Tuy nhiên không có một ai đáp lại Mạc Dao. Ngay cả hai cô gái cũng không bị cậu thu hút. Dường như từ lúc thiếu niên mở cửa ra cậu đã bước vào một chiều không gian khác vậy.
Đây có lẽ là do đạo diễn muốn tiết lộ thêm cho người tham gia về bí mật gia tộc này.
Mạc Dao cố gắng bình ổn cảm xúc để theo dõi cuộc trò chuyện của hai cô gái. Thông qua cách họ xưng hô thì cậu có thể đoán được thiếu nữ buộc ruy băng màu hồng là Diana còn màu xanh là Joan. Bọn họ chính là một cặp sinh đôi giống y hệt nhau.
"Diana ơi em sợ quá. Bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta."
Joan sợ hãi bò lên giường ôm chặt lấy chị mình.
"Bọn họ đem em đi. Có một mật thất... đúng vậy có một mật thất ở đây. Rất nhiều người đang vây quanh em sau đó em tỉnh dậy với cơ thể đau nhức." "Đó chỉ là ác mộng thôi Joan à." - Diana dịu dàng ôm lấy em gái mình. Nàng vươn tay vỗ về Joan rồi nhẹ giọng an ủi. - "Dì Lawrence sẽ bảo vệ chúng ta. Sẽ không ai làm hại chúng ta được cho dù là bà cố Anna."
Bà cố Anna? Xem ra câu chuyện này không dừng lại ở mấy đời gần đây mà từ rất xa xưa rồi.
"Nhưng mà..." - Joan do dự mím chặt môi. - "Bữa tiệc tối nay chỉ mình em tham gia thôi sao? Chúng ta luôn đi thành đôi cơ mà."
"Có dì Lawrence rồi em còn sợ gì cơ chứ."
Thấy Joan vẫn sợ hãi co rúm trong lòng mình, Diana cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
"Nếu không thì hai chúng ta đổi vai cho nhau. Em là Diana, chị sẽ là Joan. Chị sẽ thay em đi dự tiệc được không?"
Như người chết vớ được cọc, Joan vui vẻ ôm lấy chị gái mình. Thiếu nữ ruy băng đỏ chỉ có thể thở dài gõ đầu em gái mấy cái rồi tháo vòng cổ của mình ra. "Giữ cho kỹ rồi nhớ trả chị đấy."
"Em nhớ mà."
Joan cười hì hì cũng đưa vòng cổ của mình cho thiếu nữ.
Tí... tách...
Mạc Dao còn đang mải quan sát cuộc trò chuyện của hai người bỗng dưng bị nước từ trên trần nhà nhỏ xuống vai. Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà ướt sũng, hơi mất tự nhiên mà dịch sang một bên.
Không biết cậu còn phải ở cảnh quá khứ bao lâu. Ở trong phòng nhìn chằm chằm các thiếu nữ mãi cậu cũng cảm thấy ngượng ngùng. Thiếu niên thử di chuyển ra đến cửa, không ngờ rằng bản thân cậu có thể xuyên qua nó để đi ra ngoài. Khung cảnh bên ngoài không khác hiện tại là bao. Mạc Dao bước đến lan can, theo bản năng nhìn xuống dưới. Ngồi ở đại sảnh là phu nhân Lawrence, không, đúng hơn là phiên bản trẻ của bà. Phu nhân đang cùng một vị cha xứ nói chuyện gì đó. Như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, bà liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Mạc Dao. Thiếu niên sợ hãi vội vàng lùi lại. "Diana, xuống đây."
Thiếu nữ phía sau Mạc Dao run rẩy một chút rồi từ từ bước xuống. Mạc Dao biết nàng không phải là Diana mà là Joan nhưng dường như những người ở đây đều không phân biệt được ai là Joan ai là Diana. Cậu lần nữa lại gần lan can. Phía dưới, Joan đã đến bên cạnh phu nhân Lawrence. Người phụ nữ chợt vươn tay thực hiện một động tác vô cùng quen thuộc, chạm vào bụng của thiếu nữ. Bà ta dường như còn nói gì đó nhưng vì khoảng cách quá xa nên cậu không thể nghe được. Mạc Dao vịn người vào thành cầu thang, muốn gần sát hơn để nghe ngóng tình hình.
Tí... tách...
"Đi cùng ta..."
Phu nhân Lawrence nói gì vậy?
"Ta sẽ cho con gặp ngài..."
Tách...
{Mạc Dao!}
Thiếu niên kinh hoàng mở mắt. Cậu nhận ra lúc này bản thân đã tiến rất gần cầu thang, chỉ cần cậu bước thêm vài bước nữa thôi là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. May mắn có người đã nhanh tay giữ cậu lại. Mạc Dao thầm thở phào quay lại nhìn người kia. "Aisha?"
Aisha mang vẻ mặt trắng bệch từ từ thả tay ra. Nàng không đáp lại thiếu niên mà chỉ rũ mắt lùi lại vài bước. Thiếu niên chợt phát hiện tay của Aisha đang run lên.
*****
{Vậy là Diana và Joan là chị em song sinh?}
005 vuốt cằm nghiêm túc mà gật gù.
{Vậy vị phu nhân mất cách đây vài năm là Diana hay Joan. Nói một cách dễ hiểu là mẹ của hai đứa nhóc Edward và Aisha rốt cuộc là Joan hay Diana.}
"Không biết."
Mạc Dao thành thật lắc đầu. Dù biết hai thiếu nữ đã đổi thân phận cho nhau nhưng cậu không chắc về sau họ có đổi lại hay không. Nếu không đổi lại thì chỉ có một cách lý giải là Diana đã chết và Joan phải sống trong thân phận của Diana.
"Nhưng dường như mọi chuyện bắt đầu từ đời trước rồi. Nó liên quan đến cụ cố Anna."
{Lại bà nào nữa? Aisha, Edward, Vincent, Joan, Diana còn chưa xong giờ lại thêm bà cô Anna nào nữa?} 005 sầu não ôm lấy đầu.
{Đi! Chúng ta đi đánh ngất con bé Aisha rồi ép cung nó.}
Mạc Dao định từ chối nhưng do dự một lúc cậu vẫn đồng ý đi gặp Aisha.
Kết quả tối đó, thiếu nữ đang đứng trước gương trầm tư suy nghĩ gì đó liền chào đón vị khách không mời mà đến.
"Mạc Dao?"
Không biết từ bao giờ, nàng đã không còn gọi thiếu niên là mẹ kế nữa mà gọi thẳng tên cậu ra. Dù ban đầu việc phát âm nó có phần khó khăn nhưng dần dần nó lại trôi chảy đến lạ kì.
Thấy thiếu niên cứ thập thò ngoài cửa sắc mặt của thiếu nữ từ kinh ngạc dần chuyển sang lạnh lùng.
"Nếu muốn tìm cậu của tôi thì đi đằng kia. Đây là phòng của tôi."
"Tôi... tôi muốn tìm Aisha." - Mạc Dao từ từ nâng quyển sách trên tay mình lên che khuất nửa khuôn mặt đỏ hồng của mình. - "Nghe nói Aisha bị mất ngủ." {Chúng ta có gì phải xấu hổ đâu! Bảo cậu hát ru cậu không chịu thì chúng ta chuyển sang đọc truyện thôi.}
Nhưng mà cậu chỉ định sang hỏi thăm thiếu nữ một chút thôi vì sao lại thành cậu qua phòng cậu ngủ cùng nàng rồi?
{Con gái chẳng phải thường có mấy cái tiệc ngủ hay sao?}
"Nhưng tôi là con trai!"
Thiếu niên hờn dỗi dùng đuôi mắt đỏ lử liếc nhìn trợ lý nhà mình.
"Mau vào đi." - Thiếu nữ đột nhiên mở miệng nhắc nhở Mạc Dao. Cảm thấy giọng điệu của mình có chút khác lạ, nàng liền trợn mắt gằn giọng. - "Nếu không thích thì cô có thể về."
Đến khi Mạc Dao đã ngoan ngoãn ngồi trên giường rồi, Aisha mới từ từ bước đến trước mặt cậu.
"Nói đi. Vì sao muốn tìm tôi?"
Câu dẫn anh trai cùng tử tước xong rồi mới tìm đến nàng sao?
Aisha không biết vì sao bản thân mình lại khó chịu vô cùng. Đó không phải cảm giác ghen tị khi sự chú ý của mọi người đều bị người trước mặt cướp hết mà phần nhiều có lẽ là do người đối diện không chú ý đến nàng quá nhiều. Là vì nàng là con gái sao?
Vì nàng không thể dùng cánh tay to lớn ôm mẹ kế vào lòng?
"Tôi... cảm giác có người theo dõi mình..."
Mạc Dao rũ mắt không dám nhìn thẳng thiếu nữ. Cậu không giỏi nói dối vậy nên mỗi lần nói dối đều theo bản năng né tránh tầm mắt của người đối diện.
"Ai theo dõi?"
Aisha ngây người nhìn chằm chằm hàng mi đang run rẩy của thiếu niên. Có lẽ bởi vì quá căng thẳng nên bàn tay nhỏ nhắn kia đã siết chặt ga giường đến nhăn dúm dó. Khi thiếu niên lúng túng thả tay ra, mặt ga sáng màu đã in lại một vệt màu sậm hơn. Aisha phát hiện, người này rất dễ ra mồ hôi. Chỉ cần chạy một chút thôi mà cả khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng, tóc mai dính ướt đẫm mà dán ở gò má. Ngay cả miệng nói chuyện cũng tỏa ra hơi nóng ẩm ướt. Những lúc như vậy cả người thiếu niên sẽ tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Không nồng như nước hoa nhưng lại mang theo gì đó hư nát chọc người đắm chìm đến điên dại. Aisha biết mình không nên lại gần người này. Nhưng nàng không dừng được.
"Không biết..." - Thiếu niên lắc đầu. - "Nhưng tôi rất sợ hãi. Liệu bọn họ sẽ gϊếŧ tôi lúc nào chẳng hay."
Không, bọn họ sẽ không gϊếŧ "nàng".
Một giọng nói khác từ trong lòng Aisha vang lên.
Kẻ theo dõi rồi cũng bị Mạc Dao mê hoặc, tựa như chó dữ mắc bệnh dại mà không ngừng chảy nước miếng với chủ nhân. Nhưng đừng quên hắn đã là một con chó dại. Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể làm tổn thương "nàng", hắn có thể nhốt "nàng" lại để thoả mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của hắn.
Aisha hốt hoảng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đáng sợ ấy. Nàng không biết vì sao mình lại nghĩ vậy. Như bị ác quỷ sai khiến, nàng dần trở nên bất thường. Không, đúng hơn là kể từ khi Mạc Dao bước vào tòa trang viên này mọi việc đã trở nên khác thường. "Nằm vào bên trong đi."
"H... hả?"
"Chẳng phải cô muốn giúp tôi ngủ ngon sao?" - Aisha mỉm cười thản nhiên ngồi lên giường.
"Nhưng mà..."
Mạc Dao do dự nhìn quyển sách trên tay. Công chúa bạch tuyết? Nếu thiếu nữ nghe kể về nó liệu có trừng trị như bạch tuyết đã làm với mẹ kế của mình không? Tưởng tượng đến cảnh mình bị đeo vào đôi giày nung đỏ, sắc mặt thiếu niên hết trắng lại xanh.
"Hay là chúng ta nói chuyện phiếm đi." - Thiếu niên mở nụ cười méo xẹo rồi để quyển sách sang một bên.
"Chuyện phiếm?"
Thiếu nữ rất có hứng thú mà chống tay nhìn về phía Mạc Dao.
"Đúng vậy. Tôi còn chưa cảm ơn nàng vì lần trước đã cứu tôi ở tầng trên cùng."
"Tầng trên cùng? Ý cô là phòng của mẹ tôi?" - Aisha không biết bản thân nên tức giận vì Mạc Dao đột nhiên mò đến phòng mẹ mình hay kinh ngạc vì thiếu niên nói nàng đã từng cứu mình nữa. "Đúng vậy. Còn cả sáng nay nữa. Tôi còn cho rằng Aisha không ưa mình chút nào."
Mạc Dao cong môi cười đầy chân thành. Cậu biết tính tình thiếu nữ không phải là xấu, nàng thuộc dạng người ngoài lạnh trong nóng. Dẫu có độc miệng thế nào nhưng Aisha chưa bao giờ trực tiếp làm tổn thương ai. Nhưng tiểu thư nhà Gelbero làm gì còn tâm trạng để ý xem Mạc Dao nghĩ gì về mình nữa. Sắc mặt nàng lúc này khó coi vô cùng. Dường như nghĩ đến gì đó, nàng đưa mắt nhìn về phía chiếc gương sau đó nghiến răng nghiến lợi mà siết tay.
Mạc Dao không biết vì sao cuộc nói chuyện phiếm còn chưa bắt đầu đã tan rã không vui. Dù 005 đã dặn dò thật kĩ cậu phải cố tình moi móc nhiều thông tin từ Aisha vào, vậy mà thiếu niên đã ngủ ngon lành ngay khi lưng vừa chạm xuống giường sau ba giây.
Thiếu nữ xinh đẹp rũ mắt nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng mình. Dù chiều cao không cách nhau là bao nhưng vì có khung xương tinh tế nên trông Mạc Dao nhỏ nhắn hơn Aisha rất nhiều. Cậu ngủ rất ngoan, chỉ biết cuộn tròn người lại mà nhịp nhàng hô hấp. Aisha mắc phải chứng mất ngủ từ rất lâu rồi. Có lẽ nó lâu đến nỗi nàng không nhớ được nguyên do. Tuy nhiên dường như lý do mất ngủ của ngày hôm nay đã khác với mọi khi. Thiếu nữ từ từ ngồi dậy. Áo ngủ trên người nàng hơi lỏng lẻo mà để lộ ra lớp da thịt trắng bệch bên trong. Như một thói quen, Aisha lại đứng ngắm mình trong gương. Hình ảnh phản chiếu bên trong là thân thể đầy đặn với đường nét quyến rũ của thiếu nữ mới lớn. Nhưng dù đẹp đẽ thế nào thì những đường nét ấy đều thể hiện sự mềm mại nhu mì của phái nữ.
Đây là cơ thể mà nàng muốn sao?
Thiếu nữ ngẩn ngơ chạm vào phần ngực phía trước. Là vì nàng là con gái nên mẹ kế không thích sao?
Aisha vẫn luôn sùng bái tử tước cùng anh trai hay đúng hơn là sùng bái sự nam tính của bọn họ. Trong mắt người khác nàng chẳng qua chỉ là một bông hồng ngày ngày đi lại trong khuôn viên. Nàng thậm chí còn thua chính cả nàng.
"Nếu ta là con trai. Người sẽ nhìn ta nhiều thêm một chút chứ, Mạc Dao?" Chỉ đến khi người kia đã say ngủ, chỉ đến khi cậu không nhìn thấy Aisha, thiếu nữ mới dám bộc lộ ra cảm xúc của bản thân mình. Mạc Dao có lẽ không biết, phòng vẽ riêng của Aisha vốn chỉ họa cảnh vật một cách tẻ nhạt nay đã đầy ắp chân dung của thiếu niên. Từ ghét bỏ trở thành si mê, cảm xúc ấy chuyển hoá không ngừng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ đến não bộ người thiếu nữ.
Thiếu nữ cúi đầu, tóc dài phủ xuống như tấm rèm châu ngăn cách người đang say ngủ với thế giới bên ngoài. Nàng khẽ chạm vào khoé môi thiếu niên. Dù đã rất dịu dàng nhưng tiếng nức nở vẫn nhẹ nhàng phát ra theo hơi thở nóng hổi. Mạc Dao đã bị hôn chín.
Đôi mắt thiếu nữ phủ kín một tầng ghen tuông rõ rệt. Nàng tự hỏi liệu tử tước còn làm gì quá đáng hơn không. Dù hai người đã là vợ chồng nhưng ở góc độ nào đó nàng biết đây chỉ là một cuộc giao dịch. "Ta chỉ kiểm tra một chút thôi..."
Aisha tự nhủ với bản thân mình. Nàng chỉ muốn xác định xem mẹ kế có bị thương hay không mà thôi. Ngón tay xinh đẹp dần dần dịch chuyển xuống dưới. Cảm nhận được ngực của thiếu niên quá mức phẳng lỳ nàng có chút ngạc nhiên mà dừng lại. Dường như đã ý thức được điều gì đó, chóp mũi thiếu nữ chảy càng nhiều mồ hôi hơn, thậm chí hơi thở nàng trở nên gấp gáp đến nỗi chính nàng cũng không nhận ra. Thiếu nữ hơi dùng lực một chút, dây buộc áo ngủ liền bung ra. Giây phút ấy thời gian như đã dừng lại. Thiếu nữ kinh hoàng nhìn hình ảnh trước mắt mình nhưng rất nhanh chóng sự kinh ngạc đã chuyển hoá thành vui sướиɠ. Nàng mỉm cười, đuôi mắt cũng vì phấn khích mà đỏ ửng.
"Kẻ lừa đảo."
Tí... tách...
*****
Sáng hôm sau Mạc Dao nhận được hai tin bất ngờ. Một là tử tước gặp nạn và mất tích. Hai là Aisha không còn là Aisha nữa. —-------------------------------
Tử tước: ...
Cà phê đắng: Giờ phu nhân nhỏ độc thân rồi.
Edward: Cứ đuổi tôi đi xa vào giờ ngài thấy ai mới là nguy hiểm nhất chưa? 凸( ̄ヘ ̄)