Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 55




Từ lúc Giang Lam Tuyết nhận được thiệp mời đã biết Mẫn Đức quận chúa chắc chắn không có ý gì tốt, thế nhưng trước mắt chỉ là thêm vài câu châm chọc trong lời nói, không tổn hại gì nàng cũng sẽ không để bụng. Hơn nữa, cãi nhau, các nàng chưa chắc là đối thủ của mình.
 
Mẫn Đức quận chúa cùng với những nữ nhân quý tộc trong thành nói chuyện trong Kinh thành, khuê nữ của nhà ai gả đến nhà tốt, nhà ai lại nạp thiếp, ai hay kiểm soát trượng phu, ai sinh con đến lần thứ ba rồi vẫn là khuê nữ…… chẳng khác gì mấy phu nhân ở đường phố tụ tập lại nói chuyện, vô cùng tẻ nhạt. Những nữ nhân đó gả cho người ta liền trở thành bà mụ, hiện tại những người này, lúc làm cô nương, chắc chắn những lời nói ra không giống nhau.
 
Những chuyện mà các nàng nói, rất nhiều chuyện Giang Lam Tuyết đều biết, tuy rằng có chút không nhớ rõ, thế nhưng các nàng vừa nói, nàng cũng nhớ lại được. Nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu mường tượng lại những chuyện đó. Nha hoàn ở phủ quận chúa rót trà, nàng bê chén trà, giơ lên cao, Cù Tam Nương ở sau người nàng nhẹ nhàng chạm vào nàng ý bảo nàng nước trà không có vấn đề gì nàng mới uống. Trời nóng như vậy, nếu không uống ngụm nước nào, thì quá khổ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặt trời dần dần lên đỉnh, trời càng ngày càng nóng, ở trong xe ngựa Cố Doãn Tu không biết nóng hay không. Từ trước đến giờ, người này thật sự muốn cùng mình có những khoảng thời gian vui vẻ. Giang Lam Tuyết nhìn hoa sen trong hồ, có chút thất thần. Vẫn nên về sớm một chút, hắn chắc chắn là rất nóng……
 
“Nha, chúng ta nói nhiều chuyện như vậy mà Cố thiếu phu nhân cũng không nói chuyện gì ” Người nói vẫn là Bình Nguyên Hầu gia thiếu phu nhân, nữ nhân này thật ra là một người chuyện gia đi theo nịnh hót Mẫn Đức quận chúa.
 
Trên tay Giang Lam Tuyết vẫn còn bưng chén trà, uống một ngụm, trà của  phủ quận chúa ngon vô cùng, nàng đặt chén trà xuống, cười nhàn nhạt: “Đúng đó, không biết quận chúa cùng các vị các phu nhân có hứng thú nghe truyện của Ngân Châu, thì ta có thể kể mấy truyện.”
 
Trên mặt bọn họ đều tỏ vẻ khinh thường, nơi khỉ ho cò gáy đấy, làm gì có chuyện gì vui cơ chứ. Thế nhưng nếu nàng muốn nói thì để nàng kể, nàng kể rồi, các nàng mới có cớ giễu cợt nàng. Trong lòng những người này đều có ý đồ đó.
 
“Nghe thật mới mẻ, ngươi kể một chút xem.” Mẫn Đức quận chúa nói.
 
“Vậy ta kể, việc này ta cũng là nghe người ta nói, kể rằng chuyện xảy ra ở thành Ngân Châu, cụ thể thời đại nào, rốt cuộc là chuyện nhà ai cũng không thể tìm ra được.” Giang Lam Tuyết cười cười, “Thế nhưng những người đã nghe chuyện này đều nói đây là sự thật.”
 
“Ngươi đừng úp úp mở mở nữa, mau kể đi.” Bình Nguyên Hầu gia thiếu phu nhân nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện kể rằng thành Ngân Châu có một gia đình giàu có, buôn bán lương thực, cũng có của ăn của để. Gia đình giàu có này có hai con, lão gia thiên vị trưởng tử, phu nhân thiên vị con út. Lão gia luôn muốn để của cải lại cho trưởng tử, phu nhân lại muốn để lại cho con út, theo lễ nghi của cải gia nghiệp truyền lại cho trưởng tử không gì đáng nói, nhưng tình trưởng tử lại không biết cố gắng, gần ba mươi tuổi mới có một đứa con gái……” Giang Lam Tuyết nói đến này, tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua Mẫn Đức quận chúa, quả nhiên sắc mặt nàng của nàng khẽ biến.
 
Giang Lam Tuyết lại tiếp tục nói: “Ngược lại con trai út tính thích ganh đua, một lúc sinh luôn ba đứa con trai. Lão gia tuy thiên vị trưởng tử, nhưng trưởng tử không có người nối dõi, đành phải nói sau khi ông mất gia nghiệp truyền cho con út. Thế nhưng lúc này một vị tiểu thiếp của trưởng tử lại sinh một người con trai!”
 
Giang Lam Tuyết lại ngừng lại, nhìn mắt Mẫn Đức quận chúa, thấy nàng trong mắt nàng đều đang bốc hỏa, Giang Lam Tuyết bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Đúng rồi quận chúa, thế tử nhà chúng ta vẫn đang ở trên xe ngựa ở bên ngoài chờ ta, có thể gọi người đưa cho hắn một ấm trà hay không? Trời quá nóng.”
 
Mẫn Đức quận chúa đang nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, nàng này thật sự chỉ là đang kể truyện, hay là nàng đã biết chuyện gì đó? Lúc này nàng nhắc đến Cố Doãn Tu có ý gì, là đang nhắc nhở nàng không cần làm loạn?
 
Vài vị phu nhân ở đây lại không nghĩ xa như vậy, rốt việc tranh chấp giữa Thành vương và thái tử đã qua mười năm, các nàng cũng không biết nội tình trong đó.
 
“Đi đưa cho thế tử một ấm nước, nói là bổn quận chúa đưa.” Mẫn Đức quận chúa nói.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Ta thay thế tử cảm tạ quận chúa.”
 
Mẫn Đức quận chúa lạnh lùng nói: “Ngươi tiếp tục kể đi.”
 
“Được. Trưởng tử có được con trai, nên khẳng định cảm thấy mình càng có tư cách kế thừa gia nghiệp, lão gia cũng dao động, chuẩn bị giao gia nghiệp cho trưởng tử kế thừa. Chuyện đến đây các ngươi đoán tiếp theo sẽ như thế nào?” Giang Lam Tuyết ra vẻ thần bí nói.
 
“Thế nào?” Ngoài Mẫn Đức quận chúa ra, những người còn lại đồng thanh hỏi.
 
“Con trai của trưởng tử không còn nữa.” Giang Lam Tuyết nói xong lại nhìn thoáng qua Mẫn Đức quận chúa.
 

Mẫn Đức quận chúa đang nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết hận không thể nuốt chửng nàng, Giang Lam Tuyết lại chỉ cười với nàng cười cười, dời mắt sang chỗ khác.
 
“Đã chết?” Một người trong đó hỏi, Giang Lam Tuyết nhìn nàng, nếu nàng nhớ không lầm, nàng chắc hẳn là Tam thiếu phu nhân Hàm Dương Hầu, nhà mẹ đẻ chính là Bình Dương Hầu.
 
“Là bỏ đi.” Giang Lam Tuyết nói, “Các ngươi đoán hài tử bị bỏ đi như thế nào?”
 
“Hừ, cái này còn cần đoán sao? Chắc chắn là do con trai út kia làm!” Một người trong đó nói.
 
“Đúng vậy. Ta còn tưởng rằng có chuyện gì mới mẻ.” Một người khác phụ họa nói.
 
“Haizz, trưởng tử cũng cho rằng như vậy.” Giang Lam Tuyết nói, “Trưởng tử tuy đau lòng nhưng đành chịu, cũng không có chứng cứ là do con trai út làm.”
 
“Chẳng lẽ không phải?” Bình Nguyên Hầu gia thiếu phu nhân nói.
 
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Người này, thật đúng là không phải do con út làm.”
 
“Đó là ai?” Mọi người hỏi.
 
Giang Lam Tuyết nhìn Mẫn Đức quận chúa, lúc này sắc mặt nàng đã khó coi đến đỉnh điểm.
 
“Thật ra cũng không khó đoán, chính là con gái duy nhất của trưởng tử, nàng sợ tiểu thiếp và con trai do tiểu thiếp sinh giành được sủng ái của cha nàng, nàng và nương nàng sẽ bị thất sủng, vì thế đã mang đệ đệ vẫn còn trong tã lót của mình bỏ đi.” Giang Lam Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nói.
 
Mọi người nghe Giang Lam Tuyết nói xong, lại nhìn sắc mặt Mẫn Đức quận chúa, sợ hãi đến mức tim không khỏi nhảy dựng lên, liên kết hai người với nhau. Mọi người nhìn nhau, đều không nói gì.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Chuyện vẫn chưa kể xong mà!”
 
Mẫn Đức quận chúa vốn định phát hỏa, nghe Giang Lam Tuyết kể chuyện vẫn chưa kể xong, trong lòng lại cảnh giác. Đã nhiều năm nàng không có tin tức của đệ đệ kia, chẳng lẽ lại rơi vào tay nàng? Nếu không tại sao nàng lại biết chuyện bí mật này?
 
Mọi người cũng không tiếp lời của Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết cười cười tiếp tục nói: “Nhiều năm sau a, hài tử bị bỏ đi này, tự mình tìm trở về. Mang theo đao chém người tỷ tỷ đuổi mình đi kia……”
 
“Được rồi! Đừng nói nữa!” Mẫn Đức quận chúa quát, “Quả nhiên là lỗ mãng không chịu được!”
 
Giang Lam Tuyết cũng không giận chỉ cười cười: “Ta cũng chỉ là nghe nói, nếu quận chúa không thích, vậy ta không kể nữa.”
 
Trong lòng mọi người đều lo lắng, chuyện mà Cố thiếu phu nhân nói, rốt cuộc thật sự chỉ là truyền thuyết dân gian ở Ngân Châu hay là nói Mẫn Đức quận chúa? Nhìn Mẫn Đức quận chúa như vậy, hơn phân nửa là sự thật đi? Biết thế các nàng cũng không tốn công đến cái tiệc thưởng hoa này rồi, các nàng cũng không muốn biết những chuyện bí mật trong hoàng thất. Nếu chuyện là thật, thì sao Cố thiếu phu nhân lại biết? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi?
 
Bình Nguyên Hầu thiếu phu nhân vội chuyển đề tài: “Nghe nói trong phủ quận chúa có một hồ cá koi vừa to vừa đỏ, độc nhất trong Kinh thành, hôm nay có thể cho chúng ta mở mắt không?”
 
Lúc này Mẫn Đức quận chúa làm gì còn tâm tư , nàng muốn băm Giang Lam Tuyết ra triệu mảng cho cá ăn. Nhưng băm nàng ra cũng vô dụng, chuyện này còn có bao nhiêu người biết? Người này rốt cuộc có trong tay bọn họ không? Mẫn Đức quận chúa phát hiện, Giang Lam Tuyết đã trên thế thượng phong, tình cảnh mình thì không tốt.
 
“Ta cũng muốn ngắm nhìn một chút, Ngân Châu chúng ta ít cá, đừng nói là xem cá, cá ăn cũng không có.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
“Vậy thì đi xem thôi.” Mẫn Đức quận chúa nói.
 
Bên kia nha hoàn đã đưa nước trà đến cho Cố Doãn Tu ở trên xe. Cố Doãn Tu nhìn nước trà cười cười, còn tưởng rằng lá gan nàng lớn, thật ra cũng sợ.
 
Mẫn Đức quận chúa mang mọi người đến một tòa đình khác, chỉ vào nước trong vắt nói: “Bình thường chúng nó hay bơi ở gần đây.”
 
“A, đây là thức ăn cho cá sao? Chúng ta có thể cho cá ăn không?” Bình Nguyên Hầu thiếu phu nhân nhân nói.
 
“Các ngươi có tự nhiên.” Mẫn Đức quận chúa nói.
 
Mấy người liền đều nắm lấy thức ăn cho cá đi cho cá ăn, Giang Lam Tuyết cũng nắm một ít, rải lên trên nước. Thật sự là có cá tranh giành thức ăn, quả nhiên con nào con nấy cũng to, to nhất phải dài đến ba thước.
 
Mẫn Đức quận chúa đi đến bên cạnh Giang Lam Tuyết, thấp giọng nói: “Câu chuyện mà ngươi vừa kể kia, ngươi nghe từ đâu?”
 
Giang Lam Tuyết nhìn cá koi trong hồ cười nói: “Ngân Châu.”
 
“Đó thật sự chỉ là chuyện xưa?” Thật ra trong lòng Mẫn Đức quận chúa cũng không tin có sự trùng hợp như vậy.
 
“Nếu không quận chúa nghĩ sao?” Giang Lam Tuyết đảo mắt nhìn Mẫn Đức quận chúa.
 
Mẫn Đức quận chúa lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì!”
 
“Ta nghe không hiểu quận chúa đang nói cái gì.” Giang Lam Tuyết nói, “Ta cũng chỉ là kể một câu chuyện xưa thôi, làm gì có mục đích gì.”
 
Mẫn Đức nhìn Giang Lam Tuyết, phát hiện bản thân thấp hơn Giang Lam Tuyết nhiều, thế nên phải ngước lên mới bắt gặp được ánh nhìn của nàng.
 
“Ta sẽ đi Ngân Châu điều tra rõ.” Mẫn Đức quận chúa nói.
 
Giang Lam Tuyết cười cười: “Việc này đối với quận chúa cũng chả phải việc gì khó, dù sao thủ đoạn của quận chúa  rất cao siêu.”
 
Mẫn Đức thấy dáng vẻ không có sợ hãi của Giang Lam Tuyết, trong lòng vừa hận vừa sợ, hiện tại nàng trong tay  Giang Lam Tuyết  có nhược điểm của nạng. Hôm nay những người này ở đây nàng không sợ, các nàng đều có qua lại với phủ Thành vương hoặc là nhà chồng nàng phủ Định Quốc Công, chắc chắn không dám nói bậy, nhưng Giang Lam Tuyết không giống như vậy. Nàng không biết Giang Lam Tuyết có mục đích gì. Nếu kia hài tử thật sự ở trong tay Giang Lam Tuyết, nàng lại lợi dụng hắn tới đối phó nàng và phụ vương nàng… Mẫn Đức quận chúa không dám tiếp tục nghĩ nữa. Hơn nữa sau lưng Giang Lam Tuyết còn có phủ Trấn Viễn Hầu, nàng lại không nói việc này cho Thành vương… Nàng cũng không thể làm gì được Giang Lam Tuyết…
 
Nhìn biểu cảm của Mẫn Đức quận chúa, Giang Lam Tuyết liền nghĩ đến nàng đang nghĩ cái gì, trong lòng vui sướng điên lên được, thầm nghĩ, năm đó lúc ấy ngươi tính kế cha ta, không nghĩ tới bản thân mình sẽ có hôm nay.
 
Giang Lam Tuyết đạt được mục đích, trong lòng nhớ tới Cố Doãn Tu vẫn đang ở trong xe chờ nàng, liền lấy cớ trời nóng quá khiến người không thoải mái, cáo từ. Mẫn Đức quận chúa cũng không giữ nàng lại, còn tiễn nàng vài bước, Mẫn Đức quận chúa nói: “Lúc trước ta và Cố thiếu phu nhân có chút hiểu lầm, hy vọng ngươi không để chuyện đó ở trong lòng, chuyện năm đó, là ta nhất thời tùy hứng, hy vọng trong tương lai có cơ hội bồi thường lệnh tôn.”
 
Đây là muốn giảng hoà, Giang Lam Tuyết cười cười: “Đều là chuyện quá khứ, quận chúa không nói ta cũng đã quên, nếu như ta so đo thì ta đã không đến.”
 
Trong lòng Mẫn Đức quận chúa tức muốn hộc máu, ngươi tới còn không phải là vì muốn thị uy sao!
 
“Cho dù là thế nào, ta thật lòng muốn kết bạn với Cố thiếu phu nhân.” Mẫn Đức quận chúa nhịn cơn giận nói.
 
“Đa tạ quận chúa nâng đỡ.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 

Mẫn Đức quận chúa thấy Giang Lam Tuyết chỉ nói những lời xã giao lấy lệ, trong lòng càng tức giận, nhưng nàng nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền không nói gì nữa, để Giang Lam Tuyết đi.
 
Giang Lam Tuyết lên xe ngựa, Cố Doãn Tu vừa mới dựa vào thùng xe ngủ một lát.
 
“Nhanh như vậy đã trở lại?” Cố Doãn Tu mơ mơ màng màng nói.
 
“Đúng nha, nghĩ phu quân ở trên xe nóng nực, ta không thể ở thêm giây phút nào nữa.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Cố Doãn Tu ôm Giang Lam Tuyết: “Sao nào, sau khi đi đến phủ quận chúa, cái miệng nhỏ lại biến thành ngọt như vậy, mau cho ta nếm thử, có phải ở bên trong ăn mật rồi không?”
 
Cố Doãn Tu nói xong, miệng sáp lại gần, Giang Lam Tuyết cười nói: “Trời nóng nực, đừng náo loạn, muốn làm gì thì trở về nhà.”
 
“Là nàng nói đấy, trở về để ta hôn cho đủ.” Cố Doãn Tu buông Giang Lam Tuyết ra, người dựa vào trên thùng xe, nghiêng đầu cười xấu xa.
 
Giang Lam Tuyết đánh hắn một cái: “Ta kể chuyện xưa cho Mẫn Đức quận chúa. Mặt Mẫn Đức quận chúa biến hình, người ở đây hẳn là cũng nghe hiểu câu chuyện. Ta tin rằng chuyện này sớm muộn gì cũng truyền đến tai Thành vương.”
 
“Tiên Tiên kể truyện vẫn lợi hại!” Cố Doãn Tu cười nói.
 
“Mẫn Đức quận chúa còn muốn sai người đi đến Ngân Châu tra!” Giang Lam Tuyết nhịn không được cười, “Nếu nàng nghe được Ngần Châu thực sự có truyện này, có phải nàng sẽ hộc máu?”
 
“Thật ra, loại chuyện này cũng không tính mới mẻ, chẳng qua trong lòng nàng có quỷ, tự nghĩ chuyện đấy chính là đang nói mình mà thôi.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Đúng vậy, cho dù thế nào, việc cũng không liên quan đến chúng ta, ngươi cũng không cần tra xét chuyện con trai của Thành vương, tin tưởng không lâu nữa, sẽ có manh mối. Mẫn Đức quận chúa không có khả năng sẽ có hành động gì, chỉ cần nàng vừa hành động, hoàng thượng và Thành vương đều sẽ cảm thấy.”
 
Cố Doãn Tu im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sớm một chút tìm ra người này cũng tốt, năm đó hắn mưu đồ tạo phản không ít người vô tội đã chết.”
 
Giang Lam Tuyết gật gật đầu.
 
Giang Lam Tuyết vừa đi, sau lưng Mẫn Đức quận chúa liền cho người đi Ngân Châu. Nàng một là muốn tra truyện mà Giang Lam Tuyết kể rốt cuộc có phải sự thật hay không, hai là tra tình hình của Giang Lam Tuyết, xem nàng có khả năng biết chuyện năm đó hay không, trong lòng nàng càng nghiêng về việc này là Trấn Viễn Hầu phủ nói cho nàng. Nếu là như vậy thì nguy rồi.
 
Trước khi khách khứa về Mẫn Đức quận chúa đã chuẩn bị mỗi người một phần đại lễ, ý thực rõ ràng, chính là muốn chặn miệng các nàng.
 
Thế nhưng trên đời này nào có cái gì đồ vật có thể lấp kín miệng của một người nữ nhân thích nói chuyện phiếm chứ?
 
Hàm Dương Hầu Tam thiếu phu nhân chính là không quản được cái miệng của mình, nàng không nói với ai khác, nói cho chính phu quân của mình. Hàm Dương Hầu gia họ Đổng, ngày thường qua lại thân thiết với Thành vương phủ, Đổng tam thiếu này giỏi nhất là chuyên kinh doanh, trong nhà không được sủng ái, đang lo không có cơ hội lập công. Không được mấy ngày liền mượn cơ hội nói việc này cho một người phụ tá của Thành vương. Giang Lam Tuyết kể vốn là truyện dân gian ở Ngân Châu, từ miệng Đổng tam thiếu nói ra hoàn toàn biến thành chuyện khác. Vai chính trực tiếp đổi thành hoàng thượng, Thành vương cùng Mẫn Đức quận chúa.
 
Phụ tá biết được việc này cảm thấy chuyện vô cùng quan trọng tất nhiên là lập tức nói cho Thành vương. Thành vương vừa nghe sao còn chịu được, hắn vẫn luôn cho rằng hắn đứa con trai kia bị hoàng thượng cho người mang đi, hơn nữa hoàng thượng cũng thường xuyên ám chỉ là con của ông. Thành vương chỉ có một đứa con trai ruột, trong lòng vẫn còn một tia hi vọng, tin rằng con trai ông vẫn còn sống, nhiều năm như vậy, cúi đầu khom lưng, không dám làm trái ý Hoàng thượng. Hiện tại nghĩ lại, lời đồn đãi này không phải không có khả năng. Nghĩ như thế ông lập tức cho người đi tra phủ quận chúa. Vừa tra liền tra ra một chút manh mối. Mẫn Đức quận chúa đã phái nhóm bốn năm người đi ra ngoài, Thành vương cũng cho người đuổi theo.
 
Cố Doãn Tu cũng vẫn luôn cho người nhìn phủ quận chúa cùng Thành vương phủ, động tĩnh hai phủ nhiều ngày nay, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
 
Hôm nay hai người lại buồn buồn ở trong phòng, Cố Doãn Tu nói cho Giang Lam Tuyết chuyện ở bên ngoài: “Hôm nay mấy người đã trở về phủ quận chúa, lại sai hai nhóm đi, nhìn dáng vẻ có vẻ như vẫn chưa tìm thấy tiểu quân vương kia. Thành vương phủ đã nhiều ngày cũng phái không ít người, hành động của bọn họ lớn như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ nghi ngờ.”
 
“Như thế không phải là tốt sao, để cho bọn họ đấu đá, lúc đó thêm vài vị hoàng tử, càng náo nhiệt.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
“Lòng dạ của nàng cũng thật xấu!” Cố Doãn Tu cười nói.
 
“Ta không được gọi là lòng dạ xấu, cái này kêu là nhìn thấu hiện thực.” Giang Lam Tuyết nói, “Đúng rồi, vẫn luôn quên hỏi, cha bảo ngươi trở về tiếp xúc vài vị hoàng tử, vốn dĩ các ngươi muốn phù trợ ai? Ngươi không muốn phù trờ tứ hoàng tử sao? Rốt cuộc kiếp trước cuối cùng vẫn là Tứ hoàng tử thắng lợi.”
 
Cố Doãn Tu cười cười: “Tứ hoàng tử thắng lợi, chuyện đó là bao nhiêu năm sau? Sau khi hắn đăng cơ làm được mấy chuyện tốt? Hoàng thượng hiện tại của chúng ta là một người trường thọ. Ngươi đừng quên, nhà của chúng ta còn có Cù nương nương. Chúng ta lại không vội, chậm rãi chờ đã.”
 
Giang Lam Tuyết kinh ngạc: “Ý ngươi là muốn phù trợ con của Cù Tam Nương? Nhưng hiện tại Tam Nương vẫn chưa vào cung. Ta không muốn cố ý cuốn nàng vào chuyện này.”
 
Cố Doãn Tu nhìn Giang Lam Tuyết: “Như vậy, chúng ta không chủ động để nàng tiến cung, nếu nàng nhân duyên trùng hợp vẫn đến trước mặt Hoàng thượng, chúng ta thuận nước đẩy thuyền.”
 
Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ nói: “Như thế này còn được, đến lúc đó còn phải xem nàng có muốn không, nàng nếu không muốn, chúng ta phải giúp nàng.”
 
“Ngươi nha! Chính là tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Mắt thấy vào thời gian nóng nhất, trời vô cùng nóng, Cố Doãn Tu cũng không thường ra ngoài. Trải qua chuyện lần trước, lão phu nhân càng yên tĩnh, cũng không gọi hắn đến trước mặt bà. Việc hiếu hỉ của mấy nhà thường qua lại trong Kinh thành bà cũng cáo ốm không đi, chuyện trong phủ cũng giao hết cho Cố Doãn Tu và quản gia mới. Ngoài Tồn Hậu Đường ra, một bước cũng không ra ngoài, thế nhưng người khác cũng đừng mơ có thể bước vào Tồn Hầu Đường.
 
Hôn sự La gia và Thẩm Hàm Kiều cũng đã được định đoạt, Cố Doãn Tu cũng ít qua lại với La Tam Bảo. Tuổi của Thẩm Hàm Kiều cũng không nhỏ, ngày cưới quyết định vào sang năm, sau khi La Tam Bảo thi xong, La gia nghĩ đến lúc đó có thể song hỷ lâm môn.
 
Thẩm Hàm Ngọc kia đến Hầu phủ chưa được bao đã vượt qua được Thẩm Hàm Kiều. Thẩm Hàm Kiều vài lần ám chỉ lão phu nhân nàng muốn xuất giá từ Hầu phủ, lão phu nhân đều nói hiện tại bà không còn là chủ nhà, Thẩm Hàm Kiều nản lòng thoái chí, đơn giản trở về Thẩm gia đợi gả đi. Viện ban đầu mà Thẩm Hàm Kiều ở, vừa hay để lại cho Thẩm Hàm Ngọc.
 
Ngày mà Thẩm Hàm Ngọc dọn đến, lại vô cùng náo nhiệt.
 
Nhóm của Thải Cúc đứng ở xa nhìn, thường xuyên chạy về báo cho Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu.
 
Giang Lam Tuyết trêu ghẹo nói: “Thẩm gia cô nương đúng là nhiều, một người đi một người lại đến, không biết đến cuối cùng có bao nhiêu người nữa.”
 
Cố Doãn Tu trừng mắt nhìn Giang Lam Tuyết: “Nàng đừng có nói kháy, ngày thường vẫn nên đề phòng, ta thấy nàng gần đây buông lỏng không ít.”
 
“Thật đúng là nga, mấy ngày này ta sống quá thoải mái, dễ dàng khiến ta người buông lỏng.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
Cố Doãn Tu bóc đĩa óc chó xong đẩy đến trước mặt Giang Lam Tuyết: “nàng thoải mái, cũng sai ta đến bóc óc cho nàng.”
 
Giang Lam Tuyết cười hì hì bốc một hạt cho vào trong miệng, nháy mắt, táp bỉu môi nói: “Ai nha, óc chó mà phu quân bóc cho ăn ngon.”
 
Cố Doãn Tu cười: “Vậy nàng ăn nhiều một chút.”
 
Giang Lam Tuyết lại bốc một hạt đưa đến miệng hắn. Cố Doãn Tu ngậm cả đầu ngón tay của Giang Lam Tuyết vào trong miệng, Giang Lam Tuyết vội thu tay lại, chán ghét nhìn hắn. Cố Doãn Tu cười nói: “Ai nha, óc chó mà nương tử đút cũng ngon cực kì.”
 
Ngày hôm sau thời tiết âm u, Cố Doãn Tu ra ngoài làm việc, Giang Lam Tuyết ở Trường Hoa viện nhàn nhã, viết thư cho Kiều Tố Nương.
 
Mắt thấy trời càng ngày càng âm u, bỗng nhiên một một tia chớp lóe lên, tách bóng tối âm u ra, một tiếng tiếng sấm vang lên, mưa to cứ thế mà rơi.
 

Sấm rền đến mức làm người kinh sợ, Giang Lam Tuyết cũng không còn tâm tư viết thư
 
Đang muốn gọi người đi vào hầu hạ, tiếng của Thải Cúc truyền vào: “Thế tử phu nhân, ta vào được không.”
 
“Ừm, vào đi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Thải Cúc đi vào nói: “Thẩm cô nương đang ở gian bên ngoài.”
 
“Thẩm Hàm Ngọc?” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Vâng.” Thải Cúc gật gật đầu.
 
“Mưa lớn như vậy, nàng tới làm cái gì?” Giang Lam Tuyết nói, lão phu nhân yên tĩnh lâu như vậy, sợ là lại bức bối đến chịu không nổi rồi.
 
“Vừa lúc đi ngang qua viện của chúng ta, mưa lớn, bèn đi vào tránh mưa, quần áo trên người đã ướt hết.” Thải Cúc nói.
 
“Trùng hợp như vậy sao. Trước tiên ngươi cứ mang nàng đi thay bộ quần áo khô sạch sẽ đi.” Giang Lam Tuyết nói, “Nàng chưa nói muốn gặp ta, ta cũng không gặp nàng.”
 
“Vâng ạ.” Thải Cúc ứng liền đi xuống.
 
Giang Lam Tuyết nghĩ, rốt cuộc là trùng hợp hay là đã có âm mưu trước đó? Nàng không quá tin tưởng vào trùng hợp, sợ là có âm mưu. Giữa mùa hè, quần áo mỏng tang, cả người nàng ướt đẫm đi vào Trường Hoa viện, nói không chừng chính là để Cố Doãn Tu thấy……
 
Lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định! Những nữ tử này lần lượt đều bị bà lợi dụng. Không, cũng không coi là bị lợi dụng được, rốt cuộc Hầu phủ cùng Cố Doãn Tu đều là thịt mỡ, ai lại không muốn cắn một miếng.
 
Không bao lâu, Thải Cúc lại vào.
 
Nàng vốn tưởng rằng Thải Cúc tới là nói Thẩm Hàm Ngọc muốn gặp mình, kết quả Thải Cúc nói Thẩm Hàm Ngọc đã đi rồi. Đây là biết Cố Doãn Tu không ở đây, cho nên ngay cả cảm ơn mình cũng không nói?
 
Lần này Giang Lam Tuyết nghĩ sai rồi, sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Hàm Ngọc lại tới lần nữa, nói là muốn đích thân cảm ơn Giang Lam Tuyết.
 
Cố Doãn Tu vẫn chưa biết chuyện hôm qua, liền hỏi: “Nàng ta muốn cảm ơn nàng  cái gì?”
 
Giang Lam Tuyết bèn nói việc hôm qua cho hắn. Cố Doãn Tu nói: “Vì sao hôm qua nàng ta không cảm ơn?”
 
Giang Lam Tuyết cười nói: “Ai bảo hôm qua ngươi không ở đây!”
 
“Di, đừng khiến ta ghê tởm, nàng ra ngoài gặp nàng ta là được rồi, ta không đi đâu.” Cố Doãn Tu nghĩ, hắn vẫn sợ mấy vị biểu muội này.
 
Giang Lam Tuyết cười cười, đi ra khỏi nội thất.
 
Thẩm Hàm Ngọc vừa thấy Giang Lam Tuyết đi ra, vội đứng dậy hành lễ: “Bái kiến thế tử phu nhân.”
 
“Thẩm cô nương khách khí, mời ngồi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Thẩm Hàm Ngọc ngồi xuống, nàng cẩn thận liếc mắt một cái đánh giá Giang Lam Tuyết, thế tử phu nhân giống như đẹp hơn so lúc trước nàng nhìn thấy.
 
“Hôm qua thất lễ không có cảm ơn thế tử phu nhân, hôm nay đặc biệt tới cảm ơn.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
Giang Lam Tuyết cũng đánh giá Thẩm Hàm Ngọc, cũng là một mỹ nhân, nhìn mạnh mẽ hơn nhiều so Thẩm Hàm Kiều.
 
“Thẩm cô nương khách khí.” Giang Lam Tuyết nói, “Ở trong Hầu phủ có quen không?”
 
Thẩm Hàm Ngọc cúi đầu nói: “Nói thật, không phải quá quen.”
 
Như thế lại lệch ra khỏi sự kiến của Giang Lam Tuyết.
 
“Nga? Sao lại không quen?” Giang Lam Tuyết có chút hứng thú với Thẩm Hàm Ngọc này.
 
“Sẽ nhớ cha nương, còn có tỷ muội trong nhà.” Thẩm Hàm Ngọc nói.
 
Vậy ngươi trở về là được, Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, còn dọn đến viện mà Thẩm Hàm Kiều từng ở để làm gì?
 
Thấy Giang Lam Tuyết nhìn mình, Thẩm Hàm Ngọc lại nói: “Ta vốn dĩ nghĩ ở mấy ngày rồi về, nhưng thấy thế tử gia và thế tử phu nhân đều bận rộn, bên cạnh cô tổ mẫu lại không có người thân, luyến tiếc cô tổ mẫu.”
 
“Ngươi đúng là có lòng hiếu thảo, hơn nhiều ta với thế tử.” Giang Lam Tuyết cười nói.
 
“Cũng không tính là hiếu thảo, nói một câu không sợ thế tử phu nhân chê cười, trong nhà mấy tỷ muội đều hâm mộ ta. Tỷ tỷ có được hôn sự tốt như vậy, không phải là thơm lây cô tổ mẫu sao, chúng ta chẳng qua là đếu muốn thơm lây mà thôi.” Thẩm Hàm Ngọc cười khổ nói.
 
Hửm, sao không giống với nàng tưởng tượng? Giang Lam Tuyết phải nhìn Thẩm Hàm Ngọc với ánh mắt khác. Thật không tin đây là lời mà người của Thẩm gia có thể nói ra. Nếu sớm đưa cô nương này lại đây mà không phải Thẩm Hàm Kiều, chỉ sợ kết cục không còn giống nữa rồi.

 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.