Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 11: Ai đã gϊếŧ chim cổ đỏ (9)



Mọi người vốn không ngờ rằng sự việc quanh đi quẩn lại lại là do người bạn tốt của Lục Bắc gây ra. Lăng Tề Minh cả người ướt đẫm, tóc tai rũ rượi mà quỳ xuống trước mặt Yến Vi thừa nhận. Hắn khi ấy là vì ghen tị với Lục Bắc nên mới lấy tài khoản của hắn nhắn tin cho Yến Vi. Ban đầu hắn chỉ muốn xuất hiện vài tin xấu về Lục Bắc thôi nhưng không ngờ sự việc lại đi quá xa như vậy.

"Yến Vi à tôi biết lỗi rồi tha cho tôi đi. Tôi sẽ bù đắp cho cậu thật nhiều tiền. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi."

Nhìn kẻ không ngừng khóc lóc dập đầu dưới chân mình, sự ghê tởm không ngừng trào dâng trong lòng thiếu nữ. Cô dùng một chân đạp thật mạnh xuống đầu hắn. Lăng Tề Minh không kịp tránh, cả khuôn mặt của hắn liền tiếp xúc với mặt sàn. Khi hắn ngẩng đầu lên máu từ mũi lẫn miệng đã chảy ra. Thiếu nữ lần nữa dùng chân ấn đầu hắn xuống.
"Đ* mẹ thằng hèn hạ! Mày hại tao ra nông nỗi này, vu oan cho bạn mày vậy còn dám xin tao tha thứ?" - Yến Vi cười nhạo di di mũi chân trên đầu gã đàn ông. Lăng Tề Minh ăn đau nhưng cũng không dám phản kháng mà chỉ phát ra những tiếng rêи ɾỉ nhỏ. - "Mày không xứng đáng làm người!"

Sau đó Lăng Tề Minh bị cưỡng ép lột sạch quần áo. Mạc Dao muốn xem tiếp nhưng tầm mắt đã bị một bàn tay che chắn.

"Xem là gì? Thân thể xấu xí đó có gì đáng xem." - Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói không vui của Tô Vân Dương. - "Trẻ con xem mấy cái này không sợ gặp ác mộng sao?"

Mạc Dao: ...

Hình như người anh họ này của cậu đã quên mất hai người các cậu bằng tuổi nhau.

Có lẽ bởi vì thái độ của Tô Vân Dương đối với cậu rất ôn hoà lại thêm hai người là anh em họ nên thiếu niên có thể thoải mái bộc lộ tính tính. Mạc Dao thật sự tò mò Yến Vi sẽ trừng phạt tên khốn kia thế nào liền dùng tay gạt bàn tay của ai kia ra.
Dù da của Tô Vân Dương không mang màu bánh mật giống như Lục Bắc thuộc hệ thể thao, nhưng khi ngón tay nhỏ nhắn của thiếu niên bám lấy cổ tay hắn cũng hình thành hai màu sắc đối lập. Mạc Dao không hề nhận ra khi lớp đệm thịt ở đầu ngón tay của cậu tiếp xúc với Tô Vân Dương, mu bàn tay của hắn đã nổi lên vô số gân tay.

Tay của thiếu niên quá mềm. Tựa như bọt xà phòng xốp xốp phủ lên tay hắn, chỉ cần hắn mạnh tay chút thôi cũng có thể đánh tan lớp bọt ấy.

Mà thiếu niên bị Tô Vân Dương nhìn chằm chằm như sói đói lại không ý thức được tình cảnh của bản thân. Sau khi bất lực không thể gạt tay người này ra, Mạc Dao liền thẳng sống lưng, cố ưỡn mặt nhỏ lên cao hơn tầm che chắn của bàn tay người thanh niên. Đồng thời lúc này,Tô Vân Dương cũng sa vào một mảng hương ngọt nị. Con ngươi trong mắt hắn ngày càng tối, sống mũi cao thẳng như vùi trong sợi tóc mềm mại của thiếu niên. Nhịn một lúc cuối cùng hắn không chịu được mà hít một hơi thật sâu. Hương trà đào tràn vào buồng phổi, tựa như mang theo độc dược mà tràn lan khắp cơ thể người thanh niên. Trên đời này thật sự có người từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi hương sao? Không phải cố ý dùng nước hoa câu dẫn hắn chứ?
Tuy nhiên ngay sau đó người thanh niên cũng ý thức được bản thân mình không phải người duy nhất bị thiếu niên mê hoặc. Bàn tay đang hờ hững ôm lấy eo thiếu niên chợt siết chặt lại. Mạc Dao ăn đau khó chịu vặn vẹo người.

"Giãy cái gì." - Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp hơn mọi khi. Hơi thở nóng hổi theo khe hở phả vào vành tai tròn tròn của thiếu niên. - "Lục Bắc từng quấy rối em? Em cho hắn xem ngực chưa?"

Mạc Dao:!!!

Thiếu niên không thể không tự hỏi trò chơi thực tế ảo này có phải bị lỗi hay không mà hết người này đến người khác đều thắc mắc vấn đề về ngực của cậu. Ngực của con trai có gì đáng xem? Chỉ là hơi gồ lên một chút và ở giữa là hai hạt đậu nhỏ màu hồng nhạt. Mạc Dao cũng không có cơ ngực, bóp lên cũng mềm mềm như kẹo marshmallow. Hình thể như vậy ai mà thích được.
"Vì sao không trả lời? Xấu hổ sao?"

"Không có... Không ai sờ hết..." - Mạc Dao lí nhí đáp lại.

Thật ra lúc này Tô Vân Dương muốn hỏi thiếu niên có phải bị tên chó điên kia ép chạm vào nơi đó rồi không. Thiếu niên ngu ngơ như vậy người khác dụ một hồi liền bị lừa lúc nào chẳng hay. Có khi đêm về thiếu niên sẽ tò mò rốt cuộc nơi đó chạm vào cảm giác sẽ như thế nào mà dùng tay loạn sờ. Nếu khống chế lực đạo không tốt hai hạt đậu nhỏ hẳn sẽ sưng lên đi. Như vậy mặc áo vào sẽ đem đến cảm giác đau cùng chút tê dại thậm chí nếu vải áo mỏng quá sẽ khiến người khác chú ý rồi sau đó sẽ viện đủ lý do để vô tình chạm vào vị trí nổi lên trên áo của thiếu niên. Mèo nhỏ ngốc nghếch hẳn không biết kiếm thuốc bôi vào mà chỉ có thể mang khuôn mặt hồng hồng tìm băng dán cá nhân dán vào hai hạt đậu.
Tô Vân Dương phun ra một ngụm áp lực thở dốc. Ánh mắt hắn lúc này sâu không thấy đáy, chỉ nhìn chằm chằm vào chút da thịt lộ ra ở phần eo của Mạc Dao. Trong đầu hắn không ngừng vang lên giọng nói thúc giục hắn thâm nhập vào sâu hơn. Chỉ cần miết một chút thôi là được rồi... chỉ cần một chút thôi...

"Lần sau có chuyện gì nhớ phải nói tôi đầu tiên."

Tô Vân Dương đảo mắt qua chỗ khác. Hắn nên ý thức được tình cảnh hiện tại của mình. Nếu muốn tiếp xúc thân mật với thiếu niên thì nên chọn nơi sạch sẽ hơn như là... khách sạn chẳng hạn. Tô Vân Dương nhắm mắt lại mở mắt không ngừng bình ổn cảm xúc của bản thân. Hắn chỉ cần nghĩ đến người ngồi trong lòng mình không phải Mạc Dao mà là... Lục Bắc. Tưởng tượng đến hình ảnh ấy cơ thể nóng rực liền trở nên nguội ngắt thậm chí còn có chút buồn nôn.
Chó điên Lục Bắc!

Lục Bắc: ?

Lúc này phía Yến Vi cũng đã trừng phạt Lăng Tề Minh xong. Hắn bị lột sạch quần áo, chỉ chừa lại lại mỗi cái sịp để tránh gây phản cảm cho người xem. Cả người hắn toàn vết xanh tím, bị xích lại một góc riêng biệt quả thực bị đối xử không bằng súc vật.

[Thú vị lắm phải không?]

Màn hình đột nhiên phát sáng. Dòng chữ lạnh băng của kẻ bắt cóc chợt hiện lên.

"Thú vị cái con mẹ mày. Chơi đủ rồi thì thả chúng tao ra đi."

Một người chợt lên tiếng bắn ánh mắt căm giận về phía camera. Tuy nhiên ngay sau đó hắn đã bị một người bên phe bị bắt nạt đạp cho ngã ra đất. Sau khi giúp Trần Cảnh Mục và Yến Vi trả thù, dường như nhóm bị bắt nạt đã hoàn toàn đứng về phía kẻ bắt cóc. Cũng phải thôi, ở đây dù kẻ có quyền thế nhất cũng phải thuận phục dưới chân bọn họ. Nơi đây giống như một đế chế mới thoả mãn đủ ước ao của những người từng bị bắt nạt.
[Hôm nay dừng lại ở đây.]

[Thức ăn, nước uống để trong thùng gỗ phía góc trái.]

[Đồ ăn có hạn nên chúng mày tự phân chia.]

Sau khi thông báo xong, màn hình lại quay lại trạng thái tối đen. Lý Giang là người đứng gần thùng thức ăn nhất. Hắn vươn tay kéo tấm vải trắng ra. Quả như lời nhắn của kẻ bắt cóc để lại. Bên trong có đủ loại thực phẩm khô. Tuy thức ăn không ít nhưng theo như ý định của tên bắt cóc thì bọn họ không chỉ ở lại đây một ngày vậy nên vấn đề thức ăn cũng cần dè dặt một chút.

Người duy nhất có thể tự do di chuyển là nhóm bị bắt nạt vậy nên việc phân chia đồ ăn cũng là do bọn họ. Mạc Dao thấy mỗi người đều ôm đồ ăn phân phát cho người khác liền ngoan ngoãn rời khỏi Tô Vân Dương để đi giúp mọi người.

Những người khác vốn nghĩ rằng màn trừng phạt bị tạm dừng lại là bản thân có thể an toàn trong vài giờ. Nhưng bọn họ đâu ngờ rằng đây mới chính là sự trả thù đến từ nhóm bị bắt nạt.
"Vì sao tôi không được phát đồ ăn?" - Khuynh Diệp khó chịu gọi lại một người ở bên phe bị bắt nạt. - "Đồ ăn của tôi đâu?"

"Chẳng phải đã nói từ đầu rồi sao. Đồ ăn nên được tiết kiệm nên chúng tôi chỉ phát cho người ăn thôi."

"Ý mày là sao?" - Khuôn mặt xinh đẹp của vị lớp trưởng liền trở nên vặn vẹo. Cả đời này cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy.

"Cút về chỗ của mình đi. Mày nghĩ giờ mày còn là tiểu thư nhà giàu sao?" - Người kia hừ lạnh bước qua thiếu nữ.

Khuynh Diệp cắn môi quay sang bạn trai mình là Âu Duệ. Tuy nhiên hắn vừa thấy cô liền vội vã giữ chặt chiếc bánh trên tay, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn. Đây chính là sự trả thù tiếp theo của nhóm bị bắt nạt. Bọn học chỉ phân phát đồ ăn cho một số người trong nhóm bắt nạt. Những người không có sẽ phải tìm cách đoạt đồ ăn của những người có từ đó sẽ dẫn đến tranh chấp trong nhóm bọn họ. Cảm giác có thể nắm giữ quyền làm chủ sinh mạng của người khác khiến tâm lý đã sớm vặn vẹo vì bị bắt nạt của một số người đạt được thoả mãn.
"Tôi muốn đi vệ sinh."

Người vừa lên tiếng là Lưu Nghi, bạn tốt của Khuynh Diệp. Trước khi đến đây, bọn họ đều uống bia vậy nên lúc này hệ bài tiết đã sớm không chịu nổi. Hơn nữa Lưu Nghi đã âm thầm quan sát căn phòng này. Dù kẻ bắt cóc đã chuẩn bị đủ mọi thứ để tra tấn bọn họ nhưng trong này lại không có nhà vệ sinh. Nếu muốn đi vệ sinh thì phải đi ra ngoài như vậy cô có thể bám vào cái cớ này để âm thầm cầu cứu người bên ngoài.

Nhưng Lưu Nghi đã quên mất một điều. Đó là sự căm ghét của một số người dành cho cô.

"Đi vệ sinh à?"

Một cô gái đến trước mặt Lưu Nghi. Cô còn chưa kịp vui mừng thì bụng đã bị đạp một cái thật mạnh.

"Sao mày không đi luôn ở đây đi!"

Khuynh Diệp ngồi bên cạnh chỉ dám kêu lên một tiếng nhỏ nhưng cũng không dám đứng lên giúp bạn thân. Cô sợ bản thân mình sẽ là người tiếp theo bị trừng phạt. Tuy nhiên Âu Duệ ngồi một góc trông có vẻ còn căng thẳng hơn Khuynh Diệp thậm chí ánh mắt còn ánh lên lửa giận. Nhưng cuối cùng cũng không ai dám đứng lên giúp thiếu nữ kia.
Lưu Nghi ăn đau chỉ dám ôm bụng nằm co quắp. Mái tóc được chăm sóc tỉ mỉ của thiếu nữ chợt bị một bàn tay mạnh bạo nắm lấy. Lưu Nghi không thể không ngửa mặt đối diện với cô gái kia.

"Mày giả đáng thương với ai? Lúc mày bỏ dao lam vào giày nhảy của tao rồi thuê xe cán tao sao mày không thấy tội nghiệp tao đi. Mày có biết là vì mày tao không thể đứng trên sân khấu một lần nào nữa không?"

"Khụ... chắc có hiểu lầm gì đó... khụ khụ... tôi không có..."

"Ngậm cái mồm đã b* c* cho đủ loại đàn ông vào đi con điếm." - Cô gái kia liền cao giọng quát khiến mọi lời biện hộ Lưu Nghi chuẩn bị trong đầu sắp thốt lên đành nghẹn lại. - "Mấy chuyện dơ bẩn của mày tao biết hết nhưng tao muốn nó được khám phá ra bởi chính con bạn thân của mày cơ."

Quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Nghi trở nên tái mét ngay cả Khuynh Diệp cũng hướng ánh mắt nghi ngờ về phía cô.
"Được rồi dắt cô ta đi vệ sinh đi. Dù sao đây cũng là phòng kín để lát bốc mùi thì không hay."

Là người mở màn cho sự trừng phạt đối với nhóm bắt nạt nên Trần Cảnh Mục cũng coi như có tiếng nói nhất trong nhóm. Thấy hắn đã nói vậy cô gái kia cũng không hành hạ Lưu Nghi nữa mà chỉ cười khẩy nhìn hoa khôi của trường đang run rẩy cố gắng đứng lên.

"Giáo huấn cô ta một chút để cô ta biết hậu quả của việc bỏ trốn thôi."

Sau đó cô gái cùng Lưu Nghi biến mất sau cánh cửa. Sự trừng phạt của cô ta dành cho Lưu Nghi có tiếp tục hay không có lẽ chỉ có hai người bọn họ biết.

"Này cậu kia, tôi vẫn chưa có đồ ăn."

Mạc Dao giật mình định thần lại mới nhận ra người vừa gọi mình là Lục Bắc. Vết thương trên người hắn đã được băng bó. Tuy nhiên vì quần áo đều ướt nên Lục Bắc đã sớm cởϊ áσ trên ra. Cả người hắn lúc này chỉ mặc đúng một một chiếc quần dài, phía trên hoàn toàn lộ ra cơ bắp cùng những múi cơ. Lục Bắc thuộc hệ thể thao vậy nên mọi đường nét trên cơ thể của hắn đều thật săn chắc. Trước đây hắn cũng được vài tạp chí nội y nam mời đi chụp quảng cáo nhưng Lục Bắc ngại phiền liền trực tiếp từ chối. Hắn chưa bao giờ để ý xem người khác nghĩ gì về mình, thậm chí còn tỏ ra ghét bỏ nếu người khác nhìn mình quá lâu. Tuy nhiên lúc này đây hắn lại như thằng nhóc choai choai lần đầu yêu, âm thầm len lén nhìn xem biểu cảm của thiếu niên. Thấy Mạc Dao nhìn chằm chằm vào cơ ngực mình, người thanh niên nhịn không được mà đẩy cơ ngực mình cho nó nảy lên nảy xuống.
Mạc Dao:...

Hay là cậu cứ làm ngơ tên này đi. Mặc kệ hắn được phát đồ ăn hay chưa.

Nhưng cuối cùng vì nghĩ đến giáo viên dạy công dân của mình, thiếu niên vẫn ngoan ngoãn đưa thức ăn cho Lục Bắc. Ai có thể ngờ được người thanh niên với vẻ mặt đáng sợ từng đấm vỡ tủ kính nay lại như con chó lớn không ngừng vẫy đuôi cạnh chủ mình.

"Muốn ăn không?"

Mạc Dao bị người thanh niên ôm vào trong lòng, cằm hắn gác lên đầu đầu cậu. Ở góc độ này, Mạc Dao đều có thể cảm nhận được động tác nhai nuốt của người này. Hai ba miếng là giải quyết xong một cái bánh mì. Quả nhiên là sức ăn của hệ thể dục thể thao.

"Ăn đi."

Lục Bắc dùng bàn tay không bị thương của mình xé mở túi bánh rồi nhét vào tay thiếu niên. Mạc Dao cũng có chút đói liền ngoan ngoãn nhận lấy bánh.

"Vừa nãy có bị dọa sợ không?"
Sau khi no được cái bụng, gã thanh niên bắt đầu động tay động tay với thiếu niên trong lòng. Hắn dùng chóp mũi cọ cọ gáy cậu miệng rất đứng đắn nói ra lời quan tâm.

Mạc Dao không biết Lục Bắc đang hỏi sự việc nào nhưng nghĩ một lúc cậu liền lắc đầu. Ban đầu cậu có bị doạ cho tím tái mặt mũi nhưng rồi cậu dần tiếp nhận và bình thản theo dõi. Mạc Dao không biết đánh giá việc làm này của họ là đúng hay là sai. Bởi vì cuộc đời của bọn họ hủy hoại bởi chính những kẻ bắt nạt này vậy nên việc trả thù là hoàn toàn hợp lý. Nhưng xét trên thế giới quan đã được dạy dỗ rằng mọi việc nên để pháp luật giải quyết như Mạc Dao thì điều này là sai.

Haiz, càng nghĩ càng nhức đầu vậy nên thiếu niên quyết định không quan tâm nó nữa. Dù sao đây cũng chỉ là thế giới ảo. Nghĩ vậy, thiếu niên vui vẻ cạp một miếng bánh trên tay.
Lục Bắc ở đằng sau nhịn không được mà nhìn qua. Tầm mắt hắn dừng lại ở vị trí thiếu niên vừa gặm. Nơi đó có một dấu răng nho nhỏ thậm chí xung quanh còn có chút ánh lên bởi nước miếng. Lục Bắc so sánh một lúc thì đưa ra kết luận rằng một miếng của hắn bằng ba miếng của người này.

Miệng nhỏ đến thế sao? Giống như con mèo nhỏ không thể nuốt nguyên con cá mà chỉ có thể chờ chủ nhân dùng dao xé từng miếng nhỏ ra một.

"Miệng cậu nhỏ như vậy sao? Nếu sau này ăn thứ to hơn thì sao?"

Lục Bắc đột nhiên mở miệng hỏi, giọng hắn có chút khán khàn.

Mạc Dao không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật suy nghĩ. Một lúc sau thiếu niên quay đầu lại, nhìn hot boy trường thể dục thể thao như một tên ngốc xít.

"Dùng răng xé nhỏ nó ra là được. Cậu bị đần à?"
"..."

-----------------------------------------------

Cà Phê: Lục Bắc, Tô Vân Dương.
chapter content


Lục Bắc: ....

Tô Vân Dương: ...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.