*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng ngoài việc không thể ăn gì thì Nhụy Bạch Y phát hiện cô có thể làm rất nhiều chuyện con người làm được, đến cả lúc hôn nhau với Lệ Đình Nhuận, cô còn có thể cảm nhận được cảm giác mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn.
Tuy rằng thân thể này của cô không có trái tim, nhưng cảm giác này đến từ linh hồn cô, không cần phải cảm thụ bằng cơ thể robot, mà do chính cô tự cảm nhận.
“Chắc là không đâu.” Nhụy Bạch Y nói, cơ thể robot không cảm mạo được, nhưng cô lại có thể cảm nhận được cái lạnh, “Bởi vì cảm mạo thì phải uống thuốc, nhưng em không thể ăn được gì cả.”
Lệ Đình Nhuận lại nói: “Chưa chắc, di động bị lạnh quá có thể không bật lên được. Cùng là máy móc với nhau, chắc cũng tương đương, em đừng để lạnh quá lại hỏng rồi chết máy nhé.”
“Ừm.” Nhụy Bạch Y ngẫm nghĩ, “Hình như đúng vậy thật.”
Lệ Đình Nhuận bèn lái xe đến một trung tâm thương mại lớn, anh đưa cô đi mua quần áo đầu tiên.
Trung tâm thương mại rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có. Lúc Lệ Đình Nhuận ôm bả vai Nhụy Bạch Y đi vào bên trong, anh nhìn phản ứng trên khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y theo bản năng.
Anh nghĩ bụng không biết cô robot này có cảm xúc hưng phấn không, nhưng anh thấy mặt Nhụy Bạch Y rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, dường như đây không phải là lần đầu cô tới chỗ như trung tâm thương mại.
Anh nhướng mày, ôm cô đi vào một cửa hàng quần áo của một nhãn hàng xa xỉ.
Nhân viên cửa hàng rất chuyên nghiệp, phục vụ cũng vô cùng chu đáo. Họ đi tới hỏi Nhụy Bạch Y muốn mua kiểu dáng gì.
Nhụy Bạch Y còn chưa kịp chọn, Lệ Đình Nhuận đã đi tới một chỗ chọn cho cô mấy chiếc áo len dễ thương màu hồng và quần cạp cao ống loe. Anh nói: “Em thử coi sao, tôi thấy đám con gái ngoài kia đều mặc thế này.”
Nhụy Bạch Y: “……”
“Hồng quá, không đẹp.” Cô cực kỳ ghét bỏ.
Lệ Đình Nhuận nghiêm túc ngắm nghía bộ quần áo trong tay mình, anh nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đẹp, nghĩ bụng bộ này mặc lên người Nhụy Bạch Y thì nhất định càng đẹp hơn, anh nói: “Em cứ thử coi sao, mấy cô bé như em mặc đồ hồng hồng mới xinh.”
Giọng anh nhẹ nhàng dịu dàng, không giống sếp lớn chút nào. Lệ Đình Nhuận nói xong thì chính anh còn thấy kinh ngạc.
“Không thèm đâu, xấu lắm.” Nhụy Bạch Y đẩy cái áo len anh đưa qua ra, đi sang chỗ khác, “Em muốn tự chọn cơ.”
Lệ Đình Nhuận: “……”
“Được rồi.” Người đàn ông đã quen được người khác cung kính và ngước nhìn, nay lại bị một người máy vô cùng cá tính ghét bỏ. Anh thật sự thấy vừa tức vừa buồn cười, chỉ có thể đưa quần áo cho nhân viên cửa hàng, để họ treo về chỗ cũ.
Nhụy Bạch Y không chọn quần áo rất lâu như các cô gái khác, cũng có thể là do cô rất tự tin về bản thân, cảm thấy mình mặc gì cũng đẹp, vậy nên cô đã chọn được một chồng quần áo lớn chỉ sau vài phút.
Ngoài quần ra thì phần lớn áo xống mà cô chọn đều là màu trắng mà cô thích.
Cô chỉ ôm mấy món, còn các nhân viên cửa hàng đi theo thì nhận từ tay cô rồi bỏ riêng lên sofa giúp cô, Lệ Đình Nhuận cũng ôm mấy món giúp cô.
Thấy cô có vẻ còn muốn chọn tiếp, người đàn ông không nhịn được nói: “Chúng ta thử những món này trước đi, thử xong rồi lại chọn tiếp nhé?”
Nhụy Bạch Y nhón chân lấy một chiếc khăn quàng cổ dệt len trắng tinh xuống, quay đầu nhìn Lệ Đình Nhuận: “Mua cả đi, em lười thử.”
Hai nhân viên cửa hàng đi theo bên cạnh: “……”
Đôi mắt họ lập tức sáng lên tám độ.
Lệ Đình Nhuận bật cười: “Lỡ không vừa thì sao?”
“Em đều chọn size nhỏ nhất, chắc là vừa thôi, không vừa thì tính sau.” Nhụy Bạch Y thật sự không muốn thử từng món một, mặc vào cởi ra nhiều lần mệt lắm.
Chủ yếu là Lệ Đình Nhuận cũng giàu ngang với Mộ Dung Nhuận, cô tiết kiệm mà làm gì.
Nụ cười của Lệ Đình Nhuận càng tươi tắn hơn, anh nói: “Được, vậy mua cả đi!”
Câu nói này khiến Lệ Đình Nhuận cảm nhận được niềm vui sướng xưa nay chưa từng có.
Anh chưa bao giờ care đến chuyện mình nhiều tiền hay không, chưa bao giờ cảm thấy giàu có là cái gì hay hớm lắm. Tiền bạc đối với anh mà nói thì chẳng hiếm lạ gì, nhưng vào giờ khắc này, anh cảm thấy may mắn vì mình đã trở thành sếp lớn, không thì có lẽ anh sẽ không nuôi nổi cô thiên nga trắng nhỏ tiêu tiền của anh như nước mà không hề khách khí, cũng chẳng ngại anh này.
Gương mặt của Nhụy Bạch Y không hề ửng đỏ, cũng chẳng có vẻ ngạc nhiên vì được chiều chuộng, cô “Vâng” một tiếng rất đỗi tự nhiên, quay đầu lại chọn áo quần tiếp.
“Em xinh gái ơi em xinh gái, em xem món này đi!”
“Em xinh gái à, cái này cũng màu trắng này, lại còn tôn dáng lắm nhé, em ngắm thử xem!”
Hai nhân viên cửa hàng mặt mày hớn hở, càng ra sức quảng cáo sản phẩm với Nhụy Bạch Y. Họ thực sự cảm thấy doanh số tháng này của mình phải vút lên tận trời, vui sướng cười hở 8 cái răng.
Lệ Đình Nhuận thấy Nhụy Bạch Y chọn quần áo vui vẻ, cũng không hề nương tay chút nào thì thấy rất thỏa mãn trong lòng, anh nhếch khóe môi lấy di động ra, phá lệ đăng status lên dòng thời gian:
【 Thiên nga trắng không dễ nuôi đâu 】
Chưa up được nửa giây, anh đã được Lục Phong like, anh chàng còn bình luận “Chuẩn”, đằng sau là ba cái icon nhe răng cười.
Lệ Đình Nhuận lờ anh chàng đi. Anh tắt WeChat, bật camera, giơ di động lên.
Anh rất ít khi chụp ảnh bằng di động nên quên khuấy mất phải mute tiếng đi, anh ấn nút chụp lại hình ảnh bóng lưng nhỏ đang chọn quần áo của Nhụy Bạch Y.
Một tiếng “Tách” lập tức vang lên, còn vang rất to, không chỉ thế, di động của anh còn trắng trợn táo bạo nhá đèn flash.
Lệ Đình Nhuận: “……”
Tay anh cứng đờ.
Cửa hàng thưa khách cũng lặng đi, hai nhân viên bán hàng theo cạnh Nhụy Bạch Y cùng quay đầu nhìn về phía anh. Nhân viên ở quầy thu ngân hình như cũng ngó qua nhìn, một đôi nam nữ đi vào cửa hàng đúng lúc này cũng quay sang nhòm ngó.
Những chuyện này chẳng hề gì, nhưng bàn tay đang lấy quần áo của thiên nga trắng nhỏ khựng lại, cô cũng quay qua, nhìn anh bằng đôi mắt to ngập nước.
Vừa đẹp vừa đáng yêu.
Dáng vẻ tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì này đẹp đẽ và dễ thương vô cùng. Tay Lệ Đình Nhuận không nghe theo sai bảo của anh, mặc kệ bao ánh mắt nhìn trừng trừng, thêm cả những người đang nhòm ngó anh, ngón tay cái của anh vẫn phấn đấu quên mình ấn xuống lần nữa.
Anh nhấn hai cái liên tiếp.
Tách tách.
Đèn flash cũng lóe hai cái không kiêng nể gì.
“……” Nhụy Bạch Y nhìn anh.
Hai nhân viên cửa hàng vội nhảy vọt sang bên cạnh, sợ dáng người lùn tịt và khuôn mặt béo múp của mình làm giảm chất lượng bức ảnh chụp bạn gái của người vừa nhìn đã biết là lắm tiền chín chắn cao giàu đẹp trai như anh.
Nhưng anh chàng cao giàu điển trai lại không chụp nữa, anh bình tĩnh cất di động đi, đi đến sofa ngồi xuống như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Nói là bình tĩnh, nhưng thật ra lại không phải thế. Lệ Đình Nhuận là người ngoài lạnh trong nóng, thể hiện trắng trợn không phải là kiểu của anh, cho nên khi tất cả mọi người ngó sang, tai anh đã đỏ lên. Anh không ngờ một chuyện vốn vô cùng đơn giản lại trở nên xấu hổ như vậy.
Nhưng anh cũng có làm ra chuyện trộm cắp hại đời hại người gì đâu, không phải anh chỉ chụp cho người con gái của chính mình một tấm ảnh đẹp thôi sao, có gì phải căng.
Chủ tịch Lệ ngồi trên sofa, tựa lưng vào sofa, gác một bên chân dài lên bên chân dài còn lại, nâng tách cà phê trên bàn lên, nghĩ bụng.
Với lại anh còn muốn chụp thêm mấy tấm nữa.
Ừ, cứ mute tiếng với tắt cái flash ngu đần kia đi rồi lại nói tiếp.
Lệ Đình Nhuận đặt tách cà phê xuống, lại lấy di động ra chuẩn bị cài settings thì bỗng nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên bên tai, một đôi chân nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt anh.
Anh ngước mắt, là thiên nga trắng nhỏ.
“Mới nãy anh chụp em à?” Nhụy Bạch Y hỏi.
“……”
Sự gượng gạo trên nét mặt người đàn ông lập tức bị giấu đi, anh xoay di động, hào phóng thừa nhận, “Đúng vậy, tôi chụp bạn gái tôi không được hay sao?”
Nói xong hai chữ “bạn gái” này, Lệ Đình Nhuận thấy hơi hối hận, vì lỡ như cô robot thiên nga trắng này không hiểu “Bạn gái” có nghĩa là gì thì xấu hổ phải biết.
May mà trình độ nhận thức của thiên nga trắng nhỏ chưa bao giờ làm anh thất vọng, cô không hề kinh ngạc khi anh gọi cô là bạn gái, mà chỉ vươn tay nói với anh: “Cho em xem nào.”
“À, được thôi.” Lệ Đình Nhuận ngoan ngoãn giao điện thoại vào tay vợ mình.
Anh nhìn Nhụy Bạch Y chằm chằm, anh thấy cô sử dụng di động thuần thục, không hề có vẻ lạ lẫm gì, anh lại phải thán phục độ thông minh của cô.
Nhưng ngay giây tiếp theo anh đã nhảy dựng lên, “Sao em lại xóa hết rồi?”
Nhụy Bạch Y trả điện thoại lại cho anh: “Vì anh chụp xấu lắm, out nét cả rồi.”
Lệ Đình Nhuận: “……”
“Out chỗ nào mà out? Rõ ràng……” Lệ Đình Nhuận mở album ảnh ra xem, cô thật sự đã xóa sạch không dư tấm nào, anh lập tức thấy nghẹn cả cục máu.
Vì đâu mà những tấm ảnh anh mạo hiểm ngọn lửa xấu hổ thiêu đốt chụp lại đều bị cô nhóc này xóa hết rồi, đúng là, con nhóc này làm anh phát cáu.
Hai hàng mày rậm cao ngạo của anh nhíu lại với nhau.
Nhụy Bạch Y nhìn anh một lát, thấy anh hơi đáng thương. Cô sờ sờ mũi, nói bằng giọng điệu bố thí: “Anh chụp lại lần nữa là được mà.”
Bấy giờ sắc mặt Lệ Đình Nhuận mới khá khẩm hơn, anh nhéo mặt cô, “Ok.”
Nhụy Bạch Y để mặc anh nhéo một lát, nói: “Bao giờ anh muốn chụp thì phải bảo em một tiếng.”
“……”
Lệ Đình Nhuận không thể nhịn cười, “Được được được.”
Đúng là cô thiên nga trắng chỉ chăm chăm thích đẹp.
Chờ Nhụy Bạch Y quay đi chọn quần áo tiếp, Lệ Đình Nhuận vội vàng click mở album lần nữa, anh còn nhớ ảnh vừa mới xóa có thể khôi phục lại được trong một khoảng thời gian ngắn.
Anh tìm một lúc lâu, rốt cuộc tìm thấy mục “Mới xóa gần gây” ở dưới cùng. Lúc mở ra, quả nhiên mấy tấm ảnh lúc nãy còn ở trong ấy, anh lập tức click vào dòng “Khôi phục” ở góc dưới bên phải tấm ảnh.
“Out đâu mà out, rõ ràng đẹp thế này.”
Ừ, cho dù chụp vẹo mũi của thiên nga trắng nhỏ, anh cũng cảm thấy rất đẹp.
Họ tốn hơn một tiếng để mua quần áo, mua hết 2/3 cửa hàng nhà người ta.
Trên đường, Lệ Đình Nhuận hỏi cô có muốn sang cửa hàng khác ngắm không, Nhụy Bạch Y đáp cô lười lắm, nên chọn tất cả quần áo mặc hết mùa Thu trong cùng một cửa hàng, cũng chọn một bộ trong số đấy để thay chiếc váy bồng và cái áo vest to đùng của Lệ Đình Nhuận ra.
Lúc cởi áo vest to của Lệ Đình Nhuận ra, Nhụy Bạch Y có cảm giác như trút được gánh nặng. Tâm trạng cô cũng đang vui, bèn đứng trước gương để Lệ Đình Nhuận chụp ảnh cho mình.
“Bé cưng, cười một cái nào.”
Lệ Đình Nhuận phát hiện cô thiên nga trắng nhỏ này vô cùng lạnh lùng cao ngạo, khuôn mặt xinh đẹp kia chẳng mấy khi cười. Cô lạnh lùng đứng đấy, tựa như cấm người khác lại gần. Duy có đôi mắt ngập nước của cô là coi như còn dịu dàng, nhất là lúc cô nhìn anh.
Nhụy Bạch Y “Ừm” một tiếng, nhếch môi lên.
Lệ Đình Nhuận nói: “Cười tươi hơn chút nữa nào.”
“……”
Môi Nhụy Bạch Y lại nhếch lên trên, hơi để lộ hàm răng trắng tinh. Chẳng cần nhìn ảnh Lệ Đình Nhuận chụp cô cũng cảm thấy hẳn là bây giờ trông mình rất ngốc.
Nhưng người đàn ông đối diện còn thấy chưa đủ, anh lại nói: “Chưa đủ tươi, ngoan nào, cười lộ má lúm đồng tiền đi.”
Nể tình Lệ Đình Nhuận mua bao nhiêu là quần áo đẹp cho cô, Nhụy Bạch Y vẫn chưa hết kiên nhẫn, cô ngoan ngoãn nhếch môi cao hơn.
Lần này cô để lộ cả hai chiếc răng cửa, giọng rít ra khỏi kẽ răng, “Nhanh lên đi.”
Ngón tay cái của Lệ Đình Nhuận ấn liên tục.
“Được rồi bé cưng! Đẹp lắm!” Lệ Đình Nhuận chụp xong thì nhìn di động chằm chằm, vô cùng thích thú.
Nhụy Bạch Y sải bước qua trên đôi giày búp bê mà cô đã thay ra từ giày cao gót kiểu miệng cá, duỗi tay với Lệ Đình Nhuận, “Cho em xem.”
Lệ Đình Nhuận đưa điện thoại cho cô.
Nhụy Bạch Y xem xong thì rất là ghét bỏ, “Cười giả tạo quá.”
Lệ Đình Nhuận đứng dậy ôm cô từ phía sau, hôn hôn lên má cô, “Không giả đâu, đẹp mà.”
Thấy những ngón tay nhỏ lạnh lẽo của Nhụy Bạch Y lại định xóa ảnh đi, mắt anh híp lại, nhanh tay lẹ mắt cướp điện thoại về.
Nhụy Bạch Y nhìn anh một lát, lười để ý đến anh.
Họ mua nhiều quần áo như vậy nên tất nhiên không thể xách về hết, nhân viên cửa hàng cực kì nhiệt tình để họ điền địa chỉ lại, hứa hẹn sẽ lập tức đưa quần áo đến nhà họ sau khi họ về nhà.
Lúc nói chuyện, vì kích động quá nên các nhân viên bán hàng nói không được trôi chảy lắm.
“Đi, mua dép lê thôi.” Lệ Đình Nhuận vẫn còn ghi tạc chuyện này trong lòng, anh nắm bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y, đi tìm cửa hàng bán dép.
Có rất nhiều cửa hàng quần áo giày dép trong trung tâm thương mại này, đủ loại nhãn hiệu, rất nhiều cửa hàng còn bán đủ thứ, nhưng tiệm bán dép lê thì lại không dễ tìm.
Họ đi dạo ba tầng mà vẫn chưa tìm được. Trên đường, anh còn đưa Nhụy Bạch Y đi gắp thú bông. Trước kia thật tình Lệ Đình Nhuận chưa từng chơi trò gắp thú bông này, nhưng kỹ năng gắp thú của anh cứ như đã từng tôi luyện, bách phát bách trúng. Trong số những con anh gắp trúng, có hai con gấu trúc béo múp míp, to đùng đùng.
Hai người không ôm nổi, nên tặng phần lớn gấu bông cho mấy đứa bé đang chơi xe lắc lư, chỉ để lại một con búp bê xăm mắt mũi trông vừa giống hoa sen vừa giống con heo, và một con thỏ trắng cho Nhụy Bạch Y ôm.