nhàn nhạtnói: "Ngồi đàng hoàng." Ngụy Vô Tiện nói: "Trong chén không có trà."
"......" Lam Vong Cơ rót đầy chén trà, một lần nữa đưa lên môi. Lát sau, y lại nói: "...... Ngồi đànghoàng." Ngụy Vô Tiện nói: "Ta ngồi còn chưa đàng hoàng à? Ta lại không để chân lên bàn giống nhưtrước kia."
Kềm nén một lát, Lam Vong Cơ nói: "Vậy cũng không cần để ở chỗ khác."
Ngụy Vô Tiện lại bị phản ứng của Lam Vong Cơ chọc cười, giọng điệu nói chuyện đều cố tình kéo dài ra, "Úi chà, Hàm Quang Quân đây là thẹn thùng ư? Uống say nhìn ra còn chưa tính, làm thế nào thẹn thùng cũng kềm nén trên mặt như thế, không để lại dấu vết?"
Lam Vong Cơ: "......" Nếu thật sự kềm nén, thì sẽ không để cho ngươi nhìn ra rồi.
Ngụy Vô Tiện lại đang cười bộ dáng không có lời nào để nói của y, còn nhân cơ hội gãi cằm y, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi nói xem, 'ta' đây là để chân ở chỗ nào, mới khiến ngươi không thích như vậy?"
Lam Vong Cơ: "......" Thói quen của ngươi mà ngươi không biết sao?
Lam Khải Nhân:...... Lão phu cảm ơn các ngươi vào những lúc như thế không mang mạt ngạch Lam gia!
Lam Hi Thần cạn lời đỡ trán một lát, nói với Giang Trừng: "Giang tông chủ, không bằng chúng ta tiếp tục bàn bạc đi."
Giang Trừng vẻ mặt không hiểu gì, nghi hoặc hỏi: "Bàn bạc cái gì?"
Lam Hi Thần nói: "Bàn bạc đạo lữ đại điển của Vong Cơ và Vô Tiện chi tiết tổ chức như thế nào."
Sắc mặt Giang Trừng lập tức đen xuống, nghiến răng nói: "...... Đợi Cô Tô Lam thị các ngươi đưa danh mục quà tặng sính lễ đến Vân Mộng rồi nói tiếp!"
Lam Hi Thần nói tiếp: "Vậy trước hết cũng có thể thảo luận nội dung danh mục quà tặng."
Giang Trừng: "......" Nhà các ngươi không thể tự mình suy nghĩ sao? Quy trình gả sư huynh lão tử thật sự không rành!
Nhiếp Hoài Tang: Nếu không trước hết ta cũng lên kế hoạch thêm hồi môn và quà tặng?
Nhiếp Minh Quyết:......
[Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Nhị công tử yêu cầu thật nhiều. Nếu không ngươi dạy ta một chút xem phải ngồi như thế nào." Lam Vong Cơ buông chén trà, nhìn nhìn hắn, phất ống tay áo lên, đang định đứng dậy chỉ dạy hắn cho đàng hoàng, thì ở cái bàn giữa sảnh kia đột nhiên bùng nổ một trận cười to. Trên bàn một người vui sướng khi người khác gặp họa nói: "Ta biết ngay chiêu này của Kim Quang Dao sớm muộn gì cũng sẽ thất bại! Ta đợi ngày này lâu rồi, rốt cuộc đã bị chọc ra, hừ! Thật là thiện ác cuối cùng cũng báo ứng, Thiên Đạo luân hồi rất hay!"
Vừa nghe thấy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng thân thiết, giọng điệu và nội dung mắng chửi của người này đều thập phần quen thuộc, chỉ đơn giản là thay một đối tượng mắng chửi khác thôi, nhịn không được nghiêng tai lắng nghe. Một tu sĩ cầm chiếc đũa lên, nói nhăng nói cuội: "Quả nhiên những lời được nói từ xưa đến nay đều không sai! Một vài người ở bên trên nào đó, bề ngoài càng nổitiếng, thì sau lưng càng xấu xa không chịu nổi!" "Không sai, không có người nào tốt, cái gì tôn cái gì quân tử, ai mà không khoác tấm da để bày ra cho người khác thấy." Một người vừa uống một ngụm rượu, ăn một họng đầy thịt, vừa ăn vừa văng nước miếng tứ tung nói: "Nói tới mới nhớ vị Tư Tư nàycũng là một gái lầu xanh nổi danh năm đó, già như vậy, ta cũng không nhận ra được, thật mẹ nó hết muốn ăn, Kim Quang Thiện này chết cũng đủ thảm, ha ha ha ha ha......"
"Cũng mệt cho Kim Quang Dao nghĩ ra cách thức này để chỉnh chết cha hắn. Tuyệt phối. Tuyệt! "
"Ta cứ thấy kỳ quái, Kim Quang Dao này tại sao không giết kỹ nữ già kia? Nhân chứng đáng lẽ nên diệt khẩu chứ, hắn có phải ngốc hay không." "Ngươi làm sao biết hắn ngốc, hắn chính là dòng giống của Kim Quang Thiện, nói không chừng cũng là một hạt giống phong lưu, biết đâu khẩu vị người tađặc biệt, cũng cùng với Tư Tư có...... hắc hắc, quan hệ không thể cho ai biết thì sao?"
"Hắc hắc, tuy rằng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng không phải còn có tin đồn, Kim Quang Dao bởi vì cùng muội muội ruột của mình thông gian, dọa sợ chính mình tới mức bị bệnh kín hay sao, hắn chính là có tâm cũng vô lực nha, ha ha ha......"
Những lời đồn đãi vớ vẩn và những lời lẽ gán ghép đó, thật sự quen thuộc đến cực điểm. Ngụy Vô Tiện nhớ tới năm đó vô số người còn từng lan truyền hắn ở hang quỷ trên Loạn Táng Cương cướp đoạt hàng ngàn xử nữ ngày đêm dâm loạn, chỉ để tu luyện tà công đại pháp, buồn cười không thể giải thích được, thầm nghĩ: "Được thôi, cho dù nói như thế nào, mấy lời đồn kiểu này của ta cũng tốt hơn của Kim Quang Dao một chút."]
Lam Khải Nhân cuối cùng đã tìm ra được người bị công chúng phê phán dữ dội hơn ngoài Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, thật sự là đạo đức xã hội suy đồi, lòng người thoái hoá! Nhưng thật sự đây không phải là thứ mà ai đó có thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Nhiếp Hoài Tang: Ngụy huynh nhờ vào cái gì để tu luyện tà công đại pháp vậy? NAM THI NỮ QUỶsao?
Hai vị bị 'lan truyền lời đồn' ở đây, Ngụy Vô Tiện đọc đến khàn cổ họng lại không biết nên khóc hay nên cười, Mạnh Dao nghe xong trong lòng cũng không sinh ra gợn sóng gì.
Mạnh Dao nghĩ, Ngụy Vô Tiện cho rằng những lời mắng chửi lan truyền về bản thân hắn tốt hơn một chút so với về 'Kim Quang Dao', nhưng y lại cho rằng Ngụy Vô Tiện oan uổng hơn. Dù sao phần lớn những tiếng xấu đó theo sau cái tên 'Kim Quang Dao' vẫn là có nguyên nhân, trong khi những lời thuần tuý nói nhảm về Di Lăng Lão Tổ còn bị người ta cho là thật, tốt ở chỗ nào? Không phải càng oan uổng hơn thì là gì?
Lại nói tiếp, từ sau khi đào tẩu lên Loạn Táng Cương, chuyện lấy những lời đồn đãi vô căn cứ đó đểchia rẽ Di Lăng Lão Tổ và tiên môn bách gia, phần lớn vẫn là tác phẩm của y, chưa từng nghĩ nhiều năm sau, 'Kim Quang Dao' lại bước vào vết xe đổ của 'Di Lăng Lão Tổ', cũng thật là buồn cười...... Không, ít nhất Ngụy Vô Tiện có Hàm Quang Quân chờ đợi mười ba năm, còn mình chẳng ai nhắc đến nữa.
Giang Trừng ở phía sau lại gào lên: "Ngụy Vô Tiện, ngươi cmn có thể đừng chuyện gì cũng vội vàng so sánh mình với người khác được không!"
Lúc trước không chỉ một lần so sánh cách chết, vóc dáng (?) và thi thể tan nát của mình với 'hảohuynh đệ' còn chưa tính, bây giờ lại so sánh tiếng xấu với 'Kim Quang Dao' là sao vậy? So ra đượckết quả ngươi còn rất vui mừng nữa hả?!
Nhiếp Minh Quyết cảm giác có chút bị vạ lây:......
Ngụy Vô Tiện: Là ta muốn so sánh trước hay sao? Rõ ràng là những người này từ khoảng mười năm trước, những lời mắng chửi ngoại trừ cái tên ra thì chẳng có thay đổi lớn nào, không biết nhiều từ màcũng không chịu đọc thêm sách, bổn lão tổ cũng rất là bất đắc dĩ á ╮(╯▽╰)╭