*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngẫm đến việc bệ hạ nhà họ có dị năng đọc được suy nghĩ, tiếng lòng của Mộc Nguyệt và Ôn Tinh không chạy loạn nữa mà nhanh chóng dừng lại.
Chuyện này cũng có nghĩa là việc tiếp nhận thông tin về người tên Tô Nhuận Nhuận của Nhụy Bạch Y cũng bị tạm dừng.
Trang chủ tiến lên nói: “Bệ hạ, ban đầu thần đã sắp xếp để Tô Nhuận Nhuận lên sân khấu cuối cùng, nếu bây giờ bệ hạ muốn xem Tô Nhuận Nhuận biểu diễn luôn, vậy thì thần sẽ lập tức cho vời y lên.”
Nhụy Bạch Y: “Ừ.”
Chỉ hy vọng người tên Tô Nhuận Nhuận này chẳng qua cùng tên với Ngụy Nhuận thôi, chứ thật ra không hề dây mơ rễ má gì với Ngụy Nhuận.
Trang chủ đánh mắt ra hiệu, một thiếu niên béo mập cạnh bà ta bèn đi về phía khu vực đợi lên sân khấu.
Đợi một lát mà không thấy người kia tới, cậu béo lại đi ra, thưa với Nhụy Bạch Y: “Bệ hạ, Tô Nhuận Nhuận còn đang chuẩn bị trang phục và hóa trang để biểu dẫn, có lẽ không thể ra biểu diễn ngay cho bệ hạ được, mong bệ hạ thông cảm, chi bằng…… Bệ hạ xem tạm mấy tiết mục khác đã nhé?”
Nhụy Bạch Y lại không chờ được nữa, nàng hỏi: “Chỗ các người còn có ai tên là Nhuận không?”
“Tên Nhuận?” Trang chủ nghi hoặc, bà ta ngẫm nghĩ rất nghiêm túc, bấy giờ mới ý thức được có lẽ bệ hạ tôn quý vô ngần đây không cảm thấy hứng thú với Tô Nhuận Nhuận, mà là cảm thấy hứng thú với cái tên “Nhuận”. Là một kẻ khôn khéo hơn người, bà ta vung bàn tay ú nu lên: “Người đâu, phàm trong làng có ai tên là ‘Nhuận’, thì gọi hết lên đây.”
Hai hầu gái béo mập chạy ra ngoài.
Lại phải chờ đợi, Nhụy Bạch Y chờ không nổi nữa, nàng đứng dậy, “Tô Nhuận Nhuận ở đâu, để trẫm đi tìm y vậy.”
Mọi người cả kinh.
Trang chủ không dám lần khân, nói: “Vậy bây giờ thần đưa bệ hạ đi tìm y ngay ạ.”
Nhụy Bạch Y đi vòng qua cạnh bàn, long bào trên người nàng thùng thình quá, Mộc Nguyệt và Ôn Tinh tiến lên đỡ phía sau nàng.
Trang chủ kêu người kéo tấm rèm ở khu đợi lên sân khấu lên, đưa Nhụy Bạch Y đi vào ngay. Những kẻ đang thay mấy bộ quần áo lòe loẹt ở trong khu chờ lên biểu diễn đều hoảng sợ khi thấy thế, vội vàng đứng tử tế, cúi đầu, lôm ca lôm côm hô “Bệ hạ”.
Chỉ có một người đàn ông mập mạp còn cố tình ngân nga bài hát, lau cây thương hoa trong tay, hoàn toàn mặc kệ chuyện xảy ra đằng sau.
(Thương hoa: một loại thương thời cổ. Sở dĩ gọi là thương hoa là vì tua dây đỏ dưới mũi thương trông giống như bông hoa lúc múa. Gần đây hay được sử dụng trong biểu diễn kinh kịch, tuồng v.v.)
Nhụy Bạch Y chỉ có thể thấy bóng lưng của người đàn ông kia, cánh tay ú na cái eo ú nần, đôi chân ẩn dưới chiếc áo dài cũng bép múp. Mái tóc dài đen như mực được bó chặt hoàn toàn trên đỉnh đầu bằng mũ ngọc, thân trên y vận áo dài màu trắng, tấm lưng áo to thêu tranh Hổ Trắng Lật Núi. Cây thương hoa xoay tới xoay lui trên tay y, mỗi lần xoay lại đổi kiểu, cây thương bay vút lên rồi lại nhẹ nhàng quay về tay y.
Dù chỉ mới thấy bóng dáng đùa thương nhưng cũng đã rất thu hút rồi, bấy giờ Nhụy Bạch Y lại nghe thấy tiếng lòng không biết để đi đâu mà cũng không thể kiềm chế nổi của Mộc Nguyệt và Ôn Tinh.
Mộc Nguyệt: A a a a a a ngất mất, xỉu đây này, ai qua đỡ đây cái, bóng lưng của Tô Nhuận Nhuận cũng quyến rũ quá đi mất! A a a a a a a sao tay chàng lại đẹp thế chứ, vóc dáng chàng ta cũng ngon nghẻ gớm, đây nhìn mà máu sôi sùng sục!
Ôn Tinh: Mỹ nhân ơi, bổn đại nhân muốn chấm chàng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Dù nhìn kiểu gì chăng nữa, nàng cũng chẳng thấy tên béo trước mắt có liên quan gì tới từ “đẹp”.
Trang chủ đã mở miệng: “Tô Nhuận Nhuận, còn không mau bái kiến bệ hạ.”
Người đàn ông béo đằng trước vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không đáp lời, cây thương hoa trong tay càng xoay chuyển muôn hình vạn trạng.
Trang chủ: “……”
Bà ta túa mồ hôi lạnh, lại gọi lần nữa, “Tô Nhuận Nhuận! Bệ hạ tới rồi, còn không mau hành lễ cho nhanh, ngươi không muốn đầu mình nữa sao?!”
Lúc này cây thương hoa trong tay người đàn ông mới dừng lại, y xoay người qua.
Từ khoảnh khắc y xoay người lại, Nhụy Bạch Y đã nhìn y chằm chằm. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi mặt y xoay từ nghiêng qua hoàn toàn chính diện, lòng nàng khẽ run lên.
Bởi vì ký ức giữa nàng và Ngụy Nhuận vẫn còn dừng lại ở trong giáo đường ấy. Khi đó chàng mặc bộ comple màu đen, áo mũ chỉnh tề. Còn vào giờ khắc này, chàng lại xuất hiện ở trước mắt nàng, mang theo một dáng vẻ khác.
Quả thực là một sự biến đổi muốn hóa rồ.
Người đàn ông này vẫn rất cao, chàng cao hơn nàng nhiều, người ngợm cũng đẫy đà hơn hẳn nàng, là một Ngụy Nhuận phiên bản phát phì.
Cũng như nàng, mặt chàng vẫn nét nào ra nét đấy, mày mắt vẫn là mày mắt lúc xưa, nhưng lại béo múp míp. Khuôn mặt hồng hào phốp pháp, tay như giò lợn, eo ví thùng phi, trông rất là mũm mĩm xinh trai.
Chàng không giống những kẻ chẳng dám nhìn thẳng vào nàng ở thế giới này. Sau khi quay người lại, chàng cũng không cúi đầu, hờ hững đối mắt với nàng, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ hơi híp lại vì bị mỡ chèn thoáng hiện nét u buồn.
Chàng tựa như một mỹ nhân béo chất chồng tâm sự.
Mỹ nhân béo nhìn nàng, lạnh nhạt hô một tiếng “Bệ hạ”.
Trang chủ là một người thương hương tiếc ngọc, không muốn để Tô Nhuận Nhuận còn đang ở lứa tuổi như hoa phải chôn thân xuống đất vàng, nên bà ta mở miệng đỡ lời cho chàng với nữ hoàng bệ hạ: “Bệ hạ, mới nãy Tô Nhuận Nhuận say mê luyện tập chuẩn bị biểu diễn cho bệ hạ, cho nên không nghe được là ngài đến rồi, mong bệ hạ bao dung, đừng trách móc y.”
Chỉ là hành lễ chậm, không tôn trọng kẻ trên mà thôi, tất nhiên Nhụy Bạch Y sẽ không so đo nhiều với Ngụy Nhuận phiên bản phát tướng. Nàng đứng yên tại chỗ, nhìn Tô Nhuận Nhuận từ trên xuống dưới với ánh mắt phức tạp.
Trước ánh nhìn của nàng, Tô Nhuận Nhuận thờ ơ, mặt không cảm xúc, đôi mắt hoa đào u buồn tiếp tục nhìn thẳng tới, mà lại dường như không hề nhìn vào nàng. Ánh mắt chàng thơ thẩn trời mây, như đang thả hồn. Nhưng đúng lúc này, bên tai Nhụy Bạch Y lại vang lên một giọng nam trầm thấp quen đến độ không thể quen hơn.
【 Xem ra bệ hạ cũng là người nông cạn, mới nhìn thấy mình lần đầu, đã yêu vẻ ngoài của mình rồi. 】
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Nhuận Nhuận, Tô Nhuận Nhuận lại vẫn trưng vẻ mặt “Ta ở đâu, ta đang làm gì”, “Người là ai, à, người là nữ hoàng bệ hạ”, không chút biểu cảm dư thừa, rất ra dáng không thèm coi nàng ra gì, không sợ cường quyền ta tự làm theo ý mình.
Giọng nói kia lại xổ ra: 【 Nhưng thôi, bệ hạ trông cũng đẹp đấy chứ, chỉ xấu hơn mình một tẹo. Vả lại dáng dấp nàng ta cũng ổn, da dẻ mỡ màng trông mềm ra phết, muốn véo. 】
Nhụy Bạch Y: “……”
Đã đến nước phải vào lầu xanh rồi mà cái tính Sở Khanh kia vẫn không đổi.
【 Sao mặt bệ hạ sầm sì thế nhỉ? Chẳng lẽ bệ hạ thật sự đọc được suy nghĩ?? Không phải người ta đồn đấy là bệ hạ cố ý phịa ra để lòe những tay đại thần trên triều sao. Thuật đọc tâm và ảo thuật là siêu dị năng đã biến mất từ lâu, tuyệt đối không thể rơi trúng bệ hạ dễ dàng như vậy nhỉ? 】
Tô Nhuận Nhuận nghi ngờ trong lòng, mặt mày thì vẫn phỉnh phờ bình tĩnh.
Nhụy Bạch Y cũng từng nghe rồng thần nhỏ nói, chuyện nàng có thuật đọc tâm vẫn chưa tuyên bố ra bên ngoài, chỉ có hai cô hầu Mộc Nguyệt và Ôn Tinh thân cận nhất là được biết.
Về phần bên ngoài cũng có ít nhiều kẻ biết nàng có thuật đọc tâm, thì có nhẽ là do mấy vị đại thần trong triều cố ý bịa đặt ra để bớt xung đột giữa triều chính và chúng dân, không ngờ nàng lại có dị năng này thật.
Đời sống nội tâm của mỹ nhân béo Tô Nhuận Nhuận rất là không hợp với khuôn mặt phúng phính u buồn thờ ơ của chàng. Đương lúc này, chàng lại trải lòng trong thâm tâm: 【 Xem phản ứng của bệ hạ thế này, thì nhất định là không có rồi. Nếu nàng ta thực sự có thuật đọc tâm, thì khi nghe được câu nói đầu tiên trong lòng mình, nàng ta đã phải ra lệnh chém đầu mình ngay, nào còn có thể lẳng lặng đứng đấy tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của mình. 】
Nhụy Bạch Y: “……”
Ờ, béo tròn béo trục thế này mà trình độ tự sướng vẫn không thuyên giảm.
Nhụy Bạch Y không muốn nghe tiếng lẩm bẩm bô lô ba la trong lòng chàng nữa, bèn mở miệng nói: “Trẫm muốn ngươi.”
Rồng thần nhỏ đã từng nói rất nhiều lần, chuyện quan trọng nhất chính là nàng và Ngụy Nhuận phải bên nhau, cho nên nàng còn chờ gì nữa đây.
Kiếp này cũng có chỗ tốt, ấy là nàng là kẻ to nhất, nói một không hai, không ai dám cãi lại mệnh lệnh của nàng, vậy là nàng không cần vắt hết óc suy nghĩ phải tiếp cận Ngụy Nhuận thế nào nữa.
Lời vàng đã rót, Tô Nhuận Nhuận nhất định sẽ phải theo nàng, vậy thì chuyện lịch kiếp của Ngụy Nhuận ở thế giới này có lẽ sẽ rất thuận lợi.
Phương thức ngang ngược thẳng thừng thế này cũng khá là phù hợp với phong cách của chính Nhụy Bạch Y. Nàng từng là vua của Hàn giới, từng trải qua cảm giác đứng trên vạn người, bây giờ diễn lại tuồng này là điệu nghệ hơn hẳn vai nàng phi xinh đẹp với nữ sinh cấp 3 gì gì đấy.
Giọng nam quen thuộc kia lập tức sa sả bên tai: 【 Má nó!!! Cái cô bệ hạ này, quả nhiên đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp của mình! Hừ hừ, cô nàng bệ hạ nông cạn này! Chờ mình vào hoàng cung rồi, sợ là sẽ chiếm trọn ngôi cao, không ai có thể tranh giành sự yêu chiều của bệ hạ với mình được nữa. Mỗi tội là, nghe nói cô nàng bệ hạ này không ưa đàn ông, hậu cung còn chưa có trai hầu. Đấy mà xem, trước kia cô nàng bệ hạ này không thích đàn ông, nhưng vừa gặp mình rồi, chứng ghét đàn ông gì gì kia biến mất sạch sành sanh, mình có sức hút đến thế sao. 】
Mỹ nhân béo đang diễn sâu hoăm hoắm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn y như cũ, chẳng phản ứng gì với Nhụy Bạch Y. Chàng nói thều thào như đang đói: “Bệ hạ, thần bán nghệ không bán thân.”
Ở thế giới này, không cần biết có phải là quan thật không, chỉ cần là dân, thì mặc kệ nam nữ già trẻ, địa vị cao thấp thế nào, đều tự xưng là “Thần” trước mặt nữ hoàng.
Mỹ nhân béo nói xong câu kia, còn xổ một tràng tiếng lòng【 Tấm thân trai trinh trắng của mình vẫn còn đây. Trước đó không lâu, Tương Cô đương triều vung 1000 lượng bạc mua đêm đầu tiên của mình mà mình còn từ chối. Bây giờ ngẫm lại, lúc đấy mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh, không dâng eo thon vì ngàn lượng bạc ấy. Giờ mình đã thấy nàng bệ hạ dây, từ cái nhìn đầu tiên, mình đã biết, đêm đầu tiên của mình chỉ có thể dành cho nàng mà thôi. Cô gái này, mình thích! 】
“……”
Khóe miệng Nhụy Bạch Y giật đùng đùng, nàng rất muốn cho Tô Nhuận Nhuận một cái tát, nói “Chàng mau ngậm cái mỏ lại”, nhưng cái mỏ của Tô Nhuận Nhuận có mở ra đâu mà ngậm.
Đối mặt với cái kiểu trong ngoài bất nhất của tên này, nàng lạnh mặt béo nói: “Trẫm không bảo ngươi bán thân.”
Tô Nhuận Nhuận:?
Nhụy Bạch Y: “Vất vả bán nghệ không phải là vì muốn kiếm tiền sao, trẫm thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi, cho ngươi vào cung hát tuồng mỗi ngày, trẫm nuôi ngươi.”
Tô Nhuận Nhuận: “……”
【 Đừng, thật ra bán thân cũng được mà. 】
Mỹ nhân béo mở miệng nói: “Bệ hạ, xin người đừng sỉ nhục nghề nghiệp của thần, thần làm nghề hát tuồng, không chỉ vì kiếm miếng ăn, mà phần nhiều là do thần thật lòng đam mê nghiệp hát tuồng. Hát tuồng khiến thần vui sướng, thần cũng không cần bệ hạ nuôi thần, tự thần có thể nuôi sống chính mình.”
Nhụy Bạch Y lười múa mép khua môi với chàng, ngang ngược mở miệng: “Về sau ngươi cứ theo cạnh trẫm đi.”
Nếu lòng chàng cũng thật không muốn như lời chàng nói, nàng sẽ không ép chàng, bởi vì mục đích của nàng là đạt được tình cảm chân thành của Ngụy Nhuận, nếu thái độ của nàng quá cứng rắn thì sẽ phản tác dụng, khiến đối phương chỉ khuất phục mình bề ngoài. Mà trong lòng Tô Nhuận Nhuận thì muốn tiến cung với nàng, nên tất nhiên nàng cũng nói thẳng luôn.
Một người không muốn, một kẻ kiên trì, vào mắt người khác lại thành chèn ép bắt nạt và ỷ thế hiếp người.
Mộc Nguyệt và Ôn Tinh đều cảm thấy nữ hoàng bệ hạ nhà họ tàn nhẫn quá, sao lại có thể ép buộc Tô Nhuận Nhuận nhà người ta như thế. Dù người ta sinh ra chốn lầu xanh, thân phận ti tiện, nhưng trong hệ thống pháp luật hà khắc của vương triều Đại Đường, có quy định là không được phép chèn gái ép trai kia mà.
Thiên tử phạm tội cũng như thứ dân, thiên tử đúng ra nên làm gương tốt mới phải.
Trang chủ cũng là một công dân đạo đức tốt có kinh nghiệm lâu năm về luật lệ, bà ta lớn gan nói: “Bệ hạ, có biết bao đàn ông đẹp trên đời, thần sắp xếp thêm mấy kẻ nữa cho người nhé. Tô Nhuận Nhuận không biết điều thế này, nào có phúc phận được hưởng sự yêu chiều hậu đãi của ngài.”
Tô Nhuận Nhuận: 【 Nói linh tinh gì đấy?! Đây không biết điều chỗ nào, chẳng qua những thứ dễ có được quá sẽ không được người ta quý trọng là bao. Nếu đây không khiêu khích được hứng thú của cô bệ hạ này, nhỡ đến lúc cô nàng bệ hạ này gặp được gã nào đẹp hơn đây, chẳng phải sẽ có mới nới cũ sao. Đây không muốn phải phòng không gối chiếc, ở lãnh cung trông mòn con mắt suốt nửa đời còn lại đâu. 】
Nhụy Bạch Y: “……”
Mộc Nguyệt cũng mở miệng nói: “Bệ hạ, trang chủ nói cũng có lý lắm, huống hồ bệ hạ này, gã Tô Nhuận Nhuận này sớm tối ở nơi lầu xanh hỗn loạn, sợ rằng thân thể không sạch sẽ. Thân phận của y ti tiện như thế, cũng không xứng với bệ hạ, bệ hạ nghĩ lại đi ạ.”
Ôn Tinh trước đó không lâu còn điên cuồng gào thét trong lòng “Tô Nhuận Nhuận bản đại nhân quyết chấm chàng” cũng mở miệng nói: “Phải đấy bệ hạ, người không thể đưa một gã trai lơ ở lầu xanh vào cung được, đến tai bá tánh lại không hay.”
Tô Nhuận Nhuận: 【 Các, các cô câm miệng! Ông đây không sạch sẽ chỗ nào?! Đã bảo là bán nghệ không bán thân rồi, tai điếc hay sao. 】
Nhụy Bạch Y bị những tiếng ồn ào làm hơi đau đầu, nàng nhíu nhíu mày, hỏi Tô Nhuận Nhuận: “Trẫm hỏi lại ngươi lần nữa, có bằng lòng hay không?”
【 Đương nhiên là bằng lòng chứ!! 】
Tô Nhuận Nhuận nói: “Thần, không muốn.”
Người đàn ông bình tĩnh thản nhiên, ánh mắt như sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không màng phú quý, không tham vinh hoa, thề quyết giữ vẻ lạt mềm buộc chặt này.
Thế là Nhụy Bạch Y chỉ có thể “Ờ” một tiếng, “Vậy thì được thôi.”
——
Nữ hoàng bệ hạ không ép buộc mỹ nam béo chốn lầu xanh nữa, trở lại ghế mình, mỹ nam béo cũng đi vào phòng tiệc, trình diễn màn múa thương hoa của mình cho mọi người xem.
Mỗi chiêu mỗi thức của thân thể vạm vỡ mập mạp kia đều khiến lòng người rung động, tiếng ca trầm thấp quyến rũ lảnh lót diễn xướng cũng khiến cả căn phòng phải ngỡ ngàng, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Mộc Nguyệt và Ôn Tinh thưởng thức chuyên chú, bà chủ của sơn trang siết chặt chiếc khăn tay trong tay áo.
Tô Nhuận Nhuận vừa có mặt, bốn gã trai lơ mà bà ta nuôi đều thua thắm kém xanh.
Chỉ có nữ hoàng bệ hạ là ngồi trên ghế đỡ cái trán đang giật đùng đùng của mình, không nỡ nhìn thẳng vào người đàn ông béo ú đang ra sức biểu diễn kia.
Đặng có ngày Ngụy Nhuận tỉnh nhớ ra cảnh tượng hôm nay sẽ không thẹn quá giết mình, Nhụy Bạch Y cho chàng diễn một nửa rồi hô dừng lại, vẫy vẫy cái tay béo bảo chàng mau lui xuống.
Mọi người tưởng là nàng tổn thương vì bị Tô Nhuận Nhuận từ chối, không muốn nhìn thấy chàng nữa, đều hiểu hết trong lòng mà không nói ra. Dù còn thòm thèm nhưng họ cũng không dám nhiều lời nửa câu, quyến luyến nhìn chăm chú theo bóng dáng béo mập đang rời đi của Tô Nhuận Nhuận.
Sau khi Tô Nhuận Nhuận rời đi, tất nhiên là Nhụy Bạch Y không có tâm trạng tiệc với tùng gì nữa. Nàng phẩy phẩy cái tay béo, kêu mọi người tan tiệc, mình thì đi nghỉ ngơi tại sương phòng mà trang chủ sắp xếp cho nàng.
Nàng vừa mới khép mí mắt, Ôn Tinh đã rướn người lại gần hỏi: “Bệ hạ, người có muốn giữ gã Tô Nhuận Nhuận kia ở lại sơn trang Bách Hợp không ạ?”
Nhụy Bạch Y mở mắt ra nhìn nàng ta.
Ôn Tinh khụ một tiếng, nói: “Bệ hạ, nếu như người thật sự thích gã Tô Nhuận Nhuận ấy, thì chúng ta nuôi trộm y cũng được, không cần báo cho bá tánh ngoài kia.”
Vừa nãy có bao nhiêu người ở đấy, vì thanh danh của bệ hạ, nàng ta chỉ có thể nói như vậy. Tuy rằng Tô Nhuận Nhuận là trai bao, nhưng bệ hạ nhà họ cũng thanh tâm quả dục nhiều năm rồi, vất vả lắm mới gặp được người vừa ý, vậy thì không thể để kẻ kia chạy thoát được.
Nhụy Bạch Y hỏi: “Bây giờ y đang ở đâu?”
Ôn Tinh: “Đang dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về lầu xanh ạ, nếu người muốn thì bây giờ thần lập tức đi ngăn y lại nhé?”
Nhụy Bạch Y nhìn nàng ta một lát, gật đầu.
“Đưa y tới đây.”
“Thưa vâng!”
Ôn Tinh hưng phấn chạy đi.
——
“Nhuận ca, chúng ta còn chưa đi sao? Giờ đã tối lắm rồi đấy.” Phu xe mập mạp ngồi trước xe ngựa nói.
Ngón tay béo múp đặt trên đầu gối của Tô Nhuận Nhuận chốc chốc lại gõ nhè nhẹ, môi chàng thoáng nhếch lên thành đường cong, chàng nói: “Không vội, đêm nay rất đẹp, chúng ta đứng đây thưởng thức cảnh đêm một lát rồi về.”
Phu xe ngước mắt nhìn trời, chẳng có lấy ngôi sao nào, trăng cũng mất hút, cảnh đêm rất đẹp ư? *vò đầu*.
“Tô công tử dừng bước!”
Một giọng nói vọng lại từ đằng xa.
Khóe môi người đàn ông trong xe cong lên.
“Tham kiến đại nhân, không biết đại nhân tìm công tử nhà tôi có chuyện gì?” Phu xe thấy quần áo của người đi tới đẹp đẽ quý giá, bèn nhảy xuống xe ngựa thi lễ trước, đoạn hỏi.
Ôn Tinh nói: “Chủ nhân nhà ta muốn gặp Tô công tử một lần, có chuyện quan trọng muốn tâm sự, chẳng biết Tô công tử có nể mặt hay chăng.”
Nàng ta vốn là Phó thống lĩnh của thị vệ cấm quân ở đại nội, nhưng lại nói chuyện khách khí như thế với một gã trai bao ở lầu xanh, nếu chuyện truyền ra ngoài chắc chẳng ai dám tin. Nhưng từ trước đến nay nàng ta luôn thương tiếc mỹ nhân, Tô Nhuận Nhuận quốc sắc thiên hương, còn cam đảm dám từ chối bệ hạ ngay trước mặt bệ hạ. Y có tài có sắc, còn có cả gan, không nên bị trói buộc trong thân phận hèn mọn, quả là một người quân tử đáng được quý trọng.
Mới đầu nàng ta định gọi một cô hầu tới tìm Tô Nhuận Nhuận, bởi nếu vậy thì Tô Nhuận Nhuận sẽ dễ đồng ý theo nàng ta hơn. Nhưng nàng ta lại không muốn để người khác ngoài nàng ta và Mộc Nguyệt biết được chuyện bệ hạ gặp riêng Tô Nhuận Nhuận, cho nên nàng ta đích thân đến. Nhưng nàng ta tự đến rồi, thì sợ rằng khả năng cao là Tô Nhuận Nhuận sẽ từ chối nàng ta.
Vì thế nàng ta đã chuẩn bị sẵn lý do khác nếu bị từ chối, nhưng cái tay trắng nõn béo mập kia lại vén rèm lên, đáp một chữ “Được” với nàng ta.
Tô Nhuận Nhuận nhảy xuống từ trên xe ngựa: “Đại nhân dẫn đường đi.”
Ôn Tinh: “……”
——
Trong quá trình chờ đợi Ôn Tinh đi cản người, thật ra Nhụy Bạch Y đã đắp cái chăn mỏng mát mẻ ngủ mất rồi. Đến lúc có động tĩnh ngoài cửa, nàng mới mở mắt ra.
Dường như chỉ có mình anh chàng béo ú kia đi vào, Mộc Nguyệt và Ôn Tinh giữ cửa ở bên ngoài.
Nhụy Bạch Y không đừng được mà giật giật khóe môi, nàng nghĩ thầm con người ở thế giới này đoàn kết thân thiện gớm nhỉ, hao hết tâm trí chỉ để nữ hoàng bệ hạ nàng đây được hò hẹn với trai tơ lầu xanh.
Nàng lại nhắm mắt lại, kéo chăn trên người mình lên.
Tô Nhuận Nhuận đi đến đằng sau bình phong thì dừng bước chân, cực kì tuân thủ đạo làm vua tôi và lễ nghĩa của người quân tử, chàng nói: “Bệ hạ đấy ư?”
Bấy giờ Nhụy Bạch Y mới mở mắt ra lần nữa, im lặng vài giây, “Ừ” một tiếng.
Tô Nhuận Nhuận: “Không biết bệ hạ tìm thần tới, là có chuyện quan trọng gì muốn nói với thần?”
Nhìn bóng hình beo béo như ẩn như hiện đằng sau tấm bình phong lụa, Nhụy Bạch Y nói: “Ngươi lại đây cái đã.”
Tô Nhuận Nhuận: “……”
【 Nhìn coi nhìn coi, tình hình này là bệ hạ muốn thịt mình ngay đêm nay rồi! 】