Lận Khinh Chu tìm đủ từ ngữ khác nhau để hỏi lai lịch Mục Trọng Sơn nhưng thẻ ngọc cứ như đang đình công, hoàn toàn phớt lờ y.
Cuối cùng Lận Khinh Chu chán nản đặt thẻ ngọc sang một bên rồi bực bội lặn xuống nước, cố gắng trấn tĩnh lại.
Nước suối trong veo sạch sẽ, dù có mở mắt ra cũng không thấy xót, Lận Khinh Chu nhìn lên từ đáy ao, chỉ thấy sóng nước lăn tăn, cảnh vật và bầu trời đêm đều trở nên kỳ quái, vặn vẹo mơ hồ.
Đúng lúc này, Lận Khinh Chu nghe thấy một tiếng gọi khẽ bên tai.
Lận Khinh Chu ngoi lên khỏi mặt ao, đưa tay lau nước trên mặt, sau khi há miệng hít thở thì nghi hoặc nhìn quanh: "Ai gọi ta đó?"
Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây xào xạc.
Lận Khinh Chu băn khoăn nhớ lại quanh ao có lập kết giới nên không ai thấy được y ở đây, càng không thể nào gọi tên y, tự nhủ chắc mình nghe lầm thôi.
Tắm xong y mặc đồ rồi rời khỏi ao nước, trở về chỗ ở của các đệ tử Kinh Hồng Tông.
Lận Khinh Chu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trông thấy Mục Trọng Sơn ngồi đọc sách cạnh chiếc bàn gỗ vuông màu vàng, trên bàn đặt một giá nến bằng đồng khắc hình chim én, ánh nến to như hạt đậu phản chiếu trên khuôn mặt thanh tú vô song của Mục Trọng Sơn, yên bình như tranh.
Lận Khinh Chu chợt cảm thấy Mục Trọng Sơn không hề chân thực chút nào, rõ ràng hai người chỉ cách nhau mấy bước nhưng Lận Khinh Chu lại cảm thấy hắn xa vời đến mức khó lòng nắm bắt, tựa như không cùng thời gian và không gian với mình, chỉ cần đụng nhẹ sẽ lập tức vỡ vụn hoặc là hoàn toàn không thể chạm vào, Lận Khinh Chu nhịn không được bước nhanh về phía hắn.
Nghe tiếng bước chân, Mục Trọng Sơn ngẩng đầu nhìn rồi cười hỏi: "Về rồi à?"
Giọng hắn truyền vào tai Lận Khinh Chu, dễ dàng xua đi mọi nỗi bất an.
"Sao thế?" Nhận ra cảm xúc bất ổn của Lận Khinh Chu, Mục Trọng Sơn khẽ nhíu mày.
"Không có gì." Lận Khinh Chu trả lời rồi ngồi xuống cạnh Mục Trọng Sơn, "Ngươi đang đọc gì vậy?"
Mục Trọng Sơn đưa quyển sách trong tay cho Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu cúi đầu nhìn, đây chính là quyển sách lần trước y đem ra từ địa cung, mục lục ghi đầy tên các môn phái, nội dung giống như sổ thu chi.
Chính là môn phái tà giáo dùng tính mạng những người ăn xin bị điên hoặc ngốc chẳng ai đoái hoài để luyện đan dược tăng tu vi, còn lừa gạt các thiếu niên có linh căn gia nhập môn phái, xem họ như vật chứa kim đan.
Mục Trọng Sơn: "Lần trước chúng ta đoán sư đệ ta có khả năng liên quan đến Vân Quy Tông đúng không?"
"Đúng vậy, sau đó thì sao?"
"Ngươi xem nội dung trong sổ này đi."
Mục Trọng Sơn tiện tay lật một trang đưa đến trước mắt Lận Khinh Chu.
Đầu trang viết tên một môn phái, phía dưới chỉ có một hàng chữ.
【 Mùng ba tháng Chín, mười viên thuốc và một người, thu bảy mươi lăm khối linh thạch đỏ.】
Mục Trọng Sơn nói: "Ta đoán ý nghĩa của hàng chữ này là giá tiền và thời gian tông chủ Vân Quy Tông bán những thiếu niên mà hắn coi là vật chứa kim đan cho các môn phái, nếu sư đệ ta thật sự nằm trong số đó, hơn nữa lúc ngươi quay lại địa cung đã thấy sư đệ ta đọc quyển sổ này, vậy thì rất có thể thời gian sư đệ ta bị bán được ghi ngay trong đây."
Lận Khinh Chu tựa như đang nhìn một vật lạ hiếm có trên đời, vật này bị bao phủ bởi vô số lớp sa mỏng nên không thể thấy rõ hình dáng, hiện giờ Mục Trọng Sơn đang giở ra từng lớp khiến Lận Khinh Chu hồi hộp nuốt khan một cái, trong đầu lóe sáng, y vội nói: "Vậy chỉ cần tìm xem thời gian nào trong sổ này gần với ngày sư đệ ngươi vào Xuân Hoa Tông, có thể đó là lúc sư đệ ngươi bị bán cho môn phái khác đúng không?!"
Mục Trọng Sơn lắc đầu: "Không đơn giản vậy đâu."
Lận Khinh Chu: "Hả...... Tại sao?"
Mục Trọng Sơn không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi còn nhớ đoạn đối thoại giữa tông chủ Vân Quy Tông và tên áo đen khi ngươi mượn tai Trần Thượng nghe lén ở cung điện dưới lòng đất không?"
Ngón cái và ngón trỏ Lận Khinh Chu chống cằm, trầm tư một lát rồi nói: "Tên áo đen kia hỏi tông chủ Vân Quy Tông đệ tử của hắn chỉ là trẻ con thì làm sao đạt tới bậc Kim Đan, tông chủ Vân Quy Tông nói cứ cho uống đan dược mạnh là được, dù sao những thiếu niên này bị khoét mất kim đan chỉ có một con đường chết, vì vậy khỏi cần bận tâm hậu quả khi uống thuốc."
"Đúng vậy." Mục Trọng Sơn gật đầu, "Chứng tỏ sau khi những thiếu niên kia bị bán sẽ trải qua thời gian uống thuốc. Vì vậy đối chiếu thời gian ghi chép trong sổ với thời gian Ứng sư đệ của ta vào Xuân Hoa Tông là sai, phải cộng thời gian ghi chép trong đây và thời gian uống thuốc xem ngày nào gần lúc sư đệ ta vào Xuân Hoa Tông nhất mới chứng minh được sư đệ ta từng bị lừa vào Vân Quy Tông."
Lận Khinh Chu nói: "Thì ra là thế, nhưng chúng ta đâu biết thời gian uống thuốc là bao lâu......"
Mục Trọng Sơn nói: "Ngươi xem tiếp trang này đi."
Hắn tìm kiếm kỹ càng rồi lật đến tờ của Thước Kim Sơn Trang.
Lần trước Lận Khinh Chu đã tự lật xem trang này.
Dòng cuối cùng trên đó viết: Mùng ba tháng Chạp, người, thu sáu mươi khối linh thạch đỏ.
Sau khi Mục Trọng Sơn đưa trang này cho Lận Khinh Chu xem thì lật ra mặt sau rồi nói: "Sau đây còn có một hàng chữ nữa, chắc là lần trước ngươi không để ý."
Lận Khinh Chu không ngờ mặt sau có chữ nên vội vàng giở ra xem.
Chỉ thấy sau tờ giấy mỏng ố vàng kia viết một hàng chữ li ti: Mùng bảy tháng Ba, người, thu sáu mươi khối linh thạch đỏ.
"Ơ? Vậy là sao?" Lận Khinh Chu nghi hoặc, "Nếu "người" này ám chỉ các thiếu niên bị coi là vật chứa kim đan kia thì tại sao Thước Kim Sơn Trang lại mua hai lần, khoan đã, ta biết rồi."
Lận Khinh Chu mạnh dạn suy đoán: "Thước Kim Sơn Trang có hai người cần kim đan nên mới mua hai lần."
"Đây là một khả năng, nhưng vẫn còn một khả năng nữa." Mục Trọng Sơn điềm tĩnh phân tích, "Lần đầu Thước Kim Sơn Trang mổ đan bị trục trặc nên chưa thể chuyển đan thành công, vì vậy bọn họ đã mua người thứ hai."
Lận Khinh Chu gật đầu lia lịa: "Ừ nhỉ, có thể lắm chứ!"
Mục Trọng Sơn: "Dựa trên suy đoán này có thể tính ra thời gian uống thuốc là ba tháng, cộng thêm ba tháng vào ngày ghi trong sổ rồi đối chiếu với ngày sư đệ ta vào Xuân Hoa Tông......"
Lận Khinh Chu vội hỏi: "Có không? Có thời gian gần nhất không?"
Mục Trọng Sơn nói: "Có."
Nói xong hắn lật lại tờ của Thước Kim Sơn Trang, ngón tay đặt dưới bốn chữ "mùng ba tháng Chạp", đôi mắt sâu thẳm như biển.
Lận Khinh Chu sững sờ.
Vậy thì rất có khả năng thuở thiếu thời Ứng Phục Tâm từng bị lừa vào Vân Quy Tông, sau đó bị tông chủ Vân Quy Tông bán cho môn phái khác làm vật chứa kim đan.
Lận Khinh Chu chợt nhớ đến Lan Tự Quân mình nhìn thấy khi quay lại quá khứ.
Ở cung điện dưới lòng đất, ánh mắt Lan Tự Quân cực kỳ tàn nhẫn, giết tông chủ Vân Quy Tông và đốt cháy địa cung hết sức quả quyết.
Còn Lan Tự Quân ở Xuân Hoa Tông kính thầy yêu bạn, dễ đỏ mặt thẹn thùng, hệt như tiểu thiếu gia hồn nhiên ngây thơ không rành sự đời.
Cứ như hai người khác nhau vậy.
Rất giống câu cách ngôn kia.
Biết người biết mặt mà không biết lòng.
Lận Khinh Chu lúng túng hồi lâu, sau đó do dự nói: "Vậy...... Thước Kim Sơn Trang và sư đệ ngươi......"
Mục Trọng Sơn chậm rãi đóng quyển sổ lại rồi nói: "Đây mới chỉ là suy đoán thôi, còn phải tìm chứng cứ nữa."
Lận Khinh Chu: "Nhưng chúng ta biết tìm ở đâu đây?"
Đôi mắt đen như mực của Mục Trọng Sơn phản chiếu ánh nến chập chờn, ung dung nói: "Thật ra ta muốn đích thân đến tìm y."