Môi Hôn Đỏ

Chương 4: C4



Edit: riri_1127

Chương 3: Môi đỏ nồng nàn, sát thương chí mạng.

Khi cô ngẩng lên, người đàn ông đã nhanh chóng khôi phục vẻ ngoài lịch lãm và nho nhã.

Một bữa ăn kết thúc vui vẻ trong tiếng trò chuyện của hai người.

Lúc bắt đầu Du Nguyệt còn rất hồi hộp, nhưng anh thật sự rất biết tìm chủ đề, chỉ một lát cô cũng đã có hứng thú theo, mặc dù một lần nói chuyện phiếm thì không thể gọi là quen thân, nhưng trò chuyện với nhau rất vui.

Du Nguyệt cảm ơn anh từ tận đáy lòng, lời cảm ơn này hoàn toàn không phải là do cô đã nhận được quá nhiều quà từ anh.

Nguyên nhân cô hứng thú một phần là vì trò chuyện cùng anh rất vui, đã lâu cô chưa nói chuyện phiếm mặt đối mặt nói với ai nhiều như vậy, huống chi là khác phái.

Vì tâm trạng tốt nên cô đã uống một tí rượu nho, giờ đây mặt đỏ bừng, khuôn mặt mang nét quyến rũ pha chút thật thà đáng yêu.

Du Nguyệt rất ít khi uống rượu, nhưng hôm nay cô rất vui, cảm thấy như được trút hết những chuyện vụn vặt mà mình đã phải chịu đựng trong vài năm nay, cùng anh trò chuyện làm cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Nếu sau này có thể cùng anh trò chuyện thường xuyên...

Cô mím môi, chuyện này là không thể!

Nói không chừng qua hôm nay sẽ không bao giờ gặp lại, kẻ có tiền bề bộn nhiều việc, mà vừa có tiền vừa có quyền thì lại càng bận rộn hơn.

"Du tiểu thư, tôi có thể đưa ra một yêu cầu hơi quá đáng với em được không?"

Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tự Bạch nói với cô một câu như vậy.

Du Nguyệt khó hiểu nhìn về phía anh, sau cuộc nói chuyện thoải mái vừa rồi cô đã không còn hồi hộp nữa.

"Yêu cầu này có thể hơi đột ngột."

"Em có thể thử những thỏi son này trước mặt tôi được không?"

Thấy cô sững sờ, Nguyễn Tự Bạch lại nghiêm túc bổ sung: "Có khả năng tôi sẽ đầu tư vào vài công ty sản xuất son vừa tặng cho em, cho nên nhân tiện tôi muốn làm báo cáo dùng thử để xem chất lượng sản phẩm. "

"Nhưng tôi không có người bạn khác giới nào, vậy nên không biết có thể làm phiền em giúp được không?"

"Vậy sao!" Du Nguyệt do dự vài giây sau đó cởi mở cười cười, lộ ra hàm răng trắng nõn đều tăm tắp, "Không thành vấn đề."

Nguyễn Tự Bạch đứng lên, "Vậy thì tôi sẽ lấy giấy bút để ghi lại."


Sau khi nhìn anh đi ra khỏi nhà, Du Nguyệt lập tức chạy vào phòng rửa mặt và nhanh chóng đánh răng, sau đó vào phòng mang toàn bộ son môi anh tặng ra phòng khách.

Hóa ra cô có thể giúp anh, bây giờ cuối cùng cô cũng cảm thấy thanh thản hơn rồi.

Giúp một việc mà có thể nhận nhiều thứ tốt như vậy, loại bận rộn này về sau cô tình nguyện giúp mỗi ngày.

Sau này khi đã trở thành Nguyễn phu nhân Du Nguyệt sẽ hối hận, tiếc nuối vì ngày hôm nay mãi không thôi, nếu như thời gian có thể quay lại cô tuyệt đối sẽ không giúp anh việc này.

Thật sự cô rất hối hận!

Lúc Nguyễn Tự Bạch trở lại Du Nguyệt đã ngồi trên ghế salon chờ anh, trên bàn trà ngoại trừ đống son môi kia còn có một chiếc gương trang điểm và nước tẩy trang.

Thật đúng là tận tâm.

Nguyễn Tự Bạch không ngờ rằng mình sẽ điên cuồng đến vậy, rõ ràng yêu cầu vừa rồi chỉ là giả dối. Đầu tư hay sản phẩm dùng thử gì đó căn bản chỉ là bịa đặt, ăn cơm tối xong anh nên ra về mới phải.

Nhưng anh không muốn đi nên sau đó đã bịa ra lời nói dối. Nói xong anh có chút áy náy, vì chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một bộ mặt vô sỉ thế này.

Hơn nữa điều làm anh càng bất ngờ chính là cô đã đồng ý, đồng ý một cách sảng khoái.

Vậy thì... cô có hào phóng và tốt bụng với những chàng trai khác như vậy không?

Người khác nhờ vả gì thì cô đều hỗ trợ sao?

Càng nghĩ Nguyễn Tự Bạch lại càng khó chịu, anh cảm thấy phản ứng hiện tại của mình vừa đáng ghét vừa nực cười.

Anh chửi thầm trong bụng:

Nguyễn Tự Bạch ơi là Nguyễn Tự Bạch, không nghĩ tới mày cũng có ngày hôm nay!

*

Thật ra Du Nguyệt là một người nhiệt tình, danh tiếng của cô trong số đông bạn bè cũng không tệ.

Khi còn bé thì đưa chổi lông gà giúp bố mẹ đánh anh trai, giúp bạn bè gửi thư tình, cho bạn học ngốc chép bài trong nhiều năm, tham gia đánh hội đồng với đám bạn cùng phòng, giúp bạn thân giải quyết vấn đề tình cảm vân...vân, những chuyện này cũng đủ để cho thấy cô có lòng giúp người.

Nhưng cô không ngờ một ngày nào đó mình lại giúp một người hàng xóm mới gặp, hơn nữa còn là loại chuyện dùng thử son môi.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên cô có một khoảng thời gian vui vẻ như vậy với một người khác giới, ngoại trừ anh trai cô và một vài người bạn thời niên thiếu.

Không phải trước đây cô không có bạn khác giới, mà là quen nhau chưa được bao lâu đối phương đã bày tỏ muốn thay đổi mối quan hệ bạn bè này, dần dà Du Nguyệt cũng chẳng muốn đi làm quen con trai nữa.


Đại khái thật đúng với câu nói kia của Ôn Tưởng: cậu bày ra một vẻ mặt hồ ly tinh mà còn muốn làm bạn bình thường với người ta, ai mà chịu cho được?

Ngược lại Du Nguyệt không cảm thấy mình có gì khác thường, nhưng lại có nhiều người bàn tán ra vào, để tránh những rắc rối không đáng có nên cô chỉ đành làm đóa hoa cao lãnh trong mắt bạn bè khác giới.

Hơn nữa xinh đẹp là tội lỗi ư, cũng không phải là lỗi của cô à nha!

Vừa rồi lúc đánh răng Du Nguyệt đã tẩy lớp son trên môi đi, bây giờ môi cô không có bất kỳ sản phẩm hóa học nào, lộ ra màu môi thật hồng hào khỏe mạnh, trong quyến rũ lại mang theo chút vẻ đẹp đáng yêu.

Hình dáng môi cô rất đẹp, là kiểu hình thoi, thực sự phản chiếu bốn chữ "miệng anh đào nhỏ.

Nguyễn Tự Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, ghế sô pha lập tức lõm xuống chút ít, Du Nguyệt chỉ vào hộp son trên bàn và hỏi anh muốn thử cái nào trước.

Những ngón tay thon dài của người đàn ông lang thang giữa rất nhiều son, và một lúc sau anh chọn ra một thỏi có vỏ màu đen.

"Cái này đi!"

Nhận nó từ tay anh, Du Nguyệt nhìn nhìn màu, cái này là số 08 màu đỏ đậm.

Thật ra Du Nguyệt rất ít khi đụng đến son đỏ, bởi vẻ ngoài xinh đẹp, nếu trang điểm đậm và tô son đỏ, cô sẽ thực sự trở thành một cô nàng đáng yêu "ti tiện" trong mắt người khác.

Nhưng bây giờ cô đang giúp người khác đánh giá chứ không phải đi ra ngoài, Du Nguyệt liền kiên quyết mở nắp son ra.

Trước khi thoa son, cô thoa một lớp son dưỡng, thấy Nguyễn Tự Bạch có chỗ khó hiểu nên cô liền thoải mái nhẹ nhàng giải thích.

Nguyễn Tự Bạch quan sát rõ ràng màu son đang phủ lên môi cô, dưới động tác điêu luyện, đôi môi hồng ban đầu đã được nhuộm thành màu đỏ diễm lệ.

Mà Du Nguyệt cũng đã biến đổi từ một cô gái với những đường nét trên khuôn mặt thiếu nữ thành một mỹ nhân phong tình tuyệt đẹp.

Lông mày Nguyễn Tự Bạch không khỏi cau lại.

Du Nguyệt nắm bắt được sự thay đổi của anh, cô xấu hổ cúi đầu xuống, "Rất khó coi ư, tôi biết mình son màu này không hợp."

"Không có."

Anh lắc đầu rồi một lát sau lại nói: "Rất đẹp."

Du Nguyệt ngước mắt, mở to đôi mắt hạnh ngập nước nhìn anh, giọng nói tràn đầy do dự, "Thật... sao?"

Ngón tay của Nguyễn Tự Bạch bấm chặt vào lòng bàn tay, anh trì hoãn một hồi lâu mới hừ một tiếng, "Ừm."


Giọng nói vẫn vậy, nhưng có chút khàn khàn không rõ.

Một câu ừm không hiểu sao lại làm Du Nguyệt thở dài một hơi, tâm trạng vốn đang xấu hổ trước đó của cô cũng tốt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ động lòng người lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười của cô làm đôi mắt người đàn ông sâu thêm vài phần.

Cô soi trong gương nhìn trái nhìn phải, một bên chép miệng một bên bặm môi, thật tình không biết sự chuyên nghiệp lần này của mình đã thay đổi cảm giác của anh.

Bây giờ trong đầu Nguyễn Tự Bạch chỉ có mấy từ: đẹp mắt, xinh đẹp, muốn hôn, muốn hôn cô, muốn hôn sâu cô!

Ý thức được sự hớ hênh của mình nên Nguyễn Tự Bạch ảo não không thôi, anh luôn tự hào về khả năng tự chủ của mình, nhưng không ngờ trước mặt cô anh lại không chịu nổi một kích.

Mặc dù Nguyễn Tự Bạch chưa từng yêu, nhưng cho tới bây giờ ở vị trí này thì loại phụ nữ nào anh mà anh chưa từng thấy qua, phụ nữ có khuôn mặt và đường cong xinh đẹp, nữ tính hơn cô chỗ nào cũng có, nhưng chưa người nào có thể khiến anh say mê, làm anh sinh ra xúc động muốn yêu đương cả.

Giống như buổi đêm ba tháng trước, khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên.

Dù ngăn cách bởi một lớp kính chống đạn dày nhưng cô vẫn có thể dễ dàng chiếm được trái tim anh.

Cô gái này rất đẹp.

Môi đỏ nồng nàn, sát thương chí mạng.

Thấy anh bất động Du Nguyệt có chút kinh ngạc, cô nhẹ ho một tiếng, "Tôi nói làm sao anh nhớ được?"

Nguyễn Tự Bạch bừng tỉnh, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm hơi ách bật ra từ khóe miệng.

Anh nói: "Tôi nhớ trong lòng rồi."

Du Nguyệt sững sờ, cảm khái nói: "Trí nhớ của anh thật tốt, nếu là tôi thì lời nói bây giờ một lát sau cũng quên mất."

Nguyễn Tự Bạch chỉ cười cười không nói, giọng nói của anh hiện tại không thích hợp để nói quá nhiều.

Du Nguyệt lại lục tục nói cảm nhận sau khi dùng thử của mình ra, Nguyễn Tự Bạch càng ngày càng khó nhịn khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô đang hé mở phát ra âm thanh, d*c vọng bên trong vừa trở nên rõ ràng giờ đây lại bắt đầu rục rịch.

"Hôm nay đánh giá đến đây thôi!" Anh đứng lên có chút dồn dập.

Du Nguyệt bị giật mình trước động tác bất thình lình này, cô cũng đứng dậy theo, "Làm sao vậy?"

Người đàn ông tìm cớ, "Bây giờ đã muộn rồi, thử hết tất cả là không thể, nếu được thì lần sau chúng ta lại tiếp tục nhé!"

Nhờ lời nhắc nhở của anh mà Du Nguyệt mới phát hiện ra đã hơn chín giờ, cô lập tức đồng ý.

Sau khi tiễn anh ra ngoài, Du Nguyệt liền chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cô đã bận rộn cả ngày từ tối hôm qua, nhưng vừa đi được vài bước thì lại có tiếng gõ cửa.

Là Nguyễn Tự Bạch, anh đã trở lại một lần nữa.

"Màu son này thực ra rất hợp với em, nhưng nếu son đi ra ngoài thì không hợp." Anh nói.


Anh muốn nói cho cô biết: về sau chỉ ở nhà son cho anh xem là được.

Nghĩ đến chuyện này, anh không khỏi bắt đầu mơ tưởng.

Du Nguyệt cảm thấy bất ngờ, anh trở lại chỉ để nói lời này thôi sao?

Nhưng cô đồng ý với quan điểm của anh, gật đầu: "Tôi biết, cho nên ngoại trừ lần đóng kịch ở trường đại học thì chưa dùng lại màu này lần nào."

"Đóng kịch?"

Du Nguyệt lập tức xấu hổ, tật xấu muốn gì nói nấy của cô lúc nào mới có thể thay đổi đây!

Nhìn thấy thái độ kiên quyết muốn nghe của anh, Du Nguyệt đành phải nói sơ qua về sự kiện diễn kịch năm đó.

"Khi đó chúng lớp biểu diễn của bọn tôi có nhiệm vụ là Phong Thần Bảng, tôi diễn Ðát Kỷ."

"Sau đó tôi bị mọi người thảo luận trong một tuần, web trường đã bị quá tải vì các bài đăng."

Nói xong Du Nguyệt cúi đầu cảm thấy thẹn.

Trên đầu truyền đến tiếng cười của người đàn ông, sau đó chợt nghe anh nói: "Rất tuyệt."

Du Nguyệt có thể nghe thấy ý nghĩa trong nụ cười của anh, cô có chút muốn đập đầu vào tường.

Khi quay lại phòng làm việc Nguyễn Tự Bạch đã mượn tài khoản của Ôn Tưởng để đăng nhập vào trang web của trường Đại học Thượng Nam, một lúc sau, anh tìm thấy đoạn video kịch của Du Nguyệt.

Đêm đó Nguyễn Tự Bạch nằm mơ.

Trong giấc mơ, cô gái sống ở nhà đối diện đang mặc bộ y phục màu đỏ tươi, hở một nửa vai rúc vào trong ngực anh, búi tóc đen tuyền ghim đầy châu báu, bàn tay như ngọc trắng nắm thật chặt vạt áo anh, nũng nịu hỏi, "Đồng ý để em làm Đát Kỷ của một mình Đại Vương chàng không?"

Tỉnh lại với một thân mồ hôi nóng làm Nguyễn Tự Bạch nhíu mày.

Bật đèn đầu giường lên, ánh sáng dịu dàng ấm áp khiến đường nét khuôn mặt anh càng thêm rõ ràng, thâm thúy. Anh châm một điếu thuốc, trong làn khói quẩn quanh, khóe miệng bất giác nhếch lên

Đồng ý không?

Nếu là cô.

Hẳn là anh sẽ đồng ý.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: muốn hôn em, cái loại hôn sâu ấy.

Du: cút!

Nguyễn: cút vào ngực em được không?

*Nam9 này quá trời quá đất r =)))


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.