*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Thường Hỉ đứng ngồi không yên, run lẩy bà lẩy bẩy.
“Cút đi!” Hoàng Phủ Nhuận quát xong câu này, nghĩ tới nàng phi xinh đẹp còn nằm trong lòng, chàng lại kìm cơn giận, thế là chàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, dung nhan đẹp đẽ bỗng cứng đờ.
Cứng đờ rồi, máu nóng của chàng bỗng sôi trào.
Sau khi xấu hổ giận dữ vì bí mật nhỏ bị phát hiện, khóe môi chàng cong lên đầy xấu xa, chàng nói: “Uống thuốc gì chứ, trẫm khỏe mạnh mà!”
Vừa nhìn thấy tiểu mỹ nhân là “cứng” rồi, nói ra đến chàng cũng không tin.
Để bảo vệ bí mật nhỏ này, chàng còn làm bộ bản thân thích đàn ông, nói chỉ đàn ông mới làm chàng cương được, phì, toàn là chàng nói bừa đấy!
“Không không không, không! Nô tài cáo lui!” Cao Thường Hỉ bưng chén thuốc sắp sánh ra một nửa, run lẩy bà lẩy bẩy rời đi.
Nhụy Bạch Y chẳng hiểu hai người đang nói gì, cũng rất buồn ngủ. Lúc Hoàng Phủ Nhuận và Cao Thường Hỉ nói chuyện, nàng đã chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Nàng hoàn toàn không biết Hoàng Phủ Nhuận trộm mút mút vành tai nàng. Chàng suy nghĩ miên man một hồi rồi mới an phận khép mí mắt lại.
Hôm sau, Hoàng Phủ Nhuận bèn hạ lệnh khởi hành về cung.
Bởi vì Nhụy Bạch Y còn đang bị thương nên bạo quân điện hạ săn sóc lạ thường, chàng lệnh cho phu xe đánh xe với tốc độ chậm nhất.
Sau khi ra khỏi núi Loa Âm, họ dừng chân ở một ngôi làng nhỏ xinh đẹp dọc đường.
Cao Thường Hỉ tìm từ trong làng ra mấy bộ áo quần sạch sẽ mới may, để nàng phi nhỏ mới được sủng ái của vạn tuế gia nhà họ tắm rửa thay ra trước khi về cung.
Vạn tuế gia nhà họ không yên tâm giao loại kỹ năng sống như mặc áo quần này cho đám người hầu làm, nên chẳng sắp xếp cho nàng phi của chàng lấy một đứa nha hoàn. Lần nào chàng cũng tự ra tay, nói là bao giờ vết thương của nàng phi thương mến nhà chàng khỏi rồi bàn tiếp.
Bán Sâm Lang bị nhốt trong lồng sắt, nhìn sự đối đãi đúng ra phải thuộc về mình lại về tay kẻ khác, gã tức giận đến mức ngứa cả răng. Đột nhiên một chiếc phi tiêu vút ra từ rừng, nhắm thẳng về phía gã. Đám thị vệ trông giữ lanh lẹ ngăn lại bằng thanh kiếm bạc trong tay.
Bán Sâm Lang sợ túa mồ hôi lạnh.
Gã không có tác dụng nên chủ quân muốn giết gã ư?!
……
“Nàng gầy quá, ôm toàn xương là xương. Trẫm muốn nuôi nàng trắng trẻo mập mạp.” Hoàng Phủ Nhuận đút xong cơm cho tiểu mỹ nhân của chàng, đội vòng hoa chàng tự tay đơm lên đầu Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y mặc áo xống của thôn phụ, áo và váy thêu những bông hoa nhí, giờ đội thêm vòng hoa, trông nàng như một cô tiên hoa bước ra từ trong sách tranh.
Hoàng Phủ Nhuận nhìn chỗ nào cũng thấy thích, chàng nâng cằm Nhụy Bạch Y lên, “Cô gái, nàng là tiên nữ mà trời cao ban cho trẫm ư?”
Nói xong câu này, chàng bèn nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng mềm mại hồng phấn của Nhụy Bạch Y. Chàng buông cằm Nhụy Bạch Y ra, vuốt ve nơi ấy bằng đầu ngón tay, cảm xúc mềm mại kia khiến chàng thích chí vô cùng, cảm thấy khát nước.
Nhụy Bạch Y không biết phải làm sao mới được coi là lấy được tình cảm chân thành của Ngụy Nhuận chuyển thế. Như vầy còn không tính à, vậy phải làm sao mới tính?
Khi Hoàng Phủ Nhuận áp tới muốn dán lên môi nàng, Nhụy Bạch Y mở miệng nói: “Bệ hạ thích thiếp chứ?”
Hoàng Phủ Nhuận không thể không dừng lại, chàng niết vành tai Nhụy Bạch Y, kéo một cái, cong môi nói: “Tất nhiên là thích, vẻ đẹp của nàng đã làm rung động lòng trẫm.”
Đáp án này nằm trong dự kiến của Nhụy Bạch Y, nhưng cũng ngoài dự kiến của nàng. Nàng không khỏi nhớ lại thuở xưa khi Ngụy Nhuận theo đuổi nàng, lúc ấy nàng chưa từng hỏi chàng tại sao chàng lại thích nàng, cũng chẳng nghĩ tới chuyện hỏi. Nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với đáp án thật sự, nhưng bây giờ Hoàng Phủ Nhuận nói vậy, chẳng hiểu sao nàng lại thấy khó chịu.
“Bởi vì chàng ấy chỉ thích vẻ đẹp của ta, nên không tính là tình cảm chân thành đúng không?” Nhụy Bạch Y không nhìn chàng nữa, hỏi con rồng nhỏ màu lam bằng thần thức.
“Đúng ạ!” Rồng nhỏ màu lam trả lời giòn tan.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nhưng nàng không biết ngoài vẻ đẹp của mình, nàng còn có thể hấp dẫn Hoàng Phủ Nhuận bằng thứ gì, cầm kỳ thi họa ư?
Vậy thì chờ vết thương của nàng khỏi đã rồi nói sau.
“Hôm nay ánh nắng rất đẹp, trẫm đưa nàng ra ngoài phơi nắng, cứ buồn chán mãi sẽ ảnh hưởng tới việc khôi phục vết thương.”
Hoàng Phủ Nhuận nhẹ nhàng nhấc chăn trên người Nhụy Bạch Y lên, tròng đôi giày thêu mà Cao Thường Hỉ tìm tới lên bàn chân nhỏ của nàng.
Khi Hoàng Phủ Nhuận cúi đầu, Nhụy Bạch Y ngắm mũ ngọc trên đỉnh đầu chàng đăm đăm, đột nhiên cảm thấy mình là một người nhạt nhẽo. Nàng nhạt phèo thế này, thật sự chẳng nghĩ đâu ra cách khiến Hoàng Phủ Nhuận sinh ra cảm tình đậm sâu hơn với nàng.
Nhưng nếu không hoàn thành được chuyện này thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc lịch kiếp của Ngụy Nhuận.
Vì thế Nhụy Bạch Y thử đi vào nội tâm bạo quân điện hạ, mở miệng nói: “Thiếp nghe đồn chàng thích đàn ông à?”
Trong đầu Nhụy Bạch Y những tưởng đây là cách mở lời tán gẫu với Hoàng Phủ Nhuận, nhưng thực tế là, khi nàng vừa thốt ra câu ấy, bàn tay to đang đeo giày thêu cho Nhụy Bạch Y của Hoàng Phủ Nhuận khựng lại.
Chàng nói: “Bậy nào! Sao trẫm lại thích đàn ông được.”
“Vậy tại sao phi tử trong cung của chàng đều là đàn ông?” Đối với việc trở thành phi tần mang giới tính “nữ” đầu tiên và cũng là duy nhất của bạo quân điện hạ, có lẽ Nhụy Bạch Y đang thể hiện chút tự hào.
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Chàng phải giải thích việc này làm sao đây.
Chàng còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đã nghe thấy tiểu mỹ nhân nói: “Chẳng lẽ bệ hạ thích đàn ông, thích cả đàn bà?”
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Tiểu mỹ nhân này không mở miệng thì có vẻ dịu dàng đáng yêu, còn mang chút khí chất xa vời nhưng không thể khinh nhờn của mỹ nhân như băng, nhưng nàng vừa mở miệng là có thể khiến chàng nghẹn chết khiếp.
Chủ yếu là, ai bảo “Thích đàn ông” lại đúng là hình tượng mà chàng tạo ra cơ chứ, giờ chàng không biết phải giải thích rõ ràng thế nào với tiểu mỹ nhân nữa.
“Trẫm…… có nỗi niềm khó nói.” Hoàng Phủ Nhuận đeo giày thêu tử tế cho Nhụy Bạch Y, thả đuôi váy xuống che bàn chân nhỏ cho nàng, rồi bế ngang nàng lên.
Nhụy Bạch Y vòng tay qua cổ Hoàng Phủ Nhuận, hỏi tùy tiện: “Là gì ạ?”
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Chàng nỗ lực khiến đôi mắt hoa đào trở nên lạnh lẽo, trong sự lạnh lẽo lại có thêm một chút nghiêm túc, nheo mắt lại lườm nàng, “Cô gái, nàng hỏi hơi nhiều.”
Nhụy Bạch Y nhìn chàng.
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
“Cô gái, nàng có biết không, nàng là người đầu tiên trên thế giới này dám nhìn thẳng vào mắt trẫm đấy.” Hoàng Phủ Nhuận vẫn lườm nàng bằng đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa nghiêm túc.
Nhụy Bạch Y vẫn nhìn chàng, “Rốt cuộc là tại sao?”
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Cô gái này không chỉ không bị chàng hù dọa, mà còn không biết nhìn mặt đoán ý gặng hỏi chàng tiếp, đúng là to gan lắm.
Không được, chàng không được chiều nàng!
Thế là bạo quân điện hạ sử dụng phương thức trừng phạt mà chàng cho là thích hợp nhất —— sà qua cắn tai Nhụy Bạch Y, cắn đến mức rặng đỏ ửng trên mặt Nhụy Bạch Y không tan nổi. Nàng dùng tay chống vai của chàng lại, hừ nhẹ mấy tiếng chàng mới buông tha nàng.
“Để xem về sau nàng còn dám không ngoan nữa không, không ngoan là trẫm có rất nhiều cách xử nàng!” Hoàng Phủ Nhuận cười gian, phủ thêm áo lông ấm cho Nhụy Bạch Y, bế nàng ra sân sưởi ánh nắng trong mùa đông lạnh lẽo. Đúng lúc này, Nhụy Bạch Y lại dùng tay phải nhéo chàng một cái thật mạnh.
Hoàng Phủ Nhuận: “Áu!”
Hừ hừ, đứa con gái này không thể vô lối như vậy được!
Dọc đường đi, phi tiêu dưới chân Bán Sâm Lang càng lúc càng nhiều, gã cảm thấy khó ở cả người.
Gã không còn giãy giụa và vướng bận nữa, lồng sắt vừa được đưa vào đô thành của Đế quốc Tuyệt Thế, không đợi bọn thị vệ áp gã vào lao ngục thẩm vấn, gã đã khai hết tất cả nhanh như chớp.
Ai ngờ tên bạo quân của Đế quốc Tuyệt Thế lại dường như chẳng hề cảm thấy hứng thú với tin tình báo bí mật và sự thật động trời mà gã đã giữ kín mấy ngày nay. Chàng chẳng thèm nhấc mắt, còn phái người đưa gã đến một nơi non xanh nước biếc, ban thưởng cho gã một đống vàng bạc châu báu, nói rằng đây là thứ gã đáng được nhận, đều là ban thưởng.
Nếu không có gã, bạo quân điện hạ sẽ không thể thu hoạch được nàng phi xinh đẹp của chàng. Nàng phi xinh đẹp của chàng là vô giá, đương nhiên không thể thưởng đồ xoàng xĩnh cho gã.
Cao Thường Hỉ nói xong, vội vàng rời đi với bộ mặt táo bón.
Bán Sâm Lang: “…………”
Gã ghen tức lắm, sao lại thành thế này?
Gã căm giận đạp vài cái lên đống vàng bạc châu báu kia, đoạn, lại đau lòng nhặt lên, nghĩ thầm: Tình không có, nhưng tiền có mà! Cơ man là tiền đấy! Cả đời này gã cũng xài không hết đâu!
Nhưng tin tức truyền ra ngoài lại thành, Bán Sâm Lang bị bạo quân điện hạ giấu trong nhà vàng.
(Kim Ốc Tàng Kiều: nhà vàng giấu người đẹp, liên quan đến điển tích về hoàng hậu Trần A Kiều. Tìm hiểu tại đây: Link.)
Độc Cô Liệt nghe được tin tức này, khóe miệng run rẩy, y hỏi một câu giống hệt như nàng phi mới được sủng ái của bạo quân điện hạ đã từng: “Rốt cuộc Hoàng Phủ Nhuận thích đàn bà, hay là thích đàn ông?”
Quốc sư vuốt râu băn khoăn nghiêm túc một lát, nói: “Chủ quân, sợ rằng bạo quân đột nhiên đổi tính đấy, có lẽ gã bỗng dưng chuyển qua thích đàn bà. Nhưng mặc kệ gã thích đàn ông, hay thích đàn bà, thì đều có lợi cho chúng ta. Bây giờ bên cạnh bạo quân có tận hai tai mắt của chúng ta, đây là chuyện tốt mà.”
Độc Cô Liệt: “Chuyện tốt? Hừ.”
Y không muốn nói gì nữa.
Quốc sư chặn họng: “Chủ quân chớ sốt ruột, người của chúng ta sẽ liên hệ với ả thị nữ kia rất nhanh thôi. Bán Sâm Lang thất thế, vi thần cũng đã phái người đi tra, nghĩa quân của thành Đan và núi Mi cũng đã vận sức chờ phát động.”
Độc Cô Liệt: “Tốt nhất nên vậy, không thì lão đừng làm chức quốc sư này nữa!”
Nhờ sự hầu hạ cẩn thận, săn sóc tận tâm của Hoàng Phủ Nhuận trên đường về, lúc vào đến hoàng thành, vết thương của Nhụy Bạch Y đã kết vảy, khôi phục kha khá. Sau khi bế nàng vào một cung điện tráng lệ huy hoàng, Hoàng Phủ Nhuận dường như còn bận việc triều chính, chàng lệnh cho mấy cô cung nữ hầu cạnh nàng. Sợ nàng nhàm chán, chàng còn tìm một gánh hát tới hát tuồng cho nàng.
Dù sao Nhụy Bạch Y nhàn rỗi cũng nhàm chán thật, nghe kịch một chút cũng không sao. Một đám cả trai lẫn gái, ăn vận vẽ mặt xinh đẹp, vừa đứng lên đài cao là có thể diễn một tiết mục lúc lã chã rơi lệ, khi tươi cười tức giận, xem cũng khá là thú vị. Trên Thiên Đình không có loại hình giải trí này, đây là lần đầu tiên Nhụy Bạch Y được xem.
Bấy giờ gánh đang hát vở 《 Vọng Giang Đình 》. Ả đào đóng vai Đàm Ký đương diễn bằng chất giọng tràn trề tình cảm, thuật lại cảnh Đàm Ký giả làm cô đánh cá tới đình Vọng Giang. Nhụy Bạch Y chớp đôi mắt ướt xem rất nhập tâm, lại thấy ả đào này nháy mắt vài cái với nàng.
Nhụy Bạch Y nhìn cô ta, cô ta diễn tiếp. Diễn được một lát, cô ta lại nháy mắt mấy cái với Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y tưởng con hát đều như vậy, nhưng nàng quan sát toàn bộ thì phát hiện cả sân khấu chỉ có mình ả đào này nháy mắt với nàng.
Diễn xướng xong một khúc, một cô cung nữ cung kính lễ phép đi tới, hỏi nàng: “Nương nương, người có thích buổi diễn này không? Có cần ban thưởng cho họ không ạ?”
Nhụy Bạch Y nói: “Thú vị lắm, thưởng.”
“Vâng nương nương.” Cô cung nữ bèn vung bàn tay nhỏ, hai tiểu thái giám lập tức bưng vàng nguyên bảo lên, nói: “Có thể khiến Kiều phi nương nương cười là phúc khí của các ngươi. Đây đều là phần thưởng mà Kiều phi nương nương ban cho các ngươi, còn không mau tạ ơn!” Đoạn, họ đưa thỏi vàng nguyên bảo trong tay cho chủ gánh hát.
(Vàng nguyên bảo này là Kim Nguyên Bảo, có hình chiếc thuyền có quả bóng bên trong.)
Cả đám đào kép xấu đẹp đồng thời quỳ xuống, nói với Nhụy Bạch Y tràn ngập cảm kích: “Tạ Kiều phi nương nương ban thưởng!”
Nghe tiếng “Kiều phi” này, khóe miệng Nhụy Bạch Y giần giật, nàng phẩy phẩy tay áo, “Đi xuống đi.”
Lúc này ả đào sắm vai Đàm Ký kia lại vụng trộm ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Tiểu thái giám lập tức quát thành tiếng: “Làm càn! Ai cho ngươi ngẩng đầu! Đây là đại bất kính với Kiều phi nương nương!”
Thế giới này có khác biệt tôn ti, thân nô tài tuyệt đối không được phép đi quá giới hạn dù chỉ một chút, ả đào kia run lên vì bị mắng.
Nhụy Bạch Y thấy cô ta bị dọa, mới nhớ ra chuyện cô ta cứ nháy mắt với mình lúc hát tuồng, bèn liếc cô ta thêm lần nữa.
“Nương nương tha mạng!” Ả đào dập đầu.
Nhụy Bạch Y nói: “Không sao, lui xuống cả đi.”
Ả đào: “……”
Đúng ra cô phải giữ ta lại, rồi thương thảo đại kế mê hoặc bạo quân chứ!
“Nương nương của chúng ta lòng dạ nhân hậu, không muốn phạt ngươi, về sau còn không dám tuân thủ quy củ thì chẳng còn lộc lá mà ăn đâu! Còn không mau đi xuống!” Tiểu thái giám to tiếng.
Tư thế hằm hè, hùng hổ doạ người của họ vô cùng phù hợp với hình tượng của bạo quân điện hạ nhà họ.
Ả đào đành miễn cưỡng lui ra ngoài theo gánh hát.
“Chậm đã.” Nhụy Bạch Y mở miệng.
Tròng mắt ả đào sáng ngời.
“Cô ở lại.” Nhụy Bạch Y chỉ ả đào.
Ả đào giả bộ hoảng sợ xoay người.
“Nương nương kêu ngươi ở lại thì ngươi ở lại đi!!” Tiểu thái giám quát.
“Dạ, nương nương, không biết nương nương muốn ra lệnh gì.” Ả đào lại quỳ xuống.
Nhụy Bạch Y nói: “Các ngươi lui xuống cả đi, mình cô ta ở lại.”
Khóe môi ả đào cong nhẹ lên rất khó phát hiện, cô ta nghĩ thầm: Xem ra con thị nữ này vẫn còn yêu nước.
Chúng nô tài đều để ý được sự yêu chiều của Hoàng Phủ Nhuận dành cho Nhụy Bạch Y. Chỉ cần ai có mắt thì Nhụy Bạch Y nói gì đương nhiên họ đều thuận theo. Lúc này họ cũng không dám nghi ngờ, ngoan ngoãn rời hết khỏi điện theo lời nàng, chỉ để lại ả đào kia.
Trước khi vào điện diễn tuồng, đám con hát đều bị kiểm tra rồi, không thể nào mang theo hung khí. Họ cũng từng nghe đồn về võ công của Nhụy Bạch Y nên không lo lắng Kiều phi nương nương sẽ bị ám sát.
Sau khi mọi người đi cả, Nhụy Bạch Y nhìn ả đào, mở miệng nói: “Cô được nước Ô Tang phái tới ư?”
Ả đào: “……”
Nàng đi thẳng vào vấn đề như thế, còn chẳng thèm dò hỏi theo phương thức ám hiệu, làm ả đào sửng sốt hết hồn.
Cô ta dè chừng ngước mắt nhìn Nhụy Bạch Y, do dự hồi lâu mới “Ừ” một tiếng. Cô ta vội đứng dậy, chạy đến cửa xem xét, rồi lại chạy về.
“Thời gian cấp bách, chúng ta nói ngắn gọn.” Cô ta vén tay áo, sờ lên cánh tay, xé toạc một lớp da ngay tại chỗ.
Tấm da kia không phải là da thật, mà là da giả dán lên bằng cách hóa trang. Đằng sau tấm da giả là một bọc thuốc nhỏ.
Cô ta nhét bọc thuốc kia vào tay Nhụy Bạch Y, “Đây là bột thằn lằn và bảy loại cỏ, không màu không vị, là chất độc phát tán chậm. Cô cần đút cho vua ăn mỗi ngày một ít. Đút đủ 3 tháng là đảm bảo tên vua tàn bạo kia không còn đường xoay chuyển đất trời.”
“……” Nhụy Bạch Y nhìn cô ta.
“Bệ hạ giá lâm ——” Tiểu thái giám bên ngoài hô lảnh lót như chim vàng anh.
Ả đào run lên, “Ta phải đi rồi, cô phải nhớ kỹ lời dặn dò của chủ quân!”
Cô ta lại quỳ xuống, treo vẻ mặt cung kính sợ sệt lên lần nữa.
Nhụy Bạch Y ngẫm nghĩ một hồi, thu bao thuốc kia vào trong tay áo.
Hoàng Phủ Nhuận là phu quân của nàng, tất nhiên nàng sẽ không hại chàng bằng thuốc độc, càng không nghe lệnh nước Ô Tang gì gì đó. Chẳng qua nàng không muốn lấy mạng ả đào kia chỉ vì một bọc thuốc. Dầu gì cô ta cũng không thể kháng cự, chỉ là một quân cờ hi sinh mà nước Ô Tang tùy tay ném ra thôi.
Lúc Hoàng Phủ Nhuận vào trong điện, chàng thấy tiểu mỹ nhân nhà mình đang ở chung một phòng với một cô ả vẽ mặt nhoe nhoét.
“Cho lui hết cung nhân để bàn bí mật gì thế?” Hoàng Phủ Nhuận chỉ thuận miệng hỏi đùa thôi, chứ không có ý nghi ngờ.
Tố chất tâm lý của ả đào thì không kiên cường lắm, huống hồ 9 trong 10 người nhìn thấy bạo quân điện hạ đều sẽ run bần bật, nữa là một kẻ đương chột dạ như cô ta. Câu nói mang chút ngờ vực kia của Hoàng Phủ Nhuận khiến cô ta lập tức hô lên rất kiểu lạy ông tôi ở bụi này: “Bệ hạ, chúng con không ạ!”
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
“Chúng con?” Bạo quân điện hạ nhướng mày.
Ả đào siết chặt tay áo.
Nhụy Bạch Y thấy cô ta sắp ngất xỉu đi bị sợ, bèn nói: “Lui ra đi.”
Ả đào thở phào nhẹ nhõm, “Dạ, dạ!”
Hoàng Phủ Nhuận nheo mắt lại. Khi ả đào lui ra ngoài, chàng bước từng bước trên sàn gỗ tử đàn bóng loáng, chậm rãi dạo qua, nắm lấy cằm Nhụy Bạch Y, “Cô gái, nàng có chuyện gạt trẫm.”
Chàng không dùng câu nghi vấn, mà dùng câu trần thuật.
Nhụy Bạch Y nâng mí mắt nhìn chàng, “Bây giờ bệ hạ mới hoài nghi? Thân phận của thiếp là gì, rốt cuộc đến từ đâu, bệ hạ chưa từng điều tra ư?”
Hoàng Phủ Nhuận: “……”
Nói toẹt luôn đấy à.
Bạo quân điện hạ vẫy vẫy tay áo, túm con rắn béo trên vai Nhụy Bạch Y lên ngắm nghía, chàng nói: “Trẫm từng điều tra, nhưng trẫm muốn nghe nàng tự kể lại hơn.”
“Kể cái gì?” Nhụy Bạch Y nhìn chàng.
Hoàng Phủ Nhuận cười, cong môi lên, “Kể gì chẳng phải nàng đã rõ rồi sao?”
Người đàn ông vòng tới phía sau tiểu mỹ nhân của chàng, dán sát vào nàng từ sau lưng. Con rắn nhỏ trong tay chàng bị quăng ra ngoài, chàng nắm lấy mái tóc dài và dày của tiểu mỹ nhân, vén lên trước vai nàng, cắn một miếng lên cần cổ trắng nõn của nàng, nói bằng giọng xấu xa: “Chúng phái nàng tới, là để quyến rũ trẫm ư?”