Mỗi Đêm Tôi Đều Tẩy Não Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 4: Đánh cược



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai tay của Lục Tinh Trầm nóng bừng, hô hấp cũng nóng đến dọa người.

Đồng Thanh Duyệt lập tức bật đèn, lúc này mới phát hiện sắc mặt anh trắng bệch,  trán và mặt đều nóng không được, cả người có bệnh đến không có sức lực.

Sốt cao.

“A Trầm, A Trầm?

“Ừ…… Chị đừng nhúc nhích mà.”

Đồng Thanh Duyệt bị anh ôm eo, đang ý đồ dùng khí lực bạc nhược ôm vào trong ngực.

Chân tay vừa tiếp xúc, nhiệt độ nóng của cơ thể kia lại nhắc nhở cô, người trước mắt bị sốt không hề nhẹ.

Làm sao lại đột nhiên phát sốt thế này?

Đồng Thanh Duyệt tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Lục Tinh Trầm, dẫm lên dép lê liền xuống giường tìm miếng hạ sốt trong phòng khách, nhưng lục tung nửa ngày cũng không tìm được, cuối cùng vẫn làm kinh động đến má Lý, thế nên mới biết trong nhànày căn bản không chuẩn bị mấy món ý, trong hộp y tế tất cả đều là thuốc để  trị vết thương.

Biết Lục Tinh Trầm phát sốt, má Lý cũng sốt ruột, vội vàng nói: “Tài xế không ở đây, chúng ta cũng không thế lái xe đi, để tôi gọi xe cứu thương đến!”

“Tôi lái, đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Cô lái? Không, không được, Lục tiên sinh sẽ không cho phép.”

“Bên ngoài tuyết rơi rất dày, với lại bây giờ cũng là nửa đêm, tôi không lái xe đưa anh ấy đi bệnh viện, ngày mai anh ấy thật sự biến thành tên ngốc đấy.”

Má Lý bị dọa đến sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía nơi nào đó.

Nhân cơ hội này, Đồng Thanh Duyệt bước nhanh đến tầm mắt phía trước cô, quả nhiên tìm được chìa khóa xe ở trong ngăn kéo.

Lúc này liền quay đầu nói: “Tôi đi lấy xe, phiền các cô đỡ người xuống dưới.”

Má Lý  dường như muốn ngăn cản, nhưng Đồng Thanh Duyệt không cho bà ta cơ hội đấy, lập tức đi khỏi phòng khách.

Căn cứ theo trí nhớ, Lục Tinh Trầm thích đậu xe ở dưới cây ngô trước cửa, tìm được xe không tốn chút sức lực nào.

Ba người hợp lực lại đỡ Lục Tinh Trầm bị sốt lên xe, giúp anh thắt dây an toàn.

Đồng Thanh Duyệt nắm chặt tay lái, thở sâu, không biết tại sao,  cô đối với việc lái xe có bản năng sợ hãi, nhất là này chiếc xe cô căn bản không thấy quen thuộc, nhưng vẫn là mò mẫm một hồi liền lập tức xuất phát.

Bông tuyết vẫn rơi xuống không trung, trên mặt đường chồng chất nổi lên tầng tuyết  trắng mềm xốp, cửa sổ trong xe rất nhanh đã bị bám một tầng sương mù.

Trong sân biệt thự.

Tiểu Chi nhìn đuôi xe nghênh ngang rời đi, trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.

“Lục tiên sinh không cho Đồng tiểu thư lái xe đi!”

Má Lý  do dự nói: “Lục tiên sinh phát sốt, Đồng tiểu thư đưa ngài ấy đến bệnh viện, chắc sẽ không xảy ra việc gì đâu? Cũng không phải muốn chạy trốn.”

“Không phải, Đồng tiểu thư đang bị chấn thương, mắc phải một loại bệnh gọi là hội chứng lái xe, vừa lái xe lên đường sẽ không khống chế được tinh thần khẩn trương, đó chính là sẽ xảy ra chuyện lớn!”

Vừa nói xong, ba người bị dọa đến sắc mặt trắng bạch hơn tuyết.

Xe chạy trên đường cấp tốc, ngay cả bệnh viện gần nhất cũng mất nửa giờ mới đến.

Đồng Thanh Duyệt nhìn Lục Tinh Trầm hôn mê ngồi trên ghế phụ, trong lòng vừa gấp vừa muốn mắng người.

Đang yên đang lành ở biệt thự lớn làm gì, ở biệt thự to còn không nói, đã thế  đã có tiền mà không thèm mới bác sĩ tư nhân về! Không mời bác sĩ còn chưa tính, sao ngay cả một ít thuốc hạ sốt dự phòng cũng không chuẩn bị!

Nhớ lại tất cả những gì đã thấy khi mới tỉnh lại, Đồng Thanh Duyệt không nhịn được chửi thầm.

Lúc ấy cô cũng bị rối loạn thần kinh, mới nghĩ Lục Tinh Trầm là bác sĩ, có một số hình ảnh chồng chéo lên trí nhớ, rất khó phân biệt.

Nhưng bây giờ Đồng Thanh Duyệt phân biệt cực rõ, bởi vì thấy rõ  Lục Tinh Trầm  căn bản là sẽ không thèm chăm sóc cho bản thân.

Đồng Thanh Duyệt quan tâm đến ghế phụ chỗ Lục Tinh Trầm, gần như chỉ là nhìn anh nhiều một cái, đến khi thu hồi tầm mắt, xe phía trước bỗng chốc chiếu sáng một chùm ánh sáng của đèn pha chói mắt.

Gần như trong phút chốc, dây thần kinh trong đầu cũng căng  thẳng theo, động tác trên tay không chịu khống chế, trực tiếp xoay vô lăng sang bên cạnh.

Kít ——

May mắn thay, phản ứng theo bản năng, làm cho cô  dẫm phanh kịp thời.

Trán đập thật mạnh vào vô lăng, chỉ thiếu chút nữa xe đã bị quán lực văng ra quốc lộ.

Trên xe đối diện có người nhanh chóng đi xuống.

Cốc cốc cốc.

Cách cửa sổ xe màu đen, Đồng Thanh Duyệt mơ hồ có thể thấy được một vị nam sinh trẻ tuổi dáng người gầy nhưng rắn chắc, trang điểm theo trào lưu.

Đối phương một tay đút vào túi, một tay không kiên nhẫn gõ cửa xe.

“Tôi nói cô không biết lái xe hả!”

Cửa xe được hạ xuống, miệng đầy ác ý tức khắc phun ra.

“ Rất xin lỗi, tôi đang có việc gấp, mặt đường quá trơn, hơn nữa anh cũng có trách nhiệm.”

“Lấy cớ! Cô biết mặt của cô có bao nhiêu……” Nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại.

Dựa theo ánh đèn xa, Đồng Thanh Duyệt nhìn rõ trên mặt đối phương kinh ngạc với khiếp sợ, rất nhanh lại chuyển thành chán ghét thật sâu, nhất là khi anh ta liếc về phía ghế phụ, loại khinh bỉ trong mắt càng không chút che dấu.

Chợt, phẫn nộ chuyển thành châm chọc mỉa mai.

“Thì ra là kiều khí bao* được anh ta bao dưỡng.”

(*kiều khí bao: người thích làm nũng, nhõng nhẽo)

Hai chữ bao dưỡng hết sức khó nghe, sắc mặt Đồng Thanh Duyệt khẽ thay đổi, người này biết rõ về Lục Tinh Trầm, hơn nữa hai người nhìn qua không có giao tiếp với nhau.

“Xin lỗi, tôi phải đưa anh ấy đến bệnh viện trước.”

“Cô? Đừng nói đùa chứ.”

Đồng Thanh Duyệt rất không thích ánh mắt trào phúng của đối phương đuổi theo đánh giá, đang muốn lái xe rời đi, lại là một câu đánh thức cô.

“Kiều khí bao, không phải cô có bệnh quái lạ nên không thể lái xe sao?Anh ta cũng là buồn cười thật đấy, hóa ra suy bại đến mức khiến cô làm người lái xe đưa anh ta đi bệnh viện, không phải tự nhận mình sức lực rất ngoan cường* sao? Sao giờ lại ngã xuống rồi.”

(* ý chỉ có thể chịu đựng được trong hoàn cảnh khắc nghiệt)

“Tôi không có tâm trạng nói đùa với anh đâu, xin tránh ra!”

Đồng Thanh Duyệt tức giận, người này làm sao lại không biết tốt xấu như vậy, nhất định phải bắt cô nghe lời trào phúng không buông.

Dường như bị khí thế kiên cường chấn động của cô, đối phương rõ ràng có chút ngẩn người.

Ngay sau khi cô khởi động động cơ lại xe, tên kia trực tiếp đưa tay từ cửa sổ  nắm lấy vô lăng của cô, hơi thu lại vài phần trào phúng nói: “Coi như vận khí cô tốt, tôi đưa hai người đi.”

Đồng Thanh Duyệt nhíu mày, vốn định cự tuyệt, nhưng nào biết đối phương rất  bá đạo, mở cửa xe liền kéo cô xuống xe, sau đó khỏi nói liền chui vào bên trong xe.

“Cô tính xe chạy tới bệnh viện nào?”

“……”

“Cho cô ba giây lên xe.”

Đồng Thanh Duyệt lập tức kéo cửa lên xe.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Chờ đến bệnh viện rồi nói sau.

Chiếc xe trượt trên tuyết, cuối cùng cũng đến bệnh viện một cách an toàn và suôn sẻ.

Y tá trực ban liền gọi cho bác sĩ tới, an bài Lục Tinh Trầm vào phòng bệnh VIP, đánh từng tí*.(*chỗ này Hy không biết edit thế nào cho phù hợp  )

Bác sĩ chắp hai tay ra sau lưng,* hữu kinh vô hiểm nói: “May mà đến kịp, chậm một chút nữa sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.”

(* Thành ngữ “hữu kinh vô hiểm -有惊无险”: Ý chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.)

Lúc nói chuyện, y tá bên cạnh không ngừng ngắm trộm nam sinh bên cạnh giường.

“Xin hỏi…… Anh có phải là Lục Việt không? Em đã xem tất cả tác phẩm của anh đóng, em là fan của anh!”

“Em có thể chụp cùng anh một bức không?”

Lục Việt?

Tên nghe quen quen.

Đầu Đồng Thanh Duyệt ong ong nổ tung một cái, Lục Việt không phải là em trai cùng cha khác mẹ *với Lục Tinh Trầm sao!

(*异父异母- dị phụ dị mẫu: Cùng cha khác mẹ: Không biết Hy có edit sai không chứ Hy thấy lúc đầu nam chính thấy bảo được nhận nuôi, giờ nhẩy luôn thành con ruột cùng cha khác mẹ rồi, Hy hơi hoang mang chỗ này:(((()

Chờ cô đánh giá nghiêm túc lại lần nữa, Lục Việt lại lấy lại một tia khiêu khích.

Ký tên chụp ảnh xong, y tá nhỏ kia cõi lòng đầy kích động nhảy nhót rời đi, xem ra đây là fan lý trí.

Đồng Thanh Duyệt dứt khoát làm bộ thờ ơ, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh  , không cho Lục Việt  bất cứ cơ hội trao đổi ánh mắt nào.

Trong nguyên tác, Lục Việt  và Lục Tinh Trầm cũng không quan hệ tốt, ngược lại còn có khoảng cách rất sâu.

Lục Việt thích nữ chính Điền Điềm trong nguyên văn, mà Điền Điềm vẫn luôn bị “Chính mình” coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, trước kia không ít lần  nhắm vào cô.

Hết lần này tới lần khác lại kẹp Lục Tinh Trầm ở giữa.

Oan gia ngõ hẹp.

Đồng Thanh Duyệt không có tâm tư ứng chiến, càng không muốn lãng phí nước bọt.

Ai ngờ, cô ngồi xuống, anh ta cũng ngồi xuống.

Lục Việt chống cằm, mặt đầy nghiền ngẫm: “Thật không hổ là người phụ nữ anh ta coi trọng, có thể sống sót trong thủ đoạn biến thái của anh ta như vậy, nửa đêm còn có thể lái xe đưa anh ta đến bệnh viện, tôi thật sự bội phục cô.”

“Cảm ơn đã khích lệ.”

“Ha ha.”

Lục Việt có tâm nói móc, Đồng Thanh Duyệt cũng chỉ có thể quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, may mà Lục Việt thân là đại minh tinh ban ngày bay qua bay lui không được, đến buổi tối đã rất mỏi mệt, cũng không nói nhiều, liền chạy đến sô pha ngủ say.

(*quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn :  bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó).

Nhìn tấm chăn duy nhất được đắp lên người anh ta, thậm chí  Đồng Thanh Duyệt nảy sinh ra ý đồ cướp chăn đi, nhân tiện làm cho anh ta nếm thử tư vị khi bị cảm mạo phát sốt.

Nhưng mà, lý trí không cho cô làm như vậy.

Trong phòng bệnh im lặng, Đồng Thanh Duyệt không khỏi đánh giá quan hệ giữa hai người.

Quyển sách cô xuyên tới có cốt truyện vô cùng kích thích, có tình yêu cấm kỵ, nhồi nhét thật giả thiên kim, còn có cẩu huyết thời xưa, ví dụ như cô và Lục Tinh Trầm chính là  cẩu huyết thời xưa, dưới tuổi yêu thanh mai trúc mã.

Trong nguyên tác thì kết cục  Lục Việt cũng rất thảm, chỉ vì tranh không lại với nam chính, đấu không lại vai ác, tình cảm lẫn thất nghiệp song song rơi xuống vực sâu, cuối cùng bởi vì vướng vào scandal mà không thể không rời khỏi giới giải trí.

Trên thực tế, Lục Việt mất đi tất cả sớm không còn tâm tư vào diễn xuất.

Nghĩ vậy, Đồng Thanh Duyệt vừa rồi bị cú trào phúng liên tiếp tâm tình cũng thành khói mù, bỗng liền tiêu tán không ít.

Trong lúc đó, lại gọi điện thoại đến biệt thự báo bình an, sau đó mới ghé vào giường bệnh nghỉ ngơi.

Không khí lành lạnh bị chắn ngoài cửa sổ, trong phòng bệnh máy sưởi đủ để chống đỡ chất lượng giấc ngủ, cho nên khi Đồng Thanh Duyệt mở mắt bây giờ đã bình minh.

Trên giường bệnh, sớm đã không còn độ ấm của Lục Tinh Trầm.

Nhìn chăm lông trên vai, Đồng Thanh Duyệt không khỏi nhìn xung quanh.

Trên sô pha còn áo khoác của Lục Việt, nghĩ đến hai người chắc là đi ra ngoài nói chuyện.

Chỗ ngoặt bệnh viện.

Sắc mặt Lục Tinh Trầm nhạt nhẽo, tầm mắt nhìn tuyết xa ngoài cửa sổ: “Cậu cũng nên thu lại tính khí đó đi.”

“Thu?” Lục Việt tư thái nhàn nhã, dựa vào tường, “Nên thu tính khí phải là anh mới đúng, đừng tưởng rằng những chuyện anh làm với Đồng Thanh Duyệt mọi người sẽ không biết.”

“Còn nữa, đừng lúc nào làm bộ trầm ổn, chính anh là cái dạng gì chẳng lẽ trong lòng anh cũng không biết?”

“Lục Tinh Trầm, tôi ghét nhất  là bộ mặt khác nhau của anh!”

Ánh mắt Lục Việt đột nhiên chuyển thành chán ghét, ngay cả ngữ khí cũng trở nên cực kỳ ác liệt.

Hết lần này đến lần khác, thần sắc của Lục Tinh Trầm vẫn như cũ.

Anh lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ại giống như đang ở trong tuyết cậy khuôn mặt nhớ nhung, mặt mũi mang theo ý cười. Nhưng loại ý cười này trong nháy mắt anh quay đầu lại, tức khắc biến mất không thấy.

Mà Lục Việt cũng sớm đã thấy nhiều không trách.

Ở trong lòng anh ta, Lục Tinh Trầm chính là một tên quái vật.

Thử hỏi có ai có thể ở chịu đủ mọi loại ngược đãi trong gia đình, mỗi ngày vẫn biểu hiện ra ngoài  với dáng vẻ vui vẻ,hạnh phúc?

Chỉ có Lục Tinh Trầm có thể làm được.

Nhớ tới đủ loại ký ức trước kia, Lục Việt lại càng thêm sợ lạnh.

“Đừng dùng ánh mắt này của cậu nhìn tôi.” Lục Tinh Trầm không nhanh không chậm nói, “Sự  tồn tại của cậu, không phải cũng cần ngụy trang như này mới có thể sống sót sao?”

Tám lạng nửa cân * thôi.

(*Tám lạng nửa cân : trong thành ngữ việt là kẻ tám lạng, người nửa cân ý chỉ chỉ sự so sánh tương đương lực lượng giữa hai phe, hai đấu thủ trong một cuộc tranh đấu được thua nào đó.)

Trong nháy mắt, giữa hai người giương cung bạt kiếm*, ai cũng không nhường ai nửa bước.

(*giương cung bạt kiếm : ý chỉ tình huống khẩn trương căng thẳng, muốn đánh nhau)

Lục Việt âm thầm nắm chặt  thạh quyền, cười lạnh nói: “Được thôi, vậy tôi chống mắt xem cô ta ở với anh được bao lâu.”

“Nhưng thật ra tôi so với anh còn muốn biết hơn, rất vất vả Đồng Thanh Duyệt mới có cơ hội chạy ra ngoài, có thể nhẫn nhịn bao lâu không đi tìm Lâm Mặc Nhiên cùng nhau bỏ trốn.”

“Đánh cước đi? Đánh cược xem Đồng Thanh Duyệt có tìm đi Lâm Mặc Nhiên  không, tôi đánh cược cô ta sẽ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.