Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 112: Xin phép



Hôm nay Tô Thành bồi Đồ Du Du đi dạo phố, sau đó ở trong trung tâm thương mại tình cờ gặp một người đàn ông trung niên kỳ quái, ông ta vừa nhìn thấy Đồ Du Du liền quả quyết nói rằng gần đây trong nhà gặp vận hạn, nếu như muốn tránh tai họa phải mua lá bùa này của ông ta để trong người.

Nếu là bình thường Đồ Du Du sẽ không tin lời bói toán, cậu vốn dĩ không phải là người mê tín, nhưng ngẫm lại Tô Thành mới bị người nào đó bắn bị thương ở vai, việc này khiến cho Đồ Du Du không thể nào bỏ những lời nói kia ra sau đầu được.

Tô Thành cũng hết cách, nhưng để cho Đồ Du Du an tâm liền trực tiếp lấy tiền đưa cho người đàn ông lừa đảo kia để nhận về ba lá bùa. Đồ Du Du còn tự mình nhét lá bùa kia vào trong ví tiền của Tô Thành, còn mình thì tự giữ lấy, nhân tiện nơi này cũng gần Tô thị liền ghé qua đưa cho Tô Đồ Lang Quân một lá.

Lúc Tô Đồ Lang Quân ra ngoài mở cửa, tuy động tác chậm rãi nhưng sắc mặt vẫn không tránh nổi có chút ửng hồng khi nhìn thấy gương mặt không mấy cảm xúc kia của Tô Thành. Đồ Du Du ở một bên quan sát sắc mặt của con trai, phát hiện ra ửng đỏ dị thường, trên cổ hình như còn phát ban mấy nốt đỏ, vừa thấy liền càng tin lời người đàn ông trung niên lúc gặp ở trong trung tâm thương mại kia:

"Quân Quân, con làm sao thế, không được khỏe sao?"

Tô Đồ Lang Quân hơi hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng:

"Không có gì, sao ba lại đến đây?"

Đồ Du Du cùng Tô Thành tiến vào trong, Hoàng Thế Vinh liền mỉm cười lên tiếng chào hỏi:

"Chào hai chú, sao hôm nay lại đến giờ này vậy?"

Hoàng Thế Vinh vừa mới rồi cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tô Thành đứng ở cửa, lúc mở miệng nói ra câu kia, ánh mắt của hắn cũng không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Tô Thành, hai người bọn họ cứ như vậy trao đổi ánh mắt ở giữa không trung khoảng vài giây.

Đồ Du Du bất ngờ khi phát hiện ra phòng làm việc còn có thêm một người nữa, rồi chợt nhớ ra vừa mới rồi Tô Thành đột nhiên đóng lại cửa phòng không cho mình vào, rồi dấu vết ửng đỏ trên cổ của con trai, Hoàng Thế Vinh lại có ở chỗ này. Tất cả mọi sự việc xâu chuỗi lại với nhau, Đồ Du Du dù có ngốc như thế nào cũng biết trong phòng mới vừa phát sinh ra loại sự tình gì:

"Xem ra ba đến không đúng lúc rồi" Nói rồi Đồ Du Du liền nhanh chóng từ trong túi quần lấy ra một lá bùa đưa đến trước mặt của Tô Đồ Lang Quân: "Ba mới xin được lá bùa bình an này, con giữ lấy mang theo bên người đi"

Tô Đồ Lang Quân hả một tiếng, thì ra ba cậu tìm đến đây chỉ là vì chuyện lá bùa này thôi sao:

"Cảm ơn ba, ba gọi con về nhà lấy là được rồi, cũng không cần phải tự mình đến đây đâu"

Đồ Du Du liếc mắt nhìn Hoàng Thế Vinh rồi lại quay sang Tô Đồ Lang Quân cười mờ ám:

"Được rồi, không làm phiền con nữa, ba về trước đây"

Tiễn hai người trở về, Tô Đồ Lang Quân thở nhẹ một hơi, xem ra ba nhỏ cũng không phải là ngốc như vậy. Hoàng Thế Vinh kéo Tô Đồ Lang Quân ngồi lên đùi mình, ở bên cạnh dùng nụ cười đáng đánh đòn kia trêu chọc cậu:

"Quân Quân, chúng ta tiếp tục nữa chứ nhỉ"

Tô Đồ Lang Quân đẩy Hoàng Thế Vinh ra, vừa mới rồi cậu phát hiện ba nhỏ luôn nhìn về phía cần cổ của cậu, lại nghĩ tới trước lúc cậu ra ngoài mở cửa, Hoàng Thế Vinh còn cố tình chỉnh cổ áo giúp cậu, người đàn ông này khẳng định lại giở trò lưu manh xấu xa nữa:

"Đến giờ làm việc rồi, cậu về công ty đi"

Hoàng Thế Vinh hôn một cái vào má của Tô Đồ Lang Quân:

"Sao thế, muốn nhanh chóng đuổi tớ về để cậu có thời gian ở cùng với hai người kia hay sao?"

Tô Đồ Lang Quân im lặng giống như suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng liền chớp mắt một cái quay sang đáp lại lời của Hoàng Thế Vinh:

"Cậu ở lại đây cũng được, nhân tiện lát nữa tan tầm đưa tớ về nhà ba, cũng lâu lắm chưa ghé qua nhà rồi"

Hoàng Thế Vinh vừa nghe thấy vậy liền biết rằng Tô Đồ Lang Quân đang giận mình, thế cho nên hắn liền vòng tay qua eo ôm lấy cậu nói:

"Được rồi, được rồi, tớ về liền đây, tan tầm đợi tớ đón cậu đến siêu thị mua đồ ăn, hôm nay tớ còn muốn ăn món thịt viên sốt cà chua"

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, cúi đầu đặt nhẹ một nụ hôn lên môi của Hoàng Thế Vinh:

"Chăm chỉ làm việc, buổi tối tớ sẽ làm thịt viên sốt cà chua cho cậu ăn".

...

Tô thị gần đây luôn có nhà báo đến làm phiền, không phải vì dự án của công ty xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì, mà chính là vì tin tức Vu Nhạn Bắc thì ra là nhị thiếu gia của tập đoàn nổi tiếng Tô thị đã thu hút rất nhiều cánh nhà báo đến săn tin.

Một buổi sáng nọ, Tô Đồ Lang Quân đến công ty liền thấy ở dưới đại sảnh bên cạnh quầy lễ tân xuất hiện một cô gái có khí chất giống như minh tinh, đang được khoảng 4 5 nhà báo phóng viên vây quanh lại phỏng vấn.

Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, cảm thấy Tô thị mấy ngày hôm nay bất ổn liền không hài lòng một chút nào, không nói đến chuyện Vu Nhạn Bắc bị phóng viên đuổi tới, mà ngay cả Tô thị thỉnh thoảng lại có vài cô gái nào đó không biết từ đâu có liên quan gì cũng chạy tới nơi này, giống như là muốn hình ảnh của mình xuất hiện trên mặt báo vậy.

Khi Tô Đồ Lang Quân đứng đợi ở bên ngoài thang máy, từ bên trong phòng vệ sinh cũng có một người đàn ông đội mũ đen, mang kính râm, dáng vẻ lén lút bước tới. Người nọ vừa thấy Tô Đồ Lang Quân liền mỉm cười, mang kính râm trên mắt tháo xuống, thấp giọng nói:

"Anh họ, thật là trùng hợp, lại gặp anh ở chỗ này"

Tô Đồ Lang Quân chỉ ngẩng đầu lên nhìn Vu Nhạn Bắc một giây rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay mình:

"Không trùng hợp, đều phải đi qua chỗ này mới có thể lên văn phòng làm việc"

Vu Nhạn Bắc cười ha ha, ánh mắt lại không tự chủ được đưa mắt nhìn tới bàn tay tinh xảo, có ngón tay thon dài trắng trẻo kia của Tô Đồ Lang Quân, chỉ đáng tiếc trên bàn tay xinh đẹp hoàn hảo đó lại xuất hiện một vết sẹo rõ ràng khiến cho người ta có chút nuối tiếc:

"Tay của anh họ vì sao lại có vết sẹo kia?"

Tô Đồ Lang Quân có nghe thấy câu hỏi của Vu Nhạn Bắc nhưng cậu vẫn bảo trì sự trầm mặc, vết sẹo này chính là do lần đó cậu tự mình tạo ra để ngăn chặn đám cưới giữa Diêu Tịnh Tuyết và Hoàng Thế Vinh, chỉ đáng tiếc là đám cưới kia căn bản là do cô ấy tự mình đơn phương lan truyền tin tức, ngẫm lại lần đó cậu cũng không nhất thiết phải làm đến mức này.

Thang máy cuối cùng cũng mở ra, bên trong không có người, ở bên ngoài cũng chỉ có cậu và Vu Nhạn Bắc đang đợi thang máy, hai người bọn họ cứ như vậy bước vào trong. Tô Đồ Lang Quân nhấn vào số tầng làm việc của mình, Vu Nhạn Bắc không nhấn thang máy mà anh ta lại làm việc khác tầng lầu với cậu, nhưng mà cậu cũng không nói lời nào cả.

Vu Nhạn Bắc thấy Tô Đồ Lang Quân không nói liền tự nghĩ trong lòng rằng cậu ngầm đồng ý cho mình theo lên phòng làm việc, xem như mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã tiến triển tốt lên.

Đàm Dật Nam ngồi ở bên ngoài phát hiện ra Vu Nhạn Bắc cũng xuất hiện ở chỗ này, trong lòng tuy vô cùng khó hiểu nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt gắt gao nhìn theo bóng lưng của anh. Vu Nhạn Bắc mang theo gương mặt đắc ý, ở phía sau Tô Đồ Lang Quân, cùng cậu tiến vào phòng làm việc.

"Hôm nay anh họ tâm tình tốt sao?"

Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống ghế tổng giám đốc, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Vu Nhạn Bắc, trong đôi con ngươi ánh lên vẻ đanh thép quả quyết, cậu trầm giọng nói:

"Tôi không muốn mỗi ngày ở dưới sảnh có nhà báo hay bất cứ người trong giới giải trí nào chạy đến Tô thị náo loạn, chuyện này sẽ khiến cho nhân viên trong công ty bị làm phiền, ảnh hưởng đến hiện suất làm việc"

Vu Nhạn Bắc cũng phải giật mình trước dáng vẻ nghiêm túc kia của Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt đó quả thật khiến cho người ta cảm thấy không thể nào cợt nhả được:

"À thì ra là chuyện đó sao, chi bằng anh nói bảo vệ ở dưới công ty chặn họ lại là được"

Tô Đồ Lang Quân lạnh giọng;

"Nếu như bên ngoài công ty có phóng viên nhà báo bị bảo vệ chặn lại sẽ khiến cho bên ngoài hỗn loạn, người khác sẽ nghĩ Tô thị làm ăn không minh bạch"

Vu Nhạn Bắc gật đầu:

"Được rồi, việc này em sẽ giải quyết ổn thỏa, anh họ cứ yên tâm. Phải rồi trưa nay,..."

Tô Đồ Lang Quân trực tiếp đánh gãy lời nói của Vu Nhạn Bắc:

"Không còn chuyện gì nữa, cậu ra ngoài đi, tôi bây giờ có cuộc họp quan trọng"

Vu Nhạn Bắc do dự một chút, cuối cùng vẫn là phải xoay người rời khỏi phòng làm việc, xem ra là Tô Đô Lang Quân vẫn không muốn để cho anh có cơ hội nói chuyện.

...

Chiều hôm đó, Hoàng Thế Vinh nhắn tin cho Tô Đồ Lang Quân rằng hắn có hẹn với đối tác làm ăn, mà địa điểm gặp mặt lại chính là quán bar Tân Phổ ở giữa trung tâm thành phố. Hoàng Thế Vinh còn đặc biệt nhắn tin hỏi thật rõ ràng, hắn hỏi cậu có cho hắn đến đó hay không, còn tự mình cảm kết rằng địa điểm quán bar kia là do đối tác gợi ý, bản thân chỉ đến làm việc mà thôi.

Tô Đồ Lang Quân vừa nhận được tin nhắn đó của hắn liền nhếch môi mỉm cười, cũng không để hắn đợi lâu đã trực tiếp nhắn lại hai chữ: "Đến đi"

Hai chữ này khiến cho Hoàng Thế Vinh ở bên kia bồn chồn không yên, không biết Tô Đồ Lang Quân là thật tình để cho hắn đến hay là muốn nói hắn thử đến nơi đó xem cậu có để yên hay không.

Quán bar Tân Phổ vô cùng nổi tiếng trong thành phố, đó là tụ điểm vui chơi sầm uất bậc nhất dành cho gay. Quán bar này nổi tiếng với dàn phục vụ được tuyển chọn vô cùng chất lượng, từ anh trai thân hình cơ bắp vạm vỡ cho đến những cậu bé lai tây tóc vàng mắt xanh, nói chung muốn dáng vẻ nào đều sẽ có thể đáp ứng được. Tô Đồ Lang Quân có từng đến nơi này một lần, lúc đó trời mưa to nên ở bên ngoài quán bar đó trú mưa, sau đó cảm thấy cơn mưa đó mãi không tạnh liền tiến vào trong mới phát hiện ra được.

Thật ra cậu tự cảm thấy bản thân mình có đủ khả năng để giữ được trái tim của Hoàng Thế Vinh, cũng vô cùng tin tưởng hắn không phải là loại người như thế. Thế cho nên lúc nhận được điện thoại của Hoàng Thế Vinh, ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói khó xử của hắn, cậu liền mỉm cười đáp lại thế này:

"Tớ nói đến đi, đối tác muốn ở nơi đó bàn chuyện làm ăn không phải sao?"

Hoàng Thế Vinh cẩn thận hỏi lại:

"Trong lòng cậu sẽ không khó chịu chứ? Tớ không muốn lúc về nhà liền nhận được tin nhắn cậu về nhà ba rồi đâu"

Tô Đồ Lang Quân đáp:

"Không khó chịu, tớ tin tưởng cậu".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.