Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 39: [Ngoại truyện]



Bối cảnh: Nếu như Tử Tước biết Mạc Dao dùng chân dẫm Edward nhưng không nhẹ tay với cậu nữa.

Cảnh báo: 17+, có cảnh nóng, Tử tước x Mạc Dao

Mạc Dao sau khi tắm rửa thơm tho cho rằng mình có thể đánh một giấc thẳng đến tối lại không ngờ hai mắt cậu vừa nhắm lại đã bị người hầu đánh thức.

"Phu nhân, người có ở đó không?"

"Sao vậy ạ?" - Thiếu niên vì bị đánh thức bất ngờ, có chút trì độn mà mà đáp lại.

"Tử tước muốn gặp người thưa phu nhân. Ngài yêu cầu phu nhân phải đến ngay lập tức."

Tử tước? Bình thường hắn sẽ không chủ động tìm cậu. Vậy thì sao đột nhiên lại...

Trong khi hồn vía Mạc Dao còn bay trên mây, 005 đã nhanh chóng nhận ra được vấn đề.

{Xong rồi! Xong thật rồi Dao Dao ơi.}

Nó hấp tấp mà nhét quần áo vào tay thiếu niên.

{Cho hết vào rương đồ đi, chúng ta phải bỏ trốn ngay.}
Thiếu niên khó hiểu mà ôm đống đồ nhét lại vào tủ. Chẳng lẽ tử tước định hỏi cậu về việc cậu lén đột nhập vào phòng cố phu nhân Diana? Nhưng nó đâu nghiêm trọng đến nỗi cậu phải bỏ đi ngay lập tức đâu.

Thấy thiếu niên vẫn chưa hiểu ra vấn đề 005 đau đầu ôm lấy hai má thiếu niên ép cậu nhìn thẳng mình.

{Cái chuyện lượn lờ trên phòng người chết không đáng sợ bằng chuyện này đâu Dao Dao.}

{Chúng-ta-đã-quên-cởi-trói-cho-Edward.}

Quên cởi trói cho Edward...

Cởi trói? Edward?

Mạc Dao dùng ngón tay chống môi suy nghĩ một lúc. Sau khi xâu chuỗi lại tất cả, cơn buồn ngủ của thiếu niên liền biến mất không thấy tăm hơi.

Phải rồi vì quá sợ hãi nên cậu đã quên cắt dây thừng trên người Edward. Vậy nên hắn hẳn vẫn mắc kẹt ở phòng tử tước.

Phía bên kia, nữ hầu Ariel thấy thiếu niên không đáp lại mình liền lo lắng gọi tên cậu.
"Phu nhân?"

"Phải làm sao giờ?" - Thiếu niên hốt hoảng ngó ra ngoài cửa sổ.

Nhảy từ tầng hai xuống và đi gặp tử tước thì cái nào nguy hiểm hơn?

{Nói với Ariel cậu không khoẻ đi.}

"Tôi... tôi có chút không khoẻ hay là để..."

"Tử tước nói ngài đã gọi sẵn bác sĩ. Nếu phu nhân không khoẻ có thể nhờ bác sĩ tư nhân xem một chút."

Xem ra tử tước đã sớm đoán được thiếu niên sẽ dùng cách này né tránh mình. Mạc Dao thấp thỏm nắm chặt vạt váy. Cuối cùng cậu không thể trốn tránh được mà nhận mệnh đi gặp người đàn ông.

{Nếu như ở phương Đông hẳn sẽ bị cạo đầu bôi vôi thả trôi sông đi.}

"Nhưng mà tôi không có nɠɵạı ŧìиɦ... cũng không chửa hoang..." - Thiếu niên nhỏ giọng mà phản bác.

{Nhưng mà sự việc rành rành như vậy rồi chúng ta biết chối thế nào bây giờ? A... a... a... tại cái tên Edward kia không quản được chim mình. Phun cái gì mà phun! Côи ŧɦịŧ hư hỏng đó!}
Dù Mạc Dao có cố tình chậm lại bước chân nhưng cửa phòng tử tước vẫn dần dần hiện ra trước mắt cậu. Thiếu niên thấp thỏm không dám vào đến khi người trong phòng lạnh nhạt nói hai từ "vào đi" cậu mới ỉu xìu mà đi vào.

Tử tước lúc này an tĩnh ngồi trên ghế. Mạc Dao chợt nhận ra cách đây vài giờ thôi cậu cũng ngồi ở đó "hành hạ" con trai kế. Điều này càng khiến cậu xấu hổ không dám lại gần tử tước. Người đàn ông không ngẩng đầu nhìn thiếu niên mà rũ mắt nhìn chằm chằm bọc vải trên tay mình. Mạc Dao sao không nhận ra nó chứ. Đây chính là tất chân bị bẩn mà cậu đã ném vào thùng rác. Trái tim thiếu niên ngày càng đập mạnh hơn. Cậu hoài nghi mấy kẻ tử tù chuẩn bị ra pháp trường cũng có cảm giác như cậu. Vừa sợ hãi vừa bồn chồn.

"Mạc Dao, lại đây."
Đây có lẽ là lần đầu tiên tử tước gọi tên cậu. Khác với những người phương Tây khác, hắn phát âm tên thiếu niên rất chuẩn tựa như đã day đi day cái tên đó trên đầu lưỡi như một bí mật không thể nói cho ai.

Người đàn ông chỉ mở miệng đúng một lần sau đó lại yên tĩnh chờ đợi phu nhân nhỏ đang do dự đứng trong góc. Thiếu niên cắn môi không tiến lên mà đưa mắt cầu cứu 005. Cậu không dám nhìn về phía tất lụa được vo tròn trong lòng bàn tay người đàn ông. Nhưng âm thanh ma sát của mặt vải với nhau không ngừng truyền vào màng nhĩ của cậu khiến vành tai thiếu niên đỏ bừng lên.

"Tử tước..."

Cậu lí nhí muốn nói xin lỗi nhưng người đàn ông đã trực tiếp cắt ngang lời thiếu niên.

"Lại đây."

Mạc Dao không dám. Cậu sợ tử tước sẽ bóp cổ cậu mất.

Trong lúc thiếu niên còn đang do dự không biết nên bước đến trước mặt tử tước hay không thì người đàn ông đã chống gậy đi đến trước mặt cậu.
"Vì sao không nghe lời như vậy?" - Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ cũng rất dịu dàng nhưng lại khiến cơ thể nhỏ bé của Mạc Dao run rẩy hơn.

Thiếu niên mím môi, hốc mắt đã hơi đỏ ửng. 005 thấy chủ nhân nhà mình bị khủng bố tinh thần liền tức giận muốn xắn tay áo bay về phía tử tước nhưng chỉ một ánh nhìn lạnh băng thoáng qua nó đã nhụt chí mà bay ra ngoài. Đến khi ra đến ngoài cửa nó mới khó hiểu mà gãi gãi đầu.

{???}

Tử tước có nhìn thấy nó đâu mà sao nó lại bỏ chạy?

Phía bên kia, tử tước không áp sát thiếu niên nữa mà bình thản đi đến bàn làm việc của mình. Hắn mở ngăn kéo ra, lấy ra một tập tài liệu.

"Amanda Grainne là con gái của một chủ buôn gốc phương Đông. Nàng đã từng mang thai ba lần và hai lần trước đó đã phá bỏ thành công. Nàng đã qua lại tổng cộng 24 người đàn ông chưa kể anh trai nàng và vị hôn phu của người bạn thân. Ba tháng trước Amanda phát hiện ra bản thân mình có thai, vì cái thai quá lớn nếu phá sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của nàng nên Amanda không còn cách nào khác ngoài việc giữ đứa trẻ đó." - Tử tước đều giọng mà đọc thông tin mình thu thập được, ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn. - "Cùng lúc này Amanda đã có hôn ước với người khác. Để tránh bị tai tiếng nàng chỉ có thể thuê một đứa trẻ có ngoại hình giống mình từ trại trẻ mồ côi nhằm qua mắt bên kia. Đứa trẻ ấy là nam."
Nghe đến những lời cuối cùng, thiếu niên còn đang cúi gằm mặt liền trợn tròn mắt mà ngẩng đầu lên nhìn vị tử tước trẻ tuổi này.

Hắn đã biết. Hắn cái gì cũng biết. Hắn không phải là tên què ốm yếu ngồi trong phòng như những gì mà người ngoài đồn thổi.

Tử tước mỉm cười đặt tập giấy xuống. Ngón tay đang nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn cũng dừng lại. Hắn không lật tiếp trang sau nhưng Mạc Dao cũng đoán được nội dung của nó. Đó chính là những bức thư được chuyển đến từ một người họ hàng xa của nhà Gelbero, nội dung trong thư rất rõ ràng đó là yêu cầu Amanda hạ độc tử tước.

Chỉ từng ấy tội thôi cũng đủ để những kẻ phạm phải bị hành hạ đến chết.

"Mau lại đây đi. Ta sẽ không làm gì em."

Không còn đường lui, Mạc Dao chỉ có thể chậm rì rì bước đến trước mặt người chồng trên danh nghĩa của mình.
"Tôi... tôi không biết gì hết." - Thiếu niên run giọng mà mở miệng. Rõ ràng trong đầu cậu đã soạn ra đủ lời thoái thác nhưng khi thật sự nói ra lại chỉ là những tiếng lí nhí như mèo con mới sinh.

Nhưng thứ tử tước quan tâm lại không phải thân phận thật sự của người vợ mới cưới của mình. Nếu hắn muốn trừng phạt cậu thì ngay từ khi thiếu niên bước chân vào tòa trang viên này, hắn đã ra tay rồi. Vì sao tử tước lại không làm vậy? Nói thiếu niên chỉ là con linh dương vô tội bị đưa vào đây không sai, nói là do hắn thấy sắc mà nổi lòng tham cũng đúng. Ngay từ đầu tử tước đã rất dung túng cho thiếu niên.

"Xoay người lại, áp sát bàn."

Lại một mệnh lệnh nữa được đưa ra. Lần này Mạc Dao không dám chậm trễ, cậu lúng túng chống hai tay lên bàn làm việc, đưa lưng về phía tử tước. Trong lúc thiếu niên còn đang đoán già đoán non có phải tử tước vì ghét cậu nên mới không muốn nhìn thấy mặt cậu không thì một cơ thể to lớn đã áp sát phần lưng thiếu niên. Thiếu niên giật mình hô lên một tiếng nhỏ, chỉ có thể run tay tiếp tục chống lên mặt bàn. Hơi thở nóng rực của người đàn ông không ngừng phả vào vành tay mềm như bông khiến nó vô thức mà đỏ ửng lên. Một bàn tay to lớn nhẹ đặt lên eo thiếu niên còn tay còn lại đã bao trọn đầu gối trần của cậu.
"Vì sao không đi tất?"

"Nóng... nóng ạ..."

Tất lụa vẫn còn trong tay tử tước, lời phủ nhận lúc này của Mạc Dao lại có phần buồn cười nhưng cậu vẫn ngây thơ cho rằng, chỉ cần bản thân mình không nhận, chỉ cần cậu không chịu nhận bọc vải mềm mại mang theo mùi hương ngọt ngào của quả đào đã chín quá mức, đã từng hấp thụ mồ hôi thơm của thiếu niên, bao bọc lấy phần thịt đùi, ao hãm tại làn da trắng quá mức một vòng thắt nhỏ không phải của cậu thì tử tước sẽ nhắm mắt cho qua. Phần eo đột nhiên bị siết chặt, thiếu niên không dám kêu đau chỉ có thể nức nở một tiếng.

"Vậy sao?"

Bàn tay vốn đang dừng tại đầu gối bắt đầu di chuyển về phía trước, cách một lớp váy mềm mại có thể thấy được hình dáng của bàn tay người đàn ông đang vuốt ve đùi thiếu niên. Phần đùi non đột nhiên bị chạm vào khiến thiếu niên hốt hoảng vội vàng kẹp chặt chân mình, cánh đùi toàn thịt mềm cứ như vậy mà kép lấy bàn tay tử tước.
"Tử tước..."

Mạc Dao run rẩy nắm lấy cánh tay người đàn ông. Rõ ràng hắn ta đã nói sẽ không làm gì cậu... vì sao... vì sao...

"Phu nhân, em nên biết nếu trẻ con làm sai thì phải nhận trừng phạt. Em có biết mình sai ở đâu không?"

"Kh... không biết..." - Thiếu niên rủ môi lắc đầu. Là nguyên chủ sai không phải cậu sai.

"Em không học được cách bảo vệ bản thân mình..."

Bởi vì quá xinh đẹp, quá ngoan ngoãn nên hấp dẫn nhiều chó hoang lại gần. Nếu cậu không học được cách tránh xa bọn họ vậy thì để hắn đích thân đeo lên khoá trinh tiết cho cậu, nếu bắt gặp thiếu niên trộm trêu đùa người khác hắn sẽ nhét tất lụa vào mông thiếu niên yêu cầu cậu kẹp chặt chỉ cần tất lụa rơi ra thì đón chờ phu nhân nhỏ sẽ là lần bắt nạt đáng sợ hơn.

Nghĩ đến bản thân vì luyến tiếc thiếu niên còn quá nhỏ mà dùng hết sự dịu dàng để đối đãi với cậu, suýt nữa bị chính cháu trai mình nẫng tay trên, động tác trên tay tử tước càng mạnh bạo hơn. Lần này hắn chuyển sự chú ý sang d**ng vật nhỏ xinh của Mạc Dao.
"Thật đáng yêu."

Cảm nhận được d**ng vật mềm mại dần dần cương cứng trên tay mình, tử tước mỉm cười hôn nhẹ lên vành tai của cậu. Phía sau, hắn cũng nhẹ nhàng đưa đẩy hông, dùng phần nóng rực nhất của bản thân mà ma sát bờ mông mềm thịt.

"Không có đáng yêu chút nào!" - Dù đã bị bắt nạt đến cả khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt lóng lánh nước nhưng thiếu niên vẫn nhịn không được mà phản bác lại.

"Vậy gọi là gì?" - Tử tước rất có hứng thú mà hỏi lại cậu.

"Gọi là... gọi là hùng vĩ."

Mạc Dao vừa dứt lời, phía sau cậu liền vang lên tiếng cười khẽ. Thiếu niên còn phụng phịu muốn hỏi vì sao người đàn ông đột nhiên cười thì cả người cậu đã bị cơn đau đột ngột thu hút sự chú ý. Tử tước dùng răng nhẹ nhàng ma sát phần đầu vai, ở phía dưới hắn nhẹ nhàng vân vê hai quả trứng chim sẻ nhỏ khiến tiếng khóc của thiếu niên mang vài phần khoái ý.
"Phu nhân..."

Hơi thở người đàn ông dần trở nên hỗn loạn. Hắn hơi nâng cằm thiếu niên lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve phần môi dưới, khe hở giữa hai môi bị tách ra, phần nhụy hoa bị người cố ý nắm lấy, mật hoa dần chảy đầy tay mà đồng dạng phía dưới cũng bắt đầu chảy ra một loại mật khác. Mạc Dao cũng cảm nhận được bản thân mình trở nên khác thường, cậu nghiêng người muốn né tránh bàn tay của người đàn ông nhưng lại bị hắn ép sát vào mặt bàn. Chân thiếu niên đã sớm mềm thành cọng bún, cậu có thể đứng thẳng được như bây giờ hoàn toàn dựa vào hai tay đang chống trên mặt bàn.

"T... tử tước, chúng ta có thể dừng lại... dừng lại một chút thôi."

Thiếu niên nức nở mà cầu xin người phía sau. Bởi vì trong miệng vẫn còn ngậm đầu ngón tay tử tước nên có vài âm tiết phát ra không rõ ràng, nghe đáng thương đến nỗi ánh mắt người đằng sau càng trở nên nóng rực.
"Vì sao lại đáng yêu như vậy? Hử? Phu nhân nói thử xem vì sao em lại đáng yêu như vậy?"

L*иg ngực người đàn ông hơi chấn động. Hắn cúi người xuống, môi lướt qua má phấn mềm mà hôn lên thịt môi đỏ tươi. Đầu lưỡi mềm mại như kẹo bị tử tước mυ"ŧ thật mạnh, kéo vào lãnh địa của mình. Thiếu niên kinh hãi muốn tránh thoát nhưng lại bị bàn tay thon dài giữ lấy hai bên thịt má, gia tăng thêm nụ hôn này. Mật dịch của đào chín không ngừng tỏa ra mùi hương thơm ngọt mời gọi kẻ tội đồ, nước xốt vì quá nhiều mà dần chảy đầy xuống cằm thiếu niên sau đó bị bàn tay lạnh băng tiêu diệt.

Mạc Dao bị hôn đến không thở nổi chỉ có thể đỏ hốc mắt nhìn người đàn ông đang tàn nhẫn mà luồn lưỡi vào trong cái miệng nhỏ xinh. Miệng chỉ có thể mở to, đầu lưỡi bị hôn đến mẫn cảm lần nữa bị người ác ý cắn nhẹ, trêu chọc một hồi rồi mới được buông tha. Tử tước hài lòng nhìn thiếu niên vì bị hôn quá lâu mà chưa thể khép lại miệng, lưỡi nhỏ tê tê mà lè ra một chút. Cả người Mạc Dao đã sớm ướt như chuột lột, chiếc cổ trắng ngọc dính vài sợi tóc rối, hương thơm cơ thể toả ra tứ phía khiến hắn lại lần nữa muốn hôn lên. L*иg ngực thiếu niên phập phồng lên xuống, đuôi mắt đỏ ửng đẫm nước mắt, lưỡi bị hôn đến phát đau nên chỉ có thể ngước đôi mắt đầy tội nghiệp của mình cầu xin người đàn ông. Tử tước đầy yêu thương mà hôn lên vệt đỏ trên má thiếu niên.
"Thực sự là con trai sao? Vì sao eo lại mềm, cả người đều thơm như vậy?"

"Ngài... ngài chẳng phải đã biết rồi sao." - Thiếu niên khụt khịt đáp lại. Mông thịt đã bị bóp đến hằn cả dấu vết ngay cả chim nhỏ cũng bị vuốt ve đến tưởng như tróc đi lớp da ngoài vậy mà còn hỏi cậu có phải là con trai hay không.

"Biết cái gì cơ?" - Tử tước phì cười rút tay ra khỏi váy Mạc Dao. Hắn xòe tay ra trước mắt thiếu niên, kết nối giữa các ngón tay là những sợi tơ trong suốt, tỏa ra mùi hương tanh ngọt. - "Con trai sẽ chảy nhiều nước như vậy sao?"

"Không biết..."

Thiếu niên xấu hổ lắc đầu nguầy nguậy. Cậu không biết bản thân mình làm sao nữa. Tự dưng... tự dưng... như vậy.

"Ngồi lên trên bàn. Vén váy cao lên thì tôi mới biết em có phải con trai hay không chứ."

"Nhưng mà... nhưng mà..."

"Nghe lời nào. Tôi chỉ nhìn thôi không làm gì em đâu. Mạc Dao cũng muốn được xóa hết tội phải không? Chỉ cần em chứng minh em không phải Amanda thì em sẽ hoàn toàn vô tội."
Thiếu niên cắn môi do dự một chút cuối cùng cậu cũng thỏa thuận mà nhón mũi chân trèo lên bàn gỗ. Bởi vì động tác của cậu mà váy ngủ bằng lụa bị kéo lên một chút, chiếc váy xanh lam vốn dài quá đầu gối bởi vì động tác của thiếu niên mà nhếch cao đến tận đùi. Tuy nhiên Mạc Dao lại không chú ý đến hành vi hiện tại của bản thân có bao nhiêu mời gọi người đàn ông đã gần 30 năm chưa tiếp xúc đến tìиɦ ɖu͙ƈ. Mặt bàn lạnh băng khiến mông cậu dán lên hơi khó chịu liền nhịn không được mà vặn vẹo eo.

Tiếp theo là vén váy lên...

Thiếu niên run rẩy nắm lấy vạt váy. Cậu đưa mắt nhìn tử tước. Hắn vẫn bình thản theo dõi cậu, tất nhiên nếu như bỏ qua quần quần tây đã nhô lên một bọc nóng hổi.

Không sao, tử tước nói chỉ xem thôi mà. Hắn sẽ không làm gì hết.
Thiếu niên tự an ủi bản thân sau đó dần dần kéo váy mình lên. Bởi vì quá xấu hổ nên Mạc Dao chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lại hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của người đàn ông đã dần tối lại. Trước đó, dưới sự yêu cầu của Amanda nên qυầи ɭóŧ mà người hầu chuẩn bị cho vị phu nhân mới đến hoàn toàn bằng lụa mỏng trong suốt có ren ở xung quanh. Lúc này đây vải lụa mỏng màu hồng nhạt vì nhiều lý do mà ướt đẫm, tựa như lớp màng mỏng mà dán vào vùng bí ẩn của thiếu niên, phần phía trước của qυầи ɭóŧ được người làm tỉ mỉ đan bằng dây lụa, bởi vì chim nhỏ của thiếu niên cương cứng mà đẩy phần nút thắt nơ lên phía trước, giống như mảnh dây màu hồng đang quấn quanh chim nhỏ của cậu sau đó kết một nút ở đỉnh đầu nấm.

"Đã ướt đến như vậy sao?"
Tử tước khẽ cười, dù ngón trỏ móc vào viền qυầи ɭóŧ sau đó nhẹ nhàng kéo xuống. Bởi vì vải vừa dán sát vào da của thiếu niên nên khi bị kéo ra khiến mặt trên của có chút ngứa ngứa, thiếu niên theo bản năng cong eo, túm lấy tay người đàn ông.

"Thật mẫn cảm." - Người đàn ông nhịn không được mà mυ"ŧ nhẹ vành tai đỏ đến tích máu của thiếu niên. - "Kế tiếp làm sự việc quá đáng hơn thì phải làm sao đây."

Sự việc quá đáng hơn?

Mạc Dao kinh ngạc nhìn động tác phía dưới của tử tước. Quả nhiên thiếu niên bị dọa đến không nhỏ. Khóe môi sưng đỏ run run sau đó "oa" một tiếng mà òa khóc. Mạc Dao khóc đến đáng thương, ngay cả cái mũi nhỏ cũng phập phồng lên xuống.

"Ngài nói... ngài nói sẽ buông tha cơ mà. Ngài đã nói vậy cơ mà."

Tử tước đầy yêu thương mà liếʍ sạch nước mắt trên mặt thiếu niên. Hắn từ từ rút tay ra khỏi vùng cấm bí ẩn.
"Bé cưng à, bài học đầu tiên mà tôi dành cho em chính là không nên tin tưởng tôi."

.

.

.

Chiều tối, thiếu niên khóc thút tha thút thít bị tử tước ôm vào trong nhà tắm. Qυầи ɭóŧ ren màu hồng phấn vẫn treo ở trên người cậu nhưng lúc này lớp vải ấy đã chứa một bọc màu trắng ngà.

-Trừng phạt của tử tước. End -

Cà Phê: Muốn đọc phần ... thì vào wordpress (//ω//)

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.