"Cái quái gì vậy!" - Khuynh Diệp run rẩy cầm lấy một hộp kẹo.
"Không sao đâu. Gợi ý thường thì có hai ba cái thôi. Nếu chúng ta may mắn không chọn phải mảnh dao lam thì sẽ không sao." - Lưu Nghi cũng cầm lấy hộp kẹo của riêng mình. Cô mỉm cười nhợt nhạt vỗ vai bạn thân. - "Hoặc là ta dùng răng cạnh răng cửa cắn từ từ nếu đó là dao lam thì có thể nhanh chóng nhổ ra."
"Lưu Nghi..." - Khuynh Diệp cảm động gật đầu nắm chặt lấy tay cô bạn.
"Rè... rè... gợi ý đầu tiên... buổi lễ tốt nghiệp của anh chị khóa trên... rè rè..."
Gợi ý đầu tiên đưa ra đã khiến khuôn mặt của rất nhiều người trở nên trắng bệch. Duy chỉ có Mạc Dao hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu không có kí ức về thời cấp ba của nguyên chủ hơn nữa kể cả có thì dựa theo tính cách hướng nội của nguyên thì chắc chắn cậu ta sẽ không tham gia buổi tiệc. "Tớ ngồi đây được không?"
Mạc Dao giật mình ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Lý Giang. Ngoài Yến Vi thì Lý Giang là người thứ hai cậu có ấn tượng tốt. Mạc Dao ngoan ngoãn dịch mông sang một bên để hắn ngồi xuống cạnh mình. Sau khi đã yên vị, Lý Giang đột nhiên mở miệng hỏi cậu.
"Cậu nghĩ Lạc Linh Hoa là tự sát hay là bị gϊếŧ hại?"
"Tớ không biết." - Ngoài biết cô gái này đã mất, Mạc Dao hoàn toàn không có thông tin gì thêm. Suy nghĩ một lúc cuối cùng thiếu niên cũng rụt rè hỏi người bên cạnh. - "Rốt... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Lạc Linh Hoa vậy?"
Lý Giang dường như rất kinh ngạc khi thiếu niên hỏi vậy. Hắn hơi nhíu mày nhìn sang như muốn xác định xem người này nói thật hay nói dối. Đối diện với con ngươi trong veo kia, Lý Giang hơi đỏ mặt chuyển tầm mắt. Sự tức giận hoàn toàn không xuất hiện trong lòng hắn mà ngược lại Lý Giang còn hợp tình hợp lý mà lý giải thiếu niên. "Cũng phải. Hồi đó cậu cũng bị đám Âu Duệ bắt nạt thì làm sao còn tâm trạng quan tâm đến tình huống của người khác." - Lý Giang thờ dài một hơi rồi nói tiếp. - "Lạc Linh Hoa là bạn cùng bàn của tôi. Cậu ấy chuyển đến đây từ đầu năm lớp 11. Ban đầu Lạc Linh Hoa rất hoạt bát. Cậu ấy thường xuyên giúp đỡ mọi người thậm chí còn vì tôi mà chịu phạt nhiều lần. Tuy nhiên..."
Bàn tay đang khép hờ của Lý Giang bỗng nhiên siết chặt lại. Mạc Dao hơi nghiêng đầu liền bắt gặp biểu cảm dữ tợn của hắn.
"Đúng như gợi ý mà búp bê đưa ra. Sau bữa tiệc chia tay anh chị khóa trên, Lạc Linh Hoa bắt đầu bị bắt nạt. Lý do khiến cậu ấy bị bắt nạt là vì ai đó đã vô tình chụp được ảnh Âu Duệ lên giường với một cô gái. Vì độ phân giải quá thấp nên mọi người không đoán ra được đó là ai. Nhưng ngày hôm ấy Lạc Linh Hoa cũng mặc váy đỏ và Khuynh Diệp đã cho rằng đấy là cậu ấy." Khuôn mặt tái nhợt đầy tàn nhang của người thanh niên hơi nhăn lại như muốn kìm nén gì đó cuối cùng hắn không chịu đựng được nữa nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
"Vì Khuynh Diệp là lớp trưởng nên ai cũng muốn lấy lòng cô ta liền cố tình gây khó dễ cho Lạc Linh Hoa. Dù cậu ấy có giải thích thế nào Khuynh Diệp cũng không tin thậm chí còn cho người quay clip bắt nạt Lạc Linh Hoa lên mạng nói cậu ấy cướp bồ của cô ta. Hức... Sau đó Khuynh Diệp biết ba Lạc Linh Hoa làm ở công ty mình liền tìm cách đuổi việc bác ấy. Ba của cậu ấy vì u buồn quá độ lại nghe tin con gái bị đánh nhập viện dẫn đến tinh thần không tốt... kết quả... kết quả... hức bác ấy gặp tai nạn trên đường đến bệnh viện. Có lẽ cũng vì vậy mà cậu ấy nghĩ quẩn tìm cách tự sát."
Lý Giang vừa lau nước mắt vừa nói. Dường như cảm thấy bản thân mình khóc lóc trước mặt Mạc Dao rất đáng xấu hổ. Hắn lau qua loa nước mắt trên mặt nói "xin lỗi" với Mạc Dao rồi đứng dậy bỏ đi. {Trên đời này đúng là loại người gì cũng có.}
Bên tai chợt vang lên giọng nói điện tử quen thuộc. Không biết từ bao giờ 005 đã bay xuống cạnh cậu còn nghe rất chăm chú câu chuyện về Lạc Linh Hoa.
{Tôi cảm thấy Lạc Linh Hoa rất có khả năng chính là chim cổ đỏ. Nếu như vậy tiêu đề của chương trình này là "Ai đã gϊếŧ chim cổ đỏ" có nghĩa là cô ấy bị gϊếŧ sao? Ôi trời ơi học sinh cấp 3 mà đã gϊếŧ người rồi.}
Quả cầu đỏ vươn bàn tay người que của mình ra làm động tác vuốt cằm như đang suy tư gì đó.
{Không đúng. Tình tiết không thể đơn giản như vậy được. Chắc chắn có plot twist ở đây rồi. Hừm... hừm ví dụ như Lạc Linh Hoa chưa chết mà đóng giả thành chó hư Lục Bắc chẳng hạn.}
Mạc Dao im lặng nhìn qua Lục Bắc với cơ thể không lồ to như gấu. Tưởng tượng người này mặc đồ con gái thôi cậu đã rùng hết cả mình rồi. "Mọi việc có lẽ chỉ đơn giản như vậy thôi. Tôi nghĩ tác giả muốn thông qua chương trình này nhấn mạnh đến vấn đề bạo lực học đường." - Thiếu niên nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của bản thân.
{Nhưng mà nếu chỉ có vậy thôi thì xem không đã chút nào hết...}
{Ơ nhưng mà ai là kẻ đứng sau mấy vụ này?}
Lúc này Mạc Dao mới nhớ đến lời gợi ý ngày hôm qua của kẻ bắt cóc. Theo như những gì hắn nói thì rất có thể kẻ bắt cóc là một trong số những bạn học cũ của cậu ở đây. Vậy hắn có thể là ai được?
Mạc Dao lén lút đánh giá xung quanh. Ai nấy lúc này đều hướng mắt về phía Lưu Nghi và Khuynh Diệp, sắc mặt của ai cũng vô cùng nghiêm trọng. Thiếu niên đánh giá một hồi cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi. Cậu có chút thất vọng mà sụp vai xuống. Giá như trước đây cậu chịu đọc một chút truyện trinh thám thì tốt rồi. Cậu có thể thông qua vẻ mặt của mỗi người để phân tích tâm lý của họ. Đáng tiếc niềm yêu thích duy nhất của Mạc Dao là đọc truyện tranh thiếu nhi. "A... a... a..."
Một tiếng hét vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của thiếu niên. Ở vị trí trên kia, Lưu Nghi hoảng hốt ôm miệng mình. Trên bàn một vụn vải màu đỏ có lẽ là từ viên kẹo Lưu Nghi vừa ăn phải.
"Đây hình như là... là từ váy của Lạc Linh Hoa." - Một người chợt kêu lên khiến sắc mặt của thiếu nữ tóc xoăn càng trở nên tăm tôi.
Cuối cùng cô không chịu được nữa trực tiếp nôn ọe ra trước mặt mọi người. Dù vậy vòng thú tội vẫn phải tiếp tục.
"Tiếp theo đến lượt cậu đấy Khuynh Diệp..." - Lưu Nghi nôn xong, thần sắc tái nhợt mà nhìn chằm chằm bạn thân.
Trong lúc Mạc Dao không để ý thì số gợi ý đã tăng lên bốn hay nói cách khác Lưu Nghi và Khuynh Diệp đã đối mặt với bốn lần ăn kẹo. May mắn thay ngoại trừ một lần Khuynh Diệp cắn phải cúc áo và Lưu Nghi là vụn vải ra thì không có viên kẹo nào ẩn chứa cái gì quá ghê tởm. Nhưng nó cũng đồng nghĩa rằng tỉ lệ vào viên kẹo chứa lưỡi dao lam trong sau viên còn lại cao hơn hẳn. Khuynh Diệp đen mặt từ từ cầm một viên kẹo lên. Cô do dự một lúc lâu cũng không dám đưa viên kẹo vào miệng.
"Khuynh Diệp..." - Thấy bạn thân mãi không đưa kẹo vào miệng, Lưu Nghi lo lắng nhìn về phía cô. - "Sao vậy?"
Khuynh Diệp thừa nhận bản thân mình sợ chết hơn nữa còn sợ chết trong khi bản thân mình có khiếm khuyết. Cô đưa mắt về phía bạn trai Âu Duệ với hi vọng anh sẽ tiếp thêm động lực cho mình. Tuy nhiên Âu Duệ lại chỉ nhìn chăm chú về phía Lưu Nghi. Điều này càng khiến cho cảm giác khác thường từ hôm qua đến hôm nay của cô trở nên mạnh mẽ. Nhưng Khuynh Diệp chưa kịp tìm hiểu kỹ thì một luồng điện chợt chạy dọc qua cổ cô khiến Khuynh Diệp đau đớn vội vàng cho viên kẹo vào miệng. Cô biết rằng kẻ kia đã dần mất kiên nhẫn. Khuynh Diệp ngập ngừng một hồi cuối cùng cũng cắn xuống viên kẹo. Rất nhanh chóng vị ngọt của sữa tràn ra khắp khoang miệng của cô. Khuynh Diệp chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cả người cô chợt cứng lại. "Cậu sao thế? Cắn phải lưỡi dao lam à?" - Lưu Nghi sợ hãi ghé sát mặt lại gần.
Sắc mặt Khuynh Diệp ngày một trắng hơn. Cô vươn tay móc vào trong miệng mình rồi từ từ lôi ra một sợi tóc. Nếu bình thường sẽ chẳng ai để ý đến vấn đề này nhưng trong tình cảnh hiện tại, mọi người đều có thể đoán ra đây là sợi tóc của ai. Khuynh Diệp như hỏng mất mà đứng bật dậy. Cô mang vẻ mặt căm tức mà nhìn về chiếc tivi đối diện.
"Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng phải tôi đã xin lỗi người nhà cô ta và bồi thường một khoản tiền rồi sao? Lạc Linh Hoa quyến rũ người yêu của tôi, tôi trả thù nó là điều đương nhiên. Ban đầu tôi chỉ muốn dạy dỗ nó một một bài học thôi ai biết rằng... ai biết rằng..."
Như nghĩ đến gì đó thiếu nữ sợ hãi ôm đầu ngồi sụp xuống. "Tôi không biết gì hết! Tôi không biết gì hết! Là cô ta tự nhảy xuống... là cô ta..."
"Cậu nói gì vậy Khuynh Diệp? Chẳng lẽ cậu nhìn thấy Lạc Linh Hoa tự sát?" - Lưu Nghi nhíu mày đỡ lấy bạn mình. - "Nhưng mọi người đều nói lúc ấy trên sân thượng không có ai mà."
"Khi ấy ở trên sân thượng có chúng tôi." - Một cô gái trong nhóm bắt nạt liền lên tiếng. Trước đây cô ta cũng từng chơi chung nhóm với Khuynh Diệp nên biết rất rõ vụ này. - "Chúng tôi nghĩ Lạc Linh Hoa chỉ hù dọa chút thôi nên mở miệng kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô ta một xíu. Không ngờ Lạc Linh Hoa nhảy xuống thật."
"Vậy những người chứng kiến..."
"Bọn họ đều lựa chọn im lặng. Không một ai muốn dây vào vụ này cả. Dù sao cũng là năm cuối, mọi người đều hi vọng có thể thuận lợi ra khỏi trường."
[Tiếp tục chơi đi.]
Trên màn hình chợt hiện lên dòng mệnh lệnh. "Cái gì?!" - Khuynh Diệp sửng sốt kêu lên. - "Tất cả những gì tôi biết tôi đều kể hết ra rồi. Tôi không có gϊếŧ Lạc Linh Hoa!"
"Đúng là cô không trực tiếp đẩy Lạc Linh Hoa ngã xuống nhưng cô đã gián tiếp dồn cô ấy vào đường cùng." - Tô Vân Dương bình tĩnh nhìn xung quanh một lượt rồi đưa ra kết luận. - "Tất cả chúng ta đều là hung thủ gϊếŧ Lạc Linh Hoa."
Tô Vân Dương nói không sai. Chính sự thờ ơ của tất cả mọi người trong lớp đã đẩy Lạc Linh Hoa đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Bữa tiệc hôm ấy đông người như vậy chẳng lẽ không ai xác nhận xem cô gái ngủ với Âu Duệ là ai sao? Thật ra là họ biết nhưng lại sợ vướng vào rắc rối nên lựa chọn im lặng. Kể cả khi Lạc Linh Hoa bị bắt nạt, tuyệt vọng mà vươn tay cầu cứu các thành viên trong lớp, tất cả đều thờ ơ mà bỏ mặc cô. Nhưng câu hỏi được đặt ra ở đây rằng. Nếu ai đó trong lớp bị bắt nạt ta sẽ làm gì? Mạc Dao không biết. Có lẽ cậu sẽ đưa ra quyết định giống như số đông khác - làm ngơ. Bởi vì ai cũng sợ bản thân mình sẽ trở thành nạn nhân của kẻ bắt nạt nên không ai dám đứng lên bảo vệ cho kẻ yếu. Bọn họ lựa chọn là người ngoài, không quan tâm cũng không can dự như vậy sẽ không cảm thấy tội lỗi cũng không ảnh hưởng đến bản thân.
Con người chính là động vật ích kỷ như vậy đấy.
[Tiếp tục chơi đi.]
Kẻ bắt cóc dường như không quan tâm đến cảm xúc hỗn loạn của những người ở đây. Hắn lạnh nhạt lặp đi lặp lại một mệnh lệnh. Khuynh Diệp bị hắn chọc giận liền cầm lấy một viên kẹo trực tiếp cho vào miệng. Ngay sau đó cô khựng lại rồi lôi từ trong miệng ra một mẩu giấy. [Đây là phần thưởng đặc biệt. Dưới chiếc bàn này có một hộp gỗ nhỏ. Phần thưởng ở trong đó.]
"Hành hạ người khác đến như vậy rồi còn đòi ban phát quà tặng sao!" - Khuynh Diệp cười nhạo cầm hộp gỗ lên. Tuy nhiên hộp gỗ vừa mở ra, nụ cười trên môi thiếu nữ cũng vụt tắt.
"Hắn gửi gì cho cậu vậy Khuynh Diệp?"
Lưu Nghi muốn lại gần nhìn cùng nhưng Khuynh Diệp đã cầm lấy hộp gỗ ném thẳng về phía cô. Hộp gỗ sượt qua vai Lưu Nghi, đập mạnh xuống đất dẫn để ảnh chụp trong hộp rơi lả tả trên sàn. Một số người tò mò nhìn qua liền phát hiện tất cả ảnh trên mặt đất đều là hình ảnh Lưu Nghi khoác tay Âu Duệ vào khách sạn.
"Uổng công tao coi mày là bạn! Uổng công tao nịnh ba kiếm việc cho mày. Đồ điếm! Tao phải nghĩ ra tối hôm đó mày cũng mặc váy đỏ chứ." "Khuynh Diệp! Em làm cái gì vậy!" - Thấy Lưu Nghi bị đánh, Âu Duệ tức giận quát lên. - "Chuyện này không liên quan đến cô ấy. Là anh chủ động liên hệ. Em đừng đánh Lưu Nghi nữa."
"Câm mồm vào thằng chim ngắn!" - Khuynh Diệp nghiến răng nghiến lợi chỉ tay về phía đám bạn của mình. - "Từ bao giờ? Con ph* non này qua lại với Âu Duệ từ bao giờ?"
Đám bạn học nhìn nhau một lúc cuối cùng một người can đảm dám lên tiếng.
"Từ sau khi yêu cậu được ba tháng. Hôm bữa tiệc ấy cũng là Lưu Nghi bảo với chúng tôi đổ tội cho Lạc Linh Hoa. Ban đầu bọn tôi chỉ cho rằng cậu cùng lắm đánh cô ta vài cái thôi ai ngờ..."
"Hay lắm. Hay lắm. Cả lớp đều biết tao bị cắm sừng còn biết lâu như vậy." - Khuynh Diệp dường như điên rồi. Cô vươn tay túm lấy tóc Lưu Nghi đang định bỏ chạy kéo giật về phía mình. "Cô bình tĩnh đã Khuynh Diệp. Tôi vốn không định lừa dối cô nhưng ai bảo cô hay ghen vớ ghen vẩn lại có tính chiếm hữu cao. So với ở bên cạnh cô thì ở bên Lưu Nghi khiến tôi thoải mái hơn nhiều." - Thấy người tình bị đối xử tệ bạc, Âu Duệ nhịn không được mà nói những lời cay độc với bạn gái. - "Tôi với Lưu Nghi đã đính hôn rồi hơn nữa còn ra mắt gia đình hai bên. Tôi tính hôm nay về sẽ chia tay cô không ngờ..."
"Được lắm. Đến nước này còn đùm bọc nhau nữa."
"Khuynh... Khuynh Diệp... mình xin lỗi cậu. Cậu tha cho mình đi... Nể tình chúng ta là bạn tốt..." - Lưu Nghi mếu máo khóc lóc cầu xin bạn mình.
"Ngậm mồm vào! Mày nghĩ mày là ai mà nói chuyện với tao?" - Thiếu nữ tức giận giật mạnh tóc Lưu Nghi tưởng như muốn xé toạc da đầu của cô ra vậy. - "Nói đi Âu Duệ. Mày thích gì ở con ả này? Do nó xinh đẹp à? Được. Tao sẽ cho mày thấy cái giá của việc cắm sừng tao." Sau đó là một tiếng hét thê lương. Mạc Dao chưa kịp nhìn thấy gì thì 005 đã dùng thân thể mình che mất tầm mắt của cậu. Kế đó Lục Bắc cũng kéo thiếu niên vào lòng mình.
Mạc Dao: ...
Nhưng mà cậu tò mò muốn xem.
Phía trên kia, Lưu Nghi đau đớn ôm lấy má, máu từ kẽ tay cô không ngừng chảy ra nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Dẫu vậy vẫn chưa đủ. Khuynh Diệp cầm con dao đẫm máu từ từ tiến về phía Âu Duệ. Vài phút trước hắn ta còn hùng hổ trách mắng bạn gái lúc này lại trở mặt quỳ xuống nói do Lưu Nghi quyến rũ mình. Tất nhiên Khuynh Diệp đời nào tinh tưởng thằng khốn này nữa. Cô đạp hắn ngã xuống, giơ dao lên muốn một nhát gϊếŧ luôn Âu Duệ nhưng đã bị những người khác cản lại. Khuynh Diệp vung dao giãy giụa một hồi cũng chỉ đâm dao trúng chân của bạn trai. Kết quả ba người Âu Duệ, Khuynh Diệp và Lưu Nghi bị tách ra, mỗi người bị xích ở một nơi. Dù mọi chuyện được tạm thời giải quyết nhưng mọi người đều chắc chắn khi ra khỏi nơi này Khuynh Diệp sẽ không tha cho đôi nam nữ kia.
{"Hung thủ" gϊếŧ hại Lạc Linh Hoa đã lộ rồi nhưng còn tận 4 tiếng nữa chương trình mới kết thúc. Rốt cuộc ý đạo diễn là gì nhỉ?}
Mạc Dao cũng đoán không ra. Theo như 197 nói, đạo diễn hoàn toàn không coi trọng công ty của cậu nên cung cấp rất ít thông tin. Tình cảnh hiện tại giống như ném Mạc Dao vào chương trình rồi mặc kệ cậu tự sinh tự diệt vậy. Chẳng lẽ thời gian còn lại đạo diễn muốn cậu tìm ra kẻ đứng sau vụ bắt cóc lần này?
Rất nhanh chóng, Mạc Dao cùng 005 không phải đoán già đoán non nữa. Trên màn hình tivi lại xuất hiện lời nhắn tiếp theo. Hoá ra vòng 3 vẫn chưa phải là vòng cuối cùng của chuỗi trừng phạt.
[Vòng 4 chuẩn bị bắt đầu.] [Vòng 4: Tô Vân Dương, Lục Bắc, Mạc Dao.]