Sau khi đi qua một ngã ba đường, đuôi mắt của Mễ Lạp thấy ông bác cho cô mượn điện thoại, đang đứng than thở bên đường.
Cô gọi tài xế dừng xe, chuẩn bị qua xin lỗi. Tích Bạch Thần kéo cô về, đón lấy điện thoại di động, xuống xe đi về phía ông bác kia. Mấy phút sau, anh trở lại xe, nói: “Xong rồi.”
“Anh có xin lỗi giúp tôi không?”
“Có, ông ấy không để bụng.” Đương nhiên là không để bụng, Tích Bạch Thần bồi thường hai nghìn đồng, cũng đủ để ông ta mua năm chiếc máy cũ giống hệt vậy.
“Vốn là mặt dây chuyền chuẩn bị cho cô.” Tích Bạch Thần trả lời, “Nếu mèo tai cụp tên ‘Tiểu Bạch’, vậy mặt dây chuyền khắc tên ‘Tiểu Mễ’ này sẽ về với cô.”
Tiếng nói dần dần đi xa, Mễ Lạp còn không kịp đáp lại, ý thức đã rời đi, trong nháy mắt rơi vào khoảng không đen.
Không biết qua bao lâu, Mễ Lạp tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê, lười biếng duỗi người, lăn vài vòng trên ghế sa lon mềm. Sau đó nghe xoạch một tiếng, từ trên ghế sa lon ngã xuống.
“Meo meo (úi úi) ~~”
Hả? Tiếng mèo kêu ở đâu ra?
Mễ Lạp mở mắt ra, cảm giác tầm nhìn hơi kì lạ, hình như mọi thứ xung quanh trở nên lớn lên không ít.