Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 29



Hiện tại Phương Khởi Châu làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, nghe nói khi bản thân sống cùng với người khác, nhip điệu sinh hoạt và thói quen đều có thể bị đồng hóa.


Hắn có phát hiện thấy điều này, Tiểu Hổ có nhiều cái bị hắn đồng hóa, hắn cũng có nhiều cái bị ảnh hưởng bởi Tiểu Hổ. Vệ Tư Lý nói hắn: "Tại sao gần đây cậu thích ăn kẹo thế?"


Phương Khởi Châu vẫn không thích thức ăn ngọt, hắn cũng không ngờ rằng lại có một ngày hắn có thể tiện tay lấy từ túi quần mình ra một viên kẹo vị táo. Phương Khởi Châu móc ra một viên cho Vệ Tư Lý: "Thì nó là vậy đó(?)."


*Nguyên văn: 因为正好揣了, ai biết thì giúp mình với nhé, theo mình nghĩ là kiểu anh Châu trả lời huề vốn á, Vệ Tư Lý hỏi tại sao thích thì anh trả lời kiểu ờ tui thích vậy đó rồi sao =))).


Vệ Tư Lý ngại ngùng xua tay, thoáng nhìn qua ánh mắt của Tiểu Hổ ngồi một bên đang thèm nhỏ dãi với viên kẹo kia, hắn đúng là không nên tự chuốc lấy phiền phức.


Phương Khởi Châu không phải không nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Hổ, hắn chỉ là làm bộ không nhìn thấy, chờ Tiểu Hổ tự mình mở miệng xin hắn.


Quả nhiên, cậu rất nhanh đã ngồi không yên: "Chú ơi, cái răng sâu của em hình như khỏe rồi ạ." Cậu cẩn thận nói, "Em... Em có thể ăn một viên không? Chỉ một viên thôi!" Cậu chân thành mà nhìn chú Phương, tỏ ý mình chỉ ăn một viên thôi, chắc chắn sẽ không đòi thêm.


Phương Khởi Châu nhìn cậu một hồi, mặt Tiểu Hổ đỏ bừng bừng do thời tiết, ánh mắt cậu vì hắn đang trầm mặc mà từ từ cụp xuống. Phương Khởi Châu rất muốn cúi đầu hôn cậu, nhưng hắn không thể làm như thế, chỉ đành yên lặng thở dài lột vỏ một viên kẹo, đưa đến bên miệng cậu, "Há miệng."


Tiểu Hổ cười đến cong mắt, "a" một tiếng ngậm cả ngón tay của chú Phương, đầu lưỡi nhanh chóng cuốn lấy viên kẹo cứng vào trong miệng. Ngón trỏ với ngón cái của Phương Khởi Châu lập tức giật giật, giống như vẫn còn dư vị bởi cái cảm giác ấm áp vi diệu kia. Tiểu Hổ ngậm kẹo trong miệng, đầu nghiêng sang một bên, Phương Khởi Châu liếc thấy cậu đang hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hình như cậu không phải đang chơi trò chơi.


Phương Khởi Châu vươn tay tới, cầm lấy điện thoại di động của cậu: "Xem cái này làm gì?"


"Tìm việc làm ạ..." Cậu ngượng ngùng gãi đầu một cái, "Nhưng hình như em không đủ yêu cầu."


Phương Khởi Châu trượt mấy lần trên màn hình, nhìn thấy một số thông tin tuyển dụng, ít nhất cũng phải tốt nghiệp đại học, một số khác thì cũng phải cao đẳng, có kinh nghiệm.


"Thật sự muốn tìm việc làm sao?" Phương Khởi Châu nhấn nút khóa, màn hình lập tức tắt đi, "Mỗi ngày ở nhà với chú không tốt hơn sao, em có thể chơi trò chơi, xem TV tùy thích mà."


Biểu tình trên mặt Tiểu Hổ biến đổi một chút, có hơi động lòng khi chú Phương nói vậy, cậu hơi chớp mắt, chậm rãi nói: "Em muốn báo đáp chú."


Trước giờ cậu chưa từng có suy nghĩ này, hoặc nói cách khác là chưa từng nghĩ xa về vấn đề này như thế, nhưng mà từ khi cậu nhớ ra một chút chuyện, lập tức ý thức được mình nên làm những gì.


Phương Khởi Châu sờ đầu cậu một cái: "Em để chú nghĩ lại đã."


Tiểu Hổ gật đầu: "Dạ!" Tuy rằng cậu cũng không hiểu tại sao chuyện mình muốn đi làm lại nhất định phải được chú Phương đồng ý, nhưng dường như cậu đã hình thành thói quen nghe lời chú. Mà một khi có chuyện gì không rõ, cậu cũng đều cho rằng chú nhất định sẽ biết, hoặc là chú nói cái gì cũng đúng hết.


Trong lúc vô tình, cậu đã hoàn toàn tín nhiệm Phương Khởi Châu.


Lúc buổi tối, Tiểu Hổ lại hỏi hắn về chuyện việc làm, cậu bất an nói: "Em nghe TV nói... Những người không làm việc là.. Là những con sâu mọt..." Lúc cậu nói tới từ này, có lẽ là không hiểu hoặc không nhớ rõ, nhưng cậu nghe "sâu mọt" thì biết đó là một sinh vật rất buồn nôn, lập tức bày tỏ thái độ ghét bỏ, "Còn nữa... Không làm việc sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, chú ơi, em không muốn làm sâu mọt, cũng không muốn bị đuổi ra ngoài."


Phương Khởi Châu lặng lẽ nói: "Em xem gì trên điện thoại vậy?"


Từ khi dạy Tiểu Hổ dùng app xem video như thế này, mỗi ngày cậu đều đeo tai phone rồi vùi vào một góc sofa ngồi xem. Lúc ở công ty, Phương Khởi Châu có nhiều chuyện phải làm, Tiểu Hổ chỉ có một mình tự xem gì đó.


Tiểu Hổ đáp: "Phim truyền hình ạ!"


Phương Khởi Châu vừa nghe, vươn tay về phía cậu, "Cho chú mượn điện thoại một chút." Tiểu Hổ vội móc ra đưa cho hắn, không có gọi cho ai, trong danh bạ cũng chỉ có một mình hắn, Phương Khởi Châu mở ứng dụng, kiểm tra thông tin lịch sử, đều là một vài phim được quảng cáo trên trang đầu của app, có phim đạo đức, phim về mẹ chồng nàng dâu, hoặc là tin tức bên cạnh tiêu đề...


Tiểu Hổ dựa vào bên cạnh hắn, chỉ một cái lịch sử ghi chép trên điện thoại nói: "Cái này cái này, là người này nè, bởi vì bà ta không làm việc, chỉ biết tiêu tiền, nên anh này đã đuổi bà ra ngoài, để một bà già lưu lạc đầu đường xó chợ..." Cậu xẹp miệng xuống, "Em không muốn ngủ ngoài đường đâu."


"Em biết xài thành ngữ nữa hả?" Phương Khởi Châu bỏ đề tài qua một bên, Tiểu Hổ tiến bộ rất nhiều, những chuyện lộn xộn kia dù ảnh hưởng lớn đến cậu, may mà vẫn giúp cậu tiến triển theo mặt tích cực.


"Đương nhiên rồi ạ!" Tiểu Hổ đắc ý nói, "Lúc xem phim, em còn tự tra từ điển nữa đó!"


Cậu nhận biết được một ít chữ, thế nhưng cậu không quen, hoặc là không thường dùng, cậu liền không nhận ra, vì vậy Phương Khởi Châu đã đặt mua một từ điển điện tử chuyên môn cho cậu, giúp đỡ cậu học tập.


Động lực học của Tiểu Hổ rất lớn, tuy rằng cậu thường hay thất thần, có lúc sẽ cầm giấy với bút vẽ linh tinh, mà phần lớn thời gian, cậu vẫn có thể ngồi yên.


Bị chú Phương đổi chủ đề, Tiểu Hổ liền quên mất chuyện cần hỏi, đến sau khi đã rửa mặt lên giường, Phương Khởi Châu vẫn như mọi ngày mà ấn một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán cậu, Tiểu Hổ đã quen chuyện này, cậu chỉ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm ngôi sao dạ quang trên vách giường, trong lòng suy nghĩ, cậu đã quên mất cái gì vậy. Có phải là cậu quên nói gì với chú Phương không nhỉ? Tiểu Hổ vừa nghĩ đã không dừng được, trợn tròn mắt một hồi lâu, qua thời gian mà cậu nên ngủ rồi, cậu mới đột nhiên ngồi bật dậy, tiêu rồi! Cậu quên hỏi chuyện việc làm rồi!


Tiểu Hổ lập tức đứng dậy khỏi giường, dép lê còn chưa mang đã vội vàng chạy ra ngoài, sau khi mở cửa, chú Phương vẫn chưa ngủ, đèn ở nhà tắm sáng rực, bên trong còn có tiếng nước.


Cậu sốt ruột đi quanh cửa, la lên: "Chú ơi? Chú ơi chú có ở trong đó không ạ?"


Có lẽ giọng cậu quá nhỏ, mà tiếng nước lại quá lớn, Phương Khởi Châu căn bản không nghe thấy. Một lát sau, Tiểu Hổ không nhịn được mà xoay cửa rồi ló đầu vào. Bên trong bốc lên hơi nước nóng bỏng, tất cả đèn đều được mở, độ sáng đáng kinh ngạc, cậu không nhịn được mà nheo mắt lại, thoáng nhìn qua chú Phương đang đứng dưới vòi hoa sen trong buồng tắm, ngay cả cửa kính cũng không đóng.


Cũng không mặc quần áo.


Tiểu Hổ trợn mắt lên, không biết sao mà có chút thẹn thùng, đôi mắt cứ liếc nhìn mũi chân, kêu một tiếng: "... Chú ơi."


Lúc này Phương Khởi Châu mới chú ý tới cậu, hắn tắt nước, trên đầu vẫn còn không ít bọt nước, mà nước trên người thì bị lực hút của trái đất kéo xuống, chảy một chút vào trong đùi, một chút thì thuận theo đường cong thân thể tráng kiện chảy xuống mắt cá chân. Phương Khởi Châu vuốt ngược mái tóc ẩm ướt che mắt ra phía sau đầu, "Sao thế?"


Tiểu Hổ không dám nhìn hắn, có ý muốn lùi về sau, "Em..."


Phương Khởi Châu đoán cậu có chuyện quan trọng gì, liền đi về phía Tiểu Hổ, "Muốn đi tiểu hả?"


Tiểu Hổ lập tức xua tay, "Không phải..." Mặt cậu đỏ lên, liều mạng tìm xem trên mặt đất có kẽ hở nào cho cậu chui vào được không.


"Vậy thì chuyện gì?" Nói thêm mấy câu, Phương Khởi Châu đã đứng ngay trước mặt cậu, cúi đầu nhìn chăm chú vào cậu.


"Em chỉ là... Muốn hỏi..." Cậu càng thêm ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ lại, "Chuyện việc làm."


"Hả?" Phương Khởi Châu không thể nghe rõ, hắn thấy lỗ tai Tiểu Hổ hồng hồng, lúc rũ mắt có thể thấy lông mi cậu rất dài, hắn không nhịn được mà chạm vào lỗ tai của cậu. Tiểu Hổ lập tức như chú thỏ bị dọa sợ mà run lên, lòng bàn tay còn dính nước của Phương Khởi Châu dính vào tai cậu, trên tóc cũng dính một chút.


Tiểu Hổ lo lắng bất an mà nhìn mình chằm chằm bàn chân trần của mình, né tránh nói: "Chỉ là, em có thể, có thể đi làm không ạ?"


Cậu rốt cuộc cố lấy dũng khí, Phương Khởi Châu cũng coi như nghe rõ, đứa nhỏ này tới đây là vì chuyện đó sao. Hắn nhàn nhạt nói: "Chú chưa nghĩ xong."


"Dạ..." Tiểu Hổ mất mát nói: "Vậy em, ngày mai hỏi lại chú." Cậu quay người muốn đi, Phương Khởi Châu lại kéo cậu.


Tiểu Hổ không mang dép, lôi kéo như thế khiến chân cậu trượt "vèo" một phát trên sàn đá hoa cương ẩm ướt kia, "A ——" Cậu kêu lên sợ hãi, đúng lúc ngã sấp xuống người Phương Khởi Châu.


Cậu nhắm mắt lại không dám mở, dùng sức thở dốc mấy lần, Phương Khởi Châu yên lặng lau đi bọt nước dính trên người, trên tay và trên đầu cậu. Tiểu Hổ sợ hãi không thôi mà mở mắt ra, tiếp theo liền đẩy chú Phương ra, tay đè lên thân thể của chú có nhiệt độ cao hơn thân thể của mình, vững vàng mà đứng dậy. Tay Phương Khởi Châu vẫn đỡ lấy cánh tay cậu, cau mày nói: "Sao lại bất cẩn như vậy?"


Tiểu Hổ cúi đầu, "... Trượt chân ạ." Cậu căn bản là quên mất, nếu như không phải chú Phương kéo cậu thì làm sao mà cậu lại trượt chân. Tiểu Hổ lui về sau một bước, "Em, em đi ngủ trước đây."


"Chờ đã..." Phương Khởi Châu gọi cậu lại, "Quần áo ướt rồi, tóc em cũng dính nước, tắm rồi hãy ngủ."


Tiểu Hổ quay đầu nhìn sang tấm gương còn dính hơi nước kia, mờ ảo không thấy rõ gì, cậu cúi đầu nhìn một chút, áo ngủ trên người quả nhiên hơi ướt, từng vệt từng vệt thấm vào áo, làm vạt áo bị ướt trở nên sẫm màu. Sau đó, cậu vươn tay sờ lên đầu mình một cái, quả nhiên mò tới một vùng ẩm ướt dính bết, cậu trưng ra biểu tình đau khổ, "Em sẽ chờ, chú tắm xong... Em sẽ tắm."


"Tắm chung đi..." Phương Khởi Châu kéo cậu đến chỗ vòi hoa sen, Tiểu Hổ phải từng bước theo sát hắn, cậu hơi bối rối và có phần chống cự, "Em muốn tự tắm..." Phương Khởi Châu lập tức có lý có cứ mà đánh gãy cậu, "Ngày hôm qua có thông báo sẽ cúp nước, không biết nước còn bao nhiêu nữa."


"Dạ..." Tiểu Hổ càng phiền muộn, cậu sờ mũi một cái, thận trọng suy nghĩ, Phương Khởi Châu nhìn chăm chú cậu, miệng lại nói: "Một lát nữa cúp nước, chú sẽ bị cảm đó."


Câu này không cãi được, Tiểu Hổ lập tức vội vàng, cũng không lo gì nữa, quyết định nói: "Vậy... Em ra ngoài cởi đồ."


"Đừng ra ngoài..." Phương Khởi Châu thay cậu mở nút áo thứ nhất, "Dù gì cũng phải giặt quần áo thôi."


"... Dạ." Tiểu Hổ ngơ ngác mà gật đầu, lời của chú Phương rất có lý, cậu cảm thấy hơi sai, nhưng mà cậu không có cách phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Thế nhưng chuyện cởi quần áo, cậu vẫn giữ lấy lập trường của mình, cậu tóm lấy tay của chú Phương, "Em tự cởi ạ."


Phương Khởi Châu nhìn chằm chằm mặt Tiểu Hổ, không biết đang suy nghĩ gì, qua vài giây, hắn mới rút tay về, "Em cởi đi."


Tiểu Hổ cúi đầu, bắt đầu cởi từng viên từng viên, tổng cộng năm cái nút, không tốn nhiều thời gian gian. Tay Phương Khởi Châu chống lên tường, lại bất ngờ đụng phải nút bật nước, mà còn là nước lạnh, hai người bị xối đầy mặt và đầu, Tiểu Hổ còn chưa kịp cởi quần ra, trên tay còn cầm áo ngủ, cứ như vậy mà ngây ngốc đứng dưới nước lạnh, đứng bên trong vòng tay của chú Phương mà hắt hơi một cái.


"Có phải là... Vòi nước... Bị hỏng không ạ?" Mặt của cậu cọ cọ trên bả vai hắn, muốn đẩy hắn ra, không biết tại sao Phương Khởi Châu lại ôm rất chặt, cậu chỉ di chuyển được một chút thôi.


"Chờ một chút sẽ nóng..." Phương Khởi Châu một bên ấn xuống nút đỏ bật nước nóng, một bên kéo quần pijama đã ướt đẫm của Tiểu Hổ xuống dưới.


Tiểu Hổ nhận ra hắn đang làm gì, lập tức có chút phản kháng, Phương Khởi Châu dùng thân thể mình làm thành một cái nhà tù, giam cậu giữa vách pha lê và chính mình, nghiêng mặt lấy môi chạm vào một bên quai hàm của cậu, trong miệng động viên nói: "Ngoan, để chú làm..."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.